Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 2 - Chương 34: Bức họa

Tiểu Bạch trải qua lần thứ hai bị phạt xong, đều ngoan ngoãn ở cùng Mộ Dung Lâm Phong, tuy rằng Tiểu Bạch đối với chuyện bé bị sư phụ trừng phạt vẫn là ngơ ngơ ngác ngác, nhưng mà sư phụ đi đâu bé vẫn chạy theo nơi đó.

Mà Thượng Quan Vân Nhi từ chuyện không thoải mái lần trước, cũng không thấy qua nàng ở Quốc sư phủ, nghe vài người hầu nói, Thượng Quan Vân Nhi ngày đó thất hồn lạc phách được người hầu giúp đỡ rời khỏi Quốc sư phủ xong, cũng không thấy trở lại, bọn người hầu đoán rằng có lẽ Thượng Quan Vân Nhi là về nhà, nhưng Thượng Quan Vân Nhi vì sao lại vất vả rời đi như vậy, vẫn là tồn tại nghi hoặc, nhưng nhà quan to hay quý tộc, luôn có một số việc bọn người hầu không nên hỏi nhiều hoặc là nghĩ nhiều.

Mộ Dung L

âm Phong mang theo Tiểu Bạch giúp Lâm Tịch chẩn bệnh như bình thường một phen, dặn dò Lâm Tịch một vài chuyện phải chú ý, Lâm Tịch gật đầu nhận lời, Lâm Tịch sau khi trở về từ đêm yến hội đó, sắc mặt luôn lặng lẽ nặng nề, nói cũng không nói nhiều, Mộ Dung Lâm Phong cũng không biết bọn họ đi đâu, ở yến hội còn đã xảy ra chuyện gì mà bọn hắn không biết.

“Lâm Tịch, lần trước nhờ ngươi tìm kiếm Bạch quả, không biết hiện tại tình huống thế nào?”

Lâm Tịch một lát sau mới phản ứng lại: “Bạch quả...... Ách...... Tạm thời còn chưa có manh mối...... Bất quá Mộ Dung đại ca yên tâm, ta đã tra ra Bạch quả từng xuất hiện ở Đặng phủ, hẳn là không bao lâu sau có thể điều tra ra.”


Mộ Dung Lâm Phong thấy Lâm Tịch gần đây tinh thần hoảng hốt cũng không hỏi nhiều: “Ân, Lâm Tịch dạo này vẫn là nghỉ ngơi nhiều một chút, khúc mắc...... sẽ từ từ được giải.” Nói xong Mộ Dung Lâm Phong liền mang theo Tiểu Bạch đẩy cửa đi ra ngoài, để lại Lâm Tịch một mình ngồi trong căn phòng trống rỗng, đôi môi thất thần cất tiếng: “Khúc...... mắc?”

Sau khi Mộ Dung Lâm Phong rời đi, Lâm Tịch nhìn thấy cửa phòng đóng kín, một lát sau khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, trong mắt cũng bắn ra ánh sáng ác độc, điên cuồng cười lớn nói: “Ha ha ha...... Khúc mắc??...... Ha ha...... Sẽ nhanh không còn khúc mắc nào nữa đâu.”

Tiểu Bạch quay đầu nhìn nhìn cổng ngoài gian nhà của Lâm Tịch: “Sư phụ, đại ca ca làm sao vậy?”

Mộ Dung Lâm Phong dừng bước sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch: “Lâm Tịch trong lòng không bỏ xuống được tình cảm lưu luyến, thấy cảnh thương tình đi, Tiểu Bạch bây giờ còn nhỏ, về sau sẽ biết.”

Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, tuy rằng đầu nhỏ vẫn không hiểu được chút nào, bất quá nếu sư phụ nói trưởng thành sẽ biết, kia Tiểu Bạch cũng sắp lớn rồi, Tiểu Bạch cũng hy vọng bé có thể trở thành người lợi hại như sư phụ vậy.


Lúc này, dưới bụi hoa không xa một loạt tiếng sột soạt, Tiểu Bạch nhìn thấy bồn hoa nở rộ những đóa hoa bị lay động ngã trái ngã phải, còn thấy thấp thoáng hiện lên cái bóng trắng quen thuộc, Tiểu Bạch tò mò kéo tay Mộ Dung Lâm Phong chậm rãi bước qua, dừng trước bồn hoa một chút, sau đó có một đống trắng trắng rất nhanh lủi vào lòng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch phản xạ có điều kiện ôm lấy Bạch hồ ấm áp mềm mại trong lòng.

Bạch hồ lủi vào lòng Tiểu Bạch, hưng phấn kêu “ngao ngao”, giống như tìm được thứ chơi vui muốn chia sẻ với Tiểu Bạch, Mộ Dung Lâm Phong vẫn nhìn chăm chú vào Tiểu Bạch phát hiện Bạch hồ trong lòng Tiểu Bạch trên miệng hình như đang ngoạm một cuộn dài gì đó, được cuốn thành một vòng.

Mộ Dung Lâm Phong nghi hoặc đưa tay lấy thứ kia ra khỏi miệng Bạch hồ, đây là một cuộn giấy có hơi thô cứng rồi, còn có một mùi thoang thoảng, hai đầu cuộn giấy có chút mòn, không khó nhìn ra đã được chủ nhân trân trọng như bảo bối, lại thường xuyên lấy ra thưởng thức, thế nhưng, thứ đáng quý như vậy, Tiểu Bạch hồ đã tìm thấy ở đâu?

Tiểu Bạch ở bên cạnh nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong lấy thứ trong miệng Bạch hồ ra, rất tò mò thúc giục Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, cái kia là cái gì...... Sư phụ mở ra xem......” Bạch hồ trong lòng giống như cũng là thực tích cực “ngao ngao” kêu Mộ Dung Lâm Phong, hy vọng Mộ Dung Lâm Phong nhanh mở bảo bối nó thật vất vả mới tìm thấy.


Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy hai bé con tò mò, chớp động hai mắt sáng trong trong suốt, nhịn không được một hồi sung sướng trong lòng, gỡ sợi dây tơ lụa buộc ngang cuộn giấy, sau đó từ từ mở cuộn giẩy xuống dưới, toàn bộ cuộn giấy được mở ra, Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đều nhịn không được ngẩn ngơ, người này rất quen thuộc nha.

Trên bức tranh là một thiếu niên, mái tóc đen tuyền bóng mượt được buộc lên, chỉ để lại vài sợi tóc bay bay trước trán, dưới tóc mái là một đôi mày kiếm anh tuấn, thiếu niên có một đôi mắt ôn hòa mà thâm tình, tựa hồ đang nhìn đang nhìn tình nhân y yêu thương, người được ánh mắt này nhìn chăm chú lúc bấy giờ hẳn cũng là rất hạnh phúc, hai bên khóe môi hơi hơi cong lên, có vẻ tuấn nhã mà nhu tình. Chi là trên người mặc quần áo tựa hồ không tương xứng với khí chất nho nhã của người đó, đơn điệu bạc màu, tựa hồ là dành cho người hầu nhà giàu có mặc.

Tiểu Bạch ôm Bạch hồ, càng ngắm càng thấy giống Triệt Việt, tuy rằng Triệt Việt này trên bức họa vẫn còn mang theo nhiều điểm trẻ con, có vẻ giống như phiên bản thu nhỏ của Triệt Việt: “Sư phụ...... Đây hình như là Bệ hạ ca ca mà.”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dưới góc cuộn giấy có hai chữ “Lâm Tịch” nho nhỏ, thấp giọng trả lời Tiểu Bạch một tiếng, cuộn giấy này không thể nghi ngờ là chứng tỏ Lâm Tịch có lẽ đã quen biết Triệt Việt từ trước, hơn nữa hai người giao tình tựa hồ cũng không đơn giản, tuy nhiên không biết vì sao hiện tại khi hai người gặp mặt, Lâm Tịch luôn giống như một con nhím cả người đầy gai dựng lên.

Mộ Dung Lâm Phong nghĩ nghĩ, nếu là thứ quan trọng của Lâm Tịch, vẫn là trả nó về chỗ cũ thì hơn, vì thế liền nhìn Bạch hồ hai mắt đang đòi phần thưởng: “Tiểu Bạch hồ, bức tranh này ngươi tìm được ở nơi nào? Đây là của người khác, lần sau được lấy đi lung tung.”

Bạch hồ vốn tưởng rằng sẽ được khen ngợi, bị ngoài ý muốn bị la rầy, đáng thương kêu “ô ô” vài tiếng, bày tỏ một chút ủy khuất của nó, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy ra khỏi lòng Tiểu Bạch, nhìn Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch lắc lắc cái đuôi, sau đó liền từng bước nhỏ từng bước nhỏ đi ngược về hướng nó đã in dấu chân.


Tiểu Bạch bước qua kéo góc áo của Mộ Dung Lâm Phong, đi theo phía sau Bạch hồ, đường nhỏ càng chạy càng xa, càng ngày càng hoang vu, con đường Bạch hồ đi đều là quanh co khúc khuỷu không quy luật, trên đường còn có cỏ dại cao cao che khuất, cành lá khô héo chắn trước mắt, Mộ Dung Lâm Phong giơ tay gạt đi ngăn cản trước mắt, làm cho bản thân cùng Tiểu Bạch có thể dễ dàng bước qua.

Bạch hồ chạy ở phía trước phương lúc lắc lúc lắc rốt cục ngừng lại, nhìn căn phòng đằng trước xưa cũ mà vẫn sạch sẽ “ngao ngao” vài tiếng, ý bảo chính là nơi này.

Phía trước chính là một gian nhà nho nhỏ, nói là cái sân cũng coi như không hơn, đơn điệu mà không có hoa, không nghĩ tới gần Quốc sư phủ lại có một cái sân như vậy, rõ ràng hơn hết chính là một cái nhà gỗ nhỏ, bên cạnh nhà gỗ có một gốc cây cổ thụ niên đại đã lâu, cành lá vẫn tươi tốt, dưới tàng cây còn có một cái giếng dùng đá đắp thành miệng, trong phòng lạnh lẽo, tựa hồ thật lâu không ai ở đây, nhưng phòng cũng không vì thế mà che kín tro bụi, hẳn là chủ nhân căn phòng cũng thường đến đây quét dọn một phen, phòng trong cũng chỉ có cái bàn cùng hai cái ghế dựa bình thường, một cái giường do hai tấm ván gỗ hợp lại, đầu giường có một cái hộp màu đỏ tinh xảo, hộp mở ra.

Mộ Dung Lâm Phong cầm cuộn tranh xoay xoay trong hộp một chút, vừa buông xuống thì vừa khít, hẳn là đang được để ở nơi này bị Bạch hồ chạy tới chơi đùa tha đi đi.

Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong xem xét cái hộp đẹp đẽ kia, sau đó liền thả cuộn tranh vào hộp, đóng hộp lại, nhìn nhìn phòng ở đơn sơ này tò mò hỏi: “Sư phụ...... Nơi này là nơi nào a?”

Mộ Dung Lâm Phong đậy xong nắp hòm, cúi đầu nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc, hồi tưởng hai chữ vừa thấy dưới bức tranh: “Hẳn là..... nơi ở cũ của Lâm Tịch đi.”