Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 2 - Chương 40: Cáo biệt

Đối với chuyện Quốc sư Lâm Tịch đang bình bình thường thường sống qua một tháng đột nhiên chết đi, người trong Quốc sư phủ đều cảm thấy không thể tin được, nhưng Mộ Dung Lâm Phong cùng Triệt Việt đều mơ mơ hồ hồ biết, có lẽ Lâm Tịch vẫn không có động tĩnh mà đợi chờ, chờ thời cơ mọi người lơ là với y, làm chuyện y vẫn luôn muốn làm — không có gì ngăn cản vĩnh viễn mãi mãi ở bên cạnh Tiểu Hắc.

Không ai biết Lâm Tịch trong hơn một tháng trước khi chết này là sống như thế nào, sáng sớm tỉnh lại kinh ngạc thế nào, khi ăn cơm là làm sao nuốt xuống thứ nhạt như nước ốc, gương mặt cứng ngắc làm thế nào cười với người khác, mỗi buổi tối ôm một trang giấy ngủ thế nào, không ai biết Lâm Tịch trong một tháng không hề bình thường này, là gian nan sống qua như thế nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, trong lòng Lâm Tịch cho tới bây giờ chưa từng quên đi Tiểu Hắc, từ thật lâu thật lâu trước kia, từ cái thời tiểu hài tử hồn nhiên sáng lạn, từ nháy mắt đối diện cặp mắt ôn nhu ấy, trong lòng Lâm Tịch liền thầm khắc thật sâu một thiếu niên tên là Tiểu Hắc trong trái tim nho nhỏ của mình, vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê thầm nắm lấy, cùng đợi Lâm Tịch nắm chặt tay nhau, cùng nhau đến già.

Vẫn chờ, vẫn chờ, đợi cho thân thể Lâm Tịch chậm rãi cao lên, đợi cho Lâm Tịch đến tuổi có thể nói chuyện yêu đương, đợi cho Lâm Tịch biết nam nam là cấm kỵ không được cho phép yêu nhau, đợi cho Lâm Tịch nếm được tình cảm cấm kỵ mãnh liệt, đợi cho Lâm Tịch cùng Tiểu Hắc lại gặp nhau một lần nữa, đợi cho Lâm Tịch bị vứt bỏ một lần nữa......

Lâm Tịch vẫn luôn đợi, chờ Tiểu Hắc giống như trước thâm tình gọi y ‘bảo bối ta yêu thương nhất trong lòng’, chờ Tiểu Hắc nói với y, ‘ cùng nắm tay nhau đến già ‘, nhưng Lâm Tịch đã đợi rất lâu, rất lâu, từ ngây thơ, chờ mong, vui vẻ, thất vọng, đau lòng, Lâm Tịch nghĩ, y không bao giờ muốn một mình ngây ngốc chờ đợi nữa, vẫn cứ chờ hoài, Lâm Tịch muốn bản thân đuổi theo bước chân của Tiểu Hắc, qua phía bên kia cầu Nại Hà, cầm lấy tay Tiểu Hắc, nói với hắn ‘ cùng nắm tay nhau đến già đi ‘.

—- chúng ta rốt cục vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau.


Mộc Triệt quốc Quốc sư qua đời, Mộc Triệt quốc Quốc quân sai người đem một bình tro cốt đang trong quan tài cạnh thi thể Lâm Tịch, quang minh chính đại cùng hạ táng, khi còn sống không thể bên nhau, sau này sẽ không có nhiều cản trở như vậy nữa.

Quốc sư phủ không có chủ nhân kia đối với một quốc gia mà nói là một chuyện rất lớn, vì thế Triệt Việt sau khi hạ táng Lâm Tịch liền lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm người mới cho vị trí Quốc sư, tuy rằng thương tâm vì Lâm Tịch đã mất, nhưng đối với một Quốc quân mà nói, phía sau vẫn còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết tốt, trên thế gian cũng không phải không có một người thì sẽ không tiếp tục biến chuyển.

Mộ Dung Lâm Phong sáng sớm đã kêu Trúc Tử chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết để đi xa, nắm tay Tiểu Bạch đi vào cửa cung rộng mở, ngoài cửa cung là Trúc Tử ôm Bạch hồ đứng bên xe ngựa nhìn theo Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch biến mất vào trong. Mấy người Mộ Dung Lâm Phong đã ở Mộc Triệt quốc ngây người thời gian không ngắn, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mộ Dung Lâm Phong

cũng không có ý phải đợi tiếp, đến bây giờ ‘ Bạch quả ‘ còn chưa tìm được, không thể không nói Mộ Dung Lâm Phong trong lòng rất sốt ruột, Mộ Dung Lâm Phong không thể không lo lắng tình trạng thân thể của Tiểu Bạch, vì thế hôm nay là đến chào từ biệt Mộc Triệt quốc Quốc quân.


Mang theo Tiểu Bạch đi qua một con đường quen thuộc, đợi bên ngoài Ngự thư phòng Mộc Triệt quốc, chờ thông báo.

Triệt Việt vẫn mặc một thân hoàng bào, trên trán vẫn là những sợi xỏ hạt thủy tinh, chỉ là giữa hai hàng lông mày mang theo mỏi mệt phảng phất, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đến, liền xoa nhẹ mi tâm một chút, nhìn trên bàn tấu chương nhiều ngày dồn lại, rất là mỏi mệt, Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch vừa tiến đến hành lễ xong, cũng không khách sáo làm gì, liền trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, Triệt Việt nghe xong, hai hàng lông mày không được tự nhiên giật giật nói: “Mộ Dung công tử vì sao đột nhiên vội vàng muốn rời khỏi như vậy, Mộ Dung công tử đối với Mộc Triệt quốc mà nói là một đại ân nhân, trước kia không chỉ cứu tiền nhiệm Quốc sư, cách đây không lâu cũng cứu trẫm một mạng, Mộ Dung công tử nếu muốn lưu lại là có thể, hoặc trẫm ban cho Mộ Dung công tử một chức quan cũng được, Mộ Dung công tử cảm thấy như thế nào?”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chú ý tới tầm mắt của Mộ Dung Lâm Phong, nắm chặt lấy hai ngón tay được Mộ Dung Lâm Phong cầm lấy. Dừng một chút, Mộ Dung Lâm Phong nói: “Không được, tại hạ còn có chuyện khác phải làm, vốn cũng không nghĩ ở nơi này lâu hơn, đối với hảo ý của bệ hạ, tại hạ cũng không phúc hưởng thụ, chỉ có thể đa tạ ý tốt của bệ hạ.”

Triệt Việt nhìn Tiểu Bạch hồn nhiên bên cạnh, tựa hồ không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy không còn được thấy khuôn mặt hồn nhiên này nữa, không biết vì sao cảm thấy một tình cảm phức tạp: “Có phải là, muốn đi Mộc Diễm quốc gặp Mộc Diễm quốc Quốc quân cầu ‘ Bạch quả ‘ không?”


Mộ Dung Lâm Phong gật gật đầu, đáp: “Đúng”, phía sau lại bỏ thêm một câu: “Cấp bách”.

Vốn muốn mời bọn họ dự tiệc đưa tiễn tối nay cũng phải hủy đi khiến Triệt Việt cảm thấy những việc gần đây xảy ra quá mau, khiến Triệt Việt trở tay không kịp. Những người đang nhìn nhau thế này sẽ rất nhanh rời đi, Triệt Việt cảm thấy trong lòng sinh ra một cảm giác tiếc nuối.

“Bệ hạ ca ca, sư phụ cùng Tiểu Bạch còn có Trúc Tử phải rời khỏi nơi này, bệ hạ ca ca hảo hảo chăm sóc chính mình.” Tiểu Bạch nhìn nhìn Triệt Việt vẻ mặt tiếc nuối, cảm thấy bản thân hẳn là cũng nên nói cái gì đó.

Triệt Việt nhìn thấy Tiểu Bạch nói chuyện với mình, tựa hồ là ngây người một chút, sau đó mới ôn nhu gật gật đầu: “Ân, trẫm biết, Tiểu Bạch các ngươi cũng phải bảo trọng bản thân, nếu các ngươi hiện tại còn thiếu thứ gì, trẫm sẽ gọi người chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi trên người hẳn là không mang theo nhiều tiền lắm đi, nếu không trẫm kêu Tiểu Cao đến Quốc khố lấy cho các ngươi một ít......”

“Bọn ta sáng sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, bệ hạ không cần lo lắng, bọn ta chuẩn bị cũng thật đủ dùng.”


“...... Toàn bộ mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ hết là tốt rồi, đúng rồi, lúc trước quá bận rộn mấy chuyện vặt vãnh linh tinh, đã quên đưa các ngươi thiệp mời đến Mộc Diễm quốc.” Triệt Việt kéo ngăn tủ tìm được phong thư đã được viết xong đưa cho Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong nhìn bìa một chút nói câu “Cám ơn” sau đó liền đem phong thư nhét vào trong ngực.

“Như vậy nếu bệ hạ không có việc gì nữa, bọn ta không quấy rầy bệ hạ phê tấu chương, bọn ta bây giờ còn phải hướng đến Mộc Diễm quốc, vậy nên bệ hạ, cáo từ.”

Triệt Việt nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong quả thật là dáng vẻ rất cấp bách, cũng không ngăn trở, khoát tay áo nói: “Ân, trên đường đi cẩn thận, nếu có cái gì cần trợ giúp, cũng có thể trở về báo với trẫm, trẫm vĩnh viễn thiếu ngươi một ân tình.” Mộ Dung Lâm Phong cũng không nói nhiều, liền gật đầu với Triệt Việt, sau đó liền nắm tay Tiểu Bạch đi ra ngoài.

Triệt Việt nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch, chậm rãi thong thả bước ra phía ngoài. Tiểu Bạch đột nhiên quay đầu về phía sau, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Triệt Việt, Triệt Việt tựa hồ cũng sửng sốt, không nghĩ tới Tiểu Bạch sẽ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Bạch ánh mắt sáng ngời nhìn về hướng này, sau đó lộ ra một nụ cười thật tươi với Triệt Việt, Triệt Việt cảm thấy nổi lên một tình cảm không hiểu được, tiếp theo Tiểu Bạch lại kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Lâm Phong, không biết nói gì đó, Mộ Dung Lâm Phong cúi xuống cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu Bạch, lại hôn lên má Tiểu Bạch, cuối cùng đơn giản bế Tiểu Bạch lên, Tiểu Bạch tựa hồ không được tự nhiên một trận mới vững vàng ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, lại không biết Mộ Dung Lâm Phong ngửa đầu nói với Tiểu Bạch gì đó, Tiểu Bạch sảng khoái hôn lên trán Mộ Dung Lâm Phong hai cái “ba ba”, tiếp theo Mộ Dung Lâm Phong liền cảm thấy mỹ mãn nghiêng đầu tựa vào cổ Tiểu Bạch.

Triệt Việt cứ như vậy nhìn theo bầu không khí ấm áp của Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch chậm rãi đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thôi......