Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 2 - Chương 37: Lá thư

Người mà ta yêu thương nhất trong tim có một đôi mắt xinh đẹp lấp lánh màu hổ phách, bên trong tựa như một vũ trụ nho nhỏ, lấp lánh mà rộng lớn, nhiều điểm lóe sáng, bên trong tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy thiên chân khả ái, còn có sâu trong đó tràn ngập hình ảnh của ta. Ta chưa bao giờ biết ánh mắt của một người có thể cất chứa nhiều thứ như vậy. Thái phó dạy ta làm người nhất định phải làm một người cao cao tại thượng, làm cho thế nhân chỉ có thể ngưỡng mộ ta, chỉ có thể hạ mình dưới chân của ta, khi đối mặt ta chỉ có thể mang theo kính trọng sâu sắc thậm chí là sợ hãi, cúi đầu gọi ta là thần, thái phó nói ánh mắt một người nếu không thể giả vờ, như vậy người đó không thể sinh tồn trong cung, tất cả mọi người muốn có thể sinh tồn phồn hoa hưng thịnh ở trong cung, mỗi người luôn có một môn tuyệt kỷ, cười có thể giấu đao, đây là một môn học cao thâm cỡ nào a.

Không thích, đúng vậy, ta rất không thích cuộc sống như thế, ta trộm đến một góc của lãnh cung ít người biết đến, vuốt hai bên má bị mẫu hậu đánh đến sưng cao lên, đau quá, mặt đau quá, tâm cũng đau quá, ta không rõ vì cái gì mẫu hậu bởi vì ta đọc sai một câu trước mặt phụ vương, liền ngay trước nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy giơ bàn tay lên, hung hăng tát xuống một cái trên mặt ta, đau quá, rõ ràng khi ta còn ở nhà cữu cữu, đám đường đệ còn có thể làm nũng, gây sự trước mặt người lớn, những người lớn cũng không đánh đứa nhỏ của mình nặng như vậy, nhiều nhất chỉ bất đắc dĩ nói vài câu, sau đó tiếp tục cưng chiều đứa nhỏ như đến tận trời, hận không thể hái sao trên bầu trời xuống lấy lòng đứa nhỏ của mình.

Coi trọng vật chất, nhân tính đáng ghê tởm, phụ vương của ta có rất nhiều đứa nhỏ, cho nên ông sẽ không để ý ta vui hay không vui, mẫu thân của ta chỉ có một mình ta, nhưng bà cũng sẽ không xem ta như bảo bối, ta là công cụ của bà, một công cụ làm cho bà ngồi vững ngai vàng hoàng hậu, một công cụ có thể bảo đảm khi tuổi già đủ vinh hoa phú quý cùng quyền thế, à, đúng rồi, ta còn có một đệ đệ, đệ đệ sinh đôi của ta, trừ bỏ mẫu hậu cùng ta chưa bao giờ có người thứ ba biết đến bí mật đó, vì cái gì không thể cho người khác biết, mỗi khi nhớ tới đệ đệ ngồi trên thềm đá lạnh như băng ở hậu cung bí ẩn không có chút tiếng động, dáng vẻ cô độc lại rầu rĩ không vui. Đau khổ chờ đến một thời điểm, ta liền nhịn không được cố lấy hết dũng khí nho nhỏ của ta hỏi mẫu hậu, nhìn thấy mẫu hậu khóe miệng lãnh diễm vô tình hơi hơi nhếch lên, một dự cảm không tốt lóe qua trong cái đầu nhỏ của ta, quả thực ta bị mẫu hậu hung hăng dạy dỗ một chút, nguyên lai đệ đệ là một tồn tại thay thế, một ‘ Triệt Việt ‘ thay thế, đối với mẫu hậu mà nói chết một đứa ngoài sáng thì còn có một đứa trong tối. Ta cùng đệ đệ có được một cái tên chung ‘ Triệt Việt ‘, một kẻ sống ở chỗ sáng một người sống ở chỗ tối, nếu ngày đó ta hy sinh trong lúc tranh đấu, đệ đệ sinh đôi đáng thương của ta sẽ tiếp nhận cái tên ‘ Triệt Việt ‘, tiếp tục chìm trong lốc xoáy quyền lực u ám một chút cũng không vui.

Ở trong hoàng cung, người duy nhất ta có thể sống nương tựa vào nhau cũng chỉ có đệ đệ song sinh của ta, ta mỗi ngày đều lén lút lẻn vào lãnh cung kia, không có nữ nhân nguyện ý nghe đến nơi này, bởi vì đối với nữ nhân trong cung mà nói, nơi đây chính là phần mộ, chính là nơi kết thúc của sinh mệnh.

Ta lau lau nước mắt trên mặt, sờ sờ túi áo đầy mấy thứ điểm tâm, hoa quả của mình, sau đó hướng tới chỗ sâu trong lãnh cung mà đi, vượt qua hàng rào toàn cành lá khô, rốt cục thấy được đệ đệ mỗi ngày đem việc ngồi trên thềm đá lạnh như băng làm giải trí của ta, trong mắt của đệ đệ, ta chính là tất cả mọi thứ của nó, hết thảy hết thảy toàn bộ, đệ đệ của ta trừ bỏ ta cùng mẫu hậu, chưa bao giờ gặp qua người thứ ba, mẫu hậu cũng rất ít khi đến thăm đệ đệ, bởi vì người thường xuyên bị giám sát như mẫu hậu sợ người ta phát hiện sự tồn tại của đệ đệ, cho nên bà chưa bao giờ dễ dàng xuất hiện trước mặt đệ đệ, mỗi ngày cái ăn của đệ đệ đều là đứa nhỏ ta đây trộm đến cho nó, sau đó bắt đầu dạy đệ đệ những kiến thức phu tử đã dạy lúc đi học, khi có thời gian ta sẽ kể cho đệ đệ rất nhiều chuyện bên ngoài, đệ đệ luôn cảm thấy hứng thú với những chuyện ở bên ngoài kia, mà quan trọng nhất là ta phải kể cho đệ đệ nghe một ít chuyện xảy ra đối với ta. Mẫu hậu nói, hai huynh đệ chúng ta phải trao đổi nhiều hơn, hiểu thật rõ đối phương, bắt chước từng hành vi, từng ngôn ngữ, từng biểu tình, thậm chí là từng nụ cười của đối phương.

Đệ đệ ngồi trên thềm đá vừa nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, hứng thú ngẩng đầu lên, nhìn thấy quả nhiên là ta, cũng vội đứng lên chạy về hướng ta. Cầm lấy tay ta ngọt ngào gọi một tiếng ‘ ca ca ‘, tuy rằng ta cũng rất muốn cười với đứa em ta một mực bảo vệ này một cái, nhưng hiển nhiên hai gò má sưng vù cao cao trên mặt ta không cho phép ta làm như vậy, đệ đệ của ta dĩ nhiên cũng phát hiện điểm này, muốn sờ sờ hai má của ta, nhưng lại đưa tay ra lửng lơ không dám lộn xộn, chỉ học động tác trước kia của ta, thổi ‘ phù phù ‘ lên gương mặt của ta, trong miệng còn nói ‘ đau đau bay đi, đau đau bay đi...... ‘, ý muốn đuổi đi đau đớn trên mặt ta, ánh mắt cũng bắt đầu hồng hồng cay cay, thật giống như một cái tát của mẫu hậu cũng là đánh lên trên mặt của nó vậy.

Dáng vẻ đệ đệ đáng yêu mà ngốc ngốc, làm trong lòng ta tràn đầy ấm áp, ta vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phấn đáng yêu của đệ đệ, nhỏ giọng nói với nó, ngoan nha đệ đệ ngoan nha, ca ca không đau, ca ca không đau, ca ca hôm nay mang theo thiệt nhiều thứ ngươi thích ăn nè, đệ đệ phải ăn no thiệt là no nha ta vốn nghĩ, cuộc sống của ta cứ như một đường ba điểm, nhưng sau đó mẫu hậu lại tựa hồ có mưu đồ bí mật gì đó không thể để người khác biết phải báo cho ngoại công, nữ nhân hậu cung không thể tùy tiện ra cung, vì thế liền lấy danh nghĩa cháu trai gặp ông ngoại để ta tiện thể nhắn cho ngoại công, mẫu hậu đáp ứng sau này đúng giờ mang thức ăn đến cho đệ đệ, ta mới sảng khoái đáp ứng đến chỗ ngoại công.


Tại vùng sông nước Giang Nam xinh đẹp đa tình đó, trên con đường lớn giữa biển người mờ mịt ồn ào náo nhiệt, ta ngồi trong gian ngoài lầu hai của tửu lâu nhìn qua cửa sổ rộng lớn, nhìn thấy dưới lầu một đám gia phó vây quanh một đứa nhỏ dáng vẻ tiểu thiếu gia, là một tiểu hài tử thực tinh xảo đáng yêu, đứa nhỏ kia nói với gia phó mấy câu, đột nhiên quay đầu chạm vào ánh mắt của ta, màu hổ phách lấp lánh mà sáng sủa, ánh mắt cứ như là biết nói ấy, bên trong tràn đầy sung sướng khờ dại còn có chút nghịch phá nho nhỏ, có lẽ trong đó còn in hình ảnh của ta nữa.

Bị ánh mắt xinh đẹp như vậy chú ý, làm cho tâm không biết vì sao liền “bang bang” nhảy loạn một phen, ta nghĩ ta hẳn là sẽ không trưởng thành sớm như vậy đi, ta vẫn còn là một đứa nhỏ chưa lớn mà, ta làm bộ trấn định cười cười ôn hòa với đứa nhỏ dưới lầu đang mang theo nghi hoặc nhìn ta.

Đúng vậy, ta thích ánh mắt này, thích đứa nhỏ tinh xảo xinh đẹp này, ta hy vọng trong cuộc sống u ám cuả ta cũng có thể có một đôi mắt như thế làm bạn, ta khẩn cấp muốn làm quen với tiểu hài tử xa lạ kia. Nhưng rất nhanh, ý niệm trong đầu này lại tan biến đi, ta hiểu được hoàn cảnh cuộc sống của ta, nhất định sẽ không thế làm bạn với chủ nhân đôi mắt ấy. Tình yêu còn chưa làm qu

ên được đối phương của ta đã hoàn toàn chết non......

Tâm! Lần đầu tiên bỗng nhiên thấy chua sót khó chịu......

...... Ta là ngăn tuyến

Ta không nghĩ tới, đúng vậy, ta thật sự ngoài ý muốn, ta lại có thể gặp lại thiên sứ có đôi mắt đẹp mà ta vẫn quên không được kia, thiên sứ ta trộm giấu sâu trong đáy lòng, thiên sứ ta khao khát muốn gặp nhưng lại không dám gặp, ta vui sướng không biết nên biểu đạt tâm tình của ta thế nào, tuy rằng ta hiện tại đầy người đều là vết thương lớn nhỏ không đồng nhất, cũng đủ đau đến mức khiến thân mình bé nhỏ của ta lăn lộn, nhưng ta vẫn vui vẻ muốn cảm tạ ông trời, nguyên lai trên đời thật sự có phúc lành như ánh mặt trời sau cơn mưa gió sau, cảm tạ Thượng đế bá bá, cảm tạ Thổ địa công công, cảm tạ Quan Âm Bồ Tát, khiến cho ta có thể tiếp cận đến tình yêu đích thực của đời ta, bé con xinh đẹp đáng yêu của ta.

Nguyên lai bé con có đôi mắt sáng trong mạnh mẽ kia có một cái tên rất có khí chất- gọi là Lâm Tịch, Lâm Tịch, Lâm Tịch, Lâm Tịch của ta, Lâm Tịch đáng yêu của ta, Lâm Tịch khiến ta nghĩ đến là trong lòng phát đau, ta rốt cục có thể thấy ngươi gần đến vậy, ta thật vui vẻ, tuy rằng ta hiện tại trong lòng của ngươi chỉ là một đứa ăn mày bẩn bẩn thối thối đen đen. Làm thế nào mà đường đường một Mộc Triệt quốc hoàng tử như ta trong mắt Lâm Tịch lại biến thành đứa ăn mày, bởi vì ta thiếu chút nữa bị huynh đệ khác của ta phái người ám sát chết, đương nhiên đây cũng là chuyện thực bình thường, hiếm khi một hoàng tử Mộc Triệt quốc xuất cung, sao có thể không thuận tiện nắm chắc cơ hội khó có thể bỏ qua này, thực hiển nhiên trở thành thời cơ cho người anh em cùng cha khác mẹ kia của ta tiến tới. Ngay khi thích khách trang phục tối tăm xông về phía ta, ta thật sự cho rằng ta sẽ cứ như vậy mà chết đi, chỉ là tội nghiệp cho đệ đệ nhu thuận cô độc của ta, có thể ta chết đi chỉ có đệ đệ mới thương tiếc cho ta, còn có đứa nhỏ đáng tiếc ta chưa bao giờ chính thức gặp mặt. Bé con ta nhìn một cái đã chung tình. Lúc mũi kiếm lóe sáng đâm về phía ta, ta đã chuẩn bị vô vọng nhắm mắt lại, một hộ vệ của ta dùng chính thân thể của hắn đỡ cho ta một kiếm chí mạng ấy, khoảnh khắc hộ vệ hấp hối đã nói với ta, đi mau, đi mau, không cần quay đầu lại, chạy mau, mau......

Tuy rằng ta chưa bao giờ biết hộ vệ của ta lại trung thành với ta đến như vậy, dù ta ngạc nhiên, ta cũng theo lời hắn nói rất nhanh chạy về phương hướng không biết tên, mà một hộ vệ khác cũng nhất mực che dấu cho ta, tuy rằng ta không may bị thương nhiều chỗ, nhưng cuối cùng vẫn thoát được, tuy vậy cũng thật đáng tiếc chỉ có mình ta còn sống, còn lại một thân vô số vết thương đầy người lưu lạc đầu đường, ta không dám tới lui trên con đường về hoàng cung, có lẽ trên đường sẽ bị tên thích khách đang ôm cây đợi thỏ tới diệt, lúc ta đói bụng cố nén đau xót lục tìm trong đống rác chút cơm thừa canh cặn có thể ăn, hoặc lượm được một trái táo ai đó vứt bỏ, này cũng đã làm cho ta vui sướng rồi, so với đói chết vẫn thật là tốt.


Sau đó thiên sứ của ta giáng trần trước mặt ta, khi đời ta đang trong thời điểm chật vật nhất, thiên sứ của ta đưa ta về nhà. Đến khi ta tẩy hết một thân dơ bản, thiên sứ của ta trong mắt tràn đầy kinh ngạc, từ hình tượng ban đầu, ta rốt cục ở trước mặt thiên sứ nâng lên một chút, tuy rằng thiên sứ của ta chưa bao giờ biết ta là một hoàng tử cao cao tại thượng, hơn nữa trước đó không lâu đã gặp qua một lần, cũng là lần làm cho trái tim ta đập loạn một trận. Lâm Tịch của ta là bé trai duy nhất của một gia đình có tiền, đương nhiên được vạn người để ý, người lớn đều sủng bé lên trời, nâng trên bàn tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, Lâm Tịch của ta sống vô ưu vô lự, thơ ấu sáng lạn hồn nhiên, cả ngày đều là vui vẻ vô tâm vô phế đích, đó là tuổi thơ tốt đẹp đến mức nào a.

Đó là thời thơ ấu ta vĩnh viễn không thể nào có được, nhưng thấy dáng vẻ Lâm Tịch đáng yêu của ta vui vẻ như vậy, ta cũng bị cuốn hút sung sướng theo, Lâm Tịch nho nhỏ trong mắt không có chút sắc thái u ám, tuổi thơ của bé đơn giản mà hạnh phúc, không cần lúc nào cũng lo lắng bên người bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh nguy cơ, không giống như ta, cuộc sống vật chất giàu có, cuộc sống tinh thần cùng cực, không có chút lạc thú. Lâm Tịch của ta tuy rằng thường xuyên thật nghịch ngợm gây sự, nhưng ta có thể dùng nhân cách của ta đảm bảo Lâm Tịch của ta tuyệt đối không phải đứa nhỏ hư hỏng, tỷ như, Lâm Tịch của ta lỡ tay làm bể bình hoa cổ của lão gia, mặc dù lúc ở trước mặt lão gia lại nói là ta làm bể, Lâm Tịch của ta lúc ấy chỉ là đang cực kỳ sợ hãi. Chỉ là đứa nhỏ chưa thấy qua thế sự gì thôi, cho nên vào buổi tối trộm rất nhiều thứ cho ta ăn, xoay qua xoay lại trước cửa phòng tối tăm, Lâm Tịch của ta quả nhiên là thực thiện lương, Lâm Tịch đáng yêu của ta...

Từ lần đó về sau, Lâm Tịch của ta không biết vì sao đột nhiên rất tốt với ta, cả ngày nở nụ cười xinh đẹp mê người với ta, đến nỗi khiến tâm can ta nhảy loạn lên, Lâm Tịch của ta, Lâm Tịch tâm ta yêu đến đau, ngươi không phải là cũng bắt đầu thích ta đi? Ngươi không phải cũng bắt đầu không thể rời khỏi ta đi? Ta thật hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc, Lâm Tịch của ta, thiên sứ của ta......

Mấy năm ở trong Lâm phủ cùng Lâm Tịch là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, không có âm mưu quỷ kế, không có kinh hồn táng đảm, ta chưa từng sống những ngày yên bình đến vậy, nhưng những ngày vui vẻ ấy cũng rất nhanh kết thúc, ta nhìn bóng dáng cung kính quỳ trước mặt ta, tâm đột nhiên liền bể ra một mảnh, ta đau đến phát run nhìn Lâm Tịch hoàn toàn không hiểu gì quan sát mọi thứ, ta rời khỏi Lâm Tịch, ta rời xa Lâm Tịch ta đã đặt sâu trong đáy lòng.

Ta về tới hoàng cung, gặp được đệ đệ có cùng khuôn mặt với ta, đệ đệ của ta thành thục rất nhiều, không còn là một đứa nhỏ đáng yêu ở trong lòng ta đơn thuần làm nũng, đệ đệ ôm ta thật mạnh, bờ vai ta lập tức ướt một mảng nước mắt nóng rực, thanh âm khàn khàn vẫn không ngừng gọi, ca ca, ca ca, ca ca -......

Đệ đệ đáng thương trong lúc không có ta nhất định là chịu rất nhiều khổ. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đệ đệ đáng thương của ta, ca ca thực xin lỗi ngươi, thế nhưng vứt bỏ ngươi một mình trong hoàng cung ăn thịt người này, thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Đệ đệ số khổ của ta, ca ca về sau không bao giờ như vậy nữa. Ta hồi cung, đệ đệ của ta tiếp tục về chỗ tối, mà ta vẫn đường đường chính chính xuất hiện ở chỗ sáng, tranh đoạt ngôi vị giữa các huynh đệ vẫn gay cấn, Đặng Tể tướng dùng mạng lưới quan hệ khổng lồ của lão nâng đỡ ta lên, dưới sự ngạc nhiên của tất cả các huynh đệ, ta ngồi trên ngai vàng bọn họ vẫn tha thiết ước mơ, nhưng Đặng Tể tướng quyền lực ở Mộc Triệt rất khổng lồ, lão từ phương xa đã biết đến Lâm Tịch, cũng lấy danh nghĩa của ta đem Lâm Tịch vào hoàng cung, nơi chốn áp chế ta, sau một lần ta cự tuyệt, Đặng Tể tướng tức giận ý đồ muốn giết Lâm Tịch, may mắn ta rất nhanh giúp Lâm Tịch đỡ một kiếm này, nhưng ta không nghĩ tới đây chỉ là bắt đầu cơn ác mộng, Đặng Tể tướng vào lúc ta hôn mê cho ta ăn cổ độc, ý đồ khống chế ý thức của ta. Ta nghĩ một ngày nào đó, khi ta không thể nào khống chế bản thân ta được nữa, ta sẽ tự mình động thủ cho bản thân một thống khoái, nhưng mà, Lâm Tịch của ta, Lâm Tịch ta yêu đậm sâu kia nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm sao với ngươi bây giờ? Bảo bối trân quý trong lòng ta......

Ta muốn Lâm Tịch rời đi ta, ta thống khổ kiên định quyết định như thế, cho dù không có ta cũng có thể sống tốt, ta không thể để cho Lâm Tịch biết ta không còn ở trên đời này được bao lâu, điều này đối với Lâm Tịch mà nói, đây là tai ương đến mức nào a, ta không thể tưởng tượng Lâm Tịch của ta tuổi già đều sống trong thống khổ nhớ đến ta, sau khi ta chết đi hiu quạnh lẻ loi mà sống, ta tuyệt đối không thể để bảo bối của ta phát sinh chuyện như vậy. Ta bắt đầu xa cách Lâm Tịch, đối xử lạnh nhạt, Lâm Tịch của ta bụng đầy ủy khuất nhìn ta, nhưng ta không thể giải thích nỗi khổ trong lòng, mỗi khi nhìn thấy Lâm Tịch đôi mắt hồng hồng rời đi, tâm vô cùng đau đớn, ta yêu ngươi a, Lâm Tịch của ta, bảo bối của ta, ngươi là thiên sứ của ta, ta sao có thể không thương ngươi được, ta yêu ngươi lâu như vậy, sâu như vậy, hận không thể đem ngươi yêu thương nhất trong tim...

Than ôi, đúng vậy, Lâm Tịch của ta vào một ngày đông giá rét băng thiên tuyết địa tự tay đâm chính mình một dao, ta biết y như vậy là muốn dùng chính bản thân mà trừng phạt ta, sắc mặt y tái nhợt đến trong suốt, tâm đau quá, đau quá, Lâm Tịch của ta, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Đệ đệ từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy ta thống khổ khó nén, nhưng cũng không làm được gì. Ta biết bản thân đối với thân thể khống chế càng ngày càng vô lực. Ta đối với Lâm Tịch càng lãnh đạm càng vô tình, Lâm Tịch của ta rốt cục không thể nhịn được nữa khóc lên, ở trong phòng nhỏ bên cạnh Quốc sư phủ mà bọn ta cùng nhau dựng nên, để lại trên mặt ta dấu năm ngón tay, “Ta hận ngươi!!” Sau đó tuyệt vọng khóc chạy đi, ta không cảm thụ được chút nào đau đớn trên mặt, nhưng trong tâm ta lại đau đến như đang bị lấy máu, rất đau, rất đau, ta nhìn Lâm Tịch càng ngày càng xa càng ngày càng mơ hồ, ta vươn hai tay, ta muốn đem thiên sứ xinh đẹp đáng yêu của ta ôm vào lòng, vừa ôm thực chặt vừa nói với y, ta yêu ngươi, ta thực yêu ngươi, ngươi là tồn tại vĩnh viễn quan trọng nhất xinh đẹp nhất trong lòng ta lý, ta yêu ngươi yêu đắc đến mức tim gan đều phát run, yêu ngươi yêu đến hận không thể để trong đôi mắt ngươi mãi mãi chỉ có hình ảnh của ta......

Ta chỉ là muốn để ngươi vĩnh viễn sống trong hạnh phúc, tựa như những tốt đẹp trong quá khứ......


Thật xin lỗi, ta thích nụ cười của ngươi như vậy, ta lại không thể cho ngươi nụ cười thoải mái...

Thật xin lỗi, ta muốn ngươi hạnh phúc đến vậy, ta lại không thể cho ngươi hạnh phúc......

Thật xin lỗi, ta muốn ở lại, ta rất muốn ở lại, ta thật sự không muốn chết......

Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi......

Ta muốn nắm tay ngươi biết bao nhiêu, nói với ngươi, nắm lấy tay nhau, cùng nhau đến già......

Bảo bối của ta, thiên sứ của ta......

Thái dương vĩnh viễn trong lòng ta......

Tình yêu

say đắm ta vĩnh viễn không dừng được.


Ta yêu ngươi...... Ta yêu ngươi...... Ta yêu ngươi......

Triệt — Việt — mãi — mãi — yêu — Lâm — Tịch......

Ta yêu ngươi...

...... Đừng khóc...... Bảo bối của ta...... Ngươi khóc làm lòng ta đau quá......

Đau quá...... Thật sự đau quá a......

Ta yêu ngươi...

Ta yêu ngươi như vậy......

...... Cho nên ngươi đừng khóc...

...... Được không?......


— Thân ái

Triệt Việt thủ trát Mộc Triệt năm thứ hai trăm năm mươi