"Bartley tiên sinh, xin chào."
"Hả? Tiếu Ân… Các hạ."
Khi Tiếu Ân bất ngờ xuất hiện trước quán trọ của Bartley, vị chủ quán cường tráng này sau khi ngớ ra một chút liền lập tức nhận ra hắn.
"Tiên sinh Bartley, tôi vẫn chưa phải là ma pháp sư chính thức, còn chưa thể có được quyền xưng hô các hạ." Tiếu Ân cười nói: "Nếu như để sư phụ tôi nghe thấy chỉ sợ sẽ nghiêm khắc giáo huấn một trận mất."
Bartley cười lúng túng đáp: "Không sao đâu, ở đây nói chuyện sư phụ của ngài cơ bản khó có khả năng nghe thấy mà."
"Cái đó cũng chưa chắc đâu." Tiếu Ân hàm hồ nói: "Ma pháp là thứ rất thần kỳ, trời mới biết có hay không một loại ma pháp nào đó có thể tiến hành giám sát ở cự ly xa chứ, nếu như sư phụ vừa hay lại sử dụng ma pháp này, vậy thì hai người chúng ta đúng là xui xẻo rồi."
Vẻ mặt Bartley khẻ biến, ánh mắt nhanh chóng đảo nhanh một vòng xung quanh, vào lúc này, gã dường như phục hồi lại nhạy bén và cảnh giác trong kiếp sống mạo hiểm ngày trước vậy, toàn thân tức khắc tỏa ra một luồng khí thế mãnh liệt.
Tiếu Ân nhếch mép, khẽ cười không nói.
Ma pháp quả thực thần kỳ, có hay không loại ma pháp có thể tiến hành giám sát ở cự ly xa Tiếu Ân cũng chẳng biết, nhưng có một việc hắn có thể khẳng định, đó chính là sư phụ Maren tuyệt đối sẽ không lãng phí tinh thần lực quý báu để quan tâm bản thân mình.
Nhìn thấy vẻ tươi cười mang ý vị sâu xa trên mặt Tiếu Ân, Bartley lập tức phản ứng lại, gã cười khổ nói: "Tiếu Ân tiên sinh, ngài lại lấy tôi ra làm trò cười rồi."
"Không dám." Tiếu Ân thấy thế liền thôi, hỏi: "Tiên sinh Bartley, xin hỏi kỵ sĩ Scott còn ở đây không?"
"Còn, lần này hắn đến đã ở đây được mười ngày rồi." Bartley hừ một tiếng, ngữ khí có phần khoa trương nói: "Tôi còn tưởng hắn mê mấy cô nàng kỹ nữ ở đông thành rồi chứ, giờ mới biết vốn dĩ hắn đang chờ ngài."
Tiếu Ân hơi hơi gật đầu, kỵ sĩ Scott không thông báo việc gặp gỡ mình cho Bartley lại có chút ngoài dự tính của hắn.
Không lâu sau Tiếu Ân và Barley đã lên đến lầu trên, trong một căn phòng rộng rãi giản dị kỵ sĩ đại nhân đang ngồi trầm mặc, trên bàn trước mặt hắn có mấy bình rượu, xem ra là đang mượn rượu giải sầu.
"Kỵ sĩ đại nhân, xin chào." Lông mày Tiếu Ân khẽ nhíu lại, hiểu rằng kỵ sĩ khẳng định đã gặp phải sự tình thúc thủ vô sách nào đó.
"Tiếu Ân?" Trên mặt Scott bỗng nhiên hiện ra thần sắc kinh hỷ đan xen, hắn lập tứ đứng dậy, nói: "Ngài cuối cùng đến rồi."
"Đúng thế, sau khi nhận được thư của ngài tôi liền lập tức xuất phát." Tiếu Ân đi thẳng vào vấn đề: "Ngài có việc gì cần tôi cống hiến sức lực sao?"
Scott thở dài một hơi, khẽ hất đầu, Bartley lập tức hiểu ý ra khép cửa lại.
"Tiếu Ân các hạ, ngài hẳn vẫn nhớ tên thích khách lần trước chứ?"
"Tất nhiên." Vẻ mặt Tiếu Ân trầm xuống, đấy là lần đầu tiên hắn bị người ta ám sát trong đời, kẻ đó chắc chắn suốt đời ngày hắn khó có thể quên.
"Việc đã đến nước này tôi cũng nói luôn." Scott thấp giọng nói: "Kỳ thực thích khách này là do bá tước Robin phái tới, mục đích của hắn là truyền đạt lời cảnh cáo cuối cùng, buộc tôi phải khuất phục đồng thời giao ra hạt giống thực vật đó."
"Kỵ sĩ đại nhân, ngài lần trước không phải nói sự việc đã dàn xếp xong rồi sao?"
Mặc dù Tiếu Ân đã bắn chết tên thích khách kia, thực sự đã đắc tội với bá tước Robin, nhưng bởi vì hắn được ma pháp sư Maren thu làm nhập môn đệ tử, từ sau khi có được thân phận này kỵ sĩ Scott đã lén nói cho hắn biết chủ nhân của thích khách kia đã lặng lẽ chấm dứt hành động rồi. Không những không truy cứu việc giết chết thích khách của hắn mà cũng không tiếp tục tính kế về loại thực vật đó nữa.
Scott cười khổ một tiếng đáp: "Đúng thế, một năm trước hắn quả thực đã từ bỏ rồi. Nhưng vào hai tháng trước, hắn bỗng nhiên mời được một người cho nên mới lại bắt đầu mưu đồ."
Thần sắc Tiếu Ân khẽ động, hỏi: "Hắn đã mời đến… Một vị ma pháp sư?"
Scott bật cười khanh khách đáp: "Điều đó là bất khả thi, ở trong công quốc, ngoại trừ công tước đại nhân ra, trừ khi là gia tộc ma pháp sư, bằng không đều không xứng để mời đến ma pháp sư chính thức."
"Không phải ma pháp sư." Tiếu Ân đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ quái hỏi: "Đó là loại người nào?"
"Là ma pháp học đồ."
Cặp mắt Tiếu Ân nhất thời trợn ngược, vị kỵ sĩ này cố ý trêu đùa mình đây mà…
Ma pháp học đồ tất nhiên không phải là ma pháp sư chính thức rồi, cho nên dù là được quý tộc mời đến cũng không phải việc kỳ quái gì.
Nhưng suy xét tỷ mỷ một chút thì sự việc này tuyệt đối không đơn giản.
Mặc dù đối với người bình thường mà nói, chỉ sợ còn khó mà phân rõ được sự khác biệt giữa ma pháp sư chính thức và ma pháp học đồ, nhưng là kỹ sỹ tất phải hiểu rõ quan hệ trong đó, vậy thì một ma pháp học đồ bình thường làm sao có thể đắc tội với một nhập môn học đồ có chỗ dựa vững chắc là ma pháp sư chính thức được chứ?
"Tên ma pháp học đồ đó rất lợi hại hay là dựa vào bối cảnh nào đó sao?" Tiếu Ân thờ ơ hỏi.
Trong mắt Scott lóe lên một tia tán thưởng, Tiếu Ân có thể phản ứng lại nhanh như vậy đích xác đã vượt qua khỏi dự liệu của hắn.
"Nghe nói người này là một người hầu học đồ, mà hắn đã đi theo nhị tinh ma pháp sư Chritton ròng rã hai mươi năm. Bởi vì thiên tư quả thật quá kém, cả đời cũng không có hy vọng thăng cấp, cho nên ma pháp sư Chritton mới để hắn rời đi, hưởng thụ một chút phồn hoa của thế tục, và cũng là để lưu lại con cháu đời sau."
Tiếu Ân khẽ gật đầu, ma pháp sư là nhân tài vô cùng khó có được, người có thiên tư ma pháp đã ít lại càng ít hơn, cho nên những người có thiên phú ma pháp nhưng cả đời không có hy vọng tiến giai thành ma pháp sư chính thức đa số đều trước năm mươi tuổi kết hôn sinh con, mặc dù con cái những người này sinh ra không nhất định có được thiên phú ma pháp nhưng nếu so sánh với đời sau của người bình thường mà nói thì tỷ lệ này đã là rất cao rồi.
"Được rồi, Robin rốt cuộc muốn điều kiện như thế nào? Hắn không phải muốn ta đền mạng cho tên thích khách kia chứ."
"Tiếu Ân, ngài lại đùa rồi. Trừ khi Robin phát điên, còn không thì hắn tuyệt đối không đề xuất loại yêu cầu tự tìm đường chết như vậy đâu." Scott vội vã xua tay nói: "Hắn chẳng qua là muốn cùng với chúng ta tiến hành một trận ma pháp đối quyết, từ đó mà quyết định hạt của loại thực vật kia cuối cùng thuộc về ai."