Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 7 - Chương 4: Cẩm thử thoát thân người người hoan hỉ, đại án phiến trung lộ ra manh mối

Trước lúc rạng đông, không gian như trầm mặc.

Năm người Triển Chiêu, Kim Kiền, Nhan Tra Tán, Ngải Hổ, Vũ Mặc chết lặng nơi cửa ra thạch động đã bị bịt kín, vẻ mặt hoảng loạn.

"Bạch Ngũ gia, Bạch Ngũ gia!" Kim Kiền bổ nhào đến cửa đá phía trước, hung hăng tung hai đấm, cửa đá kia không hề sứt mẻ.

"Kim Kiền, tránh ra!" Triển Chiêu rút Cự Khuyết, mạnh mẽ chém xuống một đường, nhưng tuyệt nhiên không tạo một vết xước.

Triển Chiêu sắc mặt trầm xuống, cổ tay khẽ động, vận mười phần công lực, khinh công bay lên, cầm bảo kiếm chém liên tiếp.

"Keng!"

Cự Khuyết không ngừng chấn động, còn cánh tay Triển Chiêu tê rần, lòng bàn tay đã rướm máu mà chỉ để lại trên cửa đá một dấu vết mờ nhạt.

"Bạch Ngọc Đường---" Đôi mắt hiện lên những tia nôn nóng, nhanh chóng nhìn bốn phía cửa đá xem xét, trán đổ lấm tấm mồ hôi.

"Cơ quan! Chắc chắn cơ quan được thiết kế để khởi động cửa đá này!" Nhan Tra Tán bắt chước Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt rồi gõ mặt đá, từng ngón tay nhã nhặn tạo ra những thanh âm nho nhỏ. Đầu ngón tay khẽ run, khó khăn dừng lại: "Tứ phương động, ba người khải, song môn đoạn, một quỷ đi... Đúng rồi, là như vậy! Ta hiểu được rồi, "tứ phương động" là ám chỉ bốn người dùng sức nặng thân thể cùng nhau mở ra cửa thứ nhất của cơ quan, "ba người khải" là chỉ --- cửa thứ hai sẽ bị khởi động khi chỉ còn sức nặng của ba người, "song môn đoạn" là, chính là..."

"Cửa thứ hai sẽ bịt kín đường ra?!" Triển Chiêu nhìn Nhan Tra Tán, ánh mắt kinh hãi, sắc mặt như tờ giấy.

"Chỉ, chỉ e đúng là thế..." Sắc mặt Nhan Tra Tán so với Triển Chiêu không khá hơn là bao.

"Câu, câu cuối cùng là "một quỷ đi" chẳng lẽ...." Kim Kiền tiếng nói run run.

Một hồi tĩnh mịch.


"Quỷ" đồng nghĩa với "Tử"!

Sắc mặt tất cả trắng bệch, tuy không ai nói ra những trong lòng đều hiểu rõ.

"Bạch Ngũ gia!!" Kim Kiền gào lên một tiếng, cứ như người ngồi trong lò lửa, không ngừng chạy loạn xạ vòng quanh. "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!" Đột nhiên, lại lủi một cái bổ nhào đến trước cửa đá, ngồi chồm hỗm không ngừng đào bới đất."Bạch Ngũ gia, Bạch Ngũ gia, ngài nhất định không được xảy ra chuyện đóoooooo!"

Nhìn thấy hành động này của Kim Kiền, Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu đều ngẩn ra, chỉ có Vũ Mặc phản ứng nhanh nhất. Ào một cái liền ngồi xổm bên cạnh Kim Kiền, bắt chước động tác cùng bới đất.

Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu nhìn nhau, cũng lập tức gia nhập chiến tuyến đào hầm.

Nhất thời, đất đá văng tứ tung, bụi bay mù mịt khiến mặt mày ai nấy đều nhem nhuốc.Chưa biết tình hình có xoay chuyển hay không, chỉ thấy một lát sau, mấy người từ cái hố to tướng trên đất chán nản bước ra. Lúc đầu còn thấy được một tia hi vọng, ai dè đào được một lúc lại phát hiện lớp đất phía dưới lại là mấy tảng đá cứng rắn vô cùng, cố mấy cũng không suy chuyển được.

"Tại sao có thể như vậy..." Nhan Tra Tán như người thiếu sinh khí, đặt mông ngồi xuống đất, hai mắt thẫn thờ.

"Ta sẽ chém cho tên thiết kế chỗ này một ngàn đao, một đường sống cũng không tha, ta ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ngươi!!" Kim Kiền ngồi xổm phía trước cửa đá, vừa cào tóc vừa chửi ầm lên.

Vũ Mặc yên lặng ngồi một bên, cúi đầu không nói.

Triển Chiêu quỳ một gối xuống đất, tơ máu che kín hai tròng mắt, người vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cửa đá, tay phải hung hăng siết chặt chuôi kiếm. Một dòng máu tươi chậm rãi chảy ra.

Tất cả đều như kẻ cùng đường hết hi vọng thì đột nhiên, từ đằng sau truyền đến một tiếng quát âm vực cao vút.

"Ta đường đường là đoạn đao khách Ngải Hổ, sao, sao có thể để cho nữ tử liều mình cứu giúp!"

Chỉ thấy cái người khi nãy vẫn chìm trong trạng thái mất hồn giờ hai mắt đỏ rực, như mãnh tướng hùng hổ xông lên, đẩy Kim Kiền sang một bên rồi ngồi xổm xuống như mọi người. Hai tay luồn xuống dưới, hét lớn một tiếng, trán liền nổi đầy gân xanh, hai tay gắng gượng nâng cửa đá lên nửa thước.

Mọi người thoáng chốc đều sợ ngây người, trong chớp mắt liền hoàn hồn, vội vàng tiến lên đồng tâm hiệp lực nâng cửa đá lên.

Nhưng nhấc lên mới biết, cửa đá này nặng phải ngàn cân, nếu muốn nâng lên đủ để người chui qua thì thật sự rất khó.

Kim Kiền cảm thấy cánh tay mình như bị chặt đứt, hai bắp chân đều chuột rút đau kinh người. Mấy người còn lại cũng cảm nhận được sâu sắc bốn chữ lực bất tòng tâm (có lòng nhưng không có sức).

"Hây---AAA!"


Lại nghe Ngải Hổ rống một tiếng, cửa đá chậm rãi nâng thêm nửa thước, nhưng thân hình Ngải Hổ chợt hơi khuỵu xuống, lại một tiếng hô to nữa, cửa đá kia chậm rãi dời đi nửa tấc (khoảng 5cm).

Nhưng lúc này Ngải Hổ đổ mồ hôi như tắm, mặt đỏ tai hồng, hiển nhiên là đã kiệt sức. Mọi người cánh tay còn đang bủn rủn, cơ căng đau đến phát run, không thể dùng sức thêm nữa. Mắt thấy cửa đá kia từng chút lại từng chút hạ xuống, tất cả đều cảm thấy như trái tim cũng theo đó mà trầm xuống.

"Bạch Ngọc Đường!"

"Bạch Ngũ gia!"

Mọi người cùng khàn giọng kêu lên, âm thanh theo khe hở chừng một thước truyền vào thạch động, vang từng hồi.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Một giọng cà lơ phất phơ truyền đến từ sau lưng.

Mọi người đều mang vẻ cả kinh sợ hãi, lập tức quay đầu lại, thoáng chốc vẻ mặt liền sa sầm.

Bạch Ngọc Đường ôm kiếm, vẻ mặt cười như không cười đứng phía sau. Ánh bình minh vừa lóe từ từ dâng lên phía sau Bạch Ngọc Đường, gió nhuộm sắc vàng, khiến thân hình phơi phới sáng rực. Tay áo trắng muốt không dính chút bụi theo gió sớm mai bay phất phới, càng khiến người nào đó trông mờ ảo như bóng mây. (Ry: Cái này gọi là đẹp rạng ngời mà không chói lóa :]]]]]]] )

Tất cả bất giác thả lỏng tay, cửa đá liền ầm một tiếng rơi xuống đất.

"Bạch, Bạch Ngũ gia----" Kim Kiền nước mắt vòng quanh, ngồi chồm hổm trên đất gào khóc: "Ngũ gia đã chết, biến thành quỷ rồi huhuhu!"

"Ngươi bảo ai chết!" Bóng trắng chợt lóe, đập một phát vào ót Kim Kiền. "Ngũ gia ta mệnh dài trăm tuổi, thọ tựa trời đất."

"Ôi chao?" Kim Kiền đột nhiên ngẩng đầu, lập tức lia mắt xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện ra là Bạch Ngọc Đường vẫn còn chân.

"Bạch Ngọc Đường!" Triển Chiêu tiến lên, túm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, con ngươi đen lấp lánh vội vàng nhìn quét qua thân thể của Bạch thiếu hiệp. Đến lúc mà mặt Bạch Ngọc Đường chuyển sang đỏ ửng, da mặt nóng lên như phải bỏng, mất tự nhiên nói:

"Tiểu Miêu, tròng mắt ngươi sắp lồi hết ra rồi!"

"Bạch huynh----" Triển Chiêu chậm rãi buông tay Bạch Ngọc Đường, lui từng bước về phía sau, thở nhẹ một hơi. Sau khi đã khôi phục sự trầm ổn liền lên tiếng: "Không sao là tốt."


"Bạch huynh, chúng ta cứ nghĩ ngươi bị mắc kẹt bên trong thạch động---" Nhan Tra Tán dường như vui mừng phát khóc: "Huynh làm thế nào biến nguy thành an vậy? Bốn câu thơ kia rõ ràng nói---"

"Trong tử ắt có sinh (cái chết sẽ sinh ra sự sống, nguyên văn: Trí đến chết địa rồi sau đó sinh)." Bạch Ngọc Đường đắc ý cầm chiết phiến phe phẩy trông thật lả lơi. "Nghĩa của bốn câu thơ kia chính là phương pháp khởi động cơ quan này. Khi nghe "một quỷ đi" thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ rằng phải có một kẻ ở lại hi sinh tính mạng, nhưng Bạch Ngọc Đường ta đây vốn có nhiều năm kinh nghiệm phá vô số cơ quan đã sớm đoán được rằng lúc cửa đá rơi xuống, sẽ có một con đường khác để thoát thân." Nói đến đây Bạch Ngọc Đường vỗ bộp một cái khép chiết phiến, nhướng mi cười: "Quả nhiên như ta đã nghĩ, lúc cửa đá khép kín cũng là lúc ở phía trên thạch động mở ra một con đường khác nhỏ hơn, chính là con đường đào sinh (chạy khỏi cái chết)."

"Bạch huynh!" Nhan Tra Tán tiến lên từng bước. "Nếu ngươi phỏng đoán sai lầm thì, lúc đó, chẳng phải sẽ..."

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Nhan Tra Tàn, mắt hoa đào uốn cong, tràn đầy tự tin nói: "Nhan huynh, ta là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo trứ danh, nếu ở trên giang hồ huynh không cần hỏi thăm cũng biết ta thuộc hàng cao thủ phá cơ quan đứng nhất nhì. Cái cơ quan cỏn con này, Ngũ gia ta không thèm để vào mắt."

"Bạch huynh!" Nhan Tra Tán cao giọng nói: "Tuy nói vậy nhưng hành động của huynh ngày hôm nay quá mức liều mạng, về sau vẫn nên cẩn thận hơn."

"Ôi trời, cái cơ quan cỏn con này thôi..."

"Bạch Ngọc Đường!"

"Bạch Ngũ gia!"

"Bạch huynh!"

Hai bóng người đồng thời vọt đến trước Bạch Ngọc Đường, một người tóm cánh tay, một người níu tay áo.

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, sững sờ nhìn hai người thái độ y hệt nhau.

"Tiểu Miêu, Tiểu Kim Tử..."

Bên trái chính là thanh niên áo bào màu lam, cái trán trơn bóng vẫn còn lấm tấm mồ hôi, một đôi mày kiếm gắt gao cuộn lại thành nút, con ngươi tối đen không nhúc nhích theo trường phái mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đôi mắt lóe lên những tia sáng của sự quan tâm cùng khẩn trương.

"Huynh không nên hành sự thiếu cẩn trọng như vậy nữa!" Giọng nói trong trẻo hơi khàn, còn pha chút hỗn loạn.

"An toàn phải là trên hết đó Bạch Ngũ gia!" Phía bên phải chính là thiếu niên gầy yếu, đôi mắt nhỏ trợn trừng với hai con ngươi đen bóng như quả nho, cũng cái bộ dáng cúi xuống tự nhìn chính mình, đôi tay nhỏ dường như vẫn còn hơi run, cứ không ngừng kéo căng hai cái tay áo dính đầy bụi đất.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy một dòng nước ấm mãnh liệt tràn vào ngực, hai gò má lâm râm hơi nóng, ánh mắt gắng gượng rời khỏi thân hình hai người bên mình, lắp bắp nói: "Được, được rồi, Ngũ gia ta biết rồi..."

Triển Chiêu cùng Kim Kiền lúc này mới thở phào một hơi, đồng thời buông Bạch Ngọc Đường ra.


Nhan Tra Tán nhìn ba người trước mặt, bất giác thầm than một tiếng. Vũ Mặc do lúc trước còn suy sụp nên không thể nhận thấy rằng đôi mày của cậu vốn cau chặt đang có xu hướng giãn ra, lại về mặt than thường ngày.

"Cái kia... Tại hạ..." Ngải Hổ xoa cánh tay tiến lên, hướng về phía Bạch Ngọc Đường cung kính ôm quyền: "Đa tạ ân nhân đã cứu mạng, tại hạ xin ghi ơn suốt đời!"

"Là tiện tay thôi." Bạch Ngọc Đường bày ra bộ dáng tiền bối từng trải, bí hiểm cười nói.

Ngải Hổ trên mặt bộc lộ vẻ kính nể: "Tại hạ đã nghe danh Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo là người nghĩa hiệp hiếm có trên giang hồ, hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả là khăn trùm không cho tu mi!" (khăn trùm: chỉ phụ nữ thời xưa, ở đây là nữ hiệp=> chỉ chuột bạch :D. Tu mi: đấng mày râu. Ý cả câu là nữ hiệp mà khảng khái như đấng mày râu - dịch theo ý hiểu của Ry :">)

"Khách khí khách...." Bạch Ngọc Đường đang nói dở đột nhiên dừng lại, mắt hoa đào nheo lại nhìn Ngải Hổ chằm chằm: "Tiểu tử, vừa rồi có phải ngươi dùng sai từ không? Cái gì mà khăn trùm không cho tu mi rồi thì..."

"Bạch nữ hiệp không cần khiêm tốn!" Một đôi mắt to lấp lánh bắn về phía Bạch Ngọc Đường, rất kính cẩn nói: "Bạch nữ hiệp là người đức độ, xả thân cứu người, thật xứng với bốn chữ nữ nhi anh hùng!"

Sau đó là một mảng lặng như tờ...

Một lúc sau vẫn là tĩnh lặng không gợn sóng...

"Phụt!" Kim Kiền phun ra âm thanh kì quái, lại liều mạng nuốt trở về.

"Khụ!" Triển Chiêu quay đầu: "Khụ khụ khụ----"

Nhan Tra Tán cúi đầu vuốt tóc, bả vai run run. Vũ Mặc rũ mắt.

Một đôi mày kiếm vặn vẹo i như giun khiêu vũ trên trán Bạch Ngọc Đường, khuôn mặt tuấn tú dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Ngải Hổ: "Ngươi, nói, ai, là, nữ, hiệp?!!"

"Bạch nữ hiệp?" Ngải Hổ ngẩn ra.

"Ta là nam nhân! LÀ NAM NHÂN! Xú tiểu tử nhà ngươi mắt để đi đâu vậy hả?!" Bạch Ngọc Đường cơ hồ nổi trận lôi đình, dùng đuôi quạt hùng hổ vỗ bành bạch vào bộ ngực bằng phẳng của mình.

"Nam nhân!" Ngải Hổ hiển nhiên kinh hãi vô cùng, với vẻ mặt kinh ngạc đem Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới soi xét nghiên cứu, hai mắt trợn to như hai ngọn đèn lồng: "Nam nhân cũng có người xinh đẹp đến vậy ư?"

"Ngũ gia ta đây là phong lưu phóng khoáng!" Mắt hoa đào phóng đao, mang theo ngàn vạn sát khí, bay loạn vèo vèo, chỉ hận nỗi không thể băm vằm Ngải Hổ ra làm trăm mảnh ngay lập tức.

"A ôi!" Ngải Hổ vỗ vỗ đầu, dường như ngộ ra gật đầu nói: "Tại hạ hiểu rồi, Bạch nữ hiệp--- ấy.... cái đó... Bạch huynh như sư phụ nói thì... chính là tên ẻo lả sao!"


Lại một mảng tĩnh lặng.

Triển Chiêu trợn to con ngươi, Nhan Tra Tán đỡ trán, khóe miệng Vũ Mặc dao động với biên độ nhỏ không thể nhận thấy nổi.

Kim Kiền trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Ngải Hổ.

"Ngươi nói ai ẻo lả?!" Bạch Ngọc Đường hai tròng mắt đỏ thẫm, tóc lất phất tung bay.