Tôi biết đây gần như là một sự yếu đuối của con người, có thể không gì hơn ngoài sự đa cảm thông thường, nhưng tôi vẫn luôn thích các đám tang. Một lý do là chúng thật sạch sẽ, gọn gàng, hoàn toàn tuân theo những nghi thức cẩn thận. Đám tang này thực sự thật chỉn chu. Nó có từng hàng cảnh sát, cả nam và nữ, trong bộ đồng phục xanh, nhìn thật nghiêm trang và gọn ghẽ và... phải rồi, thật nghi thức. Có màn nghi thức bắn súng, màn gấp cờ thật cẩn thận, tất cả những bài bản trật tự - một màn trình diễn xứng đáng và tuyệt vời cho người đã khuất. Nói cho cùng, cô ta đã từng là một người trong chúng tôi, một phụ nữ từng phục vụ cùng một số ít những con người đầy tự hào. Hay đó là bên thủy quân lục chiến nhỉ? Không quan trọng, cô ta đã là một cảnh sát Miami, và những người cảnh sát Miami biết cách tổ chức tang lễ cho một người của họ. Họ đã được thực hành rất nhiều.
“Ôi, Deborah,” tôi thở dài, rất khẽ, tất nhiên tôi biết cô không thể nghe thấy tôi, nhưng thực sự dường như đó là điều đúng đắn phải làm và tôi muốn làm chuyện này thật đúng đắn.
Tôi gần như ước gì mình có thể ứa ra được một hay hai giọt nước mắt để lau đi. Cô ta và tôi đã từng rất gần gũi. Đó là một cái chết nhem nhuốc và chẳng thú vị gì, không phải cách để một cảnh sát ra đi, bị một tên sát nhân tâm thần hành hạ đến chết. Lực lượng tiếp cứu đã đến quá chậm; tất cả đã kết thúc từ lâu, trước khi có ai kịp đến chỗ cô ta. Dẫu vậy, với tấm gương về lòng quả cảm quên mình, cô ta đã cho thấy một cảnh sát nên sống và chết như thế nào. Tôi đang trích dẫn, tất nhiên rồi, nhưng đó là điều cốt yếu. Thực sự là những lời lẽ hay ho, khá rung động nếu người ta có thứ gì đó bên trong có thể rung động được. Điều mà tôi không có, nhưng tôi biết điều đó khi lắng nghe nó, đó là sự thật. Thực sự hòa nhập vào vẻ can đảm im lặng của các sĩ quan cảnh sát trong bộ đồng phục xanh sạch tinh tươm của họ, cũng như tiếng khóc lóc của các thường dân, tôi không thể đừng được bản thân. Tôi thở dài nặng nề. “Ôi, Deborah,” tôi thở dài, lần này lớn hơn một chút, đến mức gần như tôi cảm nhận thấy nó. “Deborah thân mến.”
“Im lặng, đồ ngớ ngẩn!” cô em tôi thì thầm, thúc cho tôi một cú cùi chỏ đau điếng. Trông cô thật đáng yêu trong bộ trang phục mới - cuối cùng cũng là một thượng sĩ, điều tối thiểu người ta có thể làm cho cô sau tất cả những nỗ lực để phát hiện và thiếu chút nữa tóm được tên Đồ Tể Tamiami. Với bản thông báo truy nã đã được ban hành để truy lùng anh ta, không nghi ngờ gì nữa, sớm muộn gì người ta cũng tìm ra ông anh tội nghiệp của tôi - nếu như anh ta không tìm đến họ trước, tất nhiên rồi. Vì tôi mới được nhắc nhở một cách mạnh mẽ về tầm quan trọng của gia đình, tôi thực sự hy vọng anh ta sẽ giữ được tự do. Deborah hẳn sẽ đi lùng sục, khi giờ đây cô đã chấp nhận việc thăng cấp. Cô thực sự muốn tha thứ cho tôi và cũng đã được “Sự thông thái” kiểu Harry thuyết phục quá nửa. Chúng tôi cũng là gia đình, điều đó đã thể hiện vào phút cuối cùng, phải thế không nào? Từ đó đến chấp nhận tôi đúng như con người của tôi cũng chẳng còn xa mấy nữa, đúng không? Sự đời luôn như chúng vốn thế. Đúng hơn là như chúng vẫn luôn thế.
Tôi lại thở dài. “Thôi đi!” cô em tôi rít lên khe khẽ, hất hàm về phía cuối hàng cảnh sát Miami đang đứng im như tượng. Tôi liếc nhìn theo hướng cô ra hiệu; thượng sĩ Doakes đưa mắt nhìn tôi. Anh ta không rời mắt khỏi tôi, không một giây nào trong suốt đám tang, ngay cả khi ném nắm đất của mình xuống quan tài của thám tử LaGuerta. Anh ta tin chắc mọi sự không hề giống như vẻ bề ngoài của chúng. Tôi biết với sự chắc chắn hoàn toàn là giờ đây anh ta sẽ điều tra về tôi, lần theo tôi như một con chó săn, đánh hơi từng vết chân của tôi, lần theo dấu vết tôi để lại, dồn tôi vào chân tường vì những gì tôi đã làm và một cách rất tự nhiên, rồi sẽ lại làm.
Tôi siết nhẹ bàn tay Deb và với bàn tay còn lại, tôi mân mê những đường gờ lạnh lẽo cứng rắn của phiến kính thủy tinh nằm trong túi áo, một giọt máu nhỏ đã khô sẽ không xuống mồ cùng LaGuerta mà tiếp tục sống mãi trên chiếc giá của tôi. Nó giúp tôi thấy thoải mái và không còn bận tâm tới thượng sĩ Doakes, hay bất cứ điều gì anh ta có thể nghĩ hay làm. Làm sao tôi lại phải bận tâm? Anh ta cũng không thể kiểm soát được bản thân con người cũng như những gì anh ta làm hơn bất cứ ai khác. Anh ta sẽ săn lùng tôi. Đúng thôi, ngoài ra anh ta còn có thể làm gì khác?
Bất kỳ ai trong chúng ta có thể làm gì được? Tất cả chúng ta đều bất lực, đều nằm trong vòng tay những giọng nói nho nhỏ của chính chúng ta, quả thực chúng ta có thể làm gì?
Tôi thực sự ước gì mình có thể nhỏ một giọt nước mắt. Điều đó thật tuyệt đẹp. Cũng đẹp như lần trăng tròn tiếp theo, khi tôi tìm gặp thượng sĩ Doakes. Mọi thứ sẽ tiếp tục như chúng vốn thế, vẫn luôn như thế, dưới mặt trăng sáng rực rỡ và đáng yêu.
Mặt trăng đỏ ối, tuyệt vời, tròn trịa, đầy nhạc điệu.