Đen Trắng

Chương 48: Khi dễ [1]

Kỉ Dĩ Ninh nắm chặt điện thoại di động, lòng bàn tay dần dần bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Chiếc xe Spyker C8 quen thuộc dừng lại cách đó không xa, khoảng cách
hơn mười mét. Chủ nhân của chiếc xe thể thao đó không tắt đèn đi, ngược
lại còn nâng tay ấn toàn bộ các nút điều khiển, ý định bật tất cả đèn
lên, thẳng tắp chiếu lại phía này, ánh sáng chói mắt khiến người ta
hoảng loạn.

Kỉ Dĩ Ninh hít sâu một hơi.

Đây là cảnh cáo.

Cô rất hiểu anh, biết rõ đây là cảnh cáo cuối cùng mà Đường Dịch phát ra cho cô khi không thể nhịn được nữa.

Trước đây cũng lâu rồi, Kỉ Dĩ Ninh đã hiểu được, người đàn ông này đã cướp đi toàn bộ cuộc sống trong tay cô, anh không thích Chu Tồn Huyễn.
Đâu chỉ không thích, mà quả thực là không thể chấp nhận được.

Bắt đầu từ khi gặp cô, anh đã tra ra toàn bộ tư liệu về hai mươi ba
năm cuộc đời cô, tất cả những gì thuộc về cô, đều không phải là bí mật
trước mắt anh, bao gồm cả cái tên ‘Chu Tồn Huyễn’ này nữa.

Cô không biết rốt cuộc anh hiểu được bao nhiêu về Tồn Huyễn, để ý bao nhiêu, cô chỉ nhớ rõ vào một đêm nào đó sau khi hai người đã kết hôn,
Đường Dịch đã làm một chuyện với cô.

Vào đêm hôm đó, anh về nhà, câu gì cũng không nói, một chút biểu tình cũng không có, giương mắt nhìn thấy thân ảnh cô chờ anh trước bàn ăn,
anh bỗng nhiên tiến lên, nhìn cô từ trên cao, sau đó chặn ngang ôm lấy
cô liền đi lên lầu, không để ý đến biểu tình hoảng sợ và xấu hổ của cô,
anh đặt cô lên giường trong phòng ngủ, cởi bỏ cúc áo sơmi của mình, quỳ
gối trên mép giường, nâng tay xé mở chiếc váy liền của cô ra và tìm tòi
bên trong đó.

Lúc đó, cô và anh cũng từng làm những việc của vợ chồng, nhưng chỉ
trong thời gian ngắn ngủn, cô làm sao có thể quen được. Vì thế cô rất sợ hãi, ở dưới thân anh run rẩy kỳ cục, cuối cùng rốt cục không thể nhịn
được, yếu ớt nói với anh:“Hôm nay anh làm sao vậy……”

Anh không nói lời nào, âm âm nhu nhu nhìn cô, như là muốn nhìn thấu
toàn bộ con người cô. Cuối cùng, anh bỗng nhiên cúi người xuống, dán môi mình lên môi cô, quyến rũ hỏi ra một câu:“Gả cho anh, cùng anh làm, em
không thể nhận có phải không?”

Trong phút chốc mặt Kỉ Dĩ Ninh hết hồng lại trắng. Lời nói của anh
khiến cô bối rối xấu hổ, mà trong giọng điệu của anh còn ngầm mang ý tức giận càng làm cho cô kinh hoảng.

Trơ mắt nhìn cơn bão tuyết càng ngày càng mãnh liệt trong mắt anh, cô cố lấy dũng khí, nâng tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói với anh:“Không phải
như anh nghĩ đâu, em có thể, có thể nhận ……” Dường như sợ anh không tin
tưởng, vòng tay cô ôm anh lại chặt thêm chút nữa, dịu dàng nhắc nhở
anh:“Em đã gả cho anh rồi mà……”

Có lẽ cuối cùng là do cô chủ động mềm nhẹ như thế, nên anh cũng không hỏi lại câu gì nữa, chỉ là càng hung hăng muốn cô mà thôi. Một buổi
tối, anh ôm cô làm hai lần, ôn nhu lại dữ dằn hai lần, khiến cô không
thể tiến hay lùi mà chỉ có thể thừa nhận, kết quả vượt qua cực hạn hoan
ái làm cho cô còn bị tra tấn trong ba ngày sau đó nữa, vừa động người,
cô liền đau đớn cắn môi.

Mãi đến khi, Khiêm Nhân vụng trộm hỏi cô:“Kỉ tiểu thư, mạo muội hỏi
một chuyện, xin hỏi có một vị Chu tiên sinh Chu Tồn Huyễn, là gì của
cô……?”

Cô kinh ngạc, ngây ngốc trả lời theo trực giác:“Là bạn của tôi.”

“Bạn bè như thế nào?”

“…… Bạn bình thường thôi.”

Khiêm Nhân thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh trên trán
rồi kể khổ với cô:“Cô không biết chứ, hai ngày trước Dịch thiếu đã biết
chuyện về vị Chu tiên sinh kia, thế là anh ấy nổi nóng, mấy ngày nay
chúng tôi thật là khổ sở biết bao……”

Kỉ Dĩ Ninh sửng sốt:“Anh ấy biết cái gì ……?”

Khiêm Nhân tự nhiên nói cho cô:“Đương nhiên là biết chuyện về cô và
Chu tiên sinh rồi. Sinh viên học ở Cambridge với hai người đều nói, cô
và Chu tiên sinh là người yêu……”

……


Sau đó, cô muốn giải thích với anh. Dù sao cũng đã gả cho anh rồi, cô luôn hy vọng mình có thể làm gì tốt cho anh, phải quan tâm đến anh.
Nhưng mà cố lấy dũng khí chuẩn bị vài thứ, đến lúc lâm trận cuối cùng cô lại lùi bước. Đường Dịch căn bản là không muốn cho cô cơ hội giải
thích, mỗi khi cô chuẩn bị đủ tâm lý định nói ra ‘Em và Tồn Huyễn là……’, anh liền cau mày, nhịp nhàng ăn khớp uy hiếp:“Em xác định muốn nói đến
chuyện này với anh sao? Anh khuyên em không nói ra thì tốt hơn đó, con
người anh đối với những chuyện như thế này không dễ dàng tha thứ đâu ……”

Cô sợ tới mức từ đó về sau không dám nói đến nửa chữ về chuyện này nữa.

Bằng tâm mà nói, Đường Dịch thật là một người không bao giờ nói đạo
lý, hơn nữa khi giải quyết bất cứ chuyện gì liên quan đến cô, anh căn
bản đã quyết tâm không cần nói đến đạo lý với cô làm gì. Rõ ràng anh mới là người đến sau trong cuộc đời cô, vậy mà anh vẫn đang dùng một thái
độ cường ngạnh quả quyết chặn lại toàn bộ tình duyên trước kia của cô.

Anh từng ôm cô trên giường, ngón tay không ngừng mơn trớn trước ngực
cô, ở vị trí của trái tim, cực có kiên nhẫn tra hỏi cô:“Nơi này của em…… Đã cho ai?”

Không đợi cô trả lời, anh liền cường ngạnh bức bách cô:“Nói, nói em không có.”

Cô bị anh ôm chặt đầu lún sâu trong gối, chỉ có thể nghe được lời nói của anh, nhỏ giọng đáp một câu ‘Em không có’, đồng thời ở trong lòng
thực ấm ức: Vì sao anh luôn không nói đạo lý gì với cô như vậy chứ……

Ngay giây sau đó, anh ôn nhu từ từ buông cô ra, chỉ nghe thấy anh
chậm rãi đột nhiên hỏi:“…… Có phải em cảm thấy, anh thực không nói đạo
lý gì với em đúng không?”

Trên thế giới này thật sự tồn tại loại đàn ông như Đường Dịch!

Kỉ Dĩ Ninh quả thực ngốc nghếch, cô nghĩ rằng rốt cuộc kiếp trước
mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu mà kiếp này lại có thể gặp được một
người cực phẩm như Đường Dịch chứ?

Nhưng thật ra anh vẫn đang kiên nhẫn, tư thái dụ hoặc nói với cô:“Dĩ Ninh, từ nay về sau, quên hết những người khác được không?”

Cô ngây ra một lúc, nhỏ giọng hỏi:“Nếu em không thể quên được thì sao……?”

Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.

“Điều này à…… Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội đó đâu.”

“……”

……

Thời gian trôi đi, bây giờ Kỉ Dĩ Ninh mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.

Cô nắm điện thoại di động trong tay, ý muốn giải thích:“Hôm nay em gặp được Tồn Huyễn……”

Đường Dịch lạnh lùng cứng rắn cắt lời cô, giọng mỉa mai lên tiếng:“Có phải đang luyến tiếc không?”

Cô giật mình, vừa nói ra một câu ‘Em không có……’, lại nghe thấy ở đầu dây bên kia Đường Dịch ‘Ba’ một tiếng cắt đứt liên lạc.

“……”

Kỉ Dĩ Ninh nhất thời mờ mịt, không hiểu ý tứ của anh.

Ngay sau đó, điện thoại của Chu Tồn Huyễn bỗng nhiên vang lên.

Chu Tồn Huyễn lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua màn hình, biểu tình thực nghi hoặc:“Dãy số này là……?”

Màn hình cho thấy đó là một cuộc gọi lạ, là một dãy số di động mà Chu Tồn Huyễn không biết. Đây là số điện thoại riêng của anh, trừ người nhà và khách hàng quan trọng ra, anh chưa từng cho bất cứ người nào.

Kỉ Dĩ Ninh lơ đãng liếc mắt lên màn hình di động của anh, cô ngay lập tức kinh hãi. Dãy số quen thuộc, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy.

Cô vội vàng đoạt lấy điện thoại trong tay Tồn Huyễn, Kỉ Dĩ Ninh nhận
cuộc gọi, hơi thở rối loạn:“Anh…… Sao anh lại có số điện thoại cá nhân
của Tồn Huyễn?!”

“Điều tra.”

Giọng nói âm nhu đặc biệt của Đường Dịch chậm rãi vang lên ở đầu dây
bên kia: “Đầu tiên điều tra tên, tiếp đó điều tra hoàn cảnh gia đình,
sau đó lại điều tra việc kinh doanh ở công ty hắn……” Dừng một lúc, người đàn ông ngồi trong xe thể thao nhìn về phía cô, từ từ mở miệng:“…… Hắn
chính là Chu Tồn Huyễn có phải không? Cái gì không làm lại làm PE, tùy
tiện điều tra đã nắm được nhược điểm rồi. Nếu anh muốn đối phó với hắn,

thật sự rất dễ dàng ……”

Kỉ Dĩ Ninh tức giận:“Đường Dịch!”

Sắc mặt Đường Dịch trầm xuống, thu hồi toàn bộ ôn nhu, mở ra lá bài
chưa lật với cô:“Kỉ Dĩ Ninh, vì nghĩ cho tên Tồn Huyễn kia của em, anh
khuyên em bây giờ lập tức đi tới đây……. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”

……

Xe thể thao màu đen lướt nhanh trong bóng đêm.

Vừa nhớ tới chuyện vừa rồi, cho dù Kỉ Dĩ Ninh là người bình tĩnh cũng không thể không tức giận.

Một câu, anh đã có thể uy hiếp cô. Cô kinh hoảng, biết rõ dựa vào cá
tính của Đường Dịch, một khi anh tức giận thì thật là chuyện gì cũng làm được. Vì thế cô vội vàng nói hẹn gặp lại với Tồn Huyễn, mặc cho Tồn
Huyễn ở phía sau đang gọi tên mình, cô cũng không dám quay đầu lại, chỉ
có thể chạy thẳng về phía anh.

Ngồi vào xe, cô không muốn nói chuyện gì với anh. Giương mắt lơ đãng
thoáng nhìn, lại thấy anh đặt tập tư liệu vào tay mình, cô yên lặng cầm
lên, yên lặng cúi đầu xem, nhất thời kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.

Tràn đầy thông tin về việc đầu tư của Chu Thị, toàn là thông tin liên quan đến giao dịch nội bộ, tùy tiện tung ra một thông tin thôi, cũng đủ làm Chu Tồn Huyễn đau đầu.

Kỉ Dĩ Ninh buông tư liệu, tay có chút run run, thế này cô mới biết,
Đường Dịch đúng là người nói được thì làm được, anh căn bản đã quyết tâm đùa chết Chu Tồn Huyễn.

Không biết qua bao lâu, xe bỗng nhiên dừng lại.

Đường Dịch lạnh lùng vải ra hai chữ với cô:“Xuống xe.”

“……”

Kỉ Dĩ Ninh không hề nhúc nhích, mím chặt môi mình, hỏi:“Đây là đâu?”

Đường Dịch không trả lời, bước xuống xe, đóng sầm cửa vào, đi đến cửa chỗ cô ngồi, nhanh tay mở cửa ra, thái độ cường ngạnh kéo cô xuống xe
thể thao.

“Này! Anh –”

Anh không để ý cô đang giãy dụa, túm lấy tay cô đi về phía trước. Tay cô bị anh nắm chặt mà đau đớn, yếu ớt cố nói với anh:“Đường Dịch……
Đường Dịch anh nói chút đạo lý có được không……”

Bỗng nhiên tức giận trong người anh bùng nổ lên.

Áp người cô vào bức tường thủy tinh trước cửa hàng, nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, cúi gần sát môi cô, tiếng nói uy hiếp nhịp nhàng ăn
khớp:“Kỉ Dĩ Ninh, anh cảnh cáo em, hình ảnh sáng hôm nay, đã là cực hạn
của anh rồi đó ……”

Thấy được hơi thở nguy hiểm của Đường Dịch, làm cho cô biết rõ anh tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Vì thế, cô chỉ có thể áp chế toàn bộ tranh cãi, nuốt xuống toàn bộ ấm ức.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô vài phút, sau đó buông cô ra, lại túm lấy tay cô, đẩy cửa bước vào một cửa hàng flagship xa xỉ.

( flagship: nghĩa là hàng đầu. Cửa hàng này bán những sản phẩm có thương hiệu nổi tiếng.)

Người quản lý cửa hàng flagship này vừa thấy người đến là ai, hai mắt bất ngờ tỏa sáng!

Mọi người ở đây đều biết, Đường gia Dịch thiếu, bốn chữ này tượng
trưng cho thần tài. Đường Dịch từ nhỏ đã học cách vung tiền như rác, sau khi trưởng thành lại càng trầm trọng hơn, thường xuyên vung ra chi
phiếu với số tiền lớn, mà mắt cũng không chớp một chút nào.

Tài thần đến rồi, quản lý cửa hàng flagship vội vàng dẫn người bước
lên chào đón nồng nhiệt:“Ai nha nha…… Dịch thiếu hôm nay quang lâm,
không biết là muốn xem cái gì?”

“Cút ngay.”

Ngay cả ảnh mắt Đường Dịch cũng không nâng lên, trực tiếp không nhìn mọi người.

Mặc dù quản lý cảm thấy thực xấu hổ, bất đắc dĩ, nhưng vị này lại là
Dịch thiếu gia thế lực quá lớn mạnh, sau lưng lại có bối cảnh bất lương
là Đường gia như vậy…… Thế cho nên Đường Dịch vừa xuất hiện ở đây, nhất
thời ai cũng không dám nói nhiều lời.

Đường Dịch gắt gao túm tay phải của Kỉ Dĩ Ninh, đi thẳng đến quầy
trưng bày khuyên tai, vung tay, không lưu tình chút nào liền đặt tay Kỉ
Dĩ Ninh lên mặt quầy thủy tinh.

Ánh mắt đảo qua, tầm mắt chạm đến vành tai tinh xảo của Kỉ Dĩ Ninh có hai cái khuyên tai hoa yên chi, dán vào da thịt cô, im lặng tản ra mùi
hương của đêm.

Trong nháy mắt, hình ảnh Chu Tồn Huyễn nhẹ nhàng ôm cô cúi người đeo
vòng hoa lên tai cô đó, toàn bộ dừng lại trước mặt Đường Dịch, từ trong
tâm Đường Dịch đã bùng cháy ngọn lửa nguy hiểm.

Anh không hề quên, Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ dùng trang sức anh mua cho cô, nhưng, Kỉ Dĩ Ninh lại thích thứ Chu Tồn Huyễn tùy tay làm ra này.

“Có phải em thiếu đồ trang sức không?”

Anh bỗng nhiên nắm lấy một đống khuyên tai, vung tay ném mạnh tất cả
lên bàn trước mặt cô, rơi xuống mặt quầy thủy tinh, phát ra tiếng vang
làm người ta sợ hãi.

“…… Hôm nay, em ở trong này dùng hết toàn bộ những thứ này cho anh!
Không dùng xong không được phép về nhà, hôm nay anh có nhiều thời gian
–!”