Đen Trắng

Chương 57: Tra ra manh mối [2]

Tuy rằng nhân phẩm của Đường Thần Duệ cũng không được tốt lắm, nhưng
người kia buồn rầu anh cũng chả vui gì, câu nói vừa rồi của anh tạm thời đã đẩy bác sĩ Thiệu vào hố lửa, thế nhưng bốn chữ khuyên bảo ‘Thuận
theo tự nhiên’ đó, vẫn là thực có lý.

Đường Dịch nghe vào được bao nhiêu, anh không biết; Nhưng có thể
khẳng định một chút là, chuyện giấu giếm Kỉ Dĩ Ninh đó, xem như anh ấy
đã hoàn toàn buông tha.

Có thể tưởng tượng, hai vợ chồng quan hệ với nhau mà không dùng biện
pháp gì, hoàn toàn tự nhiên, thời gian trôi qua mà vẫn không có con thì
dù có là cô gái ngốc nghếch đến đâu cũng phát hiện ra có gì đó không
đúng, huống chi lại là người có tính tình nhạy cảm như Kỉ Dĩ Ninh.

Cô ấy có thể nhìn ra, gần đây tính tình của Đường Dịch không tốt lắm. Tuy rằng anh vốn là một người không âm không dương, nhưng Đường Dịch
cũng có lo âu. Hôm trước, cô giúp việc phụ trách việc sắc thuốc trong
nhà không cẩn thận làm đổ thuốc, không biết đã chọc phải dây thần kinh
nào Đường Dịch mà kết quả chính là cả nhà đã bị anh làm cho gà bay chó
sủa. Đến lúc chạng vạng, Kỉ Dĩ Ninh tan tầm về nhà, chỉ thấy người nào
cũng có biểu tình nơm nớp lo sợ, cô bé làm đổ thuốc kia chưa cần dọa mà
chỉ cần vài câu nói lớn tiếng của Đường Dịch thôi cũng đủ sợ hãi òa
khóc.

Chạng vạng ngày hôm đó, một góc nhỏ trong tâm Kỉ Dĩ Ninh rốt cục đã thức tỉnh rồi.

Thuốc đó cô uống gần hai năm, nhưng cô chưa từng nghĩ tới một vấn đề.

Ngoài tác dụng trị liệu sinh lý đau ra, thuốc đó có phải còn có tác dụng khác hay không?

Đường Dịch, rốt cuộc đang lo âu cái gì.

Người ta luôn nói người tốt sẽ được báo đáp, nhưng suốt một tháng qua bác sĩ Thiệu cứu sống mọi người của chúng ta luôn phải sống trong buồn
rầu và lo lắng.

Đây là may mắn hay thảm họa vậy? Bạn Thiệu làm một thử nghiệm, mỗi
ngày kiên trì không ngừng mua hai vé số, kết quả là ngay cả năm đồng
cũng không trúng, bác sĩ Thiệu của chúng ta đau lòng chấp nhận, biết
rằng không phải mình gặp may mắn mà đã bị đẩy vào thảm họa……

Tối nay, khi Thiệu Kì Hiên tan tầm nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc
đứng chờ ở cửa bệnh viện, lại gần thì thấy, thật sự là con chim bồ câu
cứ trời tối lại bay về nhà, Kỉ Dĩ Ninh.

“Dĩ Ninh?” Bác sĩ Thiệu thực ngạc nhiên:“Tại sao cô lại đến đây?”

Kỉ Dĩ Ninh cũng có vẻ kinh ngạc, chỉ chỉ ra bên ngoài trời đang mưa

to tầm tã:“Mưa to quá, rất khó gọi xe nên tôi đứng đây tránh mưa……”

Tất nhiên, so với bạn Đường Thần Duệ kia, bác sĩ Thiệu của chúng ta
có thể coi là một người đàn ông tốt, vĩnh viễn duy trì tấm lòng anh hùng thương hương tiếc ngọc. Giờ phút này Kỉ Dĩ Ninh nói như vậy, Thiệu Kì
Hiên cũng không nghi ngờ nói vài câu kiểu như ‘Cô đến đây tránh mưa cũng thật trùng hợp nhỉ?’, mà là lập tức phát huy chủ nghĩa anh hùng vĩ đại –

“Dĩ Ninh, tôi đưa cô về nhé!”

Có vẻ như Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy thật vui mừng:“Được, cảm ơn anh.”

Bạn Thiệu lập tức đi lấy xe, lấy việc giúp người làm niềm vui.

Dọc đường đi, Thiệu Kì Hiên chẳng những không có một chút nguy cơ ý
thức gì, mà ngược lại còn tự nhận mình là người mang đến niềm vui cho Kỉ Dĩ Ninh.

Lại nói tiếp, có loại ảo giác này cũng không thể trách anh được. Đến
giúp Kỉ Dĩ Ninh chính là đến giúp Đường Dịch, có được quan hệ tốt với
Đường Dịch cũng chả phải chuyện dễ dàng gì; Trái lại, nếu không giúp
được thì kết cục cũng sẽ rất thảm.

Ví dụ như mỗi lần tụ hội chơi mạt chược, Tiểu Miêu, Đường Kính và
Thiệu Kì Hiên cùng chơi với Kỉ Dĩ Ninh, vốn không có chuyện gì, nhưng
kết quả là sau khi Kỉ Dĩ Ninh thua ba ván, Đường Dịch từ từ đi tới đứng
sau Kỉ Dĩ Ninh, lông mày dựng lên bắt đầu đe dọa trong im lặng. Trước
mặt có một Đường Dịch khí thế lớn như vậy, ba người chơi cùng là Miêu
Kính Hiên kia không thể không lo lắng tự hỏi làm thế nào mới có thể để
Kỉ Dĩ Ninh thắng đây, chuyện này cũng thật là khó nhé, lại phải làm sao
để Kỉ Dĩ Ninh không phát hiện mới được……

Sau đó, Kỉ Dĩ Ninh thắng liền năm ván, hồn nhiên phát hiện huyết áp
của ba người chơi cùng kia đã tăng lên mười phần, trán Tiểu Miêu đã đổ
đầy mồ hôi, sau khi bị Đường Dịch dùng ánh mắt đe dọa hơn mười lần, Tiểu Miêu cũng ngộ ra rằng chơi mạt chược với Kỉ Dĩ Ninh quả thực là chuyện
không cho người ta đường sống nào, cuối cùng rốt cục cũng không chống đỡ nổi mà chạy trốn, thậm chí sau đó còn bị một bóng ma tâm lý –

“Đường Kính, em không muốn ngủ, em muốn đi ra ngoài chơi!~>___________

“Em không muốn chơi mạt chược cùng Kỉ Dĩ Ninh sao?”

“…… Em thấy đi ngủ vẫn tốt hơn.T T”

Trên cơ sở đó, chúng ta hãy cùng nhìn xem cách của một người thông minh là thế nào nhé –

Ví dụ chính là bạn Đường Thần Duệ, ngay cả sau khi Kỉ Dĩ Ninh đã
thắng năm ván, anh vẫn giữ thái độ nhàn nhã như thường, giơ ngón tay cái lên liên tục khen ngợi, nào là ‘Oa ~ Dĩ Ninh thật là lợi hại nhé ~’,

nào là ‘Dĩ Ninh quả thực có thể xưng bá ở Las Vegas đó~’, lập tức đã làm cho Kỉ Dĩ Ninh có ấn tượng tốt với bạn Đường này.

Đường Kính và Thiệu Kì Hiên ngồi một bên biết rõ ‘Đường Thịnh’ đang
khao khát tranh thủ đầu tư tài chính 50 triệu của Đường Dịch, nhất thời
thổn thức không thôi:Look, đường đường là một giám đốc điều hành ngân
hàng đầu tư lớn nhất Đông Nam Á, vì kiếm tiền còn có thể trợn tròn mắt
nói dối dễ dàng như vậy đấy!

……

Lại nói đến chuyện của bác sĩ Thiệu bây giờ, dọc đường đi vừa lái xe
vừa cười nói với Kỉ Dĩ Ninh, lại còn xảo trá giả làm bác sĩ tâm lý học
cứ cười ha ha ha, không khí thật là hài hòa, cứ như vậy mà đưa cô về
nhà.

Bên ngoài trời đang mưa to, Thiệu Kì Hiên bật ô lên, xuống xe che cho Kỉ Dĩ Ninh, đưa cô vào phòng khách.

Sau khi làm được việc tốt đó, tâm tình của bác sĩ Thiệu thật là thoải mái, vẫy tay về phía Dĩ Ninh ý bảo tôi đi nhé……

Kỉ Dĩ Ninh không giữ anh lại, đứng sau anh bỗng nhiên nói:“Bác sĩ Thiệu, xin lỗi.”

“Sao?”

“Vừa nãy tôi nói dối anh.”

“Ồ???”

“Tôi đến bệnh viện không phải để tránh mưa, mà là đặc biệt chờ anh.”

“Ách……”

Kỉ Dĩ Ninh khẽ cười cười:“Nếu tôi không làm như vậy, anh sẽ không đến đây cùng tôi đúng không?”

“……”

Thiệu Kì Hiên trừng lớn mắt nhìn Kỉ Dĩ Ninh, quả thực không biết
người trước mắt này có phải Kỉ Dĩ Ninh không nữa. Rõ ràng là Kỉ Dĩ Ninh
nhu nhược như vậy mà, tại sao giờ phút này anh lại cảm thấy mình không
phải là đối thủ của cô ấy chứ?!

Chợt nghĩ đến trước đây có một thầy bói từng nói với anh ‘Thí chủ sẽ
gặp điềm xấu vào năm con hổ’, đầu óc bạn Thiệu lập tức rối tinh rối mù.

(Truyện viết vào năm 2010, là năm con hổ.)

Thật cẩn thận hỏi:“Dĩ Ninh…… Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Kỉ Dĩ Ninh chăm chú nhìn anh:“Tôi đặc biệt tìm anh là một bác sĩ, anh nói xem còn có thể có chuyện gì chứ?”

Trong lòng Thiệu Kì Hiên trầm xuống thật mạnh.

Cô ấy sẽ không ……

Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra, giọng nói của Kỉ Dĩ Ninh vang lên.

“Bác sĩ Thiệu, tôi muốn hỏi anh, có phải anh đang giúp Đường Dịch
giấu giếm tôi chuyện gì không?…… Thân thể này của tôi, có vấn đề ở đâu
đó, phải không?”