Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 5 - Chương 7: Lục tinh?

Đó là một mảnh mây màu đỏ, màu đỏ tươi đó khiến người ta có cảm giác nó là biển máu
Nhưng không vì vậy mà linh hồn của Tiếu Ân sợ hãi, tiểu viên cầu bay lượn tự do trong biển máu, nó có thể cảm nhận được từng đợt năng lượng rất nhỏ không ngừng chui vào trong thân thể của nó


Có loại năng lượng này ủng hộ, nó không ngừng cường đại lên
Sẽ có một ngày, bạch quang sẽ dựa vào nó, hưng phấn nghênh đón nó. Nhưng khiến nó kinh ngạc đó là, bạch quang không khiến nó có cảm giác an toàn thân thiết, ngược lại khiến nó có cảm giác cực kỳ nguy hiểm


Khi hai quang điểm tới gần nhau, liền phát động công kích đối với mắt, ánh sáng chói mắt muốn hòa tan nó
Nó không cam lòng bị tiêu tán, cho nên nó cố gắng phản kháng, tranh đấu với đối phương


Không biết trải qua bao lâu, nó rốt cuộc phát hiện, bạch quang ở phía đối diện biến mất, nó trở nên cường đại hơn
Là một linh hồn, nó lưu lãng trong đám mây màu đỏ, mặc dù nơi này rất nguy hiểm, nhưng cũng là địa phương để nó sinh tồn


Trải qua rất nhiều năm, cuối cùng nó phát hiện, ở trong đám mây màu đỏ, có người, hơn nữa còn có một số kiến trúc khổng lồ khó tin


Phía trên kiến trúc đó có năng lượng thần kỳ cường đại, ngay cả khi nó cường đại hơn nữa, đụng phải kiến trúc đó cũng chỉ có con đường tiêu tán mà thôi


Nó tưởng rằng mình sẽ vĩnh viễn phiêu đãng ở nơi này, hơn nữa có một ngày chịu không nổi tịch mịch sẽ đâm đầu vào kiến trúc để tự sát, thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra


Một thông đạo to lớn hiện ra trước mặt nó, đó là thông đạo tràn ngập kinh hiểm và nguy cơ. Nhưng có lẽ đó là con đường thoát thân duy nhất của nó
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nó tiến vào trong thông đạo, theo nó tiến vào còn có một số người nữa


Nhưng tốc độ của nó không thể so sánh với những người này. Tốc độ của nó chậm hơn nhiều, đột nhiên cửa thông đạo đóng lại, nó bị nhốt trong thông đạo
Trong thông đạo không có ánh sáng, không có không khí, không có không gian, thậm chí thời gian cũng cố định


Nó cứ đứng ở nơi này, đợi thời gian….
Ở một nơi xa xôi, trên một bờ biển tràn ngập hung hiểm, một nửa thân bạch cốt của cự long lộ ra, phát ra ánh sáng màu hoàng kim chói mắt, hòa tan một con quái vật to lớn xấu xí


Khi sinh vật đó bị hòa tan, trên đầu khớp xương của bạch cốt, đột nhiên sinh ra nhiều cơ nhục, trong cơ nhục, mơ hồ có thể thấy được gân máu
Nó đắc ý cười hai tiếng:


- Không sai, chỗ này không tồi, có nhiều tên có năng lượng hắc ám, may mà ta tìm được nơi này, chỉ cần có thể khôi phục lại thân thể là có thể khôi phục được một phần mười lực lượng


Đột nhiên đầu cốt long lầm bầm, dường như nó cảm nhận được gì đó, thân thể dài hơn ba mươi thước của nó chợt ngã xuống, nó cảm thụ nỗi sợ hãi sâu trong linh hồn mình


Nó biết, cảm giác run sợ đó không phải tới từ linh hồn của nó, mà là từ linh hồn của tên ký linh hồn khế ước với nó
Không biết linh hồn của tên kia gặp phải cái gì, lại khiến nó run rẩy
Trong giây phút này, ngọn lửa màu xanh biếc trong mắt cốt long vui sướng nhảy lên, trong lòng hắn rất sợ hãi


Đến tột cùng cỗ lực lượng đó tới từ đâu, dù lực lượng của quang minh thần cũng không khiến nó sợ hãi như thế này
Nó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía linh hồn dao động truyền đến, do dự nửa ngày, cuối cùng không tới đó


Cũng không phải nó thất hứa, bởi vì nó có thể cảm ứng được, Tiếu Ân không triệu hoán nó về, bởi vì nguyên nhân nào đó, linh hồn của hắn xúc động mới khiến linh hồn của mình phát ra lực lượng cường đại, khiến nó cũng phải run rẩy


Cốt long ngẩng đầu, nó lẳng lặng nhìn về phương xa, dường như muốn xuyên thấu tầng mây xa xôi, giống như nó có thể thấy Tiếu Ân
Nó thấp giọng thì thào nói:


- Đó là lực lượng gì? Có lẽ chỉ có lực lượng này mới có thể hình thành đệ nhất thần vực mà ngay cả tên thần linh kia cũng không nắm giữ được
Đột nhiên tinh thần của Tiếu Ân run mạnh lên, hắn giật mình ớn lạnh một cái, tinh thần ý thức như thủy triều quay về cơ thể


Khi tinh thần ý thức của hắn tỉnh táo lại, tầng ánh sáng hoa lệ quanh người hắn biến mất, cảnh tượng trước mắt vỡ tan, giống như giấc mộng Nam Kha
Từ từ, Tiếu Ân mở hai mắt, khi mắt hắn nhìn thấy ngoại giới, trong lòng run lên


Hắn không biết tại sao trên đầu mình có một mảnh vải, có vài cây gậy trúc cắm sâu vào trong lòng đất, thân trúc cắm xung quanh mười thước, vây khốn hắn lại
Khẽ cau mày, chỉ cần liếc mắt một cái, Tiếu Ân có thể nhận ra phía trên thân trúc không có lực lượng gì cả


Xem ra người đó làm vậy không phải để vây khốn mình mà muốn che mưa che nắng cho hắn
Cân nhắc trong chốc lát, Tiếu Ân mỉm cười, có thể làm thế này, ngoài kỵ sỹ Scott ra, chắc không còn ai khác
Hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, tâm tư Tiếu Ân tĩnh lặng lại


Nơi đó, không biết ở đâu? Nó đại biểu cho cái gì?
Hắn có một cảm giác không nói được lời, hắn từng trải qua kinh nghiệm đó, hơn nữa đó là kinh nghiệm khi hắn chết đi ở kiếp trước


Nếu như ở thế kỷ hai mươi mốt, có người nói với hắn, sau khi ngươi chết, sẽ sinh ra linh hồn, hơn nữa linh hồn đó còn tiến vào một địa phương thần kỳ, không ngừng lớn mạnh lên, thậm chí còn cắn nuốt lẫn nhau, chắc chắn hắn sẽ cười nhạo kẻ đó


Nhưng hiện giờ hắn tuyệt đối tin tưởng, bởi vì hắn là một kẻ xuyên việt, một linh hồn xuyên việt
Còn về chuyện tại sao linh hồn của hắn xuyên tới nơi này, có khả năng trở về được hay không thì chỉ có trời mới biết


Trong lòng thầm kêu khổ một tiếng, bởi vì hắn không rõ nguyên nhân, cho nên hắn không thể giải thích được linh hồn, cảm giác được trong đó còn phong ấn một phần nội dung nào đó
Nhưng do không hiểu nguyên nhân nên hắn mới thoát khỏi cảnh giới đó


Cảm giác vô lực đó khiến hắn rất khó chịu, chỉ cần có thể, Tiếu Ân hy vọng mình nắm giữ được cảnh giới đó, nhưng xem ra, đó chỉ là nguyện vọng và hy vọng xa vời
Hít sâu một hơi, Tiếu Ân nhắm hai mắt lại, tinh thần ý thức của hắn khếch tán ra ngoài


Ầm ầm một tiếng nổ mạnh vang lên trong đầu hắn, Tiếu Ân há hốc mồm ra
Khi tâm thần hắn bấn loạn, tinh thần ý thức lập tức quay trở về, hơn nữa rất nhanh quay về đầu hắn
Sắc mặt của Tiếu Ân trở nên cực kỳ cổ quái, hắn vuốt ve thân thể của mình, gần như không thể tin được đó là bản thân hắn


Thoát khỏi sân chơi của thần linh, thực lực của Tiếu Ân chỉ là tứ tinh đại ma pháp sư, nhưng giờ phút này, phạm vi khống chế tinh thần ý thức của hắn lại mở rộng thêm mấy lần, hơn nữa lực lượng tinh thần của hắn mạnh hơn hắn bình thường, khiến hắn không thể tưởng tượng được


Thân thể Tiếu Ân nhẹ nhàng run rẩy, hắn rõ, thực lực của mình lại được đề cao lên, hơn nữa không chỉ đề cao một chút, mà vượt lên trên một cấp độ


Giờ phút này, thậm chí hắn có cảm giác kỳ diệu, dù lục tinh đại ma pháp sư Spike có tới đây, cũng chưa chắc dùng lực lượng tinh thần áp chế được hắn
Khi hắn nhận ra điều này, cảm giác vui mừng như điên tràn ngập trong lòng hắn


Chẳng lẽ hắn đã trở thành lục tinh đại ma pháp sư? Chẳng lẽ chỉ cần tiến thêm một bước là hắn trở thành ma đạo sỹ
Tiếu Ân nắm chặt hai tay lại, dùng sức một chút, hắn muốn phát tiết xúc động trong lòng


Dù sao Tiếu Ân cũng không phải người bình thường, thoát khỏi hưng phấn, hắn lập tức đeo mắt kính tiến vào Nhất Hào không gian
- Nhất Hào, ngươi ở đâu?
- Chủ nhân, rất vui lòng cống hiến sức lực cho ngài
- Rất tốt, ta nghĩ, chắc ngươi biết chuyện gì xảy ra trên người ta chứ?
Tiếu Ân dồn dập hỏi


- Vừa rồi xung quanh thân thể của ngài xảy ra dị biến
Nhất Hào đàng hoàng nói
- Biến hóa thế nào?
Tiếu Ân tỉnh táo hỏi
- Thời gian nghịch soa
Vẻ mắt của Nhất Hào rất thú vị, dường như nó cũng không tin điều này
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến nói:


- Không phải ngươi đã nói, chỉ có ở trong Nhất Hào không gian mới có thể sinh ra nghịch soa thời gian sao?
- Đúng vậy, trên lý luận là như thế, nhưng vừa rồi xung quanh người ngài có một loại lực lượng không biết tên. Chính lực lượng đó đã tạo nên nghịch soa thời gian
Nhất Hào thở dài nói:


- Không biết vì sao chuyện thần kỳ đó lại phát sinh?
Hai mắt Tiếu Ân lóe sáng, cuối cùng hắn hiểu được, trong linh hồn của mình chắc chắn ẩn giấu lực lượng, kinh nghiệm ở trong sân chơi thần linh đã dẫn phát ra lực lượng thần vực quy tắc này


Lực lượng này có năng lực thay đổi thời gian, nhưng vấn đề là, hắn chưa nắm giữ được loại lực lượng này
Không nắm giữ được lực lượng thuộc về mình, khi đối địch không có bất cứ tác dụng nào
Trầm ngâm trong chốc lát, Tiếu Ân trầm giọng hỏi:
- Tỉ lệ thời gian nghịch soa là bao nhiêu lần?


- Bảy mươi lần
Nhất Hào không chút do dự nói:
- Thời gian nghịch soa của ngài không có bất cứ thay đổi gì
- Bảy mươi lần sao
Tiếu Ân cười khổ nói:
- Trước kia không phải chỉ chênh lệch năm, sáu giây, sao giờ lại chênh lệch lớn như vậy?


- Có lẽ trước kia ngài bị nguy hiểm kích thích, còn lần này ngài tu luyện kích thích ra, nên mới có sự chênh lệch to lớn như vậy
Nhất Hào giải thích, nhưng ngay cả bản thân nó cũng không thể xác định được
Tiếu Ân gật đầu, có lẽ đây là cách giải thích duy nhất


- Ta ở trong tình trạng đó bao lâu? Một giây, hay hai giây?
- Một tháng
- A, một tháng ….
Tiếu Ân trợn tròn hai mắt lên, hắn lập tức nghĩ tới điều gì đó, liếc mắt nhìn quần áo rách nát của mình
Tuyệt đối không phải một hai giây, một tháng còn kém nhiều lắm


Từ từ, Tiếu Ân nở nụ cười khổ nói:
- Nhất Hào, ngươi nói cho ta biết, ta tu luyện suốt một tháng sao?
- Đúng vậy, nếu tính theo thời gian thực tế thì ngài tu luyện liên tục năm năm
Tiếu Ân vuốt bụng, mặc dù ở trong không gian hư cấu, nhưng hắn vẫn vô thức thực hiện động tác này


- Dù chỉ là một tháng, thế mà ta không đói chết, cũng không chết vì khát, thực sự là kỳ tích
Tiếu Ân cảm khái nói
- Đó là do ngài được lực lượng thần kỳ đó bảo hộ, ở trong lực lượng đó, công năng của thân thể ngài dừng lại, tất nhiên không có cảm giác gì


Tiếu Ân khẽ lắc đầu, hắn thở dài một tiếng nói:
- Cũng may là như thế, nếu không sử dụng phương pháp chất chồng tu luyện liên tục trong năm năm, ta sẽ bạo thể mà chết
Hắn vội vã rời khỏi Nhất Hào không gian, cẩn thận cất mắt kính, sau đó hai mắt nhắm lại, bắt đầu cảm nhận những biến hóa nhỏ ở xung quanh


Quả nhiên, hắn cảm nhận được năng lượng và nguyên tố ma pháp trong không gian tinh tế hơn
Nếu như nói ma pháp sư dùng mắt thường để cảm nhận nguyên tố ma pháp, vậy vừa tiến giai thành đại ma pháp sư dùng ống nhòm để quan sát, còn giờ phút này, Tiếu Ân dùng kính hiển vi để quan sát


Những cách biệt trong đó, trừ khi chính mình trải nghiệm qua, nếu không không thể diễn tả được bằng ngôn từ
Tinh thần ý thức buông ra, nhất thời tán ra phương xa. Thậm chí hắn cảm ứng được vài dặm ngoài nhà hắn


Trong thôn mọi chuyện vẫn bình thường, Hara vẫn hăng say nô đùa với những đứa trẻ khác, lời hứa muốn trở thành ma pháp sư của nó bị vứt sang một bên
Lão Bond không có xuống ruộng, trên khuôn mặt của lão mang theo sự lo lắng


Có lẽ do quan hệ phụ tử với nhau, đột nhiên lão Bond nhìn về phía Tiếu Ân, nhưng lão chỉ nháy hai mắt một cái, sau đó liền trầm mặc xuống
Tiếu Ân thu hồi tinh thần ý thức, lần đầu tiên hắn tiến hành cảm ứng ở cự ly xa, cho nên hắn cảm thấy rất rung động, thực sự khó hình dung được


Hắn biết, trải qua quá trình tu luyện ngoài ý muốn, hắn đã tiến một bước dài, vừa rồi cảm ứng nguyên tố ma pháp, thậm chí hắn mơ hồ giác ngộ ra gì đó
Chỉ kém một bước là hắn có thể tiếp xúc với cảnh giới ma đạo sỹ


Nhưng một bước này, nhìn thì rất gần, nhưng lại rất xa, khiến hắn cảm giác thời gian và cuộc đời của mình như ảo giác
Thậm chí hắn hoài nghi, sở dĩ linh hồn của mình bị gián đoạn là do chướng ngại này tạo ra


Tất nhiên, ý niệm này chỉ xuất hiện trong suy đoán của hắn, không có biện pháp để chứng minh
Hắn lẳng lặng ngồi xuống, dung nhập tinh thần ý thức vào trong không gian, muốn dùng sự hăng hái để đánh sâu vào cửa ải quan trọng này


Một lúc lâu sau, Tiếu Ân thất vọng thở dài một tiếng, hắn chán nản đứng lên, trên mặt không che giấu được sự thẫn thờ
Rõ ràng hắn cảm ứng được nguyên tố ma pháp trong không gian có sự khác biệt, hắn cũng biết chỉ cần mình lĩnh ngộ được sự khác nhau này là hắn có khả năng phá quan thành công


Nhưng vấn đề là, sự khác nhau đó là gì?
Tiếu Ân vắt hết óc, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, trong lòng hắn rất tức giận, thiếu chút nữa là hộc máu
Mặc dù cuối cùng hắn kiềm chế được bản thân mình, nhưng cảm giác đó chả dễ chịu gì cả


Không phải lòng tham của Tiếu Ân không đủ mà đó là lẽ thường. Ví dụ như một nhà phát sinh tiến hành nghiên cứu, rõ ràng đã có đầu mối, nhưng vẫn kém một chút, đáp án đó giống như bị một trang giấy lỏng che lấp


Chỉ cần nhấc trang giấy đó đi, hoặc nhẹ nhàng xuyên qua nó là biết được đáp án, nhưng trang giấy đó lại không chịu phối hợp, chẳng những cứng không được mà mềm cũng chẳng xong, khiến hắn không thể xuyên qua được
Cảm giác đó giống như có một con kiến bò trong đầu, khiến người khác khó chịu


Tiếu Ân có thể miễn cưỡng thu liễm được tâm thần đã rất giỏi rồi
Có không ít lục tinh đại ma pháp sư không đủ kiên nhẫn ở cửa ải cuối cùng này, nên đã mạnh mẽ đột phá. Kết quả cuối cùng là nổ tan xác hoặc bị mất hết ma lực


Bọn họ có thể tu luyện tới lục tinh đại ma pháp sư, tự nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh, đã sớm hiểu rõ đạo lý này, nhưng vấn đề là cảm giác kỳ dị đó khiến người khác muốn nổi điên, bỏ qua tất cả


Làm như thế sẽ rất dễ thất bại, hơn nữa một khi thất bại sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng có rất ít người áp chế được sự hấp dẫn đó
Tiếu Ân hít sâu một hơi, miệng thì thào nói:
- Ma đạo sỹ, ma đạo sỹ ….


Danh từ này như có ma lực, khiến người khác cam tâm tình nguyện, thiêu thân vào trong biển lửa
Tiếu Ân nhắm hai mắt, thân hình cử động, bắt đầu tập luyện quảng bá thể thao
Mỗi một lần tập quảng bá thể thao, Tiếu Ân mới bình tĩnh lại được, sự tỉnh táo dường như lại quay trở lại thân thể của hắn


Hoàn thành xong động tác cuối cùng, hai mắt Tiếu Ân trong suốt, cảm giác thất vọng và lo âu đã tan biến
Hắn lại tràn ngập đấu chí và hy vọng, lòng hắn lại thanh tỉnh lại
Cuối cùng, ánh mắt của Tiếu Ân đảo qua, nhìn đống vải ở bên ngoài
Hắn vung tay, xé tấm vải, bước ra ngoài


Động tác của hắn nhất thời kinh động hai tên hộ vệ ở bên ngoài, tầm vóc của hai tên lính đó rất khôi ngô, vẻ mặt thì hung tợn. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Tiếu Ân, trong mắt lộ rõ sự sợ hãi và tôn kính
- Scott bảo các ngươi đến?
Tiếu Ân bình tĩnh hỏi


- Vâng, Tiếu Ân các hạ, đại nhân Scott thấy ngài ngồi tĩnh tọa ở đây, vì không muốn người khác quấy rầy ngài, nên mới tìm một ít vải quây lại
Một người cung kính giải thích


Trong lòng hai tên lính lại nghĩ khác, có thể không ăn không uống trong vòng một tháng, chỉ ngồi dưới đất, hơn nữa quanh người hắn còn có một vòng ánh sáng thần bí thủ hộ, người như vậy không được gọi là người nữa rồi


Nhất thời, địa vị của ma pháp sư trở nên cao hơn trong lòng bọn họ, mơ hồ có thể sánh vai với thần linh
Nhưng bọn họ lại không biết, chẳng qua Tiếu Ân chỉ gặp cơ duyên xảo hợp, nên mới đạt tới trình độ này mà thôi


Nếu như bình thường, để hắn không ăn không uống trong vòng một tháng, chờ đợi Tiếu Ân chỉ có một kết quả, đó là tử vong, không còn con đường thứ hai để đi
Tiếu Ân ra hiệu, để bọn họ lui về phía sau


Mặc dù không rõ tại sao Tiếu Ân lại ra hiệu như vậy, nhưng giờ phút này, trong lòng binh lính, Tiếu Ân là một người thần kỳ, đối với mệnh lệnh của hắn, mỗi người đều vô thức chấp hành
Một lát sau, tất cả mọi người lui ra xa
Mặt Tiếu Ân hướng về phía trước, tay giơ ra theo thói quen


Tâm niệm vừa động, một cơn lốc xoáy xuất hiện
Khác với cơn lốc xoáy bình thường, cơn lốc xoáy này có phạm vi bao phủ và uy lực không lớn, hơn nữa khoảng cách di động đứt quãng, chỉ duy trì trong thời gian dài mà thôi


Trong cơn lốc xoáy, vô số bùn đất bị cuốn vào trong, dù là linh kiện thất lạc, hay bị chôn sâu dưới lòng đất, đều bị đạo cơn lốc xoáy hút
Mấy thứ này bị cuốn trong cơn lốc xoáy, hơn nữa từ từ tách ra, bay về phía Tiếu Ân


Tiếu Ân lấy một chiếc vòng tay, tinh thần ý thức tản ra, phát ra một đạo hào quang, nhét toàn bộ linh kiện vào trong
Quá trình này diễn ra không dài, đại khái hơn mười phút đồng hồ, những mảnh nhỏ của UFO bị hắn thu nhặt hết


Làm xong mọi chuyện, Tiếu Ân thu tay lại, liếc mắt nhìn không trung, cơn lốc xoáy đang tàn phá bừa bãi đột nhiên dừng lại, tất cả phong nguyên tố bình tĩnh lại
Mất đi phong lực, những thứ tạp nham rơi xuống đất
Nhất thời bụi đất bay lên, khắp nơi là một mảnh bừa bãi


Khóe miệng Tiếu Ân mỉm cười, xoay người đi, giọng nói của hắn truyền lại:
- Thu thập sạch sẽ nơi đó đi
Những tên lính ở bên cạnh đã sớm trợn mắt, há hốc mồm, bọn họ càng thêm sùng bái và sợ hãi nghề nghiệp ma pháp sư


Tinh thần ý thức không ngừng thăm dò trong không gian, Tiếu Ân rất thích hưởng thụ cảm giác này
Trên phương diện tinh thần, hắn có một số nhận thức mới về kết cấu của thế giới, trong cảm ứng của hắn, thế giới dường như dung hợp với nhau


Nhưng cảm giác này không rõ ràng, giống như có một tầng sương mỏng trước mắt hắn, khiến hắn không thể nhìn thấu sự dung hợp đó
Tất nhiên, năng lực cảm ứng của hắn so với trước kia thì cách biệt một trời một vực, cho nên hắn rất hài lòng


Quanh người hắn, khí lưu thong thả lưu động, đó không phải Phong Tường Thuật, cũng không phải Khinh Linh Thuật, mà là Tiếu Ân thử dùng lực lượng tinh thần để khống chế khí lưu


Hắn có cảm giác, sở dĩ hoàng kim chi vương Yidikalun và đại tát mãn Dida không cần dùng nguyên tố ma pháp nhưng vẫn bay lên được, là do bọn họ nắm giữ phương pháp khống chế khí lưu nào đó


Chỉ là, muốn làm được điều đó, chắc chắn phải có lực lượng tinh thần cường đại, có lẽ chỉ khi nào mình đạt tới tiêu chuẩn như bọn họ, mới có thể làm được
Tiếu Ân bay rất nhanh, không lâu sau đã về tới nhà


Hắn vừa mới đẩy cửa, lão Bond liền ngẩng đầu lên, nhìn Tiếu Ân, vẻ mặt lo lắng của lão biến mất, thay thế vào đó là vẻ mặt vui mừng
-Tiếu Ân, con ra ….?
Joey cao hứng tiến lên đón
Tiếu Ân nao nao, trong ánh mắt mang theo sự thích thú
Joey đánh giá Tiếu Ân, liếc mắt nói:


-Chắc con đói rồi, để dì đi làm điểm tâm cho con ăn
Nói xong, nàng vội vã chui vào trong bếp
Tiếu Ân vuốt bụng, nói thật, mặc dù ngồi cả một tháng, nhưng bụng hắn lại không thấy đói, có lẽ bụng của hắn được lực lượng thần bí đó bồi dưỡng
-Ngồi


Lão Bond chỉ vào chỗ ngồi trước mặt
Tiếu Ân đàng hoàng ngồi nói:
-Cha, người lo lắng cho con sao?
-Đúng vậy
Lão Bond thở dài một tiếng nói:
-Kỵ sỹ lão gia nói với ta, con là ma pháp sư, nên lúc nào cũng có thể bế quan, còn thời gian bế quan là bao lâu thì không ai có thể biết được


Bờ môi lão mím vào, tràn ngập lo lắng hỏi:
-Lần trước con nói phải bế quan mười năm, lần này có giống không?
Tiếu Ân mấp máy miệng, trong lòng không nói gì


Hắn bế quan một tháng, không ăn không uống, nếu truyền ra ngoài, sẽ khiến giới ma pháp sư hỗn loạn. Nếu như bế quan như thế, đừng nói là Tiếu Ân, ngay cả ma đạo sỹ cũng không chịu nổi
Nhìn ánh mắt lo lắng của cha, đột nhiên Tiếu Ân cười, nụ cười của hắn mang theo sự bình tĩnh


Lão Bond kinh ngạc nhìn con trai lớn, nhìn thấy nụ cười trấn an của Tiếu Ân, không hiểu sao, trong lòng lão không thấy lo lắng gì nữa. Dường như nụ cười đó ẩn chứa một lực lượng thần bí, khiến lão rất tin tưởng


Mặc dù con trai lớn không giải thích gì, nhưng nhìn nụ cười này, tâm tình lão Bond xoay chuyển một trám tám mươi độ, khuôn mặt u buồn biến thành vẻ mặt tươi cười
Nụ cười trên khuôn mặt Tiếu Ân không thay đổi, thân thể ngồi thẳng tắp, hắn cất cao giọng nói:


-Cha, ngài có thể yên tâm, con đã nắm giữ chân lý của ma pháp, chắc chắn không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn
Lão Bond gật đầu, mặc kệ Tiếu Ân có an ủi lão hay không, nhưng không thể phủ nhận, những lời của Tiếu Ân khiến lão buông lỏng


Trong lòng Tiếu Ân chợt động, hắn nhìn mái tóc bạc trên đầu lão Bond, trong lòng cảm khái
Môi hơi nhúc nhích, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng lão Bond đã già rồi


Không hiểu sao, cảm giác thê lương lén lút xuất hiện trong lòng hắn, hắn rất rõ, hiện giờ mình không giống với người bình thường nữa
Mục tiêu của hắn rất cao, rất xa, thậm chí còn muốn tiến tới cảnh giới trong truyền thuyết, ngàn năm truyền kỳ


Nhưng lão Bond, dì Joey, thậm chí cả Hara, do vấn đề về thể chất nên tính mạng sẽ sớm mất đi
Thân nhân của hắn, đều rất quan tâm tới hắn, hắn cũng quan tâm tới họ


Nụ cười khổ xuất hiện trong miệng Tiếu Ân, rốt cuộc hắn hiểu được, tại sao cấp bậc ma pháp sư lại sâm nghiêm như vậy, hơn nữa đều dùng thực lực để nói chuyện
Xem ra là do ma pháp sư sống quá lâu


Có lẽ, khi lão Bond chết, Tiếu Ân sẽ dễ khống chế tình cảm của mình, nhưng đối mặt với lão Bond, hắn vẫn không khống chế được
Nhìn lão Bond càng ngày càng già đi, trong lòng Tiếu Ân xoay chuyển, có lẽ mình phải làm điều gì đó cho cha ….


Hôm nay, Tiếu Ân vứt bỏ ma pháp ra khỏi đầu, bồi tiếp lão Bond cả ngày, hơn nữa hắn còn tự mình xuống bếp làm món ăn Trung Quốc
Tất nhiên, do hoàn cảnh khác nhau và gia vị không đủ, nên thức ăn hắn làm ra chả giống thứ gì cả


Nhưng dù là thế, lão Bond vẫn hứng thú ăn, hơn nữa còn cảm thán, mười bốn năm rồi lão không được ăn đồ do Tiếu Ân nấu


Mặc dù lúc Tiếu Ân rời đi mới có chín tuổi, nhưng do lúc đó điều kiện gia đình không có, nên Tiếu Ân thường giúp đỡ lão Bond nấu ăn, hơn nữa hắn còn làm những món rất mới mẻ, hương vị hơn hẳn các món ăn khác


Nhưng từ khi Tiếu Ân rời nhà, tới trang viên kỵ sỹ học nghề rèn, chuyện này không phát sinh nữa
Huống chi đối mặt với một vị ma pháp sư tôn quý, trừ khi hắn chủ động yêu cầu, nếu không không ai có gan bảo hắn xuống bếp
Tiếu Ân hồi tưởng lại ký ức, ý niệm trong đầu càng thêm kiên định


Tới buổi tối, kỵ sỹ Scott bất ngờ xuất hiện
Tiếu Ân không cảm thấy lạ khi thấy kỵ sỹ tới giờ này, nếu hắn đã an bài nhân thủ bảo vệ, chắc chắn đám binh lính sẽ báo với hắn việc Tiếu Ân rời đi


Nhưng tới tối kỵ sỹ Scott mới tới, có chút nằm ngoài dự liệu của Tiếu Ân, phỏng chừng vị kỵ sỹ này muốn Tiếu Ân có một đoạn thời gian ở chung với gia đình
Lão Bond rất tôn kính kỵ sỹ Scott, nhưng sự tôn kính đó không bao hàm sợ hãi


Dù là cách ngồi hay thần thái, có thể nói song phương hoàn toàn ngang hàng nhau, thậm chí trước mặt Tiếu Ân, Scott còn có chút yếu thế
Tiếu Ân biết, sự biến hóa này không thể hình thành ngày một, ngày hai, mà do trong mấy năm nay, kỵ sỹ ân cần tới thăm hỏi nên lão Bond mới quen


Sau khi ân cần thăm hỏi nhau, Tiếu Ân hơi ám chỉ một chút.
Kỵ sỹ Scott ngầm hiểu, liền yêu cầu gia đình Tiếu Ân tới trang viên ở vài ngày. Đối với yêu cầu của kỵ sỹ, lão Bond đồng ý ngay
Ngày tiếp theo, cả nhà Tiếu Ân tới trang viên, hơn nữa kỵ sỹ còn nhiệt tình chiêu đãi họ tại nhà của mình


Buổi tối, mọi người mời Witte tới. Rốt cuộc, Tiếu Ân nói ra ý định rời đi của mình


Mặc dù lão Bond không nỡ, nhưng cũng không ngăn cản, mặc dù lão là nông phu, nhưng lão biết, vị trí của Tiếu Ân đã khác với người bình thường. Nguyện vọng của lão là muốn Tiếu Ân thi thoảng về nhà, còn việc bảo Tiếu Ân ở lại lâu dài thì đó chỉ là hy vọng xa vời


Tiếu Ân lấy đại kiếm do mình luyện chế ra, đầu tiên giao cho Witte
Witte híp mắt, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn đại kiếm, sau đó hắn thở dài một tiếng nói:
-Tiếu Ân, kỹ thuật của ngươi đã vượt qua ta, nếu như ngươi nguyện ý, ta nghĩ ngươi sẽ lấy được tư cách thợ rèn sư


Tiếu Ân mỉm cười, khuôn mặt của lão Bond và Scott có chút cổ quái
Trong thế giới nhân loại, thợ rèn sư được mọi người tôn kính, nhưng so về sự cường đại thì kém ma pháp sư nhiều


Trên thực tế, dù quý tộc đối mặt với ma pháp sư, cũng không có ưu thế gì cả, càng không nói tới các loại nghề nghiệp khác
Tất nhiên, nếu như thợ rèn sư có năng lực chế tạo đạo cụ ma pháp, cục diện sẽ khác, địa vị của họ sẽ tăng cao, thậm chí ma pháp sư còn phải cầu cạnh họ


Tiếu Ân nhẹ nhàng quơ quơ đại kiếm, hắn vung lên, một đạo ánh sáng màu trắng chợt xuất hiện, khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ
-Kỵ sỹ Scott, đây là vũ khí ma pháp do ta luyện chế ra, trên đó có ma pháp cấp hai, Phong Nhận Thuật, ngài xem thanh kiếm này thế nào
Tiếu Ân từ từ nói


Ánh mắt kỵ sỹ lóe ra tia sáng kích động và tham lam, nói:
-Thanh kiếm này do đại sư Tiếu Ân chế tạo ra, tất nhiên là sản phẩm hàng đầu
Tiếu Ân cười cười nói:
-Tốt, nếu kỵ sỹ đại nhân thích, ta tặng ngài.