Kim và Đức Lỗ Phu đã tới cảnh giới đại ma pháp sư Lục tinh đỉnh cao, mơ hồ có thể đột phá. Ba người Mary tuy kém hơn một chút những cũng đã đạt tới Lục tinh.
Năm người bọn họ tiến bộ cực nhanh, thật sự là không kém Tiếu Ân bao nhiêu.
Người đã đi ra từ vùng đất tử vong quả nhiên đều là người nổi bật. Đương nhiên, tác dụng của quảng bá thể thao và hoàng kim kết giới cũng không thể phủ nhận.
Nếu không có hai thứ này, bọn họ cũng đừng mơ chỉ trong thời gian ngắn đó đã đạt tới cảnh giới như bây giờ.
Còn về hai pháp sư học đồ kia, cũng đã tới chừng thập cấp, luyện thêm một năm rưỡi nữa, phỏng chừng cũng có thể trở thành ma pháp sư chính thức.
Thấy được sự tiến bộ của mọi người, trong lòng Tiếu Ân cũng vui mừng. Hai năm, chính mình cũng không lãng phí, bọn họ làm sao không tiến bộ như bay chứ.
Hắc Toàn Phong bất mãn bay vòng quanh Tiếu Ân hai vòng, thân thể to lớn của nó động lên lập tức gà bay chó sủa, ai cũng quở trách, nhưng đại ma thú này vẫn cứ mặc kệ.
Bởi vậy có thể thấy được, hai năm này, bọn họ đã cùng nhau thân thuộc tới mức nào.
Mary che miệng cười:
- Sư phụ, nó đang ghen đó. Juliana tiểu thư chiếm ngài lâu quá.
Tiểu hồ ly đỏ mặt, rời khỏi lồng ngực Tiếu Ân, hung hăng trừng mắt với Mary và Hắc Toàn Phong.
Lúc này Hắc Toàn Phong mới mới lại gần, cho tới khi Tiếu Ân xoa xoa cái đầu to tướng của nó mới chịu nằm im.
Juliana than nhẹ:
- Tiếu Ân, Hắc Toàn Phong rất trung thành với chàng đó, từ sau khi nó tỉnh lại vẫn cứ ở đại sảnh chờ chàng về. Căn phòng chúng ta an bài cho nó, mặc kệ thế nào cũng không chịu vào. Suốt một năm rưỡi, tuyệt đối không dễ dàng.
Lòng Tiếu Ân ấm áp, tay lai càng xoa đầu nó mạnh hơn, Hắc Toàn Phong khẽ rên mấy tiếng khoan khoái, trong mắt đầy vênh vang.
Đột nhiên, Linnuo kinh hô:
- Tiếu Ân các hạ, ma lực của ngài…
Mọi người ngẩn ra, nhìn kỹ lạ, một đám sắc mặt đại biến.
Trên người Tiếu Ân không còn một chút ma lực dao động nào nữa, quả thực không khác Vô Danh chút nào, không thể phân biệt với một người bình thường.
Trong đại sảnh ma pháp, đột nhiên chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng. Cho dù là Kim và năm đệ tử có niềm tin với Tiếu Ân nhất cũng không kìm nổi hơi biến sắc.
Đi theo Tiếu Ân nhiều năm, tầm mắt của bọn họ cũng được mở rộng.
Vừa thấy Tiếu Ân, chỉ biết hắn khẳng định là không thi triển ma pháp thuật ẩn nấp gì. Nếu là thi triển ma pháp cùng loại thì ít nhất cũng phải có dấu tích, không có khả năng đột nhiên giống như Vô Danh, nhìn thế nào cũng không ra nguyên nhân.
Thực ra, một khi thăng tiến lên ngàn năm truyền kỳ, thu hết kết giới vào trong cơ thể, trở thành nhân giới hợp nhất, sinh ra lĩnh vực, thì khi không phóng thích ma pháp hắn sẽ chẳng khác gì một người bình thường.
Trừ cao thủ cùng giai hoặc cao thủ cấp bậc rất cao mới có thể cảm ứng được trạng thái huyền diệu này, còn lại, trong mắt người khác rất khó có thể phân biệt được.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, cũng không giải thích gì.
Tuy nhiên Tiếu Ân lúc này quả thực là có cường thế của kẻ bề trên, đặc biệt là sau khi hắn cười, không ngờ khiến cho từ trong tâm mọi người nảy sinh một cảm giác tin tưởng mãnh liệt.
Ánh mắt nhìn lên mọi người, Tiếu Ân bình tĩnh nói:
-Bây giờ ta trở về, muốn học một chút luyện kim thuật. Sư phụ, ngài có biết quanh đây có luyện kim đại sư nào không?
Trong lòng mọi người đều cảm thấy cổ quái, không hiểu sao hắn lại đổi mục tiêu.
Thế giới ma pháp rộng rãi tinh thâm, cho dù là Hắc Long Vương cũng không có khả năng nắm giữ toàn bộ tri thức ma pháp. Tuy lão cũng có được chút trình độ thâm hậu về luyện kim thuật, nhưng đối với một kẻ hoàn hoàn không biết gì về phương pháp luyện chế vật phẩm như Tiếu Ân mà đề nghị như vậy, căn bản không ai có thể lý giải nổi.
Đối với Tiếu Ân mà nói, muốn luyện chế siêu cấp vật phẩm của đất nước của thần thành dược phẩm thích hợp, cũng không có khả năng một lần là xong, nên hắn muốn bắt đầu theo học từ cơ sở.
Maren trầm ngâm một lát:
- Luyện kim thuật sĩ, ta cũng biết vài người, tuy nhiên trình độ của họ không cao, còn cách xa danh xưng đại sư.
Lão dừng một lát, dường như đang suy tính
– Không bằng ta đi thông tri Tiffany các hạ, mời vài luyện kim thuật sĩ có năng lực xuất sắc ở tộc Nguyệt Tinh linh đến, hẳn là có thể thỏa mãn yêu cầu của con.
Tiếu Ân cười cứng đơ, Maren tuy là sư phụ vỡ lòng của hắn, nhưng lão nhân gia trước kia dù sao cũng chỉ là một vị ma pháp sư Nhất tinh mà thôi, nên bạn bè quen biết tuyệt đại bộ phận cũng chỉ là ma pháp sư Nhất tinh đến Tam tinh, còn đại ma pháp sư, quả thật không biết bao nhiêu.
Đây là một sự thật. Là một người có thân phận và thực lực kém quá xa, thường khó có thể gia nhập vào một tầng lớp cao hơn.
Nếu Tiếu Ân không trở thành ma đạo sĩ, hắn làm sao có tư cách tiếp xúc với nhiều cao thủ trên ba đại lục như vậy.
Tuy nhiên, nói thật, đối với Tiếu Ân chưa từng tiếp xúc với pháp sư luyện kim thuật mà nói, luyện kim thuật sĩ Nhất tinh hoặc Nhị tinh có lẽ thích hợp với hắn hơn.
Tiếu Ân đang định nói, chợt nghe Linnuo lên tiếng:
- Tiếu Ân các hạ,nếu ngài thực sự muốn học luyện kim thuật thì ta có thể giúp đỡ một chút.
Mọi người ngẩn ra, sau đó giật mình.
Linnuo là người được cả đế quốc Nặc Khả Đa công nhận đại sư chế tác trượng. Nhân vật như thế, làm sao có thể không hiểu luyện kim thuật.
Tiếu Ân cười tươi, có thể được nhân vật cấp đại sư này chỉ điểm, hắn còn gì có thể không hài lòng nữa. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, Linnuo sẽ không giấu diếm mình cái gì.
- Linnuo các hạ, có thể được ngài chỉ điểm, thật sự là vinh hạnh của ta. Từ ngày mai sẽ bắt đầu, ta là học trò của ngài.
Tiếu Ân tủm tỉm cười.
Linnuo cười khổ một cách khó hiểu, một học trò như Tiếu Ân, hắn cũng không dám nhận đâu.
Việc Tiếu Ân quay về tuy không có được tứ phía tung hoa chào đón, nhưng rất nhanh cả lâm viên ma pháp đều biết.
Lúc này danh khí Tiếu Ân đã rất lớn, lại càng sâu xa hơn ba phần trước kia. Đặc biệt là sau khi đệ nhất cao thủ đại lục người da đen Rui Deshen gửi thư khiêu chiến, trong cảm nhận của các ma pháp sư bình thường, Tiếu Ân đã là đại diện cho ma pháp sư của hoàng kim đại lục, cũng là đệ nhất nhân của Hoàng kim đại lục.
Còn về phần hắn với Rui Deshen ai mạnh ai yếu, thì chính là vấn đề người cao có người cao hơn, người cao hơn lại có người cao hơn nữa.
Nếu xét chiến tích hai người, thật đúng là sàn sàn như nhau chẳng phân được.
Tiếu Ân có thể lấy một đánh mười, ngàn dặm truy tung, đánh chết hai ma đạo sĩ Cửu tinh, giữa biển khơi lại có thể chỉ huy ma thúgiữa biển, mở ra một con đường thủy thực sự an toàn.
Mà cho tới tận bây giờ, Rui Deshen ra tay, đối thủ mỗi lần đểu là ba cao thủ Cửu tinh trở lên, nhưng mỗi lần đều đại thắng mà về. Tuyệt đại đa số người và ma pháp sư không rõ chân tướng đều nghĩ hai đại lục không thể tiến thêm được bước nào trên đại lục người da đen, vẫn phải giằng co với bọn họ, đều là vì có Rui Deshen trấn thủ tiền tuyến mà bên ta lại không có người có thể chống lại.
Hai người như thế, đều có được thực lực và danh vọng hơn xa cao thủ Cửu tinh bình thường, đặc biệt là trong lâm viên ma pháp Louis nơi Tiếu Ân xuất thân, uy tín của hắn càng vượng, càng là độc nhất vô nhị không ai có thể với tới.
Tuy Tiếu Ân cũng không muốn làm người nổi tiếng, nhưng cái tin hắn mất tích một năm giờ đã trở về lại như có cánh truyền khắp lâm viên ma pháp. Sau đó, Công quốc Louis, đế quốc Nặc Khả Đa, thậm chí là khắp đại lục Hoàng kim, cuối cùng thậm chí cả những người vượt biển đang chiến đấu sau một tháng cũng đã có được tin tức chính xác.
Tiền tuyến, một nhóm ma đạo sĩ sau khi vội vàng thương nghị, Sloppy Burger và Arnezeder hai người từ đại lục người da đen chạy về, nhưng điều bọn họ không thể hiểu nổi là Tiếu Ân sau một năm mất tích không ngờ lại đột nhiên thay đổi sở thích, lại có hứng thú thật lớn với luyện kim thuật, và dưới sự chỉ điểm của Linnuo, đã bắt đầu chăm chỉ nghiên cứu những huyền bí trong đó.
Là một sư phụ, gặp đệ tử như thế nào là đau đầu nhất?
Rất nhiều người đã nói, gặp một xú tiểu tử tồi tệ không chịu nổi hoặc một kẻ vụng về vô tri ngu ngốc, là bi ai lớn nhất của sư phụ.
Nhưng, Linnuo sẽ nói cho ngươi một đáp án hoàn toàn khác.
Đệ tử khiến sư phụ đau đầu nhất, thực ra không phải hai loại trên, mà là loại thiên phú trác tuyệt rối tinh rối mù. Thiên tài đệ tử học được thứ này, lại có thể một suy ra ba, tự hiểu đạo lý.
Đối với một đời Tiếu Ân sống trên thế giới khoa học, trong các đại hệ của ma pháp cũng chỉ có luyện kim thuật mới có chút bóng dáng của khoa học.
Tuy nguyên lý và động lực không giống nhau, nhưng đối với thí nghiệm và công thức luyện chế dược phẩm mà các luyện kim thuật sĩ đã thiên tân vạn khổ tìm tòi ra, họ còn nghiêm túc hơn cả các nhà khoa học thật sự.
Bọn họ chính là các nhà khoa học ma pháp cẩn thận nhất.
Trên cả thế giới ma pháp, luyện kim thuật sĩ có danh tiếng cực cao.
Bởi vì tất cả ma pháp trượng, ma pháp bào và các đạo cụ ma pháp, thậm chí còn cả các dược phẩm ma pháp cổ quái đều được tạo ra từ tay những người này. Ngay cả ma pháp bào có thể chống được nguồn sáng vạn năm xâm nhập mà Tiếu Ân đoạt được từ trong tay pháp sư da đen kia cũng là được ra đời bởi một vị luyện kim thuật sĩ nổi tiếng từ mấy trăm năm trước.
Còn về phần vị luyện kim thuật sĩ sắp đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư này làm thế nào có thể luyện chế ra được một kiện ma pháp bào thần kỳ như thế thì chỉ có trời biết đất biết, Diêm Vương biết.
Bởi vì sau khi vị đại sư luyện kim thuật kia chế tác ra ma pháp bào này không lâu cũng đã chết già tại nhà, gặp Diêm Vương lão tử.
Đối với luyện kim thuật sĩ mà nói, kẻ thù lớn nhất của bọn họ không phải là ma pháp sư, mà là thời gian.
Tuyệt đại đa số các luyện kim thuật sĩ cũng phải kết thúc cuộc sống của mình, không thể đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, bởi vì thời gian cho bọn họ tu luyện ma pháp đã bị tri thức luyện kim thuật và các thí nghiệm xâm chiếm. Cho nên một khi đã lựa chọn chức nghiệp luyện kim thuật sĩ này, có nghĩa là tiến giai ma đạo cả đời này cơ bản là vô vọng.
Còn như Linnuo, cuối cùng có thể may mắn thăng tiến lên ma đạo sĩ, thực sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên, căn cứ theo cách nói của Hắc Long Vương, trong số các ngụy thần gần như đã trở thành thần linh có cuộc sống vô hạn, cơ bản, tùy tiện nhìn một người, đều là nhân vật cấp đại sư luyện kim thuật.
Không phải vì bọn họ đều có hứng thú với luyện kim thuật, mà là vì trong cuộc sống lâu dài, bọn họ đã tiếp xúc với các vật phẩm ma pháp thật sự là nhiều lắm, cho nên nổi lên hứng thú và tò mò với luyện kim thuật.
Mà trừ những phần tử cá biệt ngu ngốc, cho dù là một đầu heo, sau mấy vạn năm sống, nhiều ít cũng sẽ nắm giữ được một chút luyện kim thuật cao minh.
Bản thân Linnuo chính là một luyện kim thuật sĩ ưu tú, hắn vẫn vô cùng kiêu ngạo về mặt này.
Nhưng sau khi bắt đầu dạy bảo Tiếu Ân, hắn mới phát hiện, thì ra thiên phú mà mình vẫn kiêu ngạo, trước mặt người kia, quả thực chẳng đáng một xu.
Tiếu Ân có thể dễ dàng nhớ lại từng câu Linnuo truyền lại, với một ít thí nghiệm luyện kim thuật cấp thấp lại hoàn thành không một chút sai lầm.
Nếu chỉ như thế, Linnuo cũng sẽ không lấy làm kỳ quái, nhiều nhất chỉ là khen ngợi một hai câu, tốc độ học tập của Tiếu Ân các hạ săp vượt qua bỉ nhân ngày xưa rồi vân vân...
Nhưng sau một tuần, Tiếu Ân bắt đầu dễ dàng hoàn thành thí nghiệm luyện kim thuật trung cấp và sau đó bắt đầu có những câu hỏi có tính chất chọn lọc, Linnuo lập tức cảm thấy được áp lực cực lớn.
Tốc độ tiếp thu khoa học của Tiếu Ân thật sự là quá nhanh, hơn nữa lại càng khiến cho người ta khó tin hơn là hắn cũng không phải học bằng cách nhớ, mà là trong khi học không ngờ lại có ý muốn tìm kiếm nguyên lý cơ bản nhất của luyện kim thuật.
Giống như khi học sinh tiểu học học 1+1=2 lại còn hỏi tại sao 1+1 lại bằng 2 mà không phải một kết quả nào khác.
Sau khi Linnuo phát hiện ra được điều này, ánh mắt nhìn Tiếu Ân lại có thêm vài phần kính sợ, đồng thời khi truyền thụ kiến thức cũng không dám dùng cách dạy bảo mà là cùng hắn thảo luận.
Đương nhiên, nếu lúc này Tiếu Ân không phải là một cao thủ mà hắn kính phục mà chỉ là một pháp sư học đồ thực sự thì Linnuo đã sớm tát cho một cái.
Ngươi chỉ cần biết 1+1=2 là được. Còn vì sao ư?
Ngay cả