Urey và Rui Deshen nhìn nhau, lúc này bọn họ mới nghĩ đến, hoá ra Tiếu Ân là một vị vừa mới thăng tiến ngàn năm truyền kỳ. Người như vậy, chỉ sợ cũng không biết rõ con đường phát triển sau này sẽ như thế nào. Như vậy đối với thần cách e là cũng không hiểu biết gì cả, đó cũng là việc đương nhiên.
Tuy nhiên nhìn Vô Danh bên cạnh, bọn họ cũng không dám nói bừa.
Urey hít một tiếng, nói đại khái:
- Tiếu Ân, ngàn năm truyền kỳ như chúng ta nếu không ngừng cố gắng tu luyện, sẽ tiến giai thành ngụy thần. Sau khi trở thành ngụy thần, nếu trong tay có được thần cách, sẽ có thể tiến giai thành chân thần.
Hắn nhìn xác chết mà lòng còn sợ hãi, ngưng trọng nói:
- Đây, chính là chân thần!
Tiếu Ân ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hỏi:
- Nói như vậy, chúng ta bây giờ vẫn chưa dùng được thần cách?
- Phải!
Urey nhíu mày, nói:
- Tuy rằng hiện tại không dùng được...
Tiếu Ân vung tay lên ngắt lời, nói:
- Ngàn năm truyền kỳ tiến giai có thể dễ dàng như vậy sao? Có khi cả đời chúng ta cũng không thể bước vào cảnh giới ngụy thần cũng không biết chừng.
Những lời này có lẽ đã nói trúng tâm tư hai người bọn họ, cả hai lập tức trầm mặc không lên tiếng. Tuy nhiên lại cũng không có ai dám nói bỏ qua mảnh vỡ thần cách.
Tiếu Ân đi vòng quanh thi thể cự ma thần hai vòng, rồi đột ngột hỏi:
- Mảnh vỡ thần cách ở các trạm giao dịch trong vũ trụ có thể mua được không?
Urey và Rui Deshen cùng nhau lắc đầu khinh thường. Nếu ở đâu đó có thể mua được, vậy bọn họ cần gì phải mạo hiểm trải qua cửu tử nhất sinh đầy nguy hiểm để thí thần chứ.
Urey than nhẹ một tiếng, nói:
- Vật báu vô giá, vô giá... Không mua được!
Tiếu Ân cười ha hả nói:
- Ta có chủ ý này. Mảnh vỡ thần cách tính là hai phần. Tất cả những thứ còn lại tính là một phần, tùy các ngươi chọn trước, như thế nào?
Trong mắt Urey và Rui Deshen đồng thời bắn ra ánh sáng khác thường sáng rọi, tuy rằng trong đó có mấy phần kinh ngạc, nhưng càng nhiều là ngạc nhiên vui mừng.
Rui Deshen không cần nghĩ ngợi nói:
- Ta muốn một phần mảnh vỡ thần cách.
Urey vẫn còn do dự một chút, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Tiếu Ân, ngươi cần phải suy nghĩ cho kĩ.
Tiếu Ân nghiêm mặt nói:
- Mảnh vỡ của thần cách phải sau khi tiến giai mới có thể sử dụng. Ta cũng không nắm chắc nhất định có thể tiến giai, đã như thế, không bằng thu lấy mấy thứ này có lẽ còn có tác dụng gì đó.
Urey ngẩn ra, hắn và Rui Deshen nhìn nhau không nói gì, đối với một vị vừa tiến giai truyền kỳ mà nói, không phải ai cũng biết tự lượng sức mình như thế.
- Được, ta chọn mảnh vỡ thần cách thứ hai.
Urey cất tiếng nói.
Sau một lát, cả ba người đều cực kì vui vẻ thu được thứ mà mình vẫn hằng khao khát.
Sau khi bọn họ dọn dẹp tất cả, bay đến giữa không trung, đột nhiên cứ như vậy đứng giữa không trung, mở to hai mắt, nhìn khắp bốn phía cánh đồng hoang vu với vẻ khó có thể tin nổi...
Trong phạm vi hơn mười dặm, tùy ý có thể thấy được những giọt nước pha lẫn hai màu đỏ và đen xinh đẹp.
Ánh thái dương rực rỡ soi xuống cánh đồng hoang vu. Trên cánh đồng, những giọt nước đỏ đen nhiều như sao trên trời nằm rải rác dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Trong ánh sáng lấp lánh mang theo một sắc thái quái dị như toát ra một loại khí tức như thoát ra từ luyện ngục.
May mà nơi này chỉ là một mảnh đất hoang, trừ một ít đá vụn ra thì không còn cái gì khác cả. Cho nên ở giữa không trung mới có thể nhìn thấy rõ ràng như thế.
Trong phạm vi hơn mười dặm có vô số giọt nước như vậy nằm rải rác. Khoảng cách giữa chúng nó cũng không đều nhau. Có chỗ một mét vuông có ba bốn giọt, có chổ mấy trăm mét vuông cũng chẳng có giọt nào. Nhưng mà bất kể nói như thế nào, đứng trên không trung có thể thấy rất nhiều những giọt nước đỏ đen.
Ba người Tiếu Ân sau khi thấy những giọt nước này rải rác khắp phạm vi hơn mười dặm, ngay cả bọn họ đều là những ngàn năm truyền kỳ hiếm có khó tìm nhưng giờ phút này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Nếu bình thường, sự tồn tại của mấy thứ này tuyệt đối không thể gạt được cảm giác của bọn họ. Nhưng lúc này bọn họ vừa mới thí thần xong. Sau khi một thần linh ngã xuống, trong phạm vi trăm dặm đều tràn ngập một loại dao động năng lượng khổng lồ.
Dưới loại dao động này che dấu, đừng nói là ba người Tiếu Ân, ngay cả Nhất Hào cũng không thể phân tích thành phần mấy thứ này.
Mãi đến khi bọn họ xử lý xong tất cả, không e dè gì cả bay đến giữa không trung, mới phát hiện ra tình hình xung quanh.
Tiếu Ân hít một hơi thật sâu, thì thào nói:
- Thần lực kết tinh. Không ngờ là thần lực kết tinh...
Urey và Rui Deshen cũng hấp háy mắt. Bọn họ đối với thứ này tự nhiên là cũng không xa lạ gì.
- Vì sao có nhiều thần lực kết tinh như vậy?
Tiếu Ân lầm bầm tự hỏi:
- Chẳng lẽ dải đất hoang này có thể tự động xuất ra thần lực kết tinh sao?
Hai người Urey tức giận trừng mắt nhìn hắn. Đến lúc này không ngờ còn nói giỡn được sao?
Đột nhiên, Urey giật mình, nói:
- Ta hiểu rồi, thế giới của thần.
Trong mắt mọi người đồng thời hiện lên một thoáng giật mình.
Rui Deshen cất cao giọng nói:
- Đúng vậy. Khẳng định là thế giới của thần. Ta rốt cục hiểu được thế giới của thần kiến lập như thế nào rồi.
Tiếu Ân cũng khẽ gật đầu. Thấy thần lực kết tinh rải rác khắp nơi, lại nghĩ đến thế giới của thần vừa sụp đổ kia cùng với một đám ô vuông, cho dù là kẻ ngu đi chăng nữa cũng biết đó là thần lực kết tinh thành. Hắn cười khổ nói:
- Một ô vuông hẳn là cần một viên thần lực kết tinh. Mấy ô vuông kia che kín phạm vi mười dặm, vậy cần ít nhất mười vạn viên thần lực kết tinh. Ha hả. Ngày sau nếu ta may mắn trở thành chân thần thì biết đi đâu để thu thập được nhiều như thế thần lực kết tinh đây?
Urey cũng khẽ cau mày. Hắn cùng Rui Deshen thở dài một tiếng, nói:
- Thần linh cần tín ngưỡng lực để chế tạo thần lực kết tinh. Ta trước kia vẫn nghĩ không ra bọn họ vì sao cần nhiều tín đồ như vậy. Tuy nhiên hiện tại ta cũng dần hiểu ra.
Tiếu Ân niên kỉ dù sao cũng không lớn như bọn họ. Đối với cảm xúc của bọn họ hiểu không thấu. Đương nhiên, tận mắt thấy thần lực kết tinh như thể là vô cùng vô tận nói không động tâm căn bản là gạt người.
- Hai vị. Chúng ta còn đứng ì ra đó làm gì. Nhanh chóng nhặt mấy thứ này đi.
Tiếu Ân thúc giục.
Urey hai người tự nhiên không có khả năng cự tuyệt. Ba người đang định tách ra, thì bỗng thấy mắt hoa lên một cái, Vô Danh đã vô thanh vô tức đi tới trước mặt bọn họ.
Sau khi thấy khuôn mặt không chút biểu tình của Vô Danh, ba người đều ngẩn ra.
Urey ánh mắt ngưng trọng, nói:
- Vô Danh tiên sinh. Lần này thí thần thành công, công lao của ngài thật sự có thể tính là cực lớn. Chờ chúng ta thu thập toàn bộ thần lực kết tinh xong sẽ dâng tặng một nửa cho ngài có được không?
Khuôn mặt Rui Deshen khẽ run lên. Tuy lòng hắn đau như ai cắt. Nhưng hắn biết đây là thời khắc quan trọng. Bất kể như thế nào cũng không thể cự tuyệt.
Dù sao, vừa nghĩ tới giọt nước trong tay Vô Danh kia, ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Tuy rằng một nửa chia cho ba người ít đi một chút. Nhưng so với hoàn toàn không có gì vẫn tốt hơn.
Không ngờ, Vô Danh cũng không có vì lời nói của Urey mà động tâm, chỉ chậm rãi nói:
- Thần lực kết tinh này không phải của các ngươi.
Ba người, kể cả Tiếu Ân đồng thời biến sắc. Lòng tham của người này không ngờ to lớn như thế. Thần lực kết tinh này là do những ô vuông trải khắp thế giới của thần ngưng kết thành, ít nhất cũng có hơn mười vạn hạt.
Mà Vô Danh không ngờ muốn một mình chiếm hết. Thật là khinh người quá đáng.
Urey và Rui Deshen nhìn nhau. Bọn họ cùng nhau nhìn Tiếu Ân chăm chú.
Tiếu Ân hùng mạnh, bọn họ đã thấy qua. Nếu thêm vào Vô Danh quỷ thần khó lường nữa vậy hai người bọn họ cũng đành ngậm miệng lại. Nhưng từ khoảng thời gian đi cùng xem xét thấy, Tiếu Ân và Vô Danh tuy rằng quen biết, nhưng quan hệ lại cũng không phải vô cùng hòa hợp. Cho nên, bọn họ ngược lại đem một chút hy vọng gửi gắm vào Tiếu Ân.
Nhíu chặt cặp lông mày, Tiếu Ân nhanh chóng liền nắm bắt tâm lý hai vị truyền kỳ hùng mạnh kia.
Vì bọn họ mà đắc tội Vô Danh sao? Đừng nói giỡn.
Mười vạn viên thần lực kết tinh quả thật là có sức hút vô cùng làm động lòng người. Nhưng đối với Tiếu Ân mà nói, tầm quan trọng còn kém xa tình hữu nghị giữa hắn và Vô Danh mà hắn đã cực khổ xây dựng.
Chỉ có điều, bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ một chút.
Tiếu Ân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
- Vô Danh tiên sinh. Gần đây ngài cần một lượng lớn thần lực kết tinh sao?
- Ta không cần.
Vô Danh mặt trơ như gỗ đá nói.
Tiếu Ân lập tức cảm thấy bị lỡ đà. Mấy câu muốn nói đã chuẩn bị trước lập tức bị nghẹn ở khoang miệng không nói ra được. Ngay cả hắn cũng có vài phần muốn bước tới hung hăng đấm cho tên này một quyền. Chỉ cần hắn nói cần một lượng lớn thần lực kết tinh vậy Tiếu Ân cũng có thể nương theo chiều gió thuận miệng ứng phó vài câu, sau đó dứt áo ra đi. Về phần hai người Urey có ra tay cướp đoạt của Vô Danh hay không thì tùy.
Nhưng Vô Danh không ngờ nói không cần, Tiếu Ân cũng không có cớ gì để bỏ đi, đành hỏi:
- Được rồi. Nếu ngài không cần thần lực kết tinh. Vì sao phải ngăn cản chúng ta?
Vô Danh đảo mắt liếc qua bọn họ một vòng. Trong lòng ba người Tiếu Ân cùng kêu to một tiếng tà môn. Chỉ là một cái liếc mắt bình thản bất chợt mà không ngờ làm cho bọn họ sinh ra cảm giác như đang đối diện cự ma thần trong thời kỳ cường thịnh nhất.
- Tiếu Ân, Urey. Rui Deshen. Vừa rồi các ngươi lúc chia chiến lợi phẩm đã nói như thế nào?
Tiếu Ân sắc mặt ửng đỏ, vội vàng nói:
- Vô Danh tiên sinh. Thật sự là rất xin lỗi. Không ngờ đã quên tính phần một công thần như ngài. Quả thật là chúng ta không đúng...
Vô Danh lại một lần nữa lắc đầu. Hắn bình tĩnh hỏi:
- Ta hỏi các ngươi. Lúc trước khi các ngươi chia chác, các ngươi đã nói như thế nào?
Tiếu Ân nhíu mày, nói:
- Ta lúc ấy nói. Mảnh vỡ thần cách tính là hai phần. Tất cả những thứ còn lại tính là một phần. Do bọn họ chọn trước...
Nói tới đây, Tiếu Ân lập tức tỉnh ngộ, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Urey và Rui Deshen đồng thời khẽ biến sắc. Trong nháy mắt bọn họ cũng nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó.
Thần cách một phân thành hai. Đã là mảnh vỡ thần cách nhỏ nhất. Lúc trước đều tưởng chiếm được tiện nghi to lớn.
Nhưng hiện giờ nhìn hơn mười vạn thần lực kết tinh ở nơi này, trong lòng lập tức dao động.
Mười vạn thần lực kết tinh, nếu chỉ dựa vào tín đồ tín ngưỡng lực, vậy phải tích lũy đến năm nào tháng nào đây?
Cự ma thần ẩn núp ở hắc ám đại lục hơn trăm năm, có vô số giáo chúng. Trong trăm năm đó lại góp nhặt một lượng lớn chiến tranh hồn phách và các vong linh cấp cao của Vong Linh đảo.
Trải qua hơn trăm năm ra sức thu thập, mới có thể làm ra tinh thần lực kết tinh nhiều đến như thế. Nếu phải hoàn toàn bỏ qua những thứ này tự nhiên là luyến tiếc vạn phần.
Tiếu Ân không nói gì thêm. Chợt nghe Vô Danh ở trước mặt hắn mở miệng nói:
- Ta có thể đảm bảo. Chỉ cần trong hai người các ngươi, có một người nguyện ý lưu lại mảnh vỡ thần cách, người đó sẽ có thể mang toàn bộ hơn mười vạn thần lực kết tinh đi.
Sắc mặt Urey và Rui Deshen lập tức trở nên tái nhợt. Rất hiển nhiên, bọn họ đang thầm tính toán lợi hại.
Không khí dường như có chút ngưng trọng. Ngay cả làn gió mát từ đâu đến thổi phần phật trên thảo nguyên cũng không thể làm loãng bớt không khí chỗ này chút nào.
Thật lâu sau, Rui Deshen là người đầu tiên nói:
- Ta bỏ qua.
Tiếu Ân cả kinh, thầm mắng Vô Danh nhiều chuyện. Đối với hắn mà nói, thần cách chẳng khác nào một cái đánh rắm này có ích lợi gì đâu. Đương nhiên là thần lực kết tinh ở khắp nơi này hữu dụng hơn.
Urey hơi hơi run rẩy, hắn hỏi:
- Ngươi bỏ qua mảnh vỡ thần cách?
Rui Deshen tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Làm sao có chuyện đó được? Ta nói là ta chọn mảnh vỡ thần cách, bỏ qua đống thần lực kết tinh này.
Urey cười khổ một tiếng, nói:
- Điều này quả nhiên là phong cách của ngươi. Được rồi. Ta cũng bỏ qua.
Hắn quay đầu lại, cất tiếng đầy hâm mộ nói:
- Tiếu Ân. Mười vạn thần lực kết tinh này giao cho ngươi. Hy vọng ngươi có thể sử dụng chúng nó thật tốt.
Bất kể là Urey hay là Rui Deshen, tầm nhìn của bọn họ đều rất cao.
Trong suy nghĩ của bọn họ, mảnh vỡ thần cách chiếm vị trí tuyệt đối, căn bản là không có khả năng dao động.
Phải biết rằng, ở các điểm giao dịch trong vũ trụ, thần lực kết tinh trong mắt những nhân vật cấp bậc như bọn họ thường thường đều có thể nhìn thấy rất nhiều. Nhưng mảnh vỡ thần cách quả thật là chưa nghe nói qua có người bán ra.
Vật như vậy, bất kể rơi vào tay thế lực nào, đều tuyệt đối sẽ giấu đi. Quyết không có khả năng lại một lần nữa lộ diện. Muốn bước vào cảnh giới chân thần, thần lực kết tinh không có thì có thể từ từ thu thập. Nhưng nếu trong tay không có mảnh vỡ thần cách, vậy hết thảy chẳng khác nào đan giỏ trúc đi múc nước, phí công vô ích.
Đặc biệt Rui Deshen tự tay thí thần đã trở thành giống như một con chuột chạy qua đường. Chỉ chờ người ta bu vào đánh. Cho nên hắn nhất định phải rời khỏi phiến đại lục này, rời khỏi này viên tinh cầu xinh đẹp xanh tươi này.
Vì hi vọng ngày sau có thể tiến giai cao hơn, Rui Deshen quyết không có khả năng từ bỏ mảnh vỡ thần cách.
Tiếu Ân nhìn thần lực kết tinh nằm đầy mặt đất trước mắt, tim hắn đập thình thịch.
Hơn mười vạn. Đây chính là hơn mười vạn thần lực kết tinh. Là một vị chân thần tiêu phí hơn trăm năm thời gian mới thu thập khổng lồ tín ngưỡng lực tạo thành. Không ngờ lập tức thuộc về chính mình sao?
Hắn lúc này chiếm tiện nghi thật sự là quá lớn.
Ánh mắt thoáng qua khuôn mặt Urey và Thụy Đức, có thể dễ dàng nhìn ra vẻ mất mát trên khuôn mặt bọn họ.
Bỗng nhiên, Tiếu Ân dường như vô cùng thông cảm với tâm tình của bọn họ. Cảm giác nhìn được mà ăn không được quả thật không dễ chịu chút nào.
Ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, Tiếu Ân nói:
- Tất cả mọi người là bằng hữu từng kề vai chiến đấu, cũng không cần phân chia rạch ròi như thế. Hai vị nếu không chê thì xin mời tùy tiện mà lấy đi.
Vẻ mặt Urey và Rui Deshen đều khẽ nhúc nhích. Nếu là cái gì khác, bằng vào thân phận của bọn họ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy. Nhưng thứ này đối với ngàn năm truyền kỳ mà nói, thật sự là quá trọng yếu.
Muốn lĩnh vực và tín ngưỡng lực dung hợp thành ngụy thần, khẳng định là cần một lượng lớn thần lực kết tinh. Nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay, chỉ e sẽ không còn có cơ hội lần thứ hai.
Tiếu Ân thấy vẻ do dự hiện lên trên mặt bọn hắn, không khỏi khẽ mỉm cười, nói:
- Rui Deshen. Không phải ngươi nói muốn cao chạy xa bay sao? Trước khi ngươi trở thành chân thần, nhất định là sẽ mai danh ẩn tích, dốc lòng tu luyện. Như vậy thứ này đối với ngươi rất trọng yếu.
Rui Deshen thở dài một hơi, hướng về Tiếu Ân bái một cái thật sâu. Sau đó, hắn cũng không khách khí nữa, hạ xuống một khu vực bắt đầu thu thập thần lực kết tinh.
Urey chần chừ một chút rồi cũng nói một tiếng đa tạ, sau đó đến một khác khu vực thu thập.
Động tác của bọn họ vô cùng nhanh gọn. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi đã không hẹn mà cùng ngừng lại.
Một lần nữa quay về bên cạnh Tiếu Ân, Rui Deshen nói:
- Tiếu Ân. Ta lấy một ngàn viên thần lực kết tinh. Nếu trước khi sử dụng hết chừng này mà ta vẫn không thể tiến giai ngụy thần, vậy ta cả đời này phỏng chừng cũng chỉ là hy vọng hão huyền.
Tiếu Ân há miệng, muốn an ủi một hai câu, nhưng nói đến bên miệng lại ngừng lại. Tu vi tới trình độ này rồi, sự hiểu biết đối với tự bản thân mình có thể nói đã đạt tới mức cực kì tinh tường. Cũng không phải người khác nói vài câu không đến nơi đến chốn là có thể ảnh hưởng.
Urey gật đầu nói:
- Đúng vậy. Ta cũng lấy một ngàn viên thần lực kết tinh. Nếu sử dụng xong vẫn không thể tiến giai, như vậy cả đời này thành tựu cũng chỉ là dừng ở đây.
Nghe ra sự lo lắng trong lòng hai vị truyền kỳ, Tiếu Ân không khỏi thầm cười khổ. Tâm tư của bọn họ không ngờ ảnh hưởng cả chính mình. Xem ra một cửa này đối với truyền kỳ mà nói, quả thật là phi thường khó để có thể vượt qua.
Rui Deshen lấy ra một ma pháp lục thư từ trên người, nói:
- Tiếu Ân. Đây là hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh của đại lục chúng ta. Chỉ cần ngươi cầm nó là có thể cảm ứng được năng lượng dao động của tất cả những thứ gì được xem là truyền tống trận trừ truyền tống tức thời.
Hắn thở dài nói:
- Ta sắp rời xa. Kiếp này cũng không chắc có thể còn sống trở về. Cho nên xin ngươi giúp ta bảo quản thứ này. Ngày sau nếu là gặp người có duyên...
Hắn lắc lắc đầu, nói:
- Quên đi. Ta đã là ốc còn không mang nổi mình ốc thì quản nhiều như vậy làm cái gì. Tiếu Ân. Ngươi cứ tùy ý xử lý chuyện này.
Thân thể hắn theo gió trên không trung tự động lui về phía sau mấy trượng.
Ánh mắt đảo qua mấy người đồng bạn trong khoảnh khắc rồi bay về phương xa. Một đạo năng lượng dao động mãnh liệt chợt truyền đến:
- Các vị bảo trọng. Hy vọng lần sau gặp lại có thể là ở thần giới.
Urey hướng về phía Rui Deshen vừa rời đi phất phất tay, miệng nói khẽ:
- Chúc may mắn!
Tiếu Ân cũng vậy. Hắn hiểu nguyện vọng của Rui Deshen tuy rằng tốt đẹp. Nhưng muốn thực hiện nó phải trải qua thiên nan vạn khổ, muôn vàn khó khăn.
Xác suất ba người bọn họ cùng trở thành chân thần thật sự là quá nhỏ. Có lẽ hôm nay từ biệt cũng sẽ không có ngày gặp lại.
Sau khi bóng dáng của Rui Deshen rốt cục cũng hoàn toàn biến mất cuối chân trời, Urey mới quay đầu lại nói:
- Tiếu Ân. Ta cũng phải đi về bế quan. Kinh nghiệm của lần thí thần này đối với ngươi hay ta mà nói đều là những trải nghiệm cực kỳ quan trọng. Bất kể như thế nào đều phải hấp thu toàn bộ những kinh nghiệm này. Nếu có thể làm được điều này thành công, có lẽ chúng ta ngày sau thật sự có thể thành tựu ngụy thần, thậm chí còn là chân thần.
Tiếu Ân ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trong vũ trụ, số lượng ngàn năm truyền kỳ dường như cũng không phải quá ít. Nhưng có thể thí thần thành công lại có thể có mấy người? Việc này sẽ có trợ giúp vô cùng to lớn cho việc tu luyện về sau của ba người bọn họ. Có lẽ ngày sau ba người thực sự có thể gặp nhau ở cái gọi là thần giới kia.
Vẫy vẫy tay với Tiếu Ân vài cái rồi Urey cũng bay về một hướng khác, âm thanh cao vút còn vang lại:
- Tiếu Ân. Thay ta ân cần thăm hỏi đám người Dida một tiếng. Nói với bọn họ lão đại ca ngày xưa vẫn chưa thành đạt, thật sự là không mặt mũi nào gặp lại. Nếu có thể thì cho bọn hắn mỗi người một viên thần lực kết tinh đi.
Tiếu Ân nhướn mày. Hắn rốt cục có thể khẳng định vị này chính là chủ nhân đích thực của sát lục kết giới, cũng chính là nhân vật thần bí mà Dida hắn thường nhắc đến.
Trước kia luôn hoài nghi nhân vật này đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại. Hiện giờ mới biết được, hoá ra là một vị ngàn năm truyền kỳ. Trách không được ngay cả Dida đại tát mãn cũng nói không rõ.
Trong giây lát hai vị đồng bạn bên cạnh đã lần lượt rời đi. Tiếu Ân cúi đầu, nhìn thần lực kết tinh đầy trong mắt. Ánh mắt hắn lập tức nóng rực lên.
Urey và Rui Deshen vô cùng có chừng mực. Mỗi người chẳng qua lấy một ngàn giọt mà thôi. Đối với này ở đây có mười vạn trở lên mà nói, số giọt họ lấy thật sự là bé nhỏ không đáng kể.
Tiếu Ân lấy ra một trang sức không gian nhện chúa. Thân hình bay lượn trên bầu trời trên cánh đồng hoang vu.
Trình độ khống chế đối với ma pháp nguyên tố của hắn đã đạt tới một trình độ gần như là biến thái. Đặc biệt dưới sự khống chế chính xác của Nhất Hào còn tốt hơn như thế.
Vô số năng lượng phong hệ không ngừng hình thành quanh người hắn, như một bàn tay to lớn vơ vét tất cả thần lực kết tinh rải rác đầy trên mặt đất. Nơi này dù sao cũng là chiến trường vừa mới thí thần. Đại lượng năng lượng dao động tràn ngập khắp cả cánh đồng hoang vu, che dấu tất cả năng lượng dao động khác. Nếu không phải như thế, Tiếu Ân chỉ cần ngồi tại chỗ, mở lĩnh vực ra là đủ để thoải mái thu lượm, làm sao còn cần dựa vào ánh mắt và Nhất Hào quan sát.
Sau cả một ngày, Tiếu Ân mới thu thập hết hơn mười vạn viên thần lực kết tinh trong phạm vi hơn mười dặm.
Vì dự phòng có sơ sót, hắn còn cẩn thận lùng sục chỗ này thêm một lần nữa.
Thần lực kết tinh không ai ghét bỏ. Đối với Tiếu Ân mà nói tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
Toàn bộ cánh đồng hoang vu lại khôi phục cảnh tượng lúc trước. Tuy nhiên Tiếu Ân cảm ứng được nhiệt khí mãnh liệt ẩn chứa trong lòng đất dường như đã tiêu giảm rất nhiều, nhưng vẫn còn một cỗ nhiệt khí không tầm thường đang thong thả tản ra.
Hắn trầm ngâm một lát, rốt cuộc minh bạch đạo lý bên trong.
Cự ma thần rõ ràng là một vị thần đến từ luyện ngục. Sở dĩ lựa chọn vùng đất hoang mạc này để xây dựng thế giới của thần là bởi vì này những vùng đất như thế mới không có ai để ý đến. Bất quá việc hắn đến lại càng khiến nơi này trở nên hoang vắng hơn.
Hiện giờ cự ma thần đã ngã xuống. Như vậy nhiệt khí nơi này tự nhiên cũng phải dần dần tiêu tan. Nhưng cũng không biết phải trăm năm hay ngàn năm nữa nơi này có thể biến thành vùng đất thích hợp cho người sống.
Hắn lắc lắc đầu, lấy ma pháp lục thư Rui Deshen tặng ra. Nhìn thì cũng giống như bao ma pháp lục thư khác, nhưng khi lực lượng tinh thần đi vào trong đó lập tức có thể cảm ứng được một tấm bản đồ địa hình toàn đại lục khổng lồ.
Trên bản đồ địa hình có vô số điểm sáng. Tiếu Ân cảm ứng sơ qua một chút, trong lòng lập tức sáng tỏ mọi chuyện.
Những điểm sáng này chính là vị trí những truyền tống trận trên đại lục. Sau khi có thứ này, chỉ cần là ở đại lục này, hắn thậm chí còn có thể không dùng bất cứ ma pháp truyền tống trận gì cũng có thể trực tiếp truyền tống đến bất cứ truyền tống trận nào hắn muốn tới.
Đây mới thực sự là chỗ quý giá của vật này, không phải thứ bình thường có thể so sánh.
Hơn nữa khiến hắn kinh ngạc chính là, thông qua vật này không chỉ có có thể cảm ứng được đại khái tình hình toàn bộ đại lục mà ngay cả một vài địa phương ở hải ngoại cũng có thể cảm ứng. Bởi vậy có thể thấy được, ngay cả mấy vùng hải ngoại Rui Deshen cũng đã xây dựng hệ thống truyền tống trận kết nối với đại lục.
Lật qua lật lại nhìn mãi, Tiếu Ân rốt cục phát hiện ra một chuyện.
Thứ này mặc dù bề ngoài nhìn qua bình thường đơn giản nhưng tài liệu chế tạo nó tuyệt đối là những thứ trước đây chưa từng gặp. Nếu hắn không có nhìn lầm, loại tài liệu này ngay cả là ở các phòng giao dịch trong vũ trụ cũng chắc chắn là loại vật phẩm siêu cấp cùng cấp bậc với thần lực kết tinh.
Tinh thần ý thức phiêu đãng bên trong một lát, trong lòng Tiếu Ân đột nhiên nảy ra ý định muốn thử một chút.
Hắn nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý. Tinh thần ý thức tập trung vào một truyền tống trận lân cận khu vực giới tuyến mà binh lực hai đại lục đang giằng co. Trong nháy mắt, chung quanh Tiếu Ân xuất hiện một trận năng lượng dao động. Khi hết thảy khôi phục bình thường, hắn cũng đã biến mất.
Ở bên cạnh hắn, Vô Danh hơi lắc đầu. Dường như hắn cũng đã nhìn ra chút tâm tư nhỏ mọn của Tiếu Ân. Quanh mình hắn cũng xuất hiện năng lượng dao động y như thế, trong giây lát cũng học theo bộ dáng của Tiếu Ân, biến mất.
Khi bọn họ đi rồi, toàn bộ cánh đồng hoang vu lại trở về với tĩnh lặng. Dường như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hào quang chợt lóe, Tiếu Ân từ truyền tống trận bước ra.
Hắn xuất hiện, lập tức gây ra một trận chấn động.
Chung quanh hắn, người hô ngựa hí, xôn xao náo loạn một hồi. Trong lòng Tiếu Ân rất là kinh ngạc. Khi sử dụng truyền tống trận ở Hoàng Kim hình như chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Ma pháp sư là một nghề cao quý thanh tịnh. Trừ đám người Hắc Toàn Phong thì phỏng chừng cũng không có bao nhiêu người có hứng thú biến ma pháp truyền tống trận thành một cái chợ.
Vừa đưa mắt nhìn, Tiếu Ân gần như phát ngốc
Xung quanh ma pháp trận ít nhất có hơn một ngàn người. Hơn nữa có mấy người còn cưỡi ngựa. Điểm giống nhau duy nhất giữa những người này chính là làn da của bọn họ. Đó là làn da màu đen điển hình của cư dân hắc ám đại lục.
Ma pháp trận bất kể ở địa phương nào đều có địa vị tối quan trọng. Trừ ma pháp sư, người thường không dám tới gần địa phương này.
Cho nên suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tiếu Ân chính là nơi này có hơn một ngàn ma pháp sư ư? Bất quá ý tưởng này thật sự là quá mức vớ vẩn. Chỉ cần không phải ngu ngốc cũng biết điều này quyết không thể.
Lực lượng tinh thần của hắn đảo qua, lập tức nhận ra. Người ở đây tuy rằng đông, nhưng tuyệt đại đa số cũng không phải ma pháp sư. Người có ma pháp dao động trên người thậm chí còn không đến mười người.
Ánh mắt vừa chuyển, lập tức hiểu được. Hoá ra những người này không phải sử dụng ma pháp truyền tống trận. Mà là một đại đội nhân mã sau trận viễn chinh dùng ma pháp trận này để rút lui về hậu phương. Từ cách ăn mặc của những người này có thể thấy được bọn họ đều là những chiến sĩ dũng mãnh của hắc ám đại lục.
Những chiến sĩ đến từ các quốc gia trong hắc ám đại lục phần lớn đều có được một thân thể cường tráng. Tuy rằng còn xa mới có thể so với ngàn năm truyền kỳ nhưng so với nhân loại trên hai đại lục khác cũng hơn mấy phần. Nhìn chung, nếu không có ma pháp sư trợ trận, chỉ là những chiến sĩ như nhau giao chiến, mười phần thắng lợi thì có đến bảy tám phần thuộc về quân đội hắc ám.
Tuy nhiên đáng tiếc là trên thế giới này, chiến sĩ và kỵ sĩ chẳng qua là những vật hi sinh điển hình mà thôi. Tác dụng của bọn họ về cơ bản chỉ là duy trì trật tự và trấn áp bình dân phản loạn mà thôi. Chủ lực thực sự trong chiến tranh, vĩnh viễn cũng không phải là bọn họ.
Những tiếng còi thảm thiết vang lên bên ngoài ma pháp trận. Đây là phương pháp truyền âm vô cùng thông dụng trong hắc ám quân đội, phỏng chừng là để cảnh báo đồng bọn có kẻ thù xuất hiện.
Quân đội ở xa xa lập tức dùng tốc độ nhanh hơn tiến về phía này. Đám người dẫn đầu thậm chí còn giục ngựa chạy như điên tới. Người ta sau khi nhận được cảnh báo thì chỉ có các pháp sư chạy tới, còn việc duy nhất mà những người bình thường còn lại có thể làm chính là nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn hơn mười tên pháp sư từ bên ngoài đang chậm rãi tới gần, Tiếu Ân căn bản là không thèm để ý đến bọn họ. Chỉ có điều không rõ vì sao mọi người đều mang vẻ mặt hoảng sợ.
Rốt cục, các pháp sư cũng tới gần. Bọn họ kinh ngạc đánh giá Tiếu Ân. Trong ánh mắt đương nhiên mang theo một loại phẫn hận nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác sợ hãi.
Tiếu Ân trong lòng càng kinh ngạc hơn. Vì sao chỉ nửa tháng không gặp, cảm giác những người này gây cho hắn cũng đã hoàn toàn khác trước?
Trong mấy năm giằng co với hai đại lục, cư dân hắc ám đại lục, bất kể là ma pháp sư hay là quân đội bình thường đều thể hiện phong cách anh dũng bất khuất, liều mình bảo vệ quốc gia. Ngay cả khi thân lâm hiểm cảnh cũng không nản chí chút nào. Điều này Tiếu Ân đã nhiều lần nghe Sloppy Burger khen ngợi.
Nhưng lúc này, những người hắn gặo chẳng có chút khí thế nào cả, nhìn như chó nhà có tang làm hắn cảm thấy khó có thể tin những gì đang thấy là thật.
Thoáng mơ hồ, hắn có thể khẳng định trong nửa tháng hắn và Urey, Rui Deshen thí thần nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Lúc này, một người trung niên có vẻ lớn tuổi nhất trong đám hắc ám pháp sư rốt cục đi tới. Hắn không cảm ứng được chút năng lượng dao động gì trên người Tiếu Ân. Nhưng hắn lại biết có thể một mình một người từ ma pháp truyền tống trận đi ra tuyệt không phải kẻ tầm thường. Hắn lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Tiếu Ân thản nhiên nhìn hắn một cái rồi phát ra một chút khí tức của bản thân.
Vừa mới hoàn thành sự nghiệp vĩ đại là thí thần xong, hắn không còn có hứng thú giết hại đám người thường này. Huống chi, hắn vốn là không phải là hạng người hiếu sát.
Cảm ứng được ma pháp khí tức mênh mông cuộn trào như nghiêng trời lệch đất phát ra từ trên người Tiếu Ân, sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng trắng bệch. Trong đám bọn họ người tu vi cao nhất cũng chỉ là một vị ma pháp sư tam tinh mà thôi, thực lực còn kém xa Tiếu Ân như trời và đất, căn bản là không thể chịu nổi áp bách do hắn phát ra.
- Ngài... Ngài là vị nào?
Vị ma pháp sư kia cố lấy hết dũng khí ra hỏi. Tuy rằng thanh âm của hắn có chút run rẩy. Nhưng tốt xấu coi như là hỏi ra đến đây.
Tiếu Ân yên lặng nhìn hắn một cái, chậm rãi nói hai chữ:
- Tiếu Ân.
- Tiếu Ân...
Tất cả hắc ám ma pháp sư đồng thời trợn mắt. Giống như nghe thấy tên của một vị đại ma vương có một không hai. Trong mắt mỗi người đều đầy sợ hãi. Chợt một tiếng quát lớn, đám ma pháp sư nháo nhào bỏ chạy. Có hai người trong đám lớn tiếng quát lớn vài câu.
Ở ma pháp trận cách đó không xa vốn có một đám người đang sắp hàng coi như tương đối chỉnh tề đột nhiên giống như một đám thỏ bị dọa chết khϊế͙p͙.
Có ngựa dùng ngựa, không ngựa dùng chân, tất cả liều mạng bỏ chạy.
Trừ Tiếu Ân, mọi người ở đây đều liều mạng chạy trốn. Tiếu Ân thậm chí còn tận mắt nhìn thấy hai chiến sĩ nhân loại chạy còn nhanh hơn ngựa.
Có thể rèn luyện thân thể cường tráng đến bực này cũng có thể xem là hạng người khỏe mạnh dũng cảm. Nhưng biểu hiện của bọn họ lúc này lại khiến Tiếu Ân nghĩ đến bốn chữ: nhát như thỏ đế.
Chỉ trong khoảnh khắc cả khu vực chẳng còn sinh vật sống nào cả. Chỉ để lại đồ đạc vứt lung tung tán lọan đầy mặt đất.
Tiếu Ân đảo mắt nhìn chung quanh, cảm giác có chút dở khóc dở cười. Hắn thật sự không rõ. Vì sao tên mình không ngờ trở nên giống như ác ma vậy, khiến những người này vừa nghe thấy liền không chút nghĩ ngợi bỏ chạy mất. Nhưng mình thật sự không nghĩ sẽ tùy tiện chém giết bọn họ. Nhắm về phía tên ma pháp sư ba sao lúc nãy hỏi tên mình, ma lực toàn thân triển khai. Ngay sau đó hắn đã biến mất tại chỗ và xuất hiện bên cạnh tên ma pháp sư kia, phi hành song song với hắn.
Tên ma pháp sư kia một mình một người phi hành, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có chỗ khác thường, vừa quay đầu thấy Tiếu Ân lập tức bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Cổ tay hắn vừa lật, đã xuất hiện một ma pháp trượng. Tuy nhiên Tiếu Ân đợi một lát, lại cũng không thấy hắn phát ra ma pháp gì cả mà ngược lại cất ma pháp trượng đi, cứ như vậy đứng giữa không trung, cực kì ngoan ngoãn.
Tiếu Ân bật cười, nói:
- Không tồi. Rất thông minh.
Người nọ nơm nớp lo sợ đứng đó. Trước mắt, biện pháp duy nhất của hắn chính là đứng bất động tại chỗ. Như vậy có lẽ còn có một đường sống. Hắn cho tới bây giờ vốn không có trông mong gì có thể chạy thoát khỏi tay một vị ngàn năm truyền kỳ.
- Nói đi. Đã xảy ra chuyện gì?
Trong ánh mắt người nọ hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức nói:
- Tiếu Ân các hạ. Kết quả trận quyết đấu giữa ngài và Rui Deshen các hạ đã truyền khắp đại lục. Ngài nổi danh như thái dương trên bầu trời, soi sáng mọi ngõ ngách của đại lục. Ngài...
Tiếu Ân dở khóc dở cười khoát tay chặn lại, nói:
- Ta không muốn nghe ngươi ca tụng. Ta chỉ là muốn biết câu trả lời.
Người nọ liên tục gật đầu, lập tức kể lại tình hình tiền tuyến.
Hoá ra sau khi biết kết quả trận chiến giữa Tiếu Ân và Rui Deshen, bên phía Hoàng Kim đại lục lập tức ra lệnh mạnh mẽ công kích.
Khi phía hắc ám đại lục biết tin vị ngàn năm truyền kỳ bảo vệ đại lục của mình không ngờ bại dưới tay đệ nhất cao thủ của Hoàng Kim đại lục, ý chí chiến đấu lập tức suy sụp, không phát huy được thực lực mạnh nhất.
Đặc biệt là các ma pháp sư càng suy sụp hơn nữa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, phòng tuyến đã cầm cự gần hai năm đã nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng mà, ngay tại giờ khắc ấy, một đám người mặc áo bào đen đột nhiên xuất hiện ổn định tình hình lúc đó.
Đám người mặc áo bào đen này chỉ có hơn vạn người. Bọn họ tuy đa số đều là người thường, nhưng những người thường này đều có được một khả năng khôi phục sức khỏe thần kỳ. Hơn nữa trong đám người mặc bào đen cũng không thiếu ma pháp sư bậc cao. Những người này vừa xuất hiện lập tức gây ra gió tanh mưa máu. Lúc bọn họ giết địch luôn dũng mãnh xông lên. Bất kể gặp tình huống gì đều không lùi bước.
Phong cách chiến đấu như thế lập tức tạo thành ảnh hưởng thật lớn trên chiến trường, một lần nữa thức tỉnh ý chí trong máu của các chiến sĩ hắc ám đại lục.
Ngoài ra, chủ yếu là đám hắc bào ma pháp sư này cả đám giống như lũ điên. Ngay cả khi ma lực hao hết cũng phải đuổi theo ma pháp sư Hoàng Kim đại lục rồi đến trước mặt tiến hành tự bạo.
Cách chiến đấu vô cùng oanh liệt ấy chỉ cần là một người bình thường sẽ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Trên chiến trường, các ma pháp sư của Hoàng Kim đại lục một khi gặp hắc bào pháp sư lập tức tránh đường. Cho dù là hồng bào pháp sư do ma pháp công hội tỉ mỉ bồi dưỡng ra cũng như thế.
Bọn họ đều là ma pháp sư tôn quý, không phải một đám người điên không muốn sống.
Dưới tình huống như vậy, dựa vào hơn vạn người mạnh mẽ trấn áp toàn bộ chiến tuyến trở lại ổn định.
Đương nhiên, đây cũng là nhờ đại lục Nam Phương không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, xuất binh tấn công. Không biết vì sao, bọn họ không ngờ không có hiệp đồng với Hoàng Kim đại lục quân đội xuất binh, do đó để vuột cơ hội tốt này.
Khi mà tất cả mọi người nghĩ rằng hết thảy đã chấm dứt, mọi thứ sẽ trở lại tình trạng giằng co như hai năm trước.
Thì mới một ngày trước, tình huống chuyển biến đột ngột, đã xảy ra một chuyện ra ngoài dự kiến của tất cả mọi người.
Hơn vạn tên mặc áo bào đen kia không ngờ toàn bộ tử vong. Hơn nữa còn là đột nhiên tử vong ngay trong quân doanh các nơi.
Một ngọn lửa pha lẫn hai màu đen đỏ bùng lên trên người bọn họ. Ngọn lửa này dường như có thể đốt hết mọi đồ vật. Phàm là thứ gì chạm phải ngọn lửa này lập tức hóa thành một đống tro tàn.