Trong trường học nào cũng sẽ có một đại ca, và đương nhiên là không thể thiếu một nam thần.
Nếu nói Chu Tự Hằng là một bad boy quấy phá ngang ngược, vô pháp vô thiên, thì Trần Tu Tề hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu hot boy của trường Nhất Trung.
Dường như thanh xuân của mỗi cô gái đều có hình bóng của một người con trai như Trần Tu Tề, cậu ta là hội trưởng hội học sinh, gương mặt đẹp trai tuấn tú, mặc đồng phục học sinh nhìn cực kỳ đẹp, là thành viên trong đội bóng rổ của trường, đạt được nhiều thành tích tốt trong thi đấu, có thể đánh piano, hiền lành dễ gần, luôn giúp đỡ mọi người, là một cậu học sinh được các thầy cô và bạn bè yêu mến.
Tựa như một ngôi sao trên bầu trời, luôn tỏa sáng rực rỡ.
Mà bức thư tình Minh Nguyệt nhận được, chính là của Trần Tu Tề.
Cuối tháng tư, xuân qua hạ đến, thời tiết rất đẹp và dễ chịu, trên bàn học của Minh Nguyệt có một bức thư tình được đặt ngay ngắn, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên nét chữ màu đen trên bức thư.
Nét bút cứng cáp viết lên phong thư màu hồng, không ngờ lại hòa hợp đến vậy, dường như sợ bị người ta bỏ quên, nên phong bì không chỉ viết tên người nhận là Minh Nguyệt, mà còn kèm luôn cả tên người gửi.
[Trần Tu Tề]
Minh Nguyệt nhẩm trong đầu cái tên này một lần.
cô bé đứng yên tại chỗ hồi lâu, làn váy cũng không động đậy, cuốn sách mà Mạnh Bồng Bồng đang đọc bị phản chiếu bóng của cô bé, khiến cho Mạnh Bồng Bồng đang ngập trong đống đề thi thử cao như núi ngẩng đầu lên, mái tóc ngắn khẽ quét qua gương mặt có phần gầy gò, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Vừa hỏi dứt lời thì cô bé nhìn thấy ngay cái phong bì thư màu hồng kia.
“Trần Tu Tề.” Mạnh Bồng Bồng khẽ đọc, không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, bình thản đánh giá: “anh ấy rất giỏi.” Trong đầu cô bé trừ kiến thức sách vở ra thì không thể chứa nổi thêm cái gì nữa, nhưng tiếng tăm của Trần Tu Tề trong trường quá vang dội, ngay cả một học sinh giỏi không mấy khi quan tâm đến chuyện bên ngoài cũng biết được chút ít.
Minh Nguyệt theo bản năng phản bác: “Cậu cũng rất giỏi mà.”
“Mình với anh ấy không giống nhau.” Mạnh Bồng Bồng chọc chọc đầu bút lên chồng sách trước mặt, khó có khi nở nụ cười, “Mình phải học ngày học đêm, chỉ biết học bằng cách đọc thuộc lòng như một đứa mọt sách, còn Trần Tu Tề lại là một nhân tài phát triển toàn diện tất cả các mặt đức trí thể mỹ, nếu tớ và anh ấy học cùng khối thì đảm bảo là tớ không thể bằng nổi một cái đầu ngón tay của anh ấy đâu.”
Lúc mỉm cười, gương mặt lạnh lùng băng giá của cô bé