Maren xoay người, hỏi:
"Chuyện gì?"
Tiếu Ân cúi người nói:
"Sư phụ, người bảo trọng."
Sau đó, hắn xoay người rời đi.
Maren ngẩn ra, vội vàng hỏi:
"Con muốn đi đâu?"
Tiếu Ân đang đi dừng lại nói:
"Nếu không có cách nào chạy thoát, con sẽ tới đế quốc Nặc KhảĐa."
"Con điên rồi!"
Maren giận dữ mắng.
Tiếu Ân lắc đầu, nói:
"Sư phụ, người yên tâm, con tuyệt đối không không để người cùng Benson và Nepaldính vào chuyện này."
Khuôn mặt hắn trần ngập bất khuất và đấu chí, kiên định nói:
"Con sẽ kéo bọn chúng chếtcùng."
Maren vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng mơ hồ có vài phần tự hào cùng bi ai.
"Hồ đồ, người ta là ai, một học đồ nho nhỏ như con có tư cách gì mà liều mạng cùng bọnchúng."
Tiếu Ân gãi đầu,thì thào nói:
"Con dù không liều mạng được với ma pháp sư chính thức, nhưng nếu giếtđược hai học đồ cũng không tính là thua thiệt."
Maren thở dài một tiếng nói:
"Không cần nói hươu nói vượn nữa, con là đệ tử của ta, cho dù đi liềumạng thì phải là ta đi mới đúng."
Trong lòng Tiếu Ân nhất thời như gỡ được tảng đá lớn xuống, hắn biết con người của Maren, nếu đã nóinhư vậy, tuyệt đối Maren sẽ không giao hắn cho gia tộc Leyden.
Maren vỗ trán nói:
"Tiếu Ân, theo ta đi gặp David, có lẽ hắn sẽ có biện pháp."
Ánh mắt Tiếu Ân lộ ra vẻ nghi hoặc, lên tiếng hỏi:
"Sư phụ, Nepal muốn con giữ bí mật chuyện này,người nói cho ma pháp sư David Kirby không có vấn đề gì chứ?"
"Không việc gì."
Maren mỉm cười nói:
"Ta và Kirby trước kia đều là người hầu học đồ của một mapháp sư, cho nên con không cần phải lo lắng."
Lúc này Tiếu Ân mới hiểu, nguyên quan hệ giữa hai người bắt đầu hình thành từ lúc đó. Nhưng chỉ làngười hầu học đồ mà cả hai người bọn họ lại có thể tiến giai thành ma pháp sư chính thức, đúng làmột chuyện khó tin. Chỉ là hiện giờ, David Kirby đã là tam tinh ma pháp sư, còn Maren chỉ là nhất tinh mapháp sư, bởi vậy có thể thấy được tư chất của hai người cách biệt nhau như thế nào.
Theo Maren tới ma pháp tháp của David Kirby, vị tam tinh ma pháp sư này đang làm thí nghiệm ma pháp. NhưngMaren chỉ nhíu mày, không chút do dự trực tiếp đi vào.
"Ầm!"
Phòng thí nghiệm vang lên một tiếng sấm lớn, sau đó từng cột khói bốc ra. Trong lòng Tiếu Ânrun lên, không biết David Kirby các hạ đang làm thì nghiệm ma pháp gì, sao lại có uy lực như thế. Không hềthua kém chút nào so với bùng nổ chất chồng của mười ba Bạo Tạc Thuật.
Một trận ho khan kịch liệt vang lên trong phòng thí nghiệm, khi Maren cùng với David Kirby đi ra, cả hai đềuvô cùng chật vật, ngay cả người luôn luôn anh tuấn tiêu sái như David Kirby cũng biến thành một hán tử đenthui.
"Trời a, Maren, nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi."
David Kirby rên lên nói:
"Vì ma pháp này, ta đãphải chuẩn bị một tháng đó."
David Kirby vốn có ba người hầu học đồ, nhưng khi Maren tiến vào phòng thí nghiệm, ba tên người hầu họcđồ đó cực kỳ ăn ý lập tức biến mất không thấy. Xem ra chuyện này Maren đã làm nhiều lần.
Maren thở dài một tiếng nói:
"David, ta tới đây là để nhờ ngươi giúp một chuyện."
"Cái gì?"
"Ta sắp chết rồi, cho nên muốn tới gặp mắt ngươi lần cuối."
Sắc mặt David Kirby nhất thời đại biến, sự phẫn nộ ban đầu liến biến mất, hắn chăm chú nhìn Maren,trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc:
"Ngươi còn rất khỏe mạnh, chắc không phải mắc bệnh hiểm nghèochứ?"
Maren chớp mắt nói:
"Ngươi mới mắc bệnh hiểm nghèo."
David Kirby cười ha hả, sau đó hắn nghiêm mặt hỏi:
"Cuối cùng xảy ra chuyện gì?"
Maren không giấu giếm, kể lại chi tiết chuyện đám người Tiếu Ân trong rừng Gobbi, bao gồm cả chuyện giờphút này hai người Nepal và Benson đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, không giấu giếm chút nào.
Khuôn mặt David Kirby liên tiếp biến sắc, nghe tới lai lịch của đối phương, thần sắc trong mắt hắn càngtrở nên nghiêm trọng.
Hắn do dự một chút nói:
"Tiếu Ân, để ta nhìn ký hiệu trên cánh tay ngươi."
Tiếu Ân vén ống tay áo lên, để lộ hình xăm quỷ dị kia ra.
Tay David Kirby nhẹ nhàng vuốt ve đồ án trên hình xăm, trong miệng lẩm bẩm nói, nhưng một lát sau, hắnchán nản buông tha, nói:
"Không được, năng lực của ta đừng nói là xóa đi cái hình xăm này, cho dù chedấu nó cũng không làm được."
"Ta biết."
Maren ảo não gật đầu, nói:
"Ta hỏi ngươi, chuyện này nên giải quyết như thếnào?"
Cân nhắc trong chốc lát, David Kirby nói:
"Chạy!"
"Cái gì?"
Maren nghi hoặc hỏi.
Hai hàng lông mày Tiếu Ân khẽ nhếch lên, trong lòng hắn dấy lên hi vọng. Nếu như David Kirby thực sự cóbiện pháp giải quyết, hắn đương nhiên sẽ không đi chịu chết.
David Kirby nhìn đôi thấy trò trước mắt, nghiêm túc nói:
"Hình xăm này mặc dù là dấu hiệu do ma đạosỹ để lại, nhưng dù sao nó cũng có hạn chế về mặt khoảng cách, chỉ cần ở ngoài hai nghìn dặm, đừngnói là những kẻ bình thường trong gia tộc Leyden, cho dù là ma đạo sỹ cũng đừng mơ có thể cảmứng."
Sắc mặt Tiếu Ân biến đổi, nghe David Kirby nói, lập tức hắn đoán ra được ý đồ của vị ma pháp sư này.Ý của David Kirby là mình phải rời xa công quốc Louis.
Nói là rời đi, kỳ thực phải nói là chạy trốn.
Quả nhiên, Maren nhất thời trầm mặc, một lúc lâu sau hắn nói:
"Ngươi muốn Tiếu Ân chạy đi đâu? Hơn nữakhoảng cách hai nghìn dặm không phải trong thời gian ngắn là có thể chạy tới, chỉ sợ khi đó người củagia tộc Leyden đã tới tìm tận cửa rồi."
David chỉ về phía tây nói:
"Trong ma pháp tháp của Tiffany các hạ có một tòa cao cấp Truyền TốngTrận."
Maren cả kinh nói:
"Sa Aola thảo nguyên?"
"Không sai, Sa Aola thảo nguyên cách chúng ta hơn một vạn dặm, cho dù thế lực của gia tộc Leyden có lớnhơn nữa cũng không có cách tìm ra Tiếu Ân."
Nhìn Maren do dự không quyết, David Kirby không khỏi thờ dài nói:
"Ta biết ngươi không nỡ bỏ đệ tử củamình, nhưng loại hình xăm này trừ hạn chế về khoảng cách ra, còn có một hạn chế khác về mặt thờigian. Nhiều nhất mười năm sau, hình xăm này sẽ biến mất, khi đó Tiếu Ân có thể trở về."
Trong lòng Tiếu Ân đại động, vội vàng hỏi:
"David Kirby các hạ, mười năm sau, hình xăm này sẽ biếnmất?"
"Không sai, ngay cả ma đạo sỹ cũng không có cách nào lưu lại ma pháp ấn ký vĩnh viễn trên người đệtử trực hệ, huống chi là chuyển dịch sang người khác. Cho nên chỉ cần ngươi có thể trốn chạy khỏi mườinăm thì gia tộc Leyden cũng đừng mơ tìm được tung tích của ngươi."
Tiếu Ân quay đầu nhìn Maren, mặc dù hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt biểu lộ rõ ý tứ.
Maren thở dài một tiếng nói:
"Tiếu Ân, thảo nguyên Sa Aola không phải là địa phương hòa bình, ở nơi đóngoài ma thú, còn có đế quốc Lang Nhân khổng lồ, còn nguy hiểm hơn so với công quốc Louis."
Tiếu Ân cười cười hỏi:
"Sư phụ, nếu con tới nơi đó, so với việc bị gia tộc Leyden đuổi giết thì việcnào nguy hiểm hơn?"
Maren ngẩn ra, không khỏi cười khổ.
Thảo nguyên Sa Aola mặc dù nguy hiểm vạn phần, nhưng nếu ở lại đây, một khi bị ma pháp sư của gia tộcLeyden phát hiện thì hắn chắc chắn sẽ chết. So sánh ra thì đương nhiên ở thảo nguyên Sa Aola an toànhơn.
"Được rồi, ta để con tới đó."
Maren do dự một chút nói:
"Ta sẽ để Nepal đi cùng con, cả hai sẽtrợ giúp cho nhau."
"Không!"
Tiếu Ân quả quyết cự tuyệt:
"Sư phụ, đây là họa do con gây ra, không thể để Nepal theo conchịu khổ. Hơn nữa, mấy năm sau là thời điểm mấu chốt để Nepal trở thành ma pháp sư chính thức, chẳnglẽ người tính để cho huynh ấy thất bại hay sao?"
Hai hàng lông mày của Maren khẽ nhếch lên, Nepal là môn hạ có hi vọng nhất trở thành ma pháp sư chínhthức, nếu để hắn đi thảo nguyên Sa Aola, quả thực hắn có chút không đành lòng. Nếu không cẩn thận, đếnlúc đó hắn có muốn khóc cũng không kịp.
Maren do dự trong chốc lát, thì thào nói:
"Con hiện tại mới có mười lăm tuổi…"
Tiếu Ân hít sâu một hơi, lấy ra hai chiếc nhẫn của Ao Bate và Dicara, cùng với vòng cổ không gian trên cổ,nói:
"Sư phụ, ngài nhìn xem, con có mấy thứ này, tuyệt đối có thể tự bảo vệ mình."
David Kirby và Maren đều là kẻ có ánh mắt tinh tường, sắc mặt không khỏi biến đổi nói:
"Con lấy đượcmấy thứ này ở đâu?"
"Từ trên người hai tên ma pháp sư."
Tiếu Ân mỉm cười nói:
"Gia tộc Leyden quả không hổ danh là mapháp thế gia, tài sản quả thực là quá nhiều."
David cùng Maren dở khóc dở cười liếc mắt nhìn nhau, nhưng nếu ngay cả người còn giết thì đồ vật cólấy đi cũng chả sao cả.
Maren thở dài nói:
"Được rồi."
Hắn quay đầu nói:
"David, ngươi hãy đi nói với đại ma pháp sư Tiffany giúp ta. Ta mang Tiếu Ân trở về,đưa cho hắn một số thứ."
"Tốt, muốn trực tiếp truyền tống Tiếu Ân ra ngoài thảo nguyên hơn vạn dặm, cầm phải chuẩn bị ítnhất ba ngày."
David Kirby liếc nhìn hai người, khẽ lắc đầu nói:
"Các ngươi nên trân trọng khoảngthời gian đó."