Lúc này ở sảnh khách sạn rất đông đúc và náo nhiệt, các vị khách ồ ạt trở về sau khi thăm thú cảnh đêm, lúc đi qua ai cũng không hẹn mà cùng nhìn bốn cô cậu thanh niên, trong lòng cảm thấy bọn họ rất đẹp đôi.
Trong ánh nhìn của mọi người, Minh Nguyệt lập tức đỏ mặt, Chu Tự Hằng thì hoàn toàn ngược lại, hai mắt cậu sáng rực, các ngón tay thon dài cầm thẻ phòng, dáng vẻ rất tự nhiên, khó có thể tưởng tượng là cậu lại có thể trắng trợn nói ra câu “Bọn mình ở cùng nhau” được.
Đại khái là vì trong lòng Chu Tự Hằng cũng phải nghĩ mãi rồi thì mới có thể nói trôi chảy như vậy.
Minh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi Chu Tự Hằng: “Đây là một lời mời sao?”
cô bé hơi căng thẳng, tay xoắn lấy vạt áo sơ mi, mái tóc dài che kín một nửa gương mặt xinh đẹp.Chu Tự Hằng kéo tay Minh Nguyệt, đặt thẻ phòng vào lòng bàn tay cô bé, dịu dàng nói: “không phải, đây là một lời cầu xin.”
Thẻ phòng từ tay cậu giờ chuyển sang tay Minh Nguyệt, quyền chủ động tất nhiên cũng thay đổi luôn.
Ánh đèn trong đại sảnh chiếu vào mắt cậu, đôi mắt đen và sâu thẳm, cậu cúi đầu, dáng vẻ mong đợi và hồi hộp nhìn Minh Nguyệt.
Bạch Dương đứng nhìn cảnh này, cảm thấy trên mặt Chu Tự Hằng đang sáng lên mấy chữ “Kỹ nữ có tâm cơ”, mời và xin là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu là mời thì Minh Nguyệt nhất định sẽ từ chối, nhưng e là cô bạn không thể cự tuyệt lời cầu xin của Chu Tự Hằng, cho dù có phải vượt qua lôi trì.
Đúng như suy nghĩ của Bạch Dương, một lát sau, Minh Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, nhận lấy cái thẻ phòng đôi.
Bạch Dương thầm nghĩ cậu lại vừa học thêm được một chiêu rồi.
Chỉ có Mạnh Bồng Bồng là nhíu mày nhìn thẻ phòng trong tay Minh Nguyệt, môi mím chặt, rất muốn nóigì đó, nhưng sau khi suy nghĩ thì quyết định không nói nữa, cầm lấy thẻ phòng đơn trên quầy lễ tân.
Vì có ưu thế chiều cao nên Bạch Dương nhìn được số phòng của cô bé, phòng của cậu cũng ở ngay bên cạnh luôn.
Bạch Dương rụt rè đi đến bên cạnh Mạnh Bồng Bồng, lắp bắp nói: “Mình…Mình ở ngay phòng bên cạnh, có, có vấn đề gì thì cậu có thể gọi mình.” Cậu vô cùng vui vẻ, vừa nói vừa cười, sự mệt mỏi vì di chuyển một đoạn đường dài gần như đã tan biến hết.
Bạch Dương không có tham vọng được yêu đương đến trình độ như đại ca, cậu chỉ cần Mạnh Bồng Bồng chịu nói chuyện với cậu, cười với cậu một cái thôi là cậu đã thỏa mãn lắm rồi.
Mạnh Bồng Bồng luôn rất lịch sự trong đối nhân xử thế, cô bé gật đầu, nói: “Có vấn đề gì thì cậu cũng có thể gọi mình.”
Bạch Dương bỗng cảm thấy cuộc đời này quá viên mãn rồi, không ngừng gật đầu.
Bộ dạng sung sướng giống như một chú chim nhỏ.
Chu Tự Hằng trong lòng cũng sướng lắm, nhưng cậu không biểu hiện ra, chỉ là mỗi bước đi đều vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, ngay cả tiếng bánh xe ở vali kêu cũng rất có tiết tấu.
Minh Nguyệt thì lại tâm phiền ý loạn, cô bé cầm thẻ phòng, nói: “Phòng đôi tiêu chuẩn đều có hai giường, anh muốn nằm giường nào?” cô bé thầm nghĩ mình đã quá cẩu thả khi quyết định ở chung phòng với Chu Tự Hằng, bây giờ chỉ còn biết tự an ủi bản thân, rằng hai người chẳng qua chỉ ở chung phòng thôi, còn vẫn ngủ khác giường mà.
Chu Tự Hằng không trả lời ngay, đầu tiên cậu hơi ngạc nhiên, sau đó cong môi cười, đáp: “Ừm…giường nào cũng được.”
đi qua hành lang gấp khúc, Minh Nguyệt tìm được phòng, lúc cửa mở, cô bé nhận lấy vali từ tay Chu Tự Hằng: “Để em tự mang vào.”
“Như thế không ổn lắm.” Chu Tự Hằng đóng cửa lại, bật đèn lên, kéo vali của cô bé vào phòng, “anh sợ em sẽ ôm hành lý rồi bỏ chạy mất.”
Minh Nguyệt nhìn căn phòng lấy màu tím làm màu chủ đạo, rèm cửa sổ màu trắng sữa khẽ lay động, ánh đèn đặt dưới đất chiếu lên, khiến cho chiếc giường đôi nhìn vô cùng ấm áp.
Chỉ có một cái giường thôi, không phải là hai cái như Minh Nguyệt nghĩ.
“Đây không phải là phòng đôi tiêu chuẩn.” Minh Nguyệt đứng ở cửa nói.
đã đến nước này rồi, Chu Tự Hằng tất nhiên sẽ không giấu diếm nữa, cậu thản nhiên gật đầu, để hành lý ở bên cạnh giường, giải thích: “Đây là phòng tình nhân mà.” nói xong, vành tai cậu hơi đỏ lên, nhưng nét mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “anh thấy phòng này rất được, em thấy sao?”
Từ lúc bước vào căn phòng này, ánh mắt và giọng điệu của Chu Tự Hằng đã trở nên không được bình thường nữa.
Minh Nguyệt cảm thấy tim đập rất nhanh, hô hấp khó khăn.
cô bé cố gắng tìm lý do để cự tuyệt, vắt óc nghĩ mãi mới nói: “Buổi tối có thể mẹ em sẽ gọi điện thoại đấy.”
“Lúc xuống tàu em đã gọi điện báo tin rồi còn gì.” Chu Tự Hằng dù bận nhưng vẫn rất ung dung đút tay vào túi quần, không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô bé, “Dì Giang biết em đi đường xa mệt, buổi tối sẽ không gọi điện làm mất giấc ngủ của em đâu.”
Cậu từng bước đi tới, vóc dáng cao lớn khiến cho cả căn phòng tràn ngập hình bóng và hơi thở của cậu.
“Chuyện này…Nếu bố em mà biết thì sẽ rất tức giận đấy.” Minh Nguyệt đành phải lấy bố ra để dọa Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng trước giờ vẫn rất sợ bố vợ tương lai, nhưng lúc này thì cậu hoàn toàn không sợ, yết hầu khẽ giật, cậu mỉm cười, nói thầm: “Em không nói thì bố em làm sao biết được.”
Cậu tin chắc là Minh Nguyệt sẽ không bao giờ nói với Minh Đại Xuyên chuyện này đâu.
Minh Nguyệt cứng họng.
cô bé cảm thấy mình bị rơi vào bẫy rồi, Chu Tự Hằng giống như bác thợ săn, tỉ mỉ bện ra một tấm lưới, từng chút từng chút quấn chặt lấy cô bé.
Cậu chậm rãi đi tới đứng trước mặt Minh Nguyệt, thân thể của cô bé hoàn toàn bị cậu bao phủ.
“anh lại hư rồi, Chu Chu.” Minh Nguyệt bây giờ chỉ ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người Chu Tự Hằng, cô bé vươn tay chống lên ngực cậu, không cho phép cậu tiến lên thêm nữa.
anh lại hư rồi.
Chu Tự Hằng bật cười.
Tay Minh Nguyệt rất nóng, cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt muốn rụt tay về, nhưng Chu Tự Hằng lại không cho, cậu nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô bé.
“anh vốn là một học sinh hư mà.” Chu Tự Hằng không hề thấy xấu hổ, ngược lại còn cảm thấy vẻ vang lắm.
“Em cứ nghĩ là anh đã thay đổi rồi chứ.” Minh Nguyệt lắp bắp nói.
hiện tại cô bé không thể tập trung suy nghĩ được cái gì nữa, thoáng cái lại nghĩ đến nụ cười ranh mãnh của Chu Tự Hằng, thoáng cái lại nghĩ đến nhiệt độ ở lồng ngực cậu bên dưới lớp áo.
“Em chưa nghe câu ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ à? anh chưa bao giờ ngừng ảo tưởng lung tung về em cả.” Chu Tự Hằng vươn tay chống lên tường, giam Minh Nguyệt lại, trong tư thế này, Minh Nguyệt chỉ cần hơi động đậy một chút là sẽ hôn lên cằm Chu Tự Hằng.
Cho nên cô bé rất căng thẳng, không dám nhúc nhích.
Nhưng Chu Tự Hằng lại thả cổ tay Minh Nguyệt ra, ngay sau đó giữ chặt lấy cằm cô bé, để cô bé ngẩng cao đầu lên, tiếp đó liền cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng kia.
Nụ hôn lần này không hề có chút kiêng kị nào, hoàn toàn khác với mọi lần, có thể vì đang ở riêng mộtphòng nên Chu Tự Hằng mới thoải mái như vậy, môi của cậu rất nóng, lưỡi cũng nóng, mạnh mẽ ʍút̼ lấy môi lưỡi Minh Nguyệt.
Bàn tay Chu Tự Hằng vuốt ve lưng Minh Nguyệt, chạy dọc từ sống lưng cô bé lên trên, cuối cùng dừng lại ở dây áo lót.
Cậu nặng nề thở dốc, Minh Nguyệt nhắm chặt hai mắt, hai hàng mi dính chút mồ hôi, tựa như đóa hoa hải đường đọng những giọt sương trắng.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Chu Tự Hằng buông Minh Nguyệt ra, hôn lên trán cô bé như muốn trấn an, nói: “Em vẫn chưa đủ 18 tuổi.”
Cho nên cậu chỉ đơn thuần muốn ngủ cùng Minh Nguyệt trong phòng tình nhân thôi, nằm chung một cái giường, ôm cô bé ngủ, như thế cũng vui lắm rồi.Nghe Chu Tự Hằng nói, Minh Nguyệt thoáng bình tĩnh trở lại, nhưng đột nhiên cô bé lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Chu Tự Hằng cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Minh Nguyệt dùng sức chà xát mặt mình, có cảm giác như mình cũng bị lây thói hư của Chu Tự Hằng mất rồi.
Buổi tối ở Trương Gia Giới, Minh Nguyệt nằm trong lòng Chu Tự Hằng, mùi sữa tắm giống nhau khiến cho cả hai càng thêm gần gũi.Minh Nguyệt đã ngủ hai ba tiếng trên tàu rồi nên giờ không thấy buồn ngủ lắm, còn Chu Tự Hằng thì bởi đã thỏa lòng mong ước nên tinh thần đang rất phấn chấn.
“Nếu bố em mà biết thì ông nhất định sẽ cầm gậy đánh gôn đánh anh cho mà xem, có khi còn đánh đến gãy xương thì thôi ý.” Minh Nguyệt nằm nghiêng, quay lưng về phía Chu Tự Hằng, nói.
cô bé chỉ đang cố tìm chủ đề để nói chuyện, còn Chu Tự Hằng thì đang bị tẩu hỏa nhập ma, nhắc đến cái gì là trong đầu liền liên tưởng ra đủ thứ, cho nên cậu bật thốt lên: “Ý em là cái xương thứ 207 hả?”
Mỗi người có 206 khúc xương.
Chu Tự Hằng nói câu kia, mục đích là nhằm trêu Minh Nguyệt.
“nói không chừng sẽ đánh gãy thật đấy.” Minh Nguyệt một lần nữa dọa Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng nhích lại gần cô bé hơn, nghiêm túc nói: “anh không sợ, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Huống hồ đóa hoa này còn là Minh Nguyệt, người mà cậu đã yêu thương bao năm nay.
Ngọn lửa chìm sâu trong lòng lại dễ dàng bùng phát trở lại, Chu Tự Hằng nhích tới ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng.
Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe cậu nói.
“anh đợi ngày này lâu lắm rồi.” Chu Tự Hằng than thở, cúi đầu xuống, chóp mũi cọ vào xương quai xanh tuyệt đẹp và cái cổ trắng nõn của Minh Nguyệt, hô hấp có phần nặng nề hơn, “Em có biết lần đầu anhmộng xuân là vào khi nào không?”
trên người cậu tỏa ra hơi thở nam tính rất mạnh mẽ, mùi thơm của sữa tắm cũng không che giấu được, mấy sợi tóc đen cọ vào tai Minh Nguyệt làm cô bé rất nhột.
Nhột đến tận trái tim luôn, nên cô bé không dám nói năng lung tung vào lúc này.
Chu Tự Hằng tự hỏi tự đáp: “Là năm anh 14 tuổi, ngày em có kinh lần đầu, hôm đó anh đã mơ đến em.”
Mà bây giờ cậu đã sắp bước sang tuổi hai mươi rồi.
Minh Nguyệt cảm thấy rất xấu hổ, nhưng trong lòng cũng không khỏi nổi lên chút ngọt ngào, cô bé cố gắng tìm về chút lý trí còn sót lại, run giọng nói: “Chuyện đó…Rất bình thường, trong sách nói đó gọi là tuổi dậy thì.”
“Em nói đúng.” Chu Tự Hằng áp sát lại gần, “Nhưng mà anh không kìm chế được, đã thế em lại còn luôn quyến rũ anh.”
Lần này Minh Nguyệt không phản bác, bởi vì cô bé cảm nhận được bàn tay của Chu Tự Hằng đang từ eo cô bé chạy dọc lên trên, mang theo một ngọn lửa nóng, dừng lại ở trước ngực cô bé, tuy có mặc áo lót nhưng lớp vải áo ngủ thật sự là quá mỏng.
Cách hai lớp vải, Chu Tự Hằng không nặng không nhẹ xoa ngực Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt toàn thân rã rời, tay yếu ớt muốn đẩy Chu Tự Hằng ra, nhưng nửa như khước từ, nửa lại như muốn mời mọc, tâm trí vô cùng rối bời.
“Chúng nó lớn rồi.” Chu Tự Hằng nói, “anh nhớ trước đây chúng nó vẫn chỉ là hai quả đào nhỏ thôi.”
“Thế bây giờ thì sao?” Minh Nguyệt bật thốt lên.
nói xong cô bé lại cảm thấy hối hận, ngượng ngùng cắn môi.
Nhưng làm vậy càng khiến Chu Tự Hằng yêu hơn, yêu sự nhát gan yếu ớt và đáng yêu của cô bé.
“Bây giờ thì thành đào thượng hạng rồi.” Chu Tự Hằng hôn mạnh lên xương quai xanh của Minh Nguyệt, đáp.
Trong lúc nói chuyện Chu Tự Hằng vẫn cố gắng cởi nút áo lót của Minh Nguyệt ra, nhưng hiển nhiên là cậu chưa có cái bản lĩnh gọi là cởi nút áo lót trong năm giây. Minh Nguyệt nghĩ, giờ có cho cậu mười phút thì cũng chưa chắc đã cởi được.
không cởi được áo lót của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng có hơi tức giận.
Minh Nguyệt thấy thế thì vui vẻ cười khanh khách.
“Em hư lắm.” Chu Tự Hằng phụng phịu nói, đi ngủ nhưng vẫn mặc nội y, hiển nhiên là Minh Nguyệt cố tình dùng chiêu này để đối phó với cậu.
Lúc tức giận nhìn cậu chả khác gì đứa trẻ con, miệng còn chu lên, dáng vẻ cực kì đáng thương.
“không hư bằng anh.” Minh Nguyệt nói.
Chu Tự Hằng á khẩu luôn, cậu kéo chăn che kín đầu, người co rúc lại thành trái bóng.
“Bọn mình đây là đang trùm chăn nói chuyện phiếm sao?” Minh Nguyệt hỏi.
“không.” Giọng điệu ỉu xìu của Chu Tự Hằng từ trong chăn truyền tới:
“anh đang đắp chăn hạ nhiệt nói chuyện phiếm.”
Minh Nguyệt nghe thế thì buồn cười lắm, cứ cười mãi không dứt, Chu Tự Hằng hơi ngượng, hai tai đỏ rực cả lên, cậu lật chăn ra đắp cho cả Minh Nguyệt, hung hăng quát: “Ngủ nhanh! không là anh sẽ ăn đào đấy nhé!”