- Cẩn thận, hắn xuất hiện.
Urey thấp giọng quát.
Tiếu Ân lập tức tập trung chú ý tới miệng núi lửa. Ngay cả Rui Deshen đang ngưng tụ năng lượng để phóng thích cấm chú cũng chú ý tới nơi đó
Một bóng đen to lớn đột ngột xuất hiện trong miệng núi lửa. Miệng núi lửa nứt ra, một quái vật to lớn xuất hiện
Đây là một cự ma. Trán của hắn rộng, ánh mắt lóe ra hào quang màu đỏ. Trên người hắn có sáu cánh tay, thân cao tới mười thước. Đi ra từ miệng núi lửa, dưới chân hắn chảy đầy dung nham
Dung nham chảy vào lĩnh vực lực lượng của Tiếu Ân, dường như muốn chữa trị. Nhưng lực phá hoại của Tiếu Ân quá lớn, hơn xa Urey và Rui Deshen, nên hiệu quả thu được cũng không nhiều
Giống như nhân loại, vết thương nhẹ thì có thể nhanh chóng khôi phục. Nhưng động tới gân cốt, hoặc uy hϊế͙p͙ tới tính mạng thì muốn khỏi hẳn không phải chuyện đơn giản
Trong cảm ứng của Urey và Rui Deshen thì cự ma này có lực lượng hùng mạnh ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Ngay cả cấp bậc ngàn năm truyền kỳ, đứng trước mặt kẻ này cũng trở nên nhỏ bé
Nhưng trong cảm ứng của Tiếu Ân lại khác, tên thần linh này quả thực cường đại, hơn nữa cũng giống như những người mà Tiếu Ân gặp trước kia
Trên người cự ma có một cỗ hơi thở vờn quanh. Tiếu Ân cũng không biết đó là gì, nhưng hắn khát vọng có được cỗ hơi thở đó. Thậm chí hắn còn muốn liều lĩnh nắm giữ cỗ hơi thở đó trong tay
Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, hắn đã bình tĩnh lại. Cỗ hơi thở đó chắc chắn là thần lực của thần linh. Chỉ có điều, không biết vì sao Urey và Rui Deshen không cảm ứng được sự tồn tại của cỗ thần lực này
Ánh mắt của ba người tập trung lên người hắn. Chỉ có điều nhìn tên cự ma này, đám người Tiếu Ân biết chắc hắn không phải thần linh nhân loại
Ở trong vũ trụ, tự nhiên không chỉ có con người mới có trí tuệ. Những sinh vật có trí tuệ khác cũng có thể trở thành thần linh. Chỉ có điều xem hình dáng của tên thần linh không hề giống với các thần linh trên tinh cầu, không biết vì sao hắn lưu lạc tới nơi này
Năng lượng dao động từ trên người cự ma truyền đến. Một giọng nói sắc bén vang lên trong đầu bọn họ:
- Các ngươi là ai, vì sao lại phá quốc gia của ta
Urey hừ nhẹ một tiếng:
- Chúng ta là người bảo vệ đại lục. Ngươi là thần linh nào?
Cự ma ngẩng chiếc đầu cao lớn của mình lên, tinh thần dao động dường như mãnh liệt lên:
- Ta tới từ đâu, các ngươi không cần phải biết. Nhân loại hèn mọn, các ngươi chẳng những tới quốc gia của ta, còn vọng tưởng phá hủy nó. Các ngươi phải chịu đựng sự phẫn nộ và trừng phạt của ta
Tiếu Ân cười hắc hắc nói:
- Thần linh đại nhân tôn kính. Không phải chúng ta muốn phá hủy quốc gia của ngài mà do ngài tới đại lục của chúng ta để tuyển tín đồ. Những tín đồ đó bán mạng cho ngài khiến dân chúng trên đại lục chết vô số người. Cho nên chúng ta được sự nhờ cậy của nhân dân, muốn đề xuất với ngài vài yêu cầu
Urey há hốc miệng, cũng không ngăn cản Tiếu Ân nói nhảm. Ngược lại, gã cảm ứng tình huống của Rui Deshen, tuy rằng lôi điện mưa gió trên đầu hắn đã rất cường đại nhưng cách cấm chú vẫn còn một đoạn nhỏ. Nếu có thể kéo dài thời gian là tốt nhất
- Đề xuất yêu cầu gì với ta?
Cự ma cất tiếng cười to, giọng nói tràn ngập sự khinh miệt. Tuy hiện giờ hắn ở trong trạng thái yếu, nhưng vẫn coi đám người Tiếu Ân như những con kiến
Ánh mắt của cự ma đảo một vòng quanh quốc gia cảu mình. Phàm là những nơi ánh mắt của hắn lướt qua, thì những khe nứt bị Tiếu Ân phá nứt liền thu nhỏ lại trên diện rộng. Dung nham chỉ cần chảy qua là có thể tu sửa xong
Đảo mắt một vòng, nguyên quốc gia lúc nào cũng có thể sụp đổ không ngờ lại khôi phục hơn nửa
Ánh mắt của Urey và Rui Deshen kinh hãi, đây là thực lực chân chính của thần linh sao?
Bọn họ tốn nhiều sức lực, Tiếu Ân còn thi triển lĩnh vực lực lượng. Thế nhưng không ngờ lại bị tên này tu sửa trong nháy mắt. Thực lực cường đại này đã vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ. Nhất thời, trong lòng bọn họ lạnh lại. Thân hình to lớn của cự ma tạo thành áp lực to lớn đối với bọn họ
Tiếu Ân trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn cự ma, nhưng trong lòng hắn không hề bình tĩnh
Bởi vì trong cảm ứng của hắn, nhìn bề ngoài thì cự ma có vẻ thoải mái thi triển uy lực của thần linh nhưng cỗ hơi thở quanh người thần linh trong nháy mắt giảm đi một phần ba
Hơi thở năng lượng đó là một loại năng lượng thuộc về cự ma. Tiếu Ân có cảm giác, đó chính là năng lượng căn bản của cự ma, cũng là cơ sở để hắn tồn tại. Nếu cỗ hơi thở đó tiêu tán hết thì cũng là lúc tên thần linh lâm vào đường cùng
Cảm giác này không hề chân thật, nhưng hắn có cảm giác mình tuyệt đối nắm chắc
Khôi phục xong quốc gia, vẻ khinh miệt trong mắt cự ma càng thêm nồng đậm. Dường như hắn đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, giơ tay nhấc chân là có thể dập nát ba con kiến trước mặt
Nhưng mà giây phút này, tay Tiếu Ân khẽ cử động, trong lòng bàn tay có thêm một giọt thần lực kết tinh
Giọt thần lực kết tinh này có màu trắng, là giọt thần lực Sara tặng
- Dị thần linh vĩ đại, kỳ thật chúng ta phụng chỉ ý của nữ thần Ánh Trăng
Tiếu Ân ba hoa nói
Cự ma tạm dừng một chút. Tinh thần dao động của hắn lại truyền đến:
- Nữ thần ánh trăng, tín đồ của nàng không phải đang cùng tín đồ của ta tác chiến sao. Còn muốn tới tìm ta làm gì?
Cỗ năng lượng truyền đến vô cùng to lớn, nhưng trong nháy mắt Nhất Hào phân tích được mấy chỗ sơ hở trong đó. Dựa theo kết quả suy đoán của Nhất Hào, tên thần linh này đang chột dạ hoặc sợ hãi
Tiếu Ân tiếp tục cười dài nói:
- Nữ thần ánh trăng muốn nhờ ta chuyển lời. Mời ngài rời khỏi tinh cầu, nếu ngài đáp ứng, giọt thần lực kết tinh này là vật để bồi thường cho ngài
Giọng nói của cự ma lạnh như băng:
- Dùng một giọt thần lực kết tinh để bồi thường sao? Các ngươi phá hủy quốc gia của ta còn hơn xa độ trân quý của một giọt thần lực kết tinh
Tiếu Ân đột nhiên không nói gì, mà yên lặng nhìn hắn. Khi hắn nói mấy câu đó, Tiếu Ân cảm ứng được cỗ hơi thở thần bí quanh người hắn bắt đầu khôi phục lại. Tuy chỉ khôi phục được một chút nhưng nếu không kết hợp với Nhất Hào, Tiếu Ân không thể cảm ứng được
Nhưng đúng là đã khôi phục, điều này nói rõ, thần lực trên người cự ma đang gia tăng
Hơi nhắm hai mắt lại, lực lượng tinh thần của Tiếu Ân khếch tán. Trong tình huống này không ngờ hắn lại làm chuyện này. Không chỉ nằm ngoài dự đoán của hai người Urey mà còn khiến cự ma tò mò
Giây phút này, cự ma dường như quên chuyện tên nhân loại nho nhỏ này xem thường tôn nghiêm của thần linh
Trong cảm ứng của Tiếu Ân, hắn phát hiện được nguyên nhân tại sao cự ma khôi phục được thần lực
Vì quốc gia của hắn tuy đã tổn hại lớn, nhưng có một cỗ lực lượng mỏng manh thông qua quốc gia truyền vào người hắn
Lực lượng này chính là tín ngưỡng lực. Tuy rằng không khổng lồ nhưng rất ổn định
Nếu Tiếu Ân đoán không sai thì đây là những tín đồ thành kính do Cự Ma bồi dưỡng trong vòng hơn trăm năm qua. Tín ngưỡng lực của những tín đồ đó dùng một phương thức thần kỳ hội tụ trong quốc gia, thông qua quốc gia biến thành hơi thở thần bí quanh người Cự Ma. Hoặc nói đó là thần lực của thần linh.
Quá trình này không phức tạp nhưng lấy quốc gia của thần làm nền móng, nếu không nhiều nhất tín ngưỡng lực chỉ ngưng kết thành thần lực kết tinh mà thôi mà không biến thành thần lực do thần linh khống chế.
Tiếu Ân đánh giá Cự Ma thì Cự Ma cũng cảm ứng được lực lượng của Tiếu Ân.
Một lát sau, giọng nói của Cự Ma phẫn nộ vang lên:
-Ngươi không phải tín đồ của nữ thần Ánh Trăng. Trên người ngươi không có thần lực của nàng.
Tiếu Ân bật cười nói:
-Ngài nói đúng, ta không phải tín đồ của nàng nhưng ta là sứ giả của nàng.
Cự Ma lập tức đình chỉ gào thét, hắn ngẩng đầu nhìn Rui Deshen đang cố gắng tích lũy lực lượng.
Giờ phút này, khuôn mặt của Rui Deshen lộ vẻ đắc ý, ngay cả Urey cũng thở phào một hơi.
Nhờ Tiếu Ân cãi cọ với Cự Ma, cuối cùng cấm chú của Rui Deshen cũng hoàn thành. Chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra.
Nhưng khuôn mặt của Cự Ma lại nở nụ cười khinh thường. Hắn nâng cánh tay của mình lên, chỉ vào lôi điện mưa gió trên đỉnh đầu Rui Deshen.
Một cái chỉ nhẹ nhàng, căn bản không hề có lực lượng nguyên tố dao động.
Sau đó lôi điện mưa gió tràn ngập trong không gian lập tức dừng lại.
Trong mưa gió vốn tràn ngập lôi điện nhưng giờ phút này lại giống như mặt nước giếng, không hề có một gợn sóng.
Từ từ, nguyên tố ma pháp từ bên ngoài tiến vào bắt đầu tiêu tan.
Toàn bộ lôi điện, mưa gió được triệu tập tới cứ như thế biến mất trong thế giới này.
Ánh mắt của Urey và Rui Deshen hoàn toàn ngây dại. Trong lòng bọn họ tràn ngập lạnh lẽo.
Đó là cấm chú đó, có thể biến một vùng đất thành mảnh đất đen, có thể hủy diệt mọi thứ, tương đương với vũ khí hạt nhân đó.
Nhưng trong mắt Cự Ma lại vô cùng nhỏ bé, căn bản không hề có uy hϊế͙p͙ gì với hắn.
Giây phút này, rốt cuộc bọn họ biết thần linh đáng sợ tới cỡ nào.
Thần linh, hóa ra dù là thần linh suy yếu cũng có thể phất tay là giết chết được bọn họ.
Không ngờ bọn họ dám tới khiêu chiến thần linh, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng mà khác với khuôn mặt xám tro của hai người Urey, đôi mắt của Tiếu Ân lại sáng lên.
Trong cảm ứng của hắn, thần lực trên người Cự Ma lại giảm tới hơn nửa.
Giờ phút này, thần lực trên người Cự Ma còn không bằng một phần ba khi hắn từ miệng núi lửa đi ra.
Tim Tiếu Ân đập nhanh. Ánh mắt của hắn như hai vì sao sáng ngời, dường như xuyên thấu mọi thứ.
Giọng nói của Cự Ma lại vang lên:
-Nói cho nữ thần Ánh Trăng biết. Ta đáp ứng điều kiện của nàng, sẽ rời khỏi tinh cầu này, hiện tại đám nhân loại hèn mọn các ngươi hãy cút đi cho ta.
Urey và Rui Deshen ngẩn ra, bọn họ không tin vào lỗ tai mình.
Không ngờ Cự Ma lại đáp ứng yêu cầu của nữ thần Ánh Trăng. Hắn tin Tiếu Ân? Điều đó không thể tin nổi.
Nhưng càng khiến bọn họ kinh hãi đó là Tiếu Ân không rời đi ngược lại nói từng chữ:
-Thần linh đại nhân tôn kính, ta có một chuyện nữa muốn thỉnh giáo ngài.
-Điều gì?
-Vì sao ngài lại buông bỏ tôn nghiêm của thần linh? Trong mắt ngài chúng ta không khác gì những con kiến mà?
Khóe miệng của Tiếu Ân chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh:
-Nếu ngày sau ngài khôi phục lại thần lực, sẽ đối xử với chúng ta như thế nào?
Trong nháy mắt thời gian như dừng lại. Urey và Rui Deshen đang hoảng loạn lập tức ngẩn ra, sau đó bình tĩnh lại.
Sự hoảng sợ trong mắt bọn họ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sát khí sắc bén.
Đúng vậy, nếu đã lựa chọn con đường giết thần thì không còn đường để lùi nữa. Nếu có thể thành công giết thần, tự nhiên là vui mừng. Nhưng nếu không giết chết thần, dù có toàn mạng trở về thì khi thần linh khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, hắn sẽ quên việc hôm nay sao?
Bởi vì cấm chú bị thần linh phá tan khiến bọn họ sợ hãi. Câu nói của Tiếu Ân hoàn toàn thức tỉnh bọn họ.
Bọn họ vì thần cách mà không tiếc mạo hiểm tính mạng của mình.
Trong mắt của Cự Ma tràn ngập lửa giận. Dường như hắn rất phẫn hận. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiếu Ân, dường như muốn khắc sâu dung mạo của Tiếu Ân.
Tới tình trạng này, Cự Ma cũng không nói gì nữa. Đôi bên không còn đường lui. Không phải ngươi chết thì ta vong.
Khí thế trên người Cự Ma giống như núi lửa bùng nổ mãnh liệt. Toàn bộ quốc gia vang lên những tiếng kêu ù ù.
Dung nham trên mặt đất tăng lên nhiều, không ngờ lại giống như biển rộng, từ các miệng núi lửa chảy ra.
Nhưng mà Tiếu Ân lại chú ý, núi lửa không bùng nổ như trước.
Nếu cả núi lửa cũng bùng nổ, thì uy thế sẽ gia tăng gấp đôi. Nhưng dưới sự khống chế của Cự Ma, không một tòa núi lửa nào bộc phát, hơn nữa Cự Ma không vận dụng thần lực ở quanh người.
Ý cười trên khuôm mặt của Tiếu Ân càng đậm. Vì kích động mà thân thể hắn hơi run rẩy. Trong mắt hắn tràn ngập niềm tin, dường như thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về hắn.
Người khác không thể cảm ứng được tình hình cụ thể của thế giới này, nhưng Tiếu Ân và Nhất Hào liên thủ với nhau, có thể tính toán rạch ròi mọi thứ.
Thần linh ở trong quốc gia của mình, quả thực có uy thế cường đại hơn so với ngoại giới.
Trong thế giới của mình, nếu hắn vận dụng thần lực thì không gì không làm được. Ngay cả cấm chú có thể tạo ra mảnh đất đen dài trăm dặm cũng dễ dàng bị thần lực bài trừ.
Nhưng điều kiện cần là quốc gia của hắn phải tồn tại.
Nếu quốc gia của hắn sụp đổ hoặc biến mất thì chắc chắn sẽ tạo thành thương tổn lớn đối với hắn.
Không biết vì nguyên nhân gì mà Cự Ma lại ngã xuống đại lục hắc quỷ. Trước lúc ngã xuống, quốc gia của hắn đã bị phá nát thành từng mảnh nhỏ.
Ngay cả khi dùng hơn trăm năm để tu dưỡng, hấp thu rất nhiều tín ngưỡng lực, góp nhặt nhiều hồn phách chiến tranh và sinh vật vong linh bậc cao, hắn cũng chỉ cơ bản dựng lại được quốc gia của mình mà thôi.
Khi quốc gia chưa hoàn toàn ổn định thì chỉ chịu được một lực lượng nhất định. Do đó tên thần linh này mới buông bỏ tôn nghiêm của mình, không muốn giao thủ với ba người Tiếu Ân.
Khi quốc gia chưa xây dựng xong thì không phải là chiến trường tốt, ngược lại còn trở thành trói buộc lớn nhất đối với hắn.
Tiếu Ân tuy không biết rõ đạo lý bên trong nhưng thông qua tính toán của Nhất Hào, cùng với hành động của tên thần linh từ khi hắn xuất hiện, hắn mới có hành động lớn mật như thế. Nhưng không ngờ lại phù hợp với quy luật khoa học.
Thậm chí Nhất Hào còn suy đoán, thần linh Cự Ma thấy cấm chú của Rui Deshen, sở dĩ không lập tức ra tay là do hắn sợ làm gián đoạn quá trình làm phép khiến nguyên tốt ma pháp rối loạn. Từ đó có thể khiến quốc gia bị tấn công mãnh liệt. Cho nên hắn thà lãng phí thần lực, đợi lôi điện mưa gió hình thành rồi mới ra tay.
Do có nhiều điều trùng hợp như vậy nên Tiếu Ân mới tràn ngập tin tưởng.
Không ngờ bọn họ gặp thần linh Cự Ma trong tình huống này, chỉ có thể nói vận khí của bọn họ quá tốt.
Nếu Cự Ma biết bên trong Tiếu Ân có một máy tính siêu cấp, chỉ sợ việc đều tiên mà hắn xuất hiện, chắc chắn là làm thịt Tiếu Ân trước.
Tuy nhiên hiện tại thần lực trên người hắn chỉ còn lại một phần ba. Tuy hiện giờ khí thế của hắn vững vàng ngăn cản được ba người Tiếu Ân nhưng để uy hϊế͙p͙ đám người Tiếu Ân thì chưa đủ.
-Hai vị, đây là cực hạn của hắn
Ngoài mặt thì Tiếu Ân cười nhưng giọng nói của hắn tràn ngập hàn khí:
-Vận khí của chúng ta rất tốt. Nếu để hắn tu dưỡng thêm một trăm năm nữa thì đừng nói ba người chúng ta, cho dù có thêm ba mươi người cũng chưa đủ để hắn nhét kẽ răng.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi. Tay Tiếu Ân cử động, một quyển trục có phong cách cổ xưa xuất hiện trên tay hắn.
Hám răng khẽ cắn chặt lại, hắn phát ra một tiếng lạnh như băng:
-Sát!