Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 1 - Chương 12: Tập viết

Trở lại tiểu trúc ốc, Mộ Dung Lâm Phong lập tức đưa bạch hồ cho Trúc Tử đang nghênh diện đi tới, nhìn thấy Trúc Tử vẻ mặt kinh ngạc cùng vui vẻ lập tức lại có nghi hoặc nhìn chằm chằm vết thương bạch hồ trên đùi, sai bảo cậu ôm bạch hồ bị thương đến nơi khác dàn xếp cho tốt.

Trúc Tử cảm thấy được có thể bạch hồ là bị dã thú công kích mới chịu thương vẻ mặt không nghi ngờ ôm nó đi.

Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng đặt Tiểu Bạch trên ghế trúc, ngồi xổm xuống nâng bàn chân Tiểu Bạch bị buộc thành một khối trắng lên, dùng ngón tay gầy dài trắng trẻo nhẹ nhàng chạm qua.

“Đau không?” Mộ Dung Lâm Phong ngẩng ngũ quan phong thần tuấn lãng lên.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nâng nâng cái chân trên tay sư phụ lên, lắc trái lắc phải hai cái, lắc đầu, cũng không cảm thấy có cảm giác đau đớn gì, trước kia bị lão sư quất roi lúc đó chẳng phải đều như vậy sao, đau cũng đã thành thói quen.

Nhìn thấy Mộ Dung Bạch chuẩn bị bước hai chân xuống dưới, Mộ Dung Lâm Phong lại nhẹ nhàng đè Tiểu Bạch lại. Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc nhìn sư phụ mình.


Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt trầm tư cúi đầu không nói chuyện, chỉ thong thả cởi bỏ dây lụa trắng đang cột trên chân y, rịt thuốc một lần nữa.

Mộ Dung Lâm Phong giờ phút này trong lòng nghẹn rầu rĩ muốn chết, hoàn toàn không rõ Tiểu Bạch trước kia là cái dạng cuộc sống gì, mà có thể khiến một đứa nhỏ hai chân nát thành như vậy, còn có thể dường như không có việc gì muốn tiếp tục bước đi trên mặt đất, nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt vô sự, làm cho trong lòng Mộ Dung Lâm Phong càng thêm khó chịu.

...... Ta là phân cách tuyến đau lòng đau lòng......

Mộ Dung Lâm Phong cùng Mộ Dung Bạch ngồi trên ghế dài thoải mái, ngón trỏ nhợt nhạt chỉ vào một hàng chữ mực đen trên giấy trắng, giải thích về độc vật cho Mộ Dung bạch.

“Cây trúc đào, thường sống ở bụi cây, nở hoa màu hồng hoặc trắng, phân bố rộng khắp, lá, hoa cùng vỏ cây đều có độc. Còn có loại này là cây dương địa hoàng, còn gọi là cây mao địa hoàng màu nâu non, thực vật thân cỏ, trồng ở đâu cũng được. Toàn bộ thân bao trùm lông ngắn, lá hình trứng, đầu hè thì nở hoa, hướng về một bên, lá này có độc......” Mộ Dung Lâm Phong chỉ vào đồ án bọn họ cùng tổ tiên mấy đời nối tiếp nhau lưu lại cẩn thận giải thích.

“Tiểu Bạch trước kia có gặp qua thực vật có độc này đó chưa? Rất nhiều quý tộc không biết chúng nó có độc tính, còn tự cho là đúng trồng thành bồn hoa, nhất thời không biết có thể rơi vào nguy hiểm sinh mệnh......” Mộ Dung Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch ngơ ngác nghe hắn giải thích, cũng không giống như bộ dáng có thể hiểu được.


“Này...... Là cái gì?”

“《 Dược vương kỉ 》, tổ tiên mấy đời của ta nối tiếp nhau ghi lại dược lý, trừ bỏ độc vật, dược liệu trân quý còn có một ít phối trí dược lý, còn có rất nhiều chứng bệnh nan y đều có ghi lại, đây là bảo vật rất nhiều người võ lâm thế gia không tiếc số tiền lớn đều muốn có, Tiểu Bạch trước kia chưa từng nghe nói qua sao?”

“Tiểu Bạch...... Xem không hiểu... Mấy thứ đen đen này.” Mộ Dung Bạch lắc đầu, chỉ vào một hàng chữ phồn thể khó hiểu nói. Mộ Dung Bạch kiếp trước mắt không nhìn thấy, lão sư cũng không có dạy y viết chữ, chỉ dạy thao tác thực tế cho rằng đối với Âu Dương gia hữu dụng nhất– giết người.

Cho nên Mộ Dung Bạch là một bạn nhỏ thất học hoàn toàn mới ra lò.

Mộ Dung Lâm Phong kinh ngạc sửng sốt ước chừng một khắc, sau lại nghĩ tới tất cả chuyện gặp được Tiểu Bạch, Tiểu Bạch giống như quả thật là có rất nhiều thứ đều là không thể hiểu, thế nhưng lúc trước nhìn thấy Tiểu Bạch khi đối mặt nguy hiểm như sát thủ chuyên nghiệp thần kinh mẫn cảm, liền cho rằng kẻ bồi dưỡng Tiểu Bạch nhất định cũng sẽ dạy về văn vẻ, cho dù không thể thạo cầm kỳ thư họa, xuất khẩu thành thơ, nhưng một ít văn tự cơ bản cũng nên biết đi, cũng không nghĩ tới......


“Tiểu Bạch...... Có phải thực vô dụng hay không?” Mộ Dung Bạch nhìn thấy đôi mắt sư phụ che dấu dưới lông mi thật dài hơi hơi chuyển động, mang theo một tia bất an hỏi.

“Không phải, chỉ là có điểm ngoài ý muốn, Tiểu Bạch không hiểu cũng không sao, kỳ thật biết chữ là thực dễ dàng, Tiểu Bạch rất nhanh là có thể học được.” Mộ Dung Lâm Phong sau phút sửng sốt, bên miệng cười yếu ớt nói.

Mộ Dung Lâm Phong dứt lời, cầm lấy 《 Dược vương kỉ 》 từ ghế dài đứng lên, đi đến một loạt giá sách sắp xếp bên cạnh, bên trong đầy đủ loại kiểu dáng thư tập, cầm kỳ thư họa, nuôi trồng hoa cỏ, một ít võ công bí tịch trên giang hồ thất truyền đã lâu, một ít ghi lại trân quý thảo dược, những bộ sách bệnh nan y hơn một ngàn bản sắp xếp ngay ngắn.

Nhìn thấy chỗ trống trên kệ dược lý, liền đem 《 Dược vương kỉ 》 bỏ vào, lại đi đến bàn học khắc hoa văn hoa lá cầm lấy một cây bút lông, mực nước cùng xấp giấy thô ráp, trở lại bên người Mộ Dung Bạch ngồi xuống.

Cầm bút lông dính mực nước đen thui, chuyên chú hữu lực hạ từng nét lên trang giấy, khi đã dừng tay, liền nhìn thấy ba chữ “Mộ Dung Bạch” mạnh mẽ hữu lực, văn thể mạnh mẽ hữu lực lại không mất phóng khoáng, làm cho người ta nhìn mà trong lòng tràn từng đợt thoải mái, thật đẹp — hảo tự.

“Tiểu Bạch, nhìn này, đây là chữ ‘ Mộ ‘, đây là chữ ‘ Dung ‘, còn có đây chính là chữ ‘ bạch ‘, ‘ Mộ Dung Bạch ‘ chính là tên Tiểu Bạch.” Mộ Dung Lâm Phong chỉ vào chữ trên giấy giải thích.

“Mộ — Dung — Bạch” Nhìn sư phụ chỉ từng chữ một cho mình xem, Mộ Dung Bạch lại đọc từng chữ ra, cuộn lên một sự vui sướng yên bình khó nhịn.


Mộ Dung Lâm Phong lại đưa bút để Mộ Dung Bạch cầm, tay lần đầu tiên cầm bút lông cứng ngắc, Mộ Dung Lâm Phong ý bảo Tiểu Bạch thoải mái chút, dùng tay mình bao trùm tay cầm bút lông của Tiểu Bạch viết lên một tờ giấy khác, từng nét chậm rãi huy động, chỉ chốc lát sau, ba chữ ‘ Mộ Dung Bạch ‘ thông thuận lưu loát hiện ra.

Như vậy tay cầm tay lặp lại dạy Mộ Dung Bạch năm lần, Mộ Dung Bạch liền tự mình viết trên giấy, nhưng chữ viết ra cũng cong vẹo, giống con giun ngọ nguậy. Mộ Dung Bạch mím mím miệng, tựa hồ không thể sao chữ mình viết ra lại khó coi như vậy.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy ch

ữ Tiểu Bạch không thể ức chế cúi đầu cười ra, ngắm Tiểu Bạch một phen hảo đáng yêu.

“Ha ha ha ha cáp tiểu ngu ngốc, chữ ngươi viết giống như một con sâu vặn vẹo a, rất buồn cười, ha ha ha không được, cười thắt bụng ta rồi.” Trúc Tử đùa với bạch hồ đủ mới đi ra tìm chủ nhân, vừa vào cửa liền thấy được ba chữ to ngây ngốc trên mặt bàn, tiểu ngu ngốc này nhiều khi khiến cậu thật kinh ngạc, không để ý xấu mặt, Trúc Tử cười ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

Mộ Dung Bạch cứ thế nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ không để ý hình tượng cười, nhìn một hồi, Trúc Tử vẫn còn ôm bụng cười không ngừng, sau đó y giữ thân tránh xa hết thảy mọi tạp âm quấy rầy, lại tự mình cầm bút lông chấm mực nước tiếp tục vẽ xấu trên giấy, tựa hồ quyết tâm nhất định phải viết cho được cái có thể coi là tên mình. Không thể để Trúc Tử xem thường đi.