Đen Trắng

Chương 39: Nguyên tội [4] …

Đường Dịch, mặc dù nắm giữ quyền lực trong tay, nhưng bình thường đối với anh mọi vấn đề đều không nghiêm trọng, luôn mang một bộ dáng tản
mạn, biểu tình âm âm nhu nhu, vậy mà những người đứng sau vẫn cảm thấy
gió lạnh vù vù.

Tuy nhiên khi người đàn ông này thật sự muốn chơi đùa, tuyệt đối chỉ
nói một không nói hai. Ví dụ như bây giờ, anh nói hủy đi nơi này chính
là thật sự có dã tâm san bằng nó. Người của Đường gia luôn am hiểu sâu
sắc chỉ thị của anh, vì thế Đường Dịch vừa ra lệnh một tiếng, người đứng sau đã lập tức động tay, một giây cũng không do dự.

Quán trưởng nóng nảy:“Này! Các người –”

Khiêm Nhân giữ chặt và che cái miệng của ông ấy lại, không có nửa câu giải thích, liền đem Quán trưởng giao cho những người khác, ý bảo dẫn
ông ấy đi ra ngoài. Đường Dịch bây giờ đang rất tức giận, không ai biết
được bây giờ mà động đến Đường Dịch thì sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Đúng lúc quán trưởng không tình nguyện bị người ta lôi ra ngoài cái
chảo lửa này, cửa lớn bỗng nhiên có người đẩy ra, một người đàn ông bước nhanh vào.

“Chờ một chút –!”

Người vừa tới lo lắng đi lên trước, đi đến trước mặt Đường Dịch, nhìn thẳng vào anh, biểu tình có chút bất đắc dĩ, lại có chút phức tạp.

“Anh không thể làm như vậy.”

Người dám ngăn cản Đường Dịch vào lúc này, Đường Kính, tất nhiên chỉ có thể là Đường Kính.

Hôm nay Đường Dịch vốn đã tức giận trong người, bây giờ Đường Kính

lại xuất hiện ngang nhiên phản đối anh, càng làm cho Đường Dịch giận tím mặt.

Khơi mào một chút ý cười không có độ ấm, Đường Dịch lớn tiếng nói:“Anh muốn làm cái gì không đến lượt em phản đối?!”

Không thể không nói, Đường Kính tu dưỡng tâm tính hơn người, trước
thái độ cường ngạnh không phân rõ phải trái của Đường Dịch như vậy,
Đường Kính cũng không có nửa điểm tức giận nào.

Đường Kính yên lặng nhìn Đường Dịch một phút đồng hồ, sau đó chậm rãi mở miệng.

“Không tìm thấy Dĩ Ninh, em cũng có trách nhiệm, cho nên, nếu anh
muốn trút giận, thì cứ đổ lên em cũng được” Đường Kính lấy ra hai cái
chìa khóa trong túi quần, đưa tới trước mặt Đường Dịch:“Công ty em, hoặc là trong nhà, anh có hứng thú thì cứ lấy quyển sách nào cũng được, em
sẽ không cò kè mặc cả với anh.”

Đường Dịch không nhận cái chìa khóa trong tay anh, ánh mắt nhìn anh
lạnh như băng, giọng mỉa mai lên tiếng, âm điệu rất lạnh lùng.

“Em nghĩ rằng anh không dám?”

“Có chuyện gì mà Đường Dịch anh không dám làm?” Đường Kính hơi vểnh
khóe môi lên, bộ dáng ôn hòa:“Em và anh sống cùng nhau hai mươi năm rồi, rất rõ ràng anh là người thế nào. Nói đùa trước mặt anh sao? Loại
chuyện này Đường Kính em không có hứng thú.”

Đường Kính cũng không đi quản trong lòng anh nghĩ cái gì, đem hai cái chìa khóa đó bỏ vào túi quần anh, nói:“Tâm tình của anh bây giờ em
hiểu, anh muốn làm gì em cũng không quản được. Nhưng em vẫn muốn nói cho anh, đây là quán mỹ thuật tạo hình đó, anh không thể động vào. Nếu hôm

nay anh hủy đi nơi này, sau này Dĩ Ninh trở lại, cô ấy sẽ nghĩ về anh
thế nào đây?”

Một câu ‘Dĩ Ninh’, thành công bắt được nhược điểm trong lòng Đường Dịch.

Đường Dịch không nói nữa.

Chưa nói ra quyết định gì, nhóm cấp dưới cũng câm như hến không dám
hé răng nửa chữ, ngay cả Khiêm Nhân cũng không dám tiến lên hỏi một câu.

Cũng chỉ có Đường Kính biết nên làm như thế nào. Đường Kính xoay
người, nói khẽ phân phó vài câu với Khiêm Nhân, ý bảo bọn họ buông tha
nơi này, anh biết trong lòng Đường Dịch đã mềm hóa rồi, chỉ là anh ấy
không nói mà thôi.

Khiêm Nhân gật đầu một cái, lĩnh mệnh mà đi.

Đường Kính cũng là một người hiểu biết đúng mực, vội vàng đi đến
trước mặt quán trưởng, thành khẩn vuốt cằm tạ lỗi:“Thực sự xin lỗi, đã
quấy rầy ông rồi, tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi với ông, anh ấy không
có ác ý.”

Vừa nghe lời này, lão quán trưởng tiên sinh của chúng ta đã không thấy hoảng sợ nữa, mà quả thực là kinh ngạc.

“Không có ác ý?!”

Vẻ mặt quán trưởng kinh ngạc nhìn Đường Kính, nghĩ rằng người này trẻ tuổi chớ không phải là ngốc?! Vừa rồi người đàn ông kia muốn san bằng
nơi này thành đống đất, vậy mà thật sự có thể nói anh ta không có ác ý
sao?!

Đường Kính gật đầu,“Tin tưởng tôi, anh ấy thật sự không có ác ý.” Hạ
giọng, Đường Kính chậm rãi nói cho ông:“Nếu vừa rồi anh ấy có ác ý, thì
bây giờ, nơi này hẳn là đã máu chảy thành sông ……”

Quán trưởng:“……”