Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 3 - Chương 36: Vẫn luôn yêu

Gió vẫn đang tàn sát bừa bãi, Tiểu Bạch trên người đẫm máu như Tu La dùng một bàn tay thoải mái siết lấy cổ Diễm Nguyệt Cơ nhấc lên, thời khắc Diễm Nguyệt Cơ sắp tắt thở tới nơi, trước mắt Tiểu Bạch tối sầm lay động một trận, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi, mi tâm nhíu chặt, thân thể nhất thời vô lực, trong ***g ngực trào dâ

ng lên huyết sắc, bàn tay đang tàn nhẫn siết cổ Diễm Nguyệt Cơ chậm rãi buông lỏng ra, sau đó rất nhanh, hai người đã ngã từ trên bức tường đổ xuống.

Diễm Nguyệt Cơ nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, lập tức cầm lấy trường tiên bên cạnh quất về phía Tiểu Bạch không biết vì sao té xuống không dậy nổi, ngay lúc trường tiên sắp sửa cuốn lấy cái cổ mảnh khảnh của Tiểu Bạch, lại bị một cánh tay vốn thon dài trắng nõn, lúc này lại nổi đầy gân xanh vững vàng bắt lấy, ngẩng đầu nhìn lên, là ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong hỗn loạn căm giận ngút trời.

Băng lãnh quen thuộc, thị huyết quen thuộc, giọng nói quen thuộc......

“Từ Nguyệt Cơ, ngươi thật to gan! ”

Mộ Dung Lâm Phong một tay ôn nhu ôm lấy Tiểu Bạch bên môi không ngừng tràn ra máu tươi, một tay giật lấy trường tiên, dùng thủ pháp quen thuộc quất về phía bên hông Diễm Nguyệt Cơ khiến ả va thẳng vào bức tường.


Lại bước đến, một cước âm ngoan đá vào bụng Diễm Nguyệt Cơ, Diễm Nguyệt Cơ nhẫn nại không nhịn được lại phun ra một ngụm máu to.

Mãnh thú đã bị chôn giấu thật lâu trong lòng Mộ Dung Lâm Phong giống như bị người ta phá bỏ hết mọi gông xiềng, gào thét muốn xông ra trong cơ thể, đương khi chưởng phong dưới tay chuẩn bị giáng xuống người Diễm Nguyệt Cơ lần nữa, lại bị người khác chặn lại, song chưởng phong của Mộ Dung Lâm Phong rất ngoan độc khó ngăn cản, Trần Thần theo sau cũng chỉ có thể bị đánh văng ra, giống như Diễm Nguyệt Cơ va vào trên tường, rồi lại lăn xuống.

Trần Thần lập tức khó kiềm chế được sự quặn thắt trong ngực, phun ra một búng máu, Trần Thần chưa bao giờ nghĩ đến giờ vẫn còn có người có thể đánh bại hắn, nhưng Trần Thần lại thật sự kinh ngạc, giúp đỡ Trúc Tử theo sau Mộ Dung Lâm Phong đến đây để rồi nhìn thấy một màn kia, tiểu hài tử bị Trần Thần coi là không biết gì vậy mà bấy giờ như ác ma thoải mái nhấc người lãnh đạo tối cao của Mộc Diễm quốc lên, trong mắt không hề có tình cảm dao động, quanh thân toát ra sát khí bốn phía, sau đó nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong không khống chế được hành vi, Trần Thần không thể không đáp ứng thần sắc cầu xin của Trúc Tử, tiến lên ngăn cản hết thảy những điều quỷ dị này.

“Mộ Dung công tử...... Nếu bây giờ ngươi giết Mộc Diễm quốc bệ hạ...... Khụ khụ...... thì sẽ không tìm thấy...... viên ‘ Bạch Quả ‘ cuối cùng còn sót lại trên thế gian... Khụ khụ...... Các ngươi không phải bấy lâu nay...... đều luôn tìm kiếm nó sao?...... Khụ khụ...... Tiểu Bạch đệ đệ hiện tại cũng có thể...... sẽ không kiên trì nổi nữa......” Trần Thần che chắn trước Diễm Nguyệt Cơ, chịu đựng đau đớn trên người, đứt quãng nói hết.

Mộ Dung Lâm Phong phẫn nộ chưa từng thấy ngay khi nghe hết những lời Trần Thần liều mạng nói ra, khôi phục một chút thần trí, vén sợi tóc dính đầy máu trên mặt Tiểu Bạch ra, đôi môi mỏng run rẩy hôn lên trán Tiểu Bạch, không chút mảy may để ý đến màu máu lây dính khắp nơi.

“Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch... Tiểu Bạch của ta... Không sao hết...... Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi gặp bất cứ chuyện gì...... Tiểu Bạch nhẫn một chút... Sẽ nhanh chóng không sao hết...” Mộ Dung Lâm Phong nhíu hai hàng lông mày không ngừng chà lau máu tươi tràn ra bên môi của Tiểu Bạch, sau đó vội vàng đút Tiểu Bạch đang hôn mê uống một viên thuốc, nhưng Tiểu Bạch hoàn toàn không có phản ứng, không thể nào nuốt viên thuốc xuống được, vì thế Mộ Dung Lâm Phong chỉ có thể giống như trước đây, không chút để ý ánh mắt của người khác, dùng đầu lưỡi đẩy viên thuốc vào cổ họng của Tiểu Bạch để bé nuốt vào.

“‘ Bạch Quả ‘ ở đâu......” Mộ Dung Lâm Phong bước lên dùng mủi chân vô tình đá Diễm Nguyệt Cơ đã ngã lăn ra mặt đất, dùng ánh mắt băng lãnh thị huyết giống như Tiểu Bạch nhìn xuống Diễm Nguyệt Cơ đã bị thương nghiêm trọng.

Diễm Nguyệt Cơ từ từ mở hai mắt mình ra, đối diện với khát máu lạnh lùng trong mắt Mộ Dung Lâm Phong, giống như bị mê hoặc, không tự chủ được nói, “......Trong...... ám cách...... ở thư phòng......”


Diễm Nguyệt Cơ vừa mới nói xong, Mộ Dung Lâm Phong liền bế Tiểu Bạch như một trận gió biến mất trước mặt đám người, nháy mắt không thấy bóng dáng. Trúc Tử nhìn thấy hai người biến mất, rốt cục vui mừng thở ra một hơi. Chậm rãi bước đến trước mặt Trần Thần, nâng Trần Thần dậy, hai người cùng nhau ngồi trên một tảng đá lớn sạch sẽ, không nhúc nhích nữa.

“Trúc Tử, Tiểu Bạch đệ đệ...... cùng chủ nhân của ngươi rốt cuộc có phải là người hay không a...... Sao mà...... chủ nhân của ngươi còn chưa nghe hết lời bệ hạ nói...... đã biến mất rồi...... Thư phòng lớn như vậy...... làm sao hắn biết ám cách...... ở nơi nào a?” Trần Thần nhìn thấy ánh mắt Trúc Tử liếc qua hắn, đành nói lái sang chuyện khác, nghi hoặc hỏi.

Trúc Tử liếc liếc Trần Thần đang làm bộ nghi hoặc một cái, nhẹ nhàng dùng âm lượng không biết Trần Thần có nghe được hay không, nói, “Chủ nhân...... rõ ràng tất cả thông đạo ngầm cùng ám cách của Mộc Diễm quốc này...... hơn bất cứ ai khác......”

Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch cấp tốc như gió xuyên qua đống đổ nát, nhưng khi nhìn thấy trước cửa thư phòng Diễm Nguyệt Cơ có một tảng đá cực to bị cơn lốc cuốn đến chắn ngang cửa vào duy nhất, Mộ Dung Lâm Phong cũng không có lo lắng gì nhiều, một tay đặt lên tảng đá, một tay che chở Tiểu Bạch trong lòng, dưới tay thoáng vận công, lấy chưởng khí dùng lũ quét đánh vỡ tảng đá thành vụn rơi trên mặt đất.

Đợi đến khi bụi mù ngăn cản tầm mắt tan hết, Mộ Dung Lâm Phong lại ôm chặt Tiểu Bạch nhanh chóng lủi vào, đi qua hành lang quen thuộc, xem qua bài trí hoàn toàn không có thay đổi, trong mắt cũng vẫn là vẻ bình tĩnh xưa nay, bước đến giá sách trong cùng bên trái, đếm qua phía bên phải đến quyển sách thứ ba mươi bốn, đưa tay rút quyển sách ra. Lấy được chìa khóa nhỏ bí mật đặt ở nơi đó, lại bước đến trước bản đồ của Mộc Diễm quốc sau bàn làm việc, Mộ Dung Lâm Phong không nhìn tới bức bản đồ trước đây hắn tự tay treo lên, tháo xuống tấm bản đồ rộng lớn của Mộc Diễm quốc, tìm được một ổ khóa, cắm chìa vào, xoay tay.

Trong ám cách màu vàng nhỏ bé, là một cái hộp nhỏ màu rượu đỏ, mở nắp hộp được khắc hình chim và hoa ra, bên trong là một viên hình tròn màu trắng, Mộ Dung Lâm Phong lập tức cầm lấy, nhìn kỹ một lần lại ngửi mùi hương của nó, một mùi hương thoang thoảng làm lòng người thoải mái, dùng đầu lưỡi nho nhỏ liếm một chút, chua chua lại ngọt ngọt, sau đó rốt cục trái tim treo lơ lửng cũng được gỡ xuống, quả nhiên là thật, rốt cục tìm được ‘ Bạch Quả ‘ rồi.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch trong lòng vẫn trắng bệch như cũ, trái tim đau đớn hơn bất kỳ ai.

Giọng nói của Mộ Dung Lâm Phong khàn khàn, “Tiểu Bạch...... Ngoan...... Ăn ‘ Bạch Quả ‘ chúng ta tìm bấy lâu nay rồi sẽ không sao hết......Ta nói rồi....... Tiểu Bạch của ta tuyệt đối sẽ không có việc gì... Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch của ta......”


Mộ Dung Lâm Phong ngậm ‘ Bạch Quả ‘ vào miệng mình, đầu lưỡi đẩy bờ môi cánh hoa đang mím chặt của Tiểu Bạch ra, đưa ‘ Bạch Quả ‘ vào trong cổ họng có mùi rỉ sắt của Tiểu Bạch, để Tiểu Bạch chậm rãi nuốt xuống, rồi mới thu hồi đầu lưỡi về.

Sau đó, hắn lại để Tiểu Bạch ngồi xếp bằng ở phía trước, đặt tay ở sau lưng Tiểu Bạch, điều chỉnh khí tức trong người, gia tốc tác dụng của ‘ Bạch Quả ‘ trong cơ thể Tiểu Bạch, liên tục như thế đến nửa canh giờ sau, Mộ Dung Lâm Phong mới thu hồi công lực, tiếp được bé con toàn thân vô lực ngã vào lòng hắn, lại đặt tay lên mạch môn trên cổ tay Tiểu Bạch, tỉ mỉ xem xét một phen, phát hiện dòng khí hung mãnh trong cơ thể Tiểu Bạch rốt cục tiêu tán không còn tung tích, song vì thân thể suy yếu gắng sức sử dụng ngự phong, Tiểu Bạch mặc dù nhặt về được cái mạng nhỏ, nhưng thân thể về sau luôn phải điều dưỡng thật tốt.

Đương nhiên bởi vì công hiệu của ‘ Bạch Quả ‘, sau khi thân thể của Tiểu Bạch được chữa trị xong, vẫn có thể sử dụng ngự phong, tuy vậy ngự phong vốn là năng lực không nên tồn tại trên thế gian, có thể không dùng đến là tốt nhất, không chỉ có lực phá hoại chưa từng có, sau khi sử dụng thân thể cũng có tác dụng phụ, làm cho người ta đau như hàng ngàn mũi kim châm, cho nên Mộ Dung Lâm Phong về sau cũng kiên quyết không cho Tiểu Bạch xằng bậy.

Lúc này, Mộ Dung Lâm Phong mới có thời gian chậm rãi xem xét đứa nhỏ hắn ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã này, không nghĩ tới tách ra không đến nửa ngày, liền biến thành dáng vẻ như vậy, trong lòng Mộ Dung Lâm Phong đau như có ai quất vào.

Mộ Dung Lâm Phong trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch của ta...... Không sao rồi...” Mộ Dung Lâm Phong lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm hơi nhíu lại của Tiểu Bạch, lại thương tiếc hôn lên, Mộ Dung Lâm Phong biết trái tim hắn giờ phút này vẫn kinh hoảng không ngừng được, cảnh vừa nhìn thấy lúc nãy, quen thuộc mà tuyệt vọng như vậy.

Mộ Dung Lâm Phong cho tới nay cũng chỉ hy vọng Tiểu Bạch có thể giống như đứa nhỏ bình thường, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, buổi sáng sẽ cho hắn một nụ hôn, ngọt ngào nhu nhu gọi hắn, sư phụ. Sau đó cuộn lại trong lòng hắn tận tình làm nũng, mỗi khi như vậy, Mộ Dung Lâm Phong lại cảm thấy hạnh phúc bình yên cùng cảm nhận sự ôn nhu đã muốn xa xăm kia.

Nhưng mà Mộ Dung Lâm Phong chưa từng nghĩ đến, bình yên sẽ bị phá tan vào hôm nay, nhìn thấy cảnh Tiểu Bạch chiến đấu đẫm máu, bóng dáng thị huyết lại băng lãnh, Mộ Dung Lâm Phong xúc động sâu sắc, trong đầu hiện lên hình ảnh bản thân tang thương mười năm trước hòa vào hình ảnh của Tiểu Bạch trước mắt, băng lãnh như vậy, tuyệt vọng như vậy, con người đã biến mất mười năm trước quen thuộc mà lại xa lạ kia.


Sự thật như ác mộng ấy, hình bóng dây dưa với Mộ Dung Lâm Phong hơn hai mươi năm, Mộ Dung Lâm Phong kiên quyết vứt bỏ thân phận kia, cuộc sống dựa vào đao kiếm, một mình ngây ngốc mang trên lưng lời thề như hí kịch, kết quả chỉ là bị thương thật sâu, phản bội thật sâu, uất ức không thể lý giải, cùng với đ

au xót dây dưa trọn đời không thể nghĩ thông.

Mộ Dung Lâm Phong xưa nay không hề yêu cầu Tiểu Bạch về sau phải có công danh thành tựu, chỉ cần bình an, vui vui vẻ vẻ, ở bên cạnh hắn cùng nhau sống qua từng ngày từng ngày, mà không bị cái gọi là danh vọng trói buộc. Cũng không muốn Tiểu Bạch biến thành chính hắn của mười năm trước, không có thất tình lục dục, không có nụ cười, không có tình cảm, tựa như một con rối gỗ lạnh như băng, không ngừng xoay quanh một điểm, mãi mãi không thể rời khỏi, mãi mãi chỉ là một vũ khí giết người lạnh băng.

Kia không phải...... không phải là điều Mộ Dung Lâm Phong hy vọng nhìn thấy...... Mộ Dung Lâm Phong vĩnh viễn đều chỉ hy vọng Tiểu Bạch giống như đứa nhỏ không lớn lên, không có cừu hận...... đứa nhỏ chỉ biết ngây ngốc chui vào trong lòng hắn... Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong hôn sẽ đáng yêu đỏ hồng gương mặt, lại không biết vì sao mặt lại đỏ......

Trong nháy mắt này, Mộ Dung Lâm Phong bỗng nhiên sáng tỏ trong lòng, đột nhiên cúi đầu sát vào hõm vai Tiểu Bạch, ôm chặt lấy Tiểu Bạch trong lòng, trầm thấp bật cười thật to, nụ cười ngây ngốc mà lại sáng lạn......

Mộ Dung Lâm Phong tự cho mình thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch có lẽ là vào thời điểm Mộ Dung Lâm Phong còn chưa ý thức được, sau khi mất tích ở chợ, hoặc giả là còn sớm hơn nữa, đã yêu Mộ Dung Lâm Phong rất sâu đậm rồi, chỉ là bởi vì Tiểu Bạch trước kia không thường xuyên tiếp xúc với người khác, nên không biết biểu đạt như thế nào...... vẫn ngây ngốc chờ đợi... chờ... chờ Mộ Dung Lâm Phong hiểu được, hiểu được Tiểu Bạch tuy ngốc nghếch như thế, nhưng lại yêu say đắm chân thành tha thiết.

Yêu, hóa ra vẫn kề cạnh bên mình.

Vẫn luôn tồn tại.


Mộ Dung Lâm Phong đã hiểu ra được, hai bên khóe miệng cong lên, mi tâm lại có chút nhíu lại, cúi đến bên tai Tiểu bạch vẫn hôn mê song đã không còn quá đau đớn, tỉ tê nói nhỏ, “Hóa ra, vi sư mới là tên đại ngu ngốc kia, trước nay vẫn không tỉnh ngộ lại, làm cho Tiểu Bạch cứ ngây ngốc chờ như vậy...... chờ...... Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch của ta...... Bảo bối của ta...... Mộ Dung Lâm Phong ta vẫn luôn yêu ngươi...... mê đắm ngươi thật sâu...... tiểu bảo bối độc nhất vô nhị trong lòng ta...... Ta muốn nói với ngươi...... Ta yêu ngươi...... mãi...... mãi......”

Tuyên thệ hết lời muốn nói, đôi môi như cánh hoa của Mộ Dung Lâm Phong dán chặt vào bờ môi mềm mại của Tiểu Bạch, tùy ý liếm hôn, muốn làm cho Tiểu Bạch đang hôn mê cảm nhận được hạnh phúc ấm áp khó có thể nói rõ cùng sung sướng xuất phát từ tận đáy lòng mình......