Đen Trắng

Chương 5: Dụ hoặc [2]

Bóng đêm buông xuống, Kỉ Dĩ Ninh tắm rửa xong, lau tóc đi ra phòng
tắm. Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, đêm nay, có lẽ lại là đêm chỉ có mình cô.

Đường Dịch làm việc gì cũng luôn luôn thần bí, ngoại trừ Khiêm Nhân
là người thường đi theo anh thì rất ít người biết. Mười ngày nửa tháng
không thấy được bóng dáng anh, thật sự quá mức bình thường.

Cô rất ít gọi điện thoại cho anh. Ngay từ đầu là không muốn, sau lại
là không dám. Không muốn, là vì ban đầu cô đối với anh không hề có chút
tình cảm nam nữ nào, anh không ở bên cạnh cô, cô mới cảm thấy an toàn.

Nhưng sau này, cô lại thành không dám.

Cảm giác như đang đi bộ trên đường băng mỏng manh, thật sự không an
toàn, nó làm cô nghi ngờ mình đối với anh có một loại tình cảm không thể nói.

Chung quy cô vẫn lùi bước.

Không động tâm, mình cũng không bị vứt bỏ.

Lau khô tóc, lấy chăn, cô lo lắng chui vào ổ chăn, Kỉ Dĩ Ninh ngồi
tựa đầu vào thành giường, cầm lấy một quyển sách đặt ở đầu giường lên
xem.

Quyển sách này cô nhìn thấy trên giá sách trong thư phòng của anh,
tiếng Hy Lạp thâm thúy khó hiểu, ẩn trong những chữ đó, là những câu
chuyện xưa về nền văn hóa Hy Lạp, cô thấy rất khó tưởng tượng người như
anh lại có thể xem loại sách này.

Trước kia cô nghĩ, anh là người không có cảm xúc. Giết người, dính máu, thế giới của anh hoàn toàn bất đồng với cô.

Nhưng sau này, thời gian làm thay đổi cái nhìn của cô với anh.

Anh là một người cực kỳ phức tạp, như một cái cây mọc ở chỗ sâu nhất
trong rừng nhiệt đới Amazon chỉ có ánh sáng mờ nhạt, anh làm cô lạc
đường trong thế giới cây cối đó, sau đó lại tự dùng ánh sáng không ngừng dẫn cô tới nơi có thể nhìn thấy con người thật của anh.

Nhưng chính mình đã nói rõ, phương thức duy nhất để tiếp nhận một người chính là không ôm hy vọng đi yêu người đó.

Vì thế Kỉ Dĩ Ninh rốt cục phát hiện, anh quá độc ác, không hề nể tình mà buông tha cô. Anh trói cô lại, còn không chịu buông tha trái tim cô.

Nhìn sách một lúc, cuối cùng Kỉ Dĩ Ninh không thể không thừa nhận
cách tư duy của Đường Dịch, cô thật sự không nhìn rõ mọi thứ. Ngôn ngữ
Hy Lạp thâm thúy khó hiểu như thế, mặc dù cô biết, nhưng đầu óc cũng bị
tra tấn đến choáng váng. Không khỏi nhớ tới Thiệu Kì Hiên từng đánh giá
Đường Dịch một câu: Đầu óc của anh ta, tần suất suy nghĩ không ở cùng
bước sóng với người bình thường.

Nói rất có lý.


Cô nhắm mắt một lát, sau đó cầm điều khiển từ xa, mở ra màn hình TV LCD.

Màn hình sáng lên, Kỉ Dĩ Ninh lập tức sửng sốt.

Thế nhưng lại nhìn thấy anh.

Tin tức kinh tế và tài chính buổi chiều. Nhìn thấy anh, thật ra cũng không kỳ quái.

Thế giới của Đường gia không phải tất cả đều là màu đen, Đường Dịch làm việc luôn luôn đúng mực mười phần, công nghiệp thuốc tẩy(Hán Việt:phiêu bạch: là bột tẩy trắng.) cũng đủ cường đại, trong thế giới màu trắng, anh đóng thuế đầy đủ với
số tiền rất lớn, ném ra một số tiền lớn để đầu tư, anh dễ dàng thành
công, làm cho thế lực khắp nơi đều nể phục vài phần.

Đây là tin tức phát lại, đại ý nói là Đường Dịch ký được một bản hợp
đồng hợp tác xuyên quốc gia, đồng thời trả lời phỏng vấn cùng người phát ngôn là thiên kim tiểu thư Hào Trịch.

Tin tức tài chính và kinh tế, đương nhiên quan trọng về tin tức.
Nhưng người quay phim chuyên nghiệp am hiểu sâu sắc tâm lý người xem,
máy quay luôn hướng về hình ảnh Dịch thiếu của Đường gia và người phát
ngôn xinh đẹp đang sánh vai đứng cùng một chỗ.

Gần đây để ý kỹ mới không thể không thừa nhận, người đàn ông này luôn luôn nổi bật. Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, cô nghĩ bộ dáng như thế, có thể nói
là xinh đẹp, hay là, anh đã vượt qua cả từ xinh đẹp này?

Nữ phát ngôn xinh đẹp kia dịu dàng kéo cánh tay anh, bàn tay nắm vào
âu phục của anh không chịu buông ra, một chi tiết đơn giản này rõ ràng
biểu hiện cô ấy thích anh, không cần nói cũng biết.

Kỉ Dĩ Ninh không thấy rõ trên màn hình đáy mắt anh có giống cô ấy tràn đầy ôn nhu như vậy hay không.

Rốt cục cô quyết định không nhìn.

Buông sách, đi xuống giường, cô cảm thấy mình phải tìm một việc gì đó để làm.

Không quan tâm để mắt đến người đàn ông có thiên tính dụ hoặc là điều rất khó, người đàn ông giống như Đường Dịch, vì công việc mà đi khắp
nơi trên thế giới, mười ngày nửa tháng phải cô độc một mình là quá bình
thường. Đối với phụ nữ, bọn họ có nhu cầu, có cơ hội, cũng có bản năng.
Vì thế, mười người lao vào thì chín người bại, quả thực rất bình thường.(Đại ý nói 10 cô gái mà lao vào Đường Dịch thì 9 người thất bại…)

Trong chuyện tình yêu, đàn ông đơn giản thích phụ nữ có ba loại. Kỹ
xảo, sắc đẹp, tiền tài. Hơn nữa đối với một người không hi vọng tình yêu xa vời, cũng có thể chấp nhận một đêm tình với một cô gái, một người
đàn ông có bề ngoài dễ nhìn, nếu biết dùng kỹ năng và thủ đoạn cao siêu, sau khi cho người khác biết đến cảm giác nguyên thủy tuyệt vời, lại đưa ra một số tiền lớn bù đắp tinh thần, cái gọi là tình duyên đẹp như
sương sớm(chuyện tình thì đẹp, nhưng mà chỉ như sương sớm nên cũng chóng tàn), đại để là như thế.

Mà Đường Dịch, hiển nhiên là có tất cả mọi khả năng.

“Có phải em đang suy nghĩ xem, người đàn ông như Đường Dịch này, bên ngoài đến tột cùng có bao nhiêu phụ nữ……?”

“Vâng……”

……


Kỉ Dĩ Ninh đang ngẩn người đột nhiên tỉnh táo, nhất thời bị kinh ngạc.

Không biết từ lúc nào, cô đã bị người phía sau ôm vào lòng, người đó
vùi đầu xuống cổ cô, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.

Người này! Xuất thân từ đội trinh sát sao?! Động tác giống như quỷ ấy!

Cô khiếp sợ nhìn anh:“Anh vào từ khi nào?!”

“Năm phút đồng hồ trước.”

Anh đáp không chút để ý, chuyên tâm hôn cái cổ thon dài của cô:“Vừa rồi suy nghĩ cái gì?”

“Không phải anh đều đoán được sao?”

“Anh muốn nghe chính em nói.”

Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy người này quả thực không nói điều gì tốt hết, cô quay đầu đi, quyết định không để ý tới anh.

Giây tiếp theo, cô liền cảm thấy tay anh bỗng nhiên tiến vào áo ngủ của mình.

Cô đành phải chấp nhận quay đầu lại nhìn anh.

“Được rồi, em nói, em vừa rồi suy nghĩ……” Cô thản nhiên mở miệng:“……
Người phát ngôn của Đường gia, đều là những người tự bán mình cho ông
chủ sao?”

Đường Dịch đột nhiên bật cười.

Ôm lấy cô đặt cô ngồi trên giường, anh quỳ ở mép giường, hai tay nắm
lấy eo cô, không cho cô phản kháng, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt
anh lóe lên dục vọng rõ ràng, là loại dục vọng nguyên thủy nhất của đàn
ông đối với phụ nữ.

Cô muốn tách ra, lại đúng là phí công. Cuối cùng thật sự tránh không
thoát, cô chỉ có thể thở dài:“Anh trở về vì muốn cùng em làm việc
này……?”

Anh không phủ nhận, nâng tay cởi bỏ cúc áo sơmi, thuận tiện giải
thích cho hành vi của mình:“Thân thể của đàn ông, để khát vọng lâu quá,
sẽ không khống chế được lý trí. Cái này gọi là, bản năng thời đại tiến
đến……”

Muốn làm cứ việc nói thẳng, cư nhiên còn có thể nói đến triết học.

Kỉ Dĩ Ninh thật sự là sợ anh.

Bỗng nhiên nghĩ đến lời của Tô Tiểu Miêu trước kia đã dạy cô: Đối với loại đàn ông như Đường Dịch, cô chỉ có thể so với anh ta lại càng không biết xấu hổ, thì mới có thể thắng được.

Vì thế cô lấy hết dũng khí nói điều kiện với anh:“Trước tiên chúng ta chơi một trò chơi, anh thắng em sẽ nghe anh.”

Người nào đó ngay lập tức dừng động tác, cười rất thích thú.

Thông minh ah, có thể học được cách nói đến điều kiện với anh?

Chuyện này thật sự…… Không giống tác phong của cô. Thực rõ ràng, là bị tiểu vương bát đản của Đường Kính xúi giục rồi.

Tác phong là lề lối làm việc, cách đối xử với người khác.

Tiểu vương bát đản của Đường Kính: chính là bà xã của Đường Kính đó, đoạn sau sẽ nói đến, nhưng mình giải thích trước một chút.

Đường Dịch cúi người xuống, cắn vào vành tai của cô rồi nói với
cô:“Có thể……. Nhưng, nếu anh thắng, anh muốn em phải hai lần hoàn trả.”

Một trò chơi.