Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 7 - Chương 7

Này, ba người lại ngấm ngầm bắt đầu cái trò liếc mắt đưa tình--- hừ hừ, tuyệt đối có ẩn khúc! (nguyên văn: tuyệt đối có miêu nị @@)

"Ngải tiểu huynh đệ." Triển Chiêu hướng Ngải Hổ ôm quyền, nghiêm mặt nói: "Thật không dám giấu diếm, ta chuyến này xuất phủ cũng là vì điều tra vụ án này."

"Hở?!" Kim Kiền trừng mắt.

Này này, chúng ta ra ngoài để điều tra âm mưu phản động của Tương Dương Vương cơ mà? Sao tự nhiên lại thành điều tra cái án lừa bịp này?

Đợi đã, Tiểu Miêu sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy...

Kim Kiền nhìn Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu đúng lúc nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, kích thích trí tuệ Kim Kiền nở hoa (thông suốt).

Bây giờ mới nhớ, Nhan thư sinh, Tiểu Miêu cùng với chuột bạch buổi sáng vừa nói muốn đi một chuyến đến trạm dịch, lẽ nào khi đó đã nhận được tin từ phủ truyền đến nói rằng cái án lừa bịp này có quan hệ với Tương Dương Vương?

Nghĩ vậy, Kim Kiền lập tức nhìn Nhan Tra Tán.

Nhan Tra Tán nở nụ cười như sớm mai với Kim Kiền.

Kim Kiền tư tưởng liền ổn định: Đúng vậy! Chắc chắn là như thế!

"Hóa ra các vị cũng vì điều tra vụ án này mà đến đây!" Ngải Hổ kinh hỉ: "Thật tốt quá!"

"Cho nên, ta chắc chắn sẽ đem hết sức mình hỗ trợ cho Ngải tiểu huynh đệ." Nhan Tra Tán nói.

"Đa tạ, đa tạ!" Ngải Hổ liên tục buông lời cảm tạ.

Đứa nhỏ khờ dại này, vẫn chưa biết rằng mình đã bị Nhan thư sinh biến thành chân lao động miễn phí.

Kim Kiền đồng cảm liếc Ngải Hổ một cái.


"Kim Kiền, ngươi vừa bảo đang giúp Ngải tiểu huynh đệ hóa trang thành công tử nhà giàu đúng không? Tiến triển đến đâu rồi?" Triển Chiêu hỏi.

"Tiến triển..." Kim Kiền thở dài một hơi, liếc nhìn Ngải Hổ: "Vô cùng tệ hại."

Tất cả theo Kim Kiền tỉ mỉ nhìn Ngải Hổ mà suy ngẫm.

"Quả đúng là khó khăn." Nhan Tra Tán thở dài.

Bạch Ngọc Đường cười nhạo một tiếng.

Triển Chiêu cúi đầu, nhìn Kim Kiền: "Có biện pháp không?"

"Cái này..." Kim Kiền vò đầu, hết soi Ngải Hổ lại quay sang soi ba người Triển, Bạch, Nhan, đột nhiên mắt nhỏ sáng ngời: "Có!" Rồi quay đầu về phía Ngải Hổ: "Ngải huynh, huynh hãy bắt chước theo hành động và lời nói của các vị công tử nhà giàu có được không?"

"Bắt chước?" Ngải Hổ ngẩn ra.

"Tỉ như..." Kim Kiền quay đầu nhìn Nhan Tra Tán: "Nhan công tử này, đọc đủ thứ thi thư, cử chỉ tao nhã, đây chính là tư thái khiêm nhường của một công tử nhà giàu."

Nhan Tra Tán nhất thời dở khóc dở cười: "Kim huynh, Nhan mỗ chỉ là con nhà Nho, gia đình nhiều thế hệ bần cùng, làm sao có thể có tư thái của công tử nhà giàu được. Huynh chớ có nói đùa."

Ngải Hổ ánh mắt lướt qua Nhan Tra Tán, vẻ mặt đau khổ nói: "Tại hạ to lớn lại thô lỗ, đến nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, huynh lại muốn tại hạ học theo Nhan đại nhân, cái này..."

"Ôi..." Kim Kiền vò tóc, quay đầu nhìn Triển Chiêu, mắt nhỏ lại sáng ngời: "Ngải huynh, huynh cùng với Triển đại nhân đều là xuất thân từ giang hồ, huynh xem Triển đại nhân một phong thái ôn thuận nho nhã, chỉ có thể là quân tử..." Nói đến đây lại dừng một chút, dựng thẳng ngón tay lên, thần bí nói: "Quan trọng hơn, Triển đại nhân có tuyệt kĩ hạng nhất, tên là "Xuân phong cười", nếu Ngải huynh có thể học được một phần kĩ năng đó, nhất định sẽ làm nên chuyện!"

"Hả?" Hai mắt Ngải Hổ bành trướng.

"Phụt!" Bạch Ngọc Đường phun ra một miệng đầy nước trà.

Nhan Tra Tán ho khan: "Khụ khụ, Xuân phong cười, cái tên rất hay."

"Kim Kiền!" Triển Chiêu trán đầy hắc tuyến.

"Triển đại nhân, đừng nhỏ mọn như vậy, ngài cười một chút làm mẫu cho Ngải huynh đi!" Mắt nhỏ Kim Kiền phát ra ánh sáng lấp lánh.

Triển Chiêu con ngươi chợt lóe, một luồng lãnh khí sắc bén quét đến ót Kim Kiền.

Kiền Kiền rụt cổ lại, đành phải trưng ra bộ mặt đáng thương hướng về Bạch Ngọc Đường: "Bạch Ngũ gia---"


Bạch Ngọc Đường cầm chuôi quạt gõ vào cái trán trơn bóng, mắt hoa đào uốn cong: "Thôi, các ngươi một người là thư sinh lắm chữ, một kẻ là con mèo chất phác, như vậy chắc hẳn không có biện pháp gì."

"Đứng đầu giang hồ, danh tiếng phong lưu công tử lừng lẫy, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo - Bạch Ngũ gia chắc chắn có diệu kế!" Kim Kiền kịp thời nhảy ra vuốt mông ngựa mấy tiếng vang dội.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Ngải Hổ, không tình nguyện nói: "Xú tiểu tử, ngươi hãy nghe cẩn thận, Bạch Ngũ gia ta sẽ không nhắc lại lần hai đâu."

"Mong Bạch huynh chỉ giáo." Ngải Hổ cung kính ôm quyền.

"Nếu đã muốn hóa trang thành công tử nhà giàu, luôn luôn phải khắc ghi tinh hoa chính là ba chữ đơn giản." Bạch Ngọc Đường mắt chớp chớp: "Tinh, lại, nhã." {Ry: Tinh tế, lười biếng (hay vô lại trong 1 số TH :]]]]), nhã nhặn}

"Tinh, lại, nhã?!" Kim Kiền cùng Ngải Hổ lập tức dựng lỗ tai lên nghe, chỉ thiếu mỗi không mang vở ra ghi chép.

"Lời ấy có nghĩa là gì?" Nhan Tra Tán rõ ràng rất hứng thú.

Triển Chiêu cũng hơi lộ ra một tia hứng thú, ngay cả mặt liệt Vũ Mặc cũng đem ánh mắt dời về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn lướt qua mọi người, càng thêm đắc ý, nhướng mi cười nói: "Cái gọi là tinh, chính là bất luận chi tiêu hay ăn mặc đều phải tốt."

"Đã hiểu!" Mắt nhỏ Kim Kiền phát ra ánh sáng tanh tách, lướt qua lại trên người Bạch Ngọc Đường, như máy ra-da bắt đầu tuần tự tiến hành công tác định giá: "Dưới chân Bạch Ngũ gia là đôi giày Giang Nam Hồng phi vân (vải đỏ cưỡi mây), hàng năm chỉ bán ra có năm mươi đôi, giá là tám mươi tám lượng. Trên người là nguyệt sam làm từ tơ tằm tự nhiên với gấm vóc trắng, giá là ba trăm lượng một bộ. Còn có trên cán của chiết phiến trong tay Ngũ gia đây, Quỳnh ngọc vi cốt (viên ngọc tinh xảo đầy phẩm chất =="), dây chuôi cũng là làm bằng gấm vóc, phía dưới treo đá vân mẫu được khắc thành hình bụi hoa rủ xuống, ít nhất cũng phải một trăm năm mươi lượng. Từ trên xuống dưới, phục sức như hoa tuyết của Bạch Ngũ gia phải đáng giá đến năm trăm ba mưới tám lượng bạc trắng!"

"Quả là giàu sang!" Nhan Tra Tán cả kinh nói.

Bạch Ngọc Đường cười như không cười ngắm nghía Kim Kiền: "Hóa ra Tiểu Kim Tử quan tâm đến Ngũ gia ta như vậy, ngay cả xiêm y ta mặc trên người cũng nắm rõ."

Con ngươi đen của Triển Chiêu liền đảo qua Kim Kiền.

Kim Kiền da đầu run lên, cười gượng hai tiếng: "Là may mắn, may mắn thôi."

Mà khuôn mặt Ngải Hổ lúc này giống như khổ tâm chất chứa, không dám nói một tiếng.

Bạch Ngọc Đường quăng ánh mắt sang Ngải Hổ, nhíu mày tiếp tục nói: "Cái gọi là lại, tức là--- lười quan tâm, vàng bạc hay tiền của bày ra trước mắt đều khinh thường; lười ứng phó, dù mĩ nhân trong ngực thì thần sắc cũng không thay đổi; lười quản, những việc vụn vặn làm phiền đều không đáng để nhúng tay."

"Ồ..." Nhan Tra Tán như ngộ ra đạo lí: "Thật sâu sắc!"

Kim Kiền suy tư, tóm tắt đơn giản liền hiểu được:

Vì bạc nhiều nên coi tiền tài như cặn bã, không thiếu mĩ nữ nên coi sắc đẹp như miếng xương khô, người hầu có nhiều nên việc gì cũng không đến lượt mình phải ra tay.


Chuột bạch đúng là nhà giàu tiền chảy như nước nha!

Lúc này, ánh mắt Kim Kiền nhìn Bạch Ngọc Đường giống như đang thấy một con đường rải đầy vàng.

Triển Chiêu sắc mặt hơi trầm xuống, Vũ Mặc liếc nhìn Kim Kiền, than nhẹ một hơi.

Mặt Ngải Hổ đã muốn hóa thành khổ qua - quả mướp đắng.

"Về phần nhã thì, rất đơn giản..." Bạch Ngọc Đường thay đổi tư thế, lười biếng dựa vào ghế, chậm rì rì duỗi chiết phiến ra, mắt hoa đào lưu chuyển ánh sáng rực rỡ: "Bất kể ngồi, đứng hay nói, hành vi, cử chỉ đều phải thể hiện được hai chữ phong nhã."

Nói xong, bộp một tiếng khép chiết phiến lại, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hướng mọi người thâm thúy nhướng mày.

Tư thế, bưng trà, nhướng mày là ba động tác đơn giản nhưng vào trong mắt mọi người dường như bị phù phép, trở nên chậm rãi, thảnh thơi như một bức họa, tư thái cứ từng chút biến đổi. Mỗi một động tác, một tư thái đều mang đậm sự nhởn nhơ, phong nhã, duyên dáng không giống người thường. (Hầy, gió to quá ==")

Mà cuối cùng, sau một hồi nghiền ngẫm, tất cả liền nhìn đến tuấn nhan như tranh vẽ của nam tử mặc tuyết y.

Sau giờ Ngọ, tia nắng xuyên qua song cửa chầm chậm vương vãi, chiếu rọi lên nước da trắng như sứ của nam tử này, đôi mắt hoa đào, mày kiếm giãn ra, mi cong như hàng liễu rủ, một tiếng cười khẽ khuynh đảo bốn phương.

Trong nháy mắt, đến thời kì kinh diễm (hình như ý là lúc "nở rộ" :D), tuyệt thế hào hoa phong nhã...

"Khụ! Thuộc hạ đột nhiên có suy nghĩ này, không biết có nên nói hay không..." Tiếng nuốt nước miếng của Kim Kiền đánh tan không gian trầm mặc.

"Điều Kim huynh suy nghĩ, có thể cũng chính là điều ta đang suy nghĩ!" Nhan Tra Tán dời ánh mắt khỏi người của Bạch Ngọc Đường, thở nhẹ một hơi nói: "Bắt đầu từ mai, Bạch huynh hãy lấy luôn thân phận công tử con nhà phú thương để làm mồi câu, dụ cho cha con họ Đỗ kia xuất hiện, lừa lấy sự tín nhiệm của chúng, thu thập chứng cứ phạm tội."

Mọi người đều gật đầu.

"Này!" Bạch Ngọc Đường lập tức dừng động tác quạt.

"Về phần Ngải tiểu huynh đệ, ngươi tương đối quen thuộc với cha con họ Đỗ kia nên có thể đóng giả làm gã sai vặt đi theo Bạch Ngọc Đường để phối hợp cho chặt chẽ."

"Tuân lệnh!" Ngải Hổ ôm quyền.

"Này này!" Bạch Ngọc Đường cao giọng.

"Triển hộ vệ cùng Kim giáo úy hãy bí mật ẩn nấp để khi có thể liền lên tiếp ứng."

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Triển, Kim hai người đồng thanh đáp.


"Này này này!" Bạch Ngọc Đường đứng dậy trợn mắt.

"Vũ Mặc tạm thời hãy ở bên Nhan mỗ đợi lệnh."

Vũ Mặc gật đầu.

"Sắp xếp như vậy, chư vị có ý kiến gì không?" Nhan Tra Tán hỏi.

"Xin nghe theo đại nhân phân phó." Mọi người đồng thanh hô.

"Này này! Ta nói đã, các ngươi đã quên cái gì đó rồi sao?!" Bạch Ngọc Đường mắt hoa đào trợn trừng kêu lên.

Mọi người dời ánh mắt về phía Bạch Ngọc Đường.

"Bạch huynh có chuyện gì sao?" Nhan Tra Tán hỏi với vẻ mặt ôn hòa.

"Đương nhiên có!" Bạch Ngọc Đường trừng mắt, giơ ngón tay chỉ Ngải Hổ: "Không phải xú tiểu tử này sẽ hóa trang thành công tử nhà giàu để làm mồi sao? Tại sao giờ lại biến thành Ngũ gia ta rồi?"

"Xin hỏi Bạch huynh, hiện trong phòng này, có ai có thể sánh với phong thái giàu sang, phóng khoáng của Bạch huynh?" Nhan Tra Tán mỉm cười hỏi, không đợi Bạch Ngọc Đường trả lời đã nói tiếp: "Đương nhiên Nhan mỗ chỉ là thư sinh lắm chữ tự nhận là không xứng để so sánh với Bạch huynh."

Bạch Ngọc Đường đuôi lông mày khẽ kéo.

"Nhìn khắp giang hồ này, có người nào có thể so sánh cùng với bậc nhất phong lưu thiên hạ, địa vị cao quý giàu sang Cẩm mao thử đây?" Triển Chiêu chậm rì rì phụ họa thêm: "Dù sao thì Triển mỗ chỉ là con mèo chất phác nên tất nhiên không trông mong được gì rồi."

Bạch Ngọc Đường khóe mắt run lên.

"Giống như ba chữ Bạch Ngũ gia vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng này không ai hơn được một ngón tay Bạch Ngũ gia!" Kim Kiền vẻ mặt chân thành nói: "Huống chi lần này là hóa trang thành công tử nhà giàu, lừa gạt trái tim của cô nương, thuận tiện thu thập chứng cứ phạm tội, đối với người đi qua vạn bụi hoa mà không vương chút phấn như Bạch Ngũ gia ngài mà nói thì quả thực là quen tay làm nhanh thôi, còn hơn là lúc ở Hàng Châu hóa trang thành hoa khôi. Hai cái này quả thực rất khác nhau nha!"

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co rút, nhìn ba người kẻ xướng người họa, không hiểu vì sao lại cảm thấy cả ba vẻ ngoài đạo mạo như vậy nhưng bên trong thực ra đang ngầm ám chỉ rằng:

Chúng ta muốn khi dễ (bắt nạt) ngươi đó, ngươi có thể làm gì?

"Được, được, được lắm!" Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đã như vậy, Ngũ gia ta không thể khước từ rồi!"

"Bạch huynh quả nhiên là người đại nghĩa!" Nhan Tra Tán cười khen.

Triển Chiêu vuốt cằm, Kim Kiền vỗ tay.


Nhất thời, không khí trong phòng mười phần sôi nổi hòa hợp.

Ngải Hổ hết nhìn bên này lại ngó bên kia, cuối cùng chuyển sang nhìn Vũ Mặc bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tại hạ hỏi một chút, Vũ Mặc huynh đệ, huynh có nhận ra... có chút quái dị không?"

Vũ Mặc liếc mắt qua cái gân xanh lồ lộ trên trán Bạch Ngọc Đường, yên lặng nhìn Ngải Hổ, phá lệ nói ra hai chữ: "Bảo trọng."

"Hả?"

HẾT HỒI 2.