Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 7 - Chương 15

"Vậy làm sao bây giờ?" Kim Kiền chăm chú nhìn Nhan Tra Tán.

"Còn làm gì được nữa?!" Ngải Hổ nắm chặt đấm: "Tên huyện lệnh thối tha này chắc chắn không phải người tốt (nguyên văn: hảo điểu - chim tốt - mang ý chửi :v ), các vị cũng không thể Bạch huynh chịu thiệt được, phải mau mau cứu huynh ấy ra mới được!"

"Không vội." Nhan Tra Tán lắc đầu, giơ tay trấn an Bạch Ngọc Đường ở trên công đường.

"Sao?" Ngải Hổ vẫn nóng nảy: "Còn không vội? Nếu không nhanh lên, Bạch huynh sẽ bị bắt nhốt vào đại lao, lúc đó cướp ngục sẽ rất phiền toái."

"Ngải huynh, huynh cũng vừa nói đấy thôi, với võ công của Bạch Ngũ gia thì trong huyện nha này cơ bản là không ai có thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút. Vậy nên đừng có nôn nóng nữa, cứ an tâm để còn nghe chỉ thị của đại nhân." Kim Kiền ra vẻ người từng trải an ủi.

"Chỉ thị cái gì nữa?" Ngải Hổ trợn tròn mắt: "Bạch huynh đã bị bắt, còn bị nắm thóp như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại không làm gì?"

"Chính là vì Bạch huynh đã bị nắm thóp, chúng ta lại càng phải làm việc cẩn trọng hơn." Triển Chiêu nói.

"Lần này Bạch thiếu hiệp làm mồi câu dụ địch, diễn xuất hoàn hảo, kế hoạch cũng chu đáo chặt chẽ nhưng lại bị cha con họ Mạnh nhìn ra sơ hở..." Nhan Tra Tán nhíu mày: "Có thể thấy được cha con bọn chúng lòng dạ vô cùng kín đáo." Dừng một chút, lại nói: "Nhưng lần này Bạch thiếu hiệp bị bắt, đối với chúng ta mà nói, đúng là một cơ hội."

"Vậy là sao?" Ngải Hổ vò đầu, liếc mắt nhìn Triển Chiêu cùng Nhan Tra Tán, nhưng chỉ thấy hai người này cúi đầu trầm tư, nhíu mày cân nhắc, không rảnh để đáp lời mình, đành phải đem ánh mắt nghi hoặc dời về phía Kim Kiền: "Kim huynh..."

Nhưng lại thấy mắt nhỏ của Kim Kiền híp lại, hai tay vặn vẹo, điệu bộ đa mưu túc trí, đột nhiên, nắm tay đập một cái, nói:

"Ta hiểu rồi, ý của Nhan đại nhân là tạm thời cứ để Bạch Ngũ gia ngoan ngoãn vào trong nhà lao, khiến cha con họ Mạnh thả lỏng cảnh giác, sau đó chúng ta sẽ dùng ngụy kế (kế giả) lừa cha con họ Mạnh với lão huyện lệnh và tên cao nhân không rõ danh tính kia vào tròng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được chúng." Kim Kiền nói xong, hướng Nhan Tra Tán cười nịnh nọt: "Nhan đại nhân,Triển đại nhân, phỏng đoán của thuộc hạ có đúng không?"


Nhan Tra Tán nhìn lướt qua Kim Kiền, gật đầu.

Mặt Triển Chiêu lộ vẻ vui mừng.

"A ôi tại hạ thật ngốc ----- kế này đúng là thần thánh." Ngải hổ vỗ đùi. "Tại hạ hỏi này Kim huynh, vì sao Nhan đại nhân cùng Triển huynh chưa ai nói gì nhưng huynh lại có thể biết được suy nghĩ của họ vậy?"

Kim Kiền ra vẻ người từng trải, vỗ vỗ bả vai Ngải Hổ: "Ngải huynh, lần sau ta sẽ dẫn huynh đến chỗ một vị cao nhân, chỉ cần huynh ở cùng với người đó một thời gian ngắn thôi, đừng nói chuyện nhỏ như đoán tâm tư của cấp trên, chỉ cần nhận thức của huynh cao, chuyện tiên đoán về thiên cơ sau này huynh cũng có thể mang ra bàn được!"

"Cao nhân lợi hại đó là ai?!" Ngải Hổ kinh hãi.

"Gậy trúc bụng đen." Kim Kiền híp mắt.

"Hả?!" Ngải Hổ trừng mắt.

"Kim giáo úy." Nhan Tra Tán cắt ngang lời đề cử của Kim Kiền đối với gậy trúc, vẻ mặt lo lắng nói: "Tuy Bạch thiếu hiệp võ nghệ cao cường không đối thủ, nhưng nếu bọn chúng âm mưu hạ độc Bạch thiếu hiệp..."

"Nhan đại nhân không cần lo lắng!" Kim Kiền lấy từ trong túi áo ngực ra một viên thuốc nhỏ: "Đây là viên Vạn sự đại cát đã được cải thiện do thuộc hạ mới chế ra, chỉ cần uống viên thuốc này, trong vòng ba ngày tới, bất luận loại độc nào cũng không thể gây một chút thương tổn cho Bạch Ngũ gia!"

"Lợi hại đến vậy?!" Ngải Hổ trừng to mắt nhìn viên thuốc đến nỗi suýt nữa lồi cả con ngươi, lại nhìn về phía Kim Kiền với ánh mắt sùng bái, lời nói tràn đầy tình cảm: "Kim huynh lại có thể chế được loại thuốc này, thật đúng là cao nhân!"

"Vậy thì tốt quá..." Nhan Tra Tán nhẹ nhàng thở ra, dừng một chút, lại nhìn Kim Kiền: "Chỉ là, Bạch huynh hiện giờ bị giam trong nhà lao, ngộ nhỡ có chuyện, Nhan mỗ thực sự khó có thể an tâm, nếu như có dụng cụ truyền tin thì..."

Ặc, Nhan thư sinh, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phát minh ra điện thoại sao?

Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến.


Nhan Tra Tán vẫn giữ nguyên ánh mắt, cố chấp nhìn Kim Kiền.

Chậc!

Kim Kiền thầm than một tiếng, lại lấy từ túi áo ngực ra hai viên đạn dược một đỏ một vàng: "Vậy thì... Mang hai viên dược này, được cải tiến từ dược đạn thối, đưa cho Bạch Ngũ gia. Tuy rằng mùi có chút hắc nhưng thuộc hạ đã nâng cấp sao cho lúc ném lên chúng sẽ nổ rất lớn, ảnh hưởng rất xa, còn có cả khói màu đỏ hoặc vàng, vừa hay có thể dùng cho việc gửi thư tín, à... Sử dụng làm đạn tín hiệu."

"Cái này quá lợi hại!" Vẻ mặt Ngải Hổ vô cùng hứng thú mở to mắt nhìn đạn thối trong tay Kim Kiền: "Hai viên dược này dùng như thế nào?"

"Đơn giản thôi." Kim Kiền vung tay miêu tả một chút: "Cứ thế ném ra, viên màu vàng sẽ có mùi như nhà xí, khói có thể lan xa hơn năm trượng, còn màu đỏ mùi còn hơn cả "bom" chồn, khói có thể bay cao và bay xa hơn sáu trượng."

"Tại hạ hiểu rồi, màu vàng báo hiệu tình thế nguy cấp, màu đỏ là tình thế cực kì nguy cấp." Ngải Hổ lập tức suy một ra ba.

"Ừm, đúng thế." Kim Kiền nghiêm trang gật đầu.

Chậc chậc, cái phiên bản cải tiến của đạn thối này thực ra là tác phẩm thất bại, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại có công năng như vậy.

"Vậy thì tốt!" Nhan Tra Tán thở nhẹ một hơi: "Nếu vậy, đành phiền Ngải thiếu hiệp đưa viên Vạn sự đại cát với đạn tín hiệu đến cho Bạch huynh, nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì ta có thể dùng đạn tín hiệu để liên hệ."

"Đành khiến Ngải tiểu huynh đệ chịu oan ức vào nhà lao cùng với Bạch huynh, ở trong đó hai người có thể tương trợ lẫn nhau." Triển Chiêu bổ sung.

"Tại hạ ư?!" Ngải Hổ chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kinh ngạc.

Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, rồi bốn ánh nhìn đồng thời bắn về phía Kim Kiền.

Da đầu Kim Kiền tê rần, động cơ trong đại não bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Chẳng lẽ là để Ngải Hổ bảo vệ cho chuột bạch? Phụt! (nguyên văn: Thí - đánh rắm @@)


Cho dù xét từ võ công hay kinh nghiệm bôn ba giang hồ cho đến khả năng vừa đùa giỡn vừa mắng chửi người khác không chớp mắt thì chuột bạch phải cách Ngải Hổ đến vài con phố. Phải nói là chuột bạch bảo vệ cho Ngải Hổ thì đúng hơn.

Mà vì sao hai người này lại nói như vậy?

Hình như là... hẳn phải là...

Đúng rồi, chắc chắn là thế!

Nếu nói chuyện quan hệ của cha con họ Mạnh cùng huyện lệnh của trấn Quảng An với tên phản nghịch nghiệp lớn Tương Dương vương kia, chắc chắn là cơ mật quốc gia rồi nha. Tuy rằng nhân cách của Ngải Hổ không tồi nhưng dù sao cũng là người ngoài, việc cơ mật mức này tất nhiên không thể để hắn biết được.

Cho nên, Tiểu Miêu cùng Nhan thư sinh cử Ngải Hổ đi là để tránh tiết lộ cơ mật.

Nhất định là như thế!

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội thay bộ mặt nghiêm trọng, vỗ vỗ bả vai Ngải Hổ, nói: "Đúng vậy, trọng trách lớn như thế chỉ mình Ngải huynh có thể đảm đương!"

"Hả?" Ngải Hổ còn đang ngây ngốc.

"Huynh xem đi----" Kim Kiền hít vào một hơi: "Triển đại nhân còn phải bảo vệ Nhan đại nhân, không thể rời đi, còn võ công của ta thì... Khụ, cũng tàm tạm, về phần Vũ Mặc..." Kim Kiền liếc mắt nhìn một cái đã muốn hòa tan vỏ cây với vị mặt liệt nào đó làm một khối: "Huynh cảm thấy hắn có thể làm được sao?"

Dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Quan trọng hơn là huynh phải báo cho Bạch Ngũ gia biết kế hoạch chúng ta vừa bàn bạc, để hắn yên tâm đợi trong nhà lao, tránh việc hành động thiếu suy nghĩ làm đánh rắn động cỏ."

Nhan Tra Tán nhướng mày, khóe miệng Triển Chiêu khẽ nhếch, chỉ là động tác đó của hai người biên độ lại vô cùng nhỏ, trừ mắt nhìn siêu tốt của vị lục phẩm giáo úy ra thì tất nhiên là Ngải Hổ thô thiển không thể phát hiện.

"Thì ra là thế!" Ngải Hổ vỗ ngực: "Tại hạ nhất định hoàn thành sứ mệnh!"


"Ngải huynh, đi thôi!" Kim Kiền thò tay đưa mấy viên dược đạn cho Ngải Hổ, cổ vũ.

Ngải Hổ cẩn thận cất vào trong túi áo ngực, đang định nhảy xuống đất thì đột nhiên khựng lại, quay đầu hỏi: "Cái này, tại hạ, tại hạ vào công đường kiểu gì đây?"

"Đi thẳng vào thôi." Kim Kiền nói.

"Chỉ là... cái kia..." Ngải Hổ gãi đầu: "Cứ thế mà đi vào, rất kì quái... Lỡ huyện lệnh đuổi tại hạ ra, tại hạ lại không thể động thủ với nha dịch..."

"Ặc!" Kim Kiền cũng gãi đầu, mắt nhỏ láo liên: "Đơn giản thôi, huynh cứ gào rống khóc lóc thảm thiết mà chạy vào công đường, sau đó ôm đùi Bạch Ngũ gia nói gã sai vặt này đối với Bạch Ngũ gia là sự trung thành và tận tâm chết cũng không thay đổi, lòng kính ngưỡng đối với hắn như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng, thề cùng sống cùng chết với Bạch Ngũ gia. Huyện lệnh thấy huynh đáng thương sẽ không đuổi đánh ra ngoài đâu."

"Khụ..." Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu đồng thời quay đầu đi vội ho một tiếng.

Vũ Mặc trở mặt xem thường.

Chỉ có Ngải Hổ là bộ dạng khiêm tốn, vô cùng cẩn thận nghe sự nhắc nhở của Kim Kiền, tỉ mỉ ghi nhớ, nắm chặt đai lưng, thả người nhảy xuống.

Mọi người không hẹn mà cùng thò đầu nhìn theo bóng dáng Ngải Hổ. Chỉ thấy Ngải Hổ ưỡn ngực ngẩng dầu, bộ dạng ồn ào cố chấp đi đến trước cửa công đường, gân cổ gào:

"Công tử, tiểu nhân tới đây!"

Một câu này lập tức khiến tất cả mọi người trong công đường hoảng sợ.

Ngải Hổ lộ mặt đen, sát khí bao phủ khắp người, bộ dạng của hung thần ác sát, cứ thế uỳnh uỵch thân hình to lớn đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Trên dưới công đường đều bị khí thể của Ngải Hổ dọa cho sợ ngây người, không ai dám tiến lên ngăn cản.

Bạch Ngọc Đường quay đầu liền nhìn thấy Ngải Hổ, đuôi mắt hoa đào khẽ kéo: "Ngươi tới làm gì?"


"À... Cái đó----" Ngải Hổ vò đầu bứt tai, miệng lắp bắp, đầu lưỡi thắt lại, mãi lúc sau mới thốt ra được một câu: "Công tử, tiểu nhân đối với ngươi... là... cuồn cuộn nước sông, có chết cũng không thay đổi.... Tiểu nhân không đi đâu hết, tiểu nhân muốn cùng với công tử!"

Tiếng hô có khí thế vô cùng, trên dưới công đường nghe được đều là một mảng yên ắng, mà bốn người ngồi xem ở trên cây phía xa xa---

"Khụ!" Nhan Tra Tán ho nhẹ một tiếng.