Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 9 - Chương 13-3: Tân hộ vệ tuần phố - Cẩm Thử làm quân sư (3)

Kim Kiền run run cầm một cái lên, trên mặt thêu hai người rất sống động, một mặc áo đỏ, ngọc thụ lâm phong, một mặc áo xám, tuyệt vọng, đang… Ngồi trên ngựa?!

Da mặt Kim Kiền run lên, cầm cái tiếp theo lên.

Rất tốt, áo xám kia vẫn ngồi trên ngựa, nhưng trên tay có thêm hai chuỗi tỏi….

Cái thứ ba… Ặc, đây không phải là tràng cảnh Triển đại nhân kéo cổ áo ta ngồi trên ngựa như cũ sao?!

“Này, cái này…” Kim Kiền run giọng.

Đây mà là hạ lễ cái gì? Cái này căn bản là lịch sử đẫm máu bị Triển đại nhân lấn ép của ta mà!

“Đây là do các tú nương xuất sắc nhất trong thành Biện Kinh thêu đấy.” Cô gái tên là Thu Mộng che miệng cười khẽ, “Là tâm ý của dân chúng thành Biện Kinh chúng ta, Kim hộ vệ đừng ghét bỏ nha!”

“Haiz, ha! Rất đẹp! Rất đẹp!” Kim Kiền gượng cười.

“Các cô nương, Kim hộ vệ nhận rồi!” Mạc Mạc hoan hô một tiếng, quay đầu hô to.

Các cô nương xung quanh lập tức hoan hô, trong ánh mắt nhìn về phía Kim Kiền đều lộ ra lục quang nóng hừng hực.

“Không quấy rầy Kim hộ vệ nữa!” Cô gái tên là Thẩm Nhiên hướng Kim Kiền lộ ra một biểu tình quỷ dị “Ngươi hiểu chúng ta mà”, rồi các cô gái thản nhiên rời đi.

Cảm giác kinh khủng quen thuộc này là tình huống gì vậy?!

Kim Kiền rơi lệ đầy mặt.

Trải qua một trận náo nhiệt xong, dân chúng vây xem Kim Kiền rốt cuộc cũng tán đi không ít, mặc dù vẫn còn người muốn xem náo nhiệt, nhưng cuối cùng cũng khôi phục lại giao thông.

Kim Kiền cõng “hạ lễ” của dân chúng, nặng nề đi tuần phố trên đường lớn.


Không được, không được, ta nhất định phải nói rõ ràng với Triển đại nhân, vẫn là Bạch Ngũ Gia nổi tiếng với thần tượng Triển đại nhân mới là một đôi, người bình thường như ta thì không được, không nên bước vào showbiz thì cuộc sống sẽ tốt hơn.

“Này này! Kim hộ vệ!”

Một giọng nói quen tai truyền đến từ bên đường.

Kim Kiền giương mắt nhìn, thấy Nhất Chi Mai giống như bị rút xương ngồi trong một quán trà, cả người hữu khí vô lực.

“Mai huynh? Ngươi làm gì vậy?”

“Đừng nói nữa, tại hạ và Nguyệt Hoa đi dạo phố, kết quả…” Nhất Chi Mai đau khổ chỉ chỉ bên kia.

Kim Kiền giương mắt nhìn, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Đinh Nguyệt Hoa đang hưng trí dạt dào bay từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, sau lưng còn có hai người khuân vác, trong tay mỗi người có ít nhất năm mươi bao quần áo.

Mà hai người “khuân vác” kia lại là hai huynh đệ Đinh Triệu Huệ, Đinh Triệu Lan.

Đinh Triệu Huệ vừa chạy theo Đinh Nguyệt Hoa, vừa hướng Nhất Chi Mai ở bên này kêu lên: “Muội phu, tính tiền!”

“Được!” Nhất Chi Mai vội ngồi thẳng, vui vẻ sáng lạn phất tay.

Sau đó, đợi ba huynh muội Đinh thị biến mất trong cửa hàng, lập tức nằm rạp trên bàn, khóc ròng nói: “Trời ạ, đã đi hai canh giờ rồi, tốn hơn một trăm lượng bạc của tại hạ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền thưởng Hoàng Thượng cho tại hạ căn bản là hao phí chỉ trong mấy ngày!”

“Sư phụ, sư phụ!” Một bóng người giống như nước chảy giáng từ trên trời xuống, rơi xuống bên cạnh Nhất Chi Mai, hưng phấn nói, “Đồ nhi đã tìm hiểu rõ ràng rồi, trên đường này có hai ác bá chuyên đi bắt nạt dân chúng, buổi tối chúng ta chỉ cần đi bộ một vòng…”

“Khụ!” Kim Kiền run da mặt ho mạnh một tiếng.

“Kim Kiền?” Nhan Tra Dật ghét bỏ trừng nhìn tân hộ vệ áo đỏ, “Sao ngươi nghe trộm người ta nói chuyện vậy?”

“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi!” Kim Kiền lập tức nổi giận.

“Ha ha ha! Kim huynh bình tĩnh chớ nóng, Tiểu Dật lúc nãy chỉ là nói đùa thôi, bây giờ tại hạ đã rửa tay gác kiếm rồi, không làm trộm đạo nữa!”

Nhất Chi Mai vội nâng lên một khuôn mặt tươi tắn, kéo Tiểu Dật chạy ra thật xa.

Trong sóng người náo nhiệt còn có thể nghe thấy hai người nói chuyện:

“Sư phụ, Kim Kiền kia cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết, hắn nào có tài…”


“Con bị ngu hả! Bây giờ Kim Kiền là thê tử của Triển Chiêu rồi! Ngươi dám đắc tội với thê tử của Triển Chiêu sao? Sau này còn muốn lăn lộn trên giang hồ nữa không?!”

“Hả! Sư phụ nói đúng, rất đúng!”

Kim Kiền đỡ trán, chuyển mắt nhìn về phía đám nha dịch tuần phố sau lưng.

Bọn nha dịch đều chuyển mắt, tỏ vẻ chúng ta không thấy gì cả, không nghe gì hết.

“Thói đời thật bạc bẽo!” Kim Kiền cảm khái.

“Kim hộ vệ, hôm nay đi tuần phố rồi hả?”

Bốn bóng người thò ra trong đội ngũ tuần phố, vẻ mặt thân thiện chào hỏi Kim Kiền.

Hai mắt Kim Kiền lập tức sáng ngời: “Lộ Đảo chủ, Hàn Nhị ca, Từ Tam ca, Tưởng Tứ gia!”

Không sai, người tới chính là Tứ Thử Hãm Không Đảo.

“Hắc hắc, lúc nãy thấy dân chúng tụ tập trên đường cái, chúng ta đoán là Kim Kiền muội xuất phủ tuần phố rồi.” Hàn Chương nói.

“Đúng vậy, hôm nay Triển Chiêu và Ngũ đệ đều không có ở đây, chắc chắc cũng chỉ có Kim hộ vệ mới có thể làm ra trận địa lớn như thế.” Tưởng Bình vuốt râu.

“A! Triển đại nhân và Bạch Ngũ Gia không ở đây à?” Kim Kiền sửng sốt.

“Ngoài thành có tung tích của Bách Hoa công tử, trời vừa sáng thì Ngũ đệ và Triển Chiêu đã ra khỏi thành đi bắt người rồi.” Lô Phương trả lời.

“Chậc! Khó trách cả ngày rồi mà không thấy người.” Kim Kiền thở dài.

“Nhưng mà giờ này thì cũng nên trở về rồi chứ?” Từ Khánh nói, “Dựa vào thân thủ của Ngũ đệ và Triển Chiêu, chỉ có một tên Bách Hoa công tử cỏn con, bắt dễ như trở bàn tay thôi đúng không?”

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?” Tưởng Bình nhìn mọi người.

Từ Khánh giật mình một cái, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Lô Phương liên tục gật đầu: “Bách Hoa công tử cũng là một nhân vật có chút bản lĩnh!”

Hàn Chương dùng sức trừng mắt: “Nghe nói trên tay hắn còn giấu chút độc của Thương Mộ!”

“Ừ, chỉ sợ là thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.” Tưởng Bình nheo mắt đậu, quét về phía Kim Kiền, “Kim hộ vệ, muội cũng sớm hồi phủ đi, nếu có chuyện gì thì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”


Này này, các người tự biên tự diễn làm như ta ngu không nhìn ra vậy!

Da mặt Kim Kiền run rẩy.

“Khụ, chúng ta còn có công vụ trong người, cáo lui trước.”

Mặt già của Lô Phương đỏ lên, nhanh chóng mang các huynh đệ nhà mình bỏ chạy.

Kim Kiền nhìn bóng lưng của Tứ Thử, ngầm thở dài một hơi, quay lại nói với bọn nha dịch: “Hồi phủ thôi.”

Bọn nha dịch lập tức nói dạ.

Thôi, nếu để Tứ Thử đến truyền lời thì tám phần là Bạch Thử muốn ta hồi phủ rồi.

Như vậy suy ra….

Kim Kiền ngước mắt lên nhìn ánh nắng chiều tươi đẹp ở chân trời, khẽ thở dài một cái.

Xem ra Bạch Thử rốt cuộc đã chịu hết nổi, muốn cùng ta giành người… À không, giành mèo rồi!

*.

“Kim hộ vệ, Bạch Ngũ Gia ở cửa sau của phủ nha!”

“Kim hộ vệ, Bạch Ngũ Gia đang chờ ngươi.”

“Kim hộ vệ, Bạch Ngũ Gia giống như không được vui lắm!”

Từ trên đường tuần phố trở về, nha dịch thông báo với Kim Kiền không dưới mười người.

Kim Kiền chỉ có thể miễn cưỡng trực tiếp xông vào Khai Phong phủ, trong lòng kêu rên liên tục:

Ta biết rồi! Đừng gia tăng áp lực tâm lý cho ta nữa!

Không khí cứ khẩn trương như thế cho đến khi Kim Kiền thấy bóng ảnh trắng tuyết ở cửa sau của Khai Phong phủ thì đạt đến mức cao nhất.

Dưới một nhành mai hồng thơm ngát, Bạch Ngọc Đường mặc áo trắng không tỳ vết như mây, đứng thẳng, vạn sợi tóc đen bay múa theo gió, nghiêng đổ chúng sinh.


Kim Kiền nuốt nước miếng một cái, rảo bước tiến lên, khó khăn mở miệng nói: “Bạch Ngũ Gia…”

Thanh niên áo trắng chậm rãi xoay người, đôi mắt hoa đào đa tình chuyển đến trên người Kim Kiền, trên dung nhan hoa mỹ vô song tràn ra nụ cười nhu hòa: “Tiểu Kim Tử, sao giờ ngươi mới về, Ngũ Gia ta chờ ngươi lâu rồi.”

Kim Kiền bị nụ cười sáng rỡ của Bạch Ngọc Đường làm chói mắt, vội vàng nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi nói: “Ngũ Gia tìm ta là, là.. Là có chuyện quan trọng muốn nói với ta à.”

Lông mi dài của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng chớp, môi mỏng nâng lên nụ cười khuynh thành: “Ừ, có một việc quan trọng.”

Hai tay Kim Kiền không tự giác xiết chặt hai ống tay áo: “Ngũ Gia, ta biết! Nhưng mấy ngày nay ta không tìm được cơ hội, hôm nay ta nhất định sẽ tìm Triển đại nhân nói…”

“Thì ra Tiểu Kim Tử đã biết rồi à!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên xen vào một câu.

“Đúng vậy, ta đã sớm biết.” Kim Kiền khó nhọc nói.

Bạch Ngọc Đường nhìn Kim Kiền rũ đầu xuống, khóe môi càng vui vẻ: “Vậy ngươi còn thất thần làm chi, còn không nhanh đi xem Tiểu Miêu gầy yếu vừa rơi xuống nước kia đi?”

“Vâng, ta sẽ tự mình…” Kim Kiền nói được nửa câu, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, ngẩng mạnh đầu, “Bạch Ngũ Gia, ngài vừa mới nói gì?”

“Ngũ Gia ta nói Thối Miêu kia, rõ ràng không biết bơi, vậy mà còn cậy mạnh nhảy vào trong ao bắt Bách Hoa công tử, trời lạnh đất băng, có thể sinh bệnh.” Bạch Ngọc Đường thở ra một ngụm khói trắng.

“Ai? Triển đại nhân rơi xuống nước à? Cảm lạnh rồi hả?!” Kim Kiền lập tức cả kinh, “Triển đại nhân bây giờ đang ở đâu?”

“Tất nhiên là ở trong phòng hắn rồi.” Bạch Ngọc Đường chỉ về phía viện Phu Tử.

Kim Kiền lập tức quay người, phóng tới hang mèo ở viện Phu Tử.

Đột nhiên, một cánh tay giữ chặt cổ tay Kim Kiền.

Kim Kiền giật mình, quay đầu lại.

Trên dung nhan hoa mỹ của Bạch Ngọc Đường đã sớm mất đi nụ cười vui vẻ, đôi mắt hoa đào cũng mất đi vẻ phong tình vạn chủng, lộ ra hào quang lưu ly trong sạch, bình tĩnh nhìn mình.

“Bạch… Ngũ Gia?” Kim Kiền bị ánh nhìn chằm chằm của Bạch Ngọc Đường làm sợ hãi.

Bạch Ngọc Đường lặng im không nói, nghiêng thân đi lên phía trước, một tay sửa sang lại vạt áo của Kim Kiền, tay khác đang cầm cổ tay Kim Kiền thì chậm rãi dời lên, để trên đầu Kim Kiền, nhẹ nhàng xoa hai cái.

“Từ nay về sau… Chớ xúc động như thế…”

“Ai? Hả! Phải” Kim Kiền sững sờ trả lời.


Bàn tay ấm áp trên đầu đột nhiên rút lui, áo trắng lóe lên, đã rời xa Kim Kiền ba thước.

Trên mặt ngọc lại nở ra nụ cười vô song: “Còn không mau đi đi?”

Kim Kiền nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ gật đầu, cất bước đi đến viện Phu Tử.

Đi hai bước, hình như trong lòng nhận thấy có gì đó, quay đầu lại.

Nhưng áo trắng kia đã sớm biến mất không còn nữa.