Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 3 - Chương 25: An ủi

Hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng, Tiểu Bạch đã dần tỉnh lại, mở to mắt, từ từ quay đầu về phía bên phải, khuôn mặt tuấn tú thật gần hiện ra trước mặt Tiểu Bạch, cơ mà dưới đôi mắt khép kín có một vòng màu xanh nhàn nhạt, trên đôi môi mỏng cũng có chút vết thương nhỏ do bị cắn, Tiểu Bạch từ trong chăn vươn bàn tay ấm áp nhỏ bé nhẹ nhàng sờ vào vết thương do bị cắn của Mộ Dung Lâm Phong, lại thấy Mộ Dung Lâm Phong bởi vì đụng chạm rất nhỏ này mà giật giật.

“... Sư phụ?” Tiểu Bạch tránh đi cánh tay Mộ Dung Lâm Phong đang khoác trên lưng bé, cọ cọ nằm úp lên người Mộ Dung Lâm Phong, đau lòng nhìn sư phụ của mình, Tiểu Bạch không rõ sao vừa tỉnh lại, môi sư phụ đã bị thương rồi?

“...... Ân, sao vậy?” Mộ Dung Lâm Phong chậm rãi mở mắt, hai tay theo bản năng ổn định thân thể Tiểu Bạch đang nằm trên người mình, giọng nói khàn khàn, nhìn Tiểu Bạch.

“Sư phụ... trên miệng...” Tiểu Bạch thấy sư phụ hình như không phát hiện trên môi hắn bị thương, vì thế mở miệng nhắc nhở.

Tiểu Bạch nhìn Mộ Dung Lâm Phong vừa mới tỉnh ngủ tựa hồ còn mơ mơ màng màng, bé tự mình cúi đầu thổi nhè nhẹ “vù vù” trên môi Mộ Dung Lâm Phong, tựa hồ làm vậy có thể thổi đi đau đớn của Mộ Dung Lâm Phong.

“...... Vi sư không đau.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch ngốc nghếch “vù vù” thổi lên đôi môi hôm qua bị Tiểu Bạch cắn chảy máu, mới phản ứng được Tiểu Bạch đáng thương tội nghiệp xem xét hắn để làm gì, đôi môi bị Tiểu Bạch thổi ngứa ngứa, thế là hắn nhẹ liếm một chút.

Tiểu Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong vươn đầu lưỡi liếm qua vết thương nho nhỏ kia, nghĩ làm vậy vết thương của sư phụ sẽ không còn đau nữa, thế nên bé cũng vươn cái lưỡi nhỏ học theo sư phụ mình, liếm lên vết thương của Mộ Dung Lâm Phong, cho đến khi liếm hết môi Mộ Dung Lâm Phong đầy nước miếng mới bỏ qua.

“...... Tiểu Bạch, được rồi.” Mộ Dung Lâm Phong bật cười đẩy Tiểu Bạch ra, đứa ngốc này.


“Sư phụ...... Nơi này đau đau...... Còn có nơi này biến thành màu xanh...” Tiểu Bạch một tay sờ sờ đôi môi Mộ Dung Lâm Phong đã muốn bị bé dùng nước miếng làm cho ẩm ướt, tay còn lại nhẹ nhàng chạm lên mảng màu xanh dưới mắt Mộ Dung Lâm Phong, nghi hoặc nói.

“...... Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi......” Mộ Dung Lâm Phong ấn cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch xuống, lại hôn nhẹ lên trán Tiểu Bạch, đôi mắt ở nơi Tiểu Bạch không nhìn thấy, có nỗi niềm sầu tư nói không nên lời, Mộ Dung Lâm Phong không thích Mộc Diễm qu

ốc, ở nơi này một ngày, tâm thần Mộ Dung Lâm Phong liền không yên một ngày, tối hôm qua Tiểu Bạch lại đau đến mức nức nở khóc lên, sáng nay tỉnh lại quả nhiên không nhớ gì hết.

“Ác mộng?” Tiểu Bạch tuy rằng không hiểu được vì sao thấy ác mộng lại cắn bị thương môi, nhưng nếu sư phụ đã nói là ác mộng thì đúng là ác mộng rồi.

“...... Sư phụ đừng sợ...... Tiểu Bạch ở đây.” Tiểu Bạch nhớ tới trước kia sư phụ an ủi bé cũng là nói như vậy, tuy rằng hiện tại đối tượng thay đổi, nhưng nói ra cũng rất là thuận miệng.

Tiểu Bạch ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, “bẹp” một cái hôn lên trán Mộ Dung Lâm Phong.

“Ừ ừ vi sư không sợ, ha hả...” Mộ Dung Lâm Phong đưa tay chọc lét eo Tiểu Bạch.

“...... Ha hả... Sư phụ, đừng mà...... Ngứa... ngứa... Ha hả......” Tiểu Bạch cười ha hả lăn qua lăn lại trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cười đến vô lực, chảy cả nước mắt, Tiểu Bạch sợ nhất là nhột nha......

...... Ta là phân cách tuyến


Ăn xong cơm trưa, Mộ Dung Lâm Phong lấy lọ thuốc hắn điều chết ra để tạm thời áp chế di chứng của ngự phong cho Tiểu Bạch, đếm số lượng còn lại một chút, chỉ còn lại mười viên, không biết có thể kiên trì đến lúc có “Bạch Quả” không.

Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong mặc tròn tròn như cái bánh bao trắng trắng đi tới đi lui trong phòng, Tiểu Bạch nhớ Bạch hồ ôm lấy ấm áp còn có Trúc Tử thích gọi bé là ngốc tử, bởi vì nơi này là Mộc Diễm quốc hoàng cung, cho nên cũng không thể đi loạn bên ngoài, đi nhầm trúng cái cấm địa nào đó sẽ không tốt lắm, cho nên mấy ngày này Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đều ở trong phòng không đi đâu hết.

Tiểu Bạch nhìn sư phụ bé nãy giờ vẫn nhìn không chuyển mắt mấy viên thuốc rồi ngẩn người, Tiểu Bạch vừa đi qua đã ngửi được mùi thối thối chát chát, bụng Tiểu Bạch theo bản năng buồn nôn một trận, vừa mới ăn cơm xong thiếu chút nữa ói ra, hơn nữa Tiểu Bạch cảm thấy mùi hương kia rất quen thuộc a, cảm giác mỗi lần bé tỉnh lại, trong miệng chính là có mùi hương giống vậy.

Tiểu Bạch trông sư phụ hình như rất quý trọng mấy viên thối thối đó, vì thế cũng không tiến đến, tựa hồ sợ sư phụ ép bé uống mấy viên thối thối kia.

Tiểu Bạch thân mình ăn mặc tròn vo ở trong phòng sờ nơi này sờ nơi đó, tự tiêu khiển tự vui vẻ, khi bé ngẩng đầu đột nhiên thấy trên ngăn tủ gỗ đào đỏ màu rượu có quyển sách màu vàng kim thật dày, mà phía trên quyển sách lại có một con diều hình bướm lấp lánh ngũ sắc.

Tiểu Bạch quay đầu nhìn xem Mộ Dung Lâm Phong, thấy Mộ Dung Lâm Phong còn đang cực kỳ nghiêm túc nhìn mấy viên thuốc kia, vì thế tự mình lắc lắc tay chân bởi vì ăn mặc nhiều quần áo quá mà không thể hoạt động bình thường, nâng cái ghế để bên cạnh tủ, ngẩng đầu quan sát, vẫn không đủ cao, nhìn lướt qua một vòng mấy giá sách ở trong phòng, đặt từng quyển dày dày lên ghế, đến khi được bảy tám cuốn rồi, cảm giác không sai biệt lắm, liền thật cẩn thận đạp lên chồng sách cao cao trên ghế tựa vào cái tủ, sau một trận nho nhỏ lắc lư, nhón gót chân, run rẩy đưa tay mình với cao lên...

Mộ Dung Lâm Phong nhìn viên thuốc, tâm tư cũng đã bay tới phương trời khác, nghĩ đến thân thể Tiểu Bạch, tốc độ suy bại không rõ kia, còn có gần đây tâm thần không yên......

Đợi cho Mộ Dung Lâm Phong lấy lại tinh thần, tìm kiếm thân ảnh Tiểu Bạch, vừa quay đầu liền thấy Tiểu Bạch đứng ở trên chồng sách cao cao nhón chân lên, bóng dáng tròn quay kia lung lay sắp ngã, tâm Mộ Dung Lâm Phong có một khắc ngừng đập, trước khi Tiểu Bạch ngã xuống đã vững vàng ôm lấy bé.

Ngay khi Tiểu Bạch rốt cục bắt được con diều hình bướm kia, thân mình không thể duy trì cân bằng quơ luôn quyển vở màu vàng kia, lúc cảm thấy ngã xuống, không thấy đau đớn nên có, mà là rơi xuống một ôm ấp ấm áp quen thuộc.

“Tiểu Bạch, sao lại trèo cao như thế, vừa rồi rất nguy hiểm...” Mộ Dung Lâm Phong đặt Tiểu Bạch đứng vững trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Bạch nói.


“...... Thực xin lỗi...... Sư phụ......”

“Ân...... Bất quá hiện tại không có việc gì là tốt rồi.”

“... Con bướm...”

“Này không phải bướm, mà là diều.” Mộ Dung Lâm Phong cầm lấy con diều rơi trên mặt đất, nói.

“... Diều?”

“Ân, bây giờ không chơi được, sau này chúng ta về nhà rồi, vi sư sẽ mang Tiểu Bạch đi chơi diều.”

“... Dạ.”

Tiểu Bạch ngồi xổm xuống cầm lấy quyển sách màu vàng mở bung ra trên đất, trong đó phác hoạ vài mỹ nam tử, phần lớn đều có thêm ánh mắt thật to cong như ánh trăng, cái mũi anh tuấn một chút, đôi môi trên mỏng dưới mọng, cười sáng sủa như ánh nắng, tao nhã ngồi đánh đàn, các loại tư thái đều có.

“Sư phụ... Đây là cái gì?”

“Vẽ người, nếu vi sư đoán không sai, đây hẳn là danh sách chuẩn bị tuyển phi của Mộc Diễm quốc.” Mộ Dung Lâm Phong quan sát một chút quần áo cùng ngũ quan của bọn họ, đơn giản nói.


Đương khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đang nói chuyện, cửa phòng “két” một tiếng bị đẩy ra, Diễm Oánh thấy hai người Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đều nhất tề nhìn về phía mình, mới nhớ ra nàng chưa gõ cửa đã đột nhiên xông vào, có chút mất tự nhiên nói, “Hóa ra các ngươi ở trong này a, vừa rồi ta tìm các ngươi đã lâu, a, các ngươi đang xem gì vậy?”

Tiểu Bạch cầm tập tranh trên tay còn chưa xem xong đã bị Diễm Oánh tò mò lấy qua, “Di, đây không phải tập tranh chuẩn bị tuyển phi của bệ hạ sao? Sao lại ở đây vậy, nhất định là tên cận vệ kia của bệ hạ bỏ quên ở đây, nhìn không ra tên cận vệ nghiêm cẩn khô khan kia lại sơ ý như vậy, bất quá sao mấy bức họa này nhìn kỹ thế nào cũng cảm thấy có chút quen thuộc vậy?”

Mộ Dung Lâm Phong kéo Tiểu Bạch đang ngồi xổm dậy, nói với Diễm Oánh, “Tiểu Oánh vội vã như vậy tìm bọn ta có chuyện gì?”

“A, đúng rồi, bệ hạ mới bảo ta đến đây kêu Mộ Dung đại ca đến thư phòng, bệ hạ hình như có việc muốn nói cùng Mộ Dung đại ca.” Diễm Oánh bị Mộ Dung Lâm Phong nhắc nhở, mới nhớ ra mục đích nàng vội vội vàng vàng chạy đến đây.

Mộ Dung Lâm Phong: “Bệ hạ?”

Diễm Oánh: “Ân, bất quá ta cũng không biết bệ hạ có chuyện gì muốn tìm Mộ Dung đại ca, Mộ Dung đại ca đến thì sẽ biết thôi, đúng rồi, bệ hạ nói chỉ cần một mình Mộ Dung đại ca đến là được, Tiểu Bạch không cần đi theo.”

“Tiểu Bạch cũng phải đi.” Nghe thế, Tiểu Bạch không chấp nhận.

Diễm Oánh: “Bé con, ngươi đi làm gì chứ, đại nhân thương lượng đại sự, tiểu hài tử ngươi đi làm cái gì?”

“......” Tiểu Bạch tiến đến bên Mộ Dung Lâm Phong nắm chặt ống tay áo hắn yên lặng không nói gì, trực giác thú non nói cho Tiểu Bạch biết, Diễm Nguyệt Cơ là nữ nhân nguy hiểm, về phần nguy hiểm ở nơi nào, cái đầu non nớt của Tiểu Bạch còn chưa nghĩ ra.

“Này......” Bé con, ngươi có bệnh luyến sư siêu cấp nghiêm trọng sao a?


Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy Diễm Nguyệt Cơ tìm hắn có thể là về “Bạch Quả”, bất quá Tiểu Bạch đi theo quả thật không tiện, Tiểu Bạch còn không biết tình trạng thân thể của bé, để tránh cho Tiểu Bạch miên man suy nghĩ, Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ đầu Tiểu Bạch, kéo Tiểu Bạch qua một bên nhẹ giọng thì thầm với Tiểu Bạch.

Diễm Oánh nhìn Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đi đến một bên kề tai nói nhỏ, không biết nói gì, chỉ thấy Tiểu Bạch từ kiên quyết dần dần buông lỏng, cuối cùng ủy khuất gật gật đầu.