Ở bên ngoài thành Biện Kinh mười dặm, có một ngoại trấn tọa lạc tên là
Hồng Nguyệt trấn, một năm trước đây vẫn còn là một trấn nhỏ ít người
biết đến, thế nhưng cách đây mấy tháng Khai Phong phủ đột nhiên bừng
bừng khí thế triển khai công tác quét bay đồi trụy, khiến toàn bộ các
hồng lâu kỹ viện lớn bé trong thành Biện Kinh đều chìm vào tai ương. Đa
số thanh lâu vì sinh tồn chỉ còn cách chuyển địa bàn đến nơi cách Biện
Kinh nói xa không xa nói gần không gần này, gầy dựng lại từ con số
không.
Không ngờ trải qua một quãng thời gian phát triển, sự
nghiệp làng chơi ở Hồng Nguyệt trấn này kéo theo tên trấn ngày một đi
lên, càng lúc càng náo nhiệt hơn, để rồi cuối cùng phát triển thành trấn du lịch sầm uất, chuyên phục vụ khách làng chơi ngày đêm chơi bời chè
chén, thu hút rất nhiều các lão gia công tử nhà quan phú hào, lũ lượt đổ về đây tham quan học hỏi.
Thậm chí đến Hồng Nguyệt trấn dạo chơi đã trở thành mốt thịnh hành của các nhóm thiếu gia, lão gia, quan gia,
thương gia trong thành Biện Kinh. Phàm là các lão gia công tử có ít của
cải trong thành Biện Kinh, nếu nói chưa từng ghé qua Hồng Nguyệt trấn,
khi bước chân ra khỏi cửa đều ngại ngần bắt chuyện với người khác.
Theo thống kê sơ bộ, tổng số thanh lâu đăng ký danh sách ở Hồng Nguyệt trấn
này là ba mươi nhà. Trong đó, có lý lịch già dặn nhất là ba thanh lâu
Hồng Nhạn lâu, Lộ Hoa Uyển và Di Hồng viện, quy mô lớn nhất, danh tiếng
cao nhất. Ba nhà thanh lâu này, nơi nơi đều đặc sắc, chỗ chỗ đều có
khách quen, ấy thế nên nhà này cũng gai mắt nhà kia, nhà kia cũng không
phục nhà nọ, từng giây từng phút đều phải nghĩ cách chèn ép hai nhà còn
lại, trở thành nhà lớn độc nhất, làm lão đại của toàn bộ Hồng Nguyệt
trấn.
Đáng tiếc là, ba nhà đều có thực lực cân xứng, thêm cả tự
ngáng chân lẫn nhau, cho nên sau một quá trình cạnh tranh tàn sát quyết
liệt, rốt cuộc ba nhà này chẳng ai đánh ngã được ai, trái lại còn tổn
hao sinh lực, để cho các tiểu thanh lâu ngư ông đắc lợi chiếm phần lợi
thế. Sau cùng, tú bà của ba nhà thanh lâu tiến hành thương thảo, nhất
trí cho rằng tự giết hại lẫn nhau như vậy thì mất nhiều hơn được, quyết
định chấm dứt chiến tranh, nghỉ ngơi lấy lại sức, ba nhà cùng nhau phát
triển, nắm tay nhau cùng tiến, cuối cùng thiết lập thành thế kiền ba
chân vững chãi.
Hồng Nguyệt trấn tạm thời bình yên trở lại ----
chí ít là bình yên ngoài mặt, nhưng ngầm bên trong, các chiêu trò gây
khó dễ, lén lút gạt chân nhau, thọc gậy bánh xe, tất nhiên là vẫn nhiều
vô kể.
Chỉ nói tới hạng mục chèo kéo khách, tình hình đua tranh
đã sớm bước vào giai đoạn gây cấn. Ba nhà vì muốn đoạt được nguồn khách
trước tiên, đã dàn ra ba đội quy nô lôi kéo khách ngoài cửa:
Đội
chuyên tiếp khách quen nhà mình, đội chuyên cướp khách quen nhà khác, có cả đội chuyên lôi kéo khách lạ. Nhất là đội lôi kéo khách lạ này, các
nhà càng dồn hết lực lượng dùng đủ mọi cách thức đa dạng, càng đấu càng
đầu rơi máu chảy, thê thảm vô cùng. Hễ là khách nhân lần đầu tiên đến
Hồng Nguyệt trấn, chỉ cần vừa ló mặt ra, chúng quy nô ngay lập tức sẽ
đạp nhau xông lên cùng thi triển tài ba, thề có chết cũng phải kéo khách nhân về thanh lâu nhà mình cho bằng được.
*
Ngày hôm ấy,
lúc đèn mới lên rực rỡ, trên con phố Hồng Nguyệt lớn nhất của Hồng
Nguyệt trấn, tiếng người rộn rã, ngựa xe như nước; thanh lâu dựng lên
san sát, triệu khách tay áo đỏ ngập tràn tiếng cười vui, đàn sáo lả
lướt, hai bên con phố, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, trải dài mười dặm, uốn lượn như rồng lửa, hơn hẳn mây đỏ ráng chiều, thật là tráng lệ.
Quy nô chèo kéo khách của ba nhà Hồng Nhạn lâu, Lộ Hoa Uyển và Di hồng viện đã lập thành hàng ngũ chỉnh tề trước cửa nhà mình, người nào cũng xắn
tay áo xoa quyền, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.
"Các huynh
đệ, hôm nay Hồng Nhạn lâu chúng ta nhất định phải vươn lên đứng nhất!"
Một lão quy nô ra dáng đầu lĩnh hướng tới các tiểu quy nô mặc áo đen nhà mình lên tiếng phát biểu.
"Nhất định!" Các tiểu quy nô siết chặt nắm đấm đồng thanh hét to tỏ rõ quyết tâm.
"Các huynh đệ, hôm nay ai cũng phải lanh lẹ, không để cho bọn tiểu tử thối
nhà khác chê cười chúng ta!" Quy nô dẫn đầu đội Di Hồng viện hướng tới
các tiểu quy nô áo lam trước mặt ra lời cổ động tinh thần.
"Lanh lẹ!" Các tiểu quy nô áo lam tràn trề khí thế.
"Một con cá cũng không để lọt!" Quy nô dẫn đầu đội quân Lộ Hoa Uyển hướng
tới các tiểu quy nô áo xanh nhà mình cao giọng quát: "Nếu hôm nay lại để cho Hồng Nhạn lâu và Di Hồng viện giành được trước, thì tháng này ai
cũng đừng hòng ăn thịt!"
"Vì thịt, liều mạng!" Các tiểu quy nô áo xanh đồng lòng rống trả.
"Nhất là ngươi, Tiểu Đậu!" Đại quy nô áo xanh nhắm tới một tiểu quy nô trạc
mười lăm mười sáu tuổi ở cuối hàng, hung tợn nói: "Nếu hôm nay ngươi lại không dẫn được khách về, thì chớ nói tới thịt, ngay cả cơm cũng không
được ăn!"
Tiểu quy nô tên Tiểu Đậu kia vội ra sức gật đầu: "Hôm nay Tiểu Đậu, Tiểu Đậu nhất định, nhất định sẽ dẫn được khách về!"
Đại quy nô áo xanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn sang đầu phố.
Không chỉ hắn, mà hơn bốn mươi quy nô còn lại cũng đều có chung một biểu cảm, vẻ mặt nghiêm trọng trừng mắt nhìn dòng người đi qua đi lại, quyết
không buông tha một gương mặt lạ nào.
Thế nhưng tầm nửa tháng trở lại đây, trong thành Biện Kinh lưu truyền tin đồn ma quỷ lộng hành, làm cho lòng người hoang mang, rất nhiều ân khách thường xuyên lui tới cũng không muốn đến đây nữa, huống chi khách mới chưa tới bao giờ.
Các quy nô đợi hồi lâu cũng không bắt được cái mặt mới nào ló ra, đã hơi
nhụt chí, chính vào lúc các quy nô chờ đến buồn ngủ ríu cả mắt, thì ở
đầu phố chợt xuất hiện hai bóng người cao to, xem chừng rất lạ mắt, làm
cho tinh thần mọi người tức khắc phấn chấn.
Dõi theo hai bóng
người bước gần về hướng này, lẽ ra các quy nô trông thấy khuôn mặt lạ sẽ xông lên ầm ầm, nhưng lạ thay tất cả đều chết trân tại chỗ, hai mắt đờ
đẫn, mắt trợn tròn hết sức.
Chỉ thấy vị đi bên trái này, thân
thẳng như tùng, hông đeo trường kiếm, mặt như ngọc ấm, mày kiếm chạm tóc mai, mắt sáng như sao, quả là tướng mạo tuấn tú hiếm có trên đời. Toàn
thân là trường bào màu đen tuyền, nhưng lại toát ra phong thái nho nhã,
làm chao đảo tâm tư của kẻ nhìn phải.
Còn vị bên phải này, tóc
dài như thác đổ, mắt hoa đào thổi xuân, cong môi cười một cái ắt hẳn là
hoa đào bay khắp chốn, đeo lệch trên vai là một thanh bảo kiếm, kiếm tuệ như bông tuyết điểm trên chuôi hòa cùng màu đen của áo gấm, trắng đen
rạch ròi, càng tôn lên nét tự do không bó buộc.
Dáng vẻ như vậy,
diện mạo như vậy, phong thái như vậy, cho dù lục hết cả Hồng Nguyệt
trấn... không, cho dù là đào hết cả thành Biện Lương, cũng không thể tìm ra người nào ưu tú hơn.
Chúng quy nô đang há hốc mồm không biết làm gì hơn ngoài kêu cha gọi mẹ trong lòng:
Mẹ ơi, dáng vẻ của hai vị này còn xinh đẹp hơn các cô nương nhà chúng ta, các cô nương trong lâu muốn bắt cũng bắt không được?
Chẳng qua là, các quy nô có bề dầy kinh nghiệm đây trong lòng chợt lóe sao
băng, chỉ một giây sau, hai người này đã được định nghĩa thành: hai con
dê béo tuấn tú. Tiếp đó đội quân quy nô chen nhau mà lên, còn đổ xô ném
mấy câu chào mời nhiệt tình tới hai vị thanh niên kia hệt như rắc đậu.
"Ai cha, nhị vị gia đây, phong thái bất phàm như thế, ắt hẳn là đến từ
thành Biện Kinh, đến đây đến đây, Hồng Nhạn lâu chúng ta là thanh lâu
nổi danh nhất Hồng Nguyệt trấn này, cô nương của chúng ta cũng là xinh
đẹp nhất hạng, nhị vị gia mau mời vào trong!" Chúng quy nô Hồng Nhạn lâu từng trải nhất, ra lời chào mời tất nhiên là điêu luyện.
"Xem
cách ăn mặc của nhị vị đây, hạng dung chi tục phấn tầm thường nhất định
không thể lọt vào mắt của nhị vị, tuy nhiên hôm nay Di Hồng viện chúng
ta mới tới vài cô nương, trẻ đẹp non tơ, bảo đảm nhị vị ngài sẽ hài
lòng!" Chúng quy nô Di Hồng viện vẻ mặt nịnh nọt, không cam lòng yếu
thế, miệng lưỡi còn trơn tuồn tuột hơn thế.
"Nhị vị đại gia, hãy
đến với Lộ Hoa Uyển chúng ta, bất luận là cô nương hay tú bà, chỉ cần
ngài vừa mắt đều không thành vấn đề!" Chúng quy nô của Lộ Hoa Uyển có
sáng tạo, lập tức tung ra chiêu thức lạ.
Chỉ trong chốc lát, hai người này đã trở thành tiêu điểm của phố Hồng Nguyệt, bị vây chặt như nêm cối.
Lại nói qua hai người này, trông thấy một đại đội quy nô gào thét ập tới,
thanh niên mắt hoa đào hất cao hai hàng lông mày, trong miệng phát ra
tiếng chắc lưỡi tấm tắc: "Ai da, ta đã nói dù có thay cái vỏ đen này
vào, cũng khó dấu được vẻ phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong của
Bạch Ngũ gia ta rồi mà! Nhìn xem, nhiều người như vậy đều bị phong thái
của Ngũ gia ta thu phục hết cả!"
Thanh niên tuấn tú bên sườn thoáng ghé mắt qua, bình thản nói: "Bạch huynh, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
"Thối Miêu, ngươi không phục à?"
"Bạch huynh, ngươi quả thực suy nghĩ nhiều rồi."
Trong lúc hai người tán gẫu những lời này, quy nô ba nhà đã bắt đầu trình diễn cuộc đại chiến giành khách oanh oanh liệt liệt.
"Nhị vị đại gia, đến Hồng Nhạn lâu của chúng ta đây, cô nương nào cũng có thể tha hồ lựa chọn!"
"Cô nương của Di Hồng viện ai nấy đều trên cả xinh đẹp, ai ai cũng như tiên nữ hết!"
"Cô nương của Lộ Hoa Uyển chúng ta là tri kỷ nhất trấn!"
Bên này, quy nô áo đen và quy nô áo xanh bóp cổ nhau, bên kia, quy nô áo
lam và quy nô áo xanh đá mông nhau, ở giữa, quy nô ba nhà hỗn chiến tan
tác, nắm tóc, nhéo lỗ tai, giẫm ngón chân, chiêu độc hại gì cũng đều có
tất, đấm đá bình bịch đến tưng bừng.
Mà kẻ duy nhất chưa sa vào
vòng chiến, cũng chỉ có mỗi tiểu quy nô Tiểu Đậu của Lộ Hoa Uyển thân
thể gầy còm còn lá gan lại nhỏ nhít.
Tiểu Đậu này nhào lên bên
trái, thì bị một tên quy nô cao ngòng lực lưỡng tát cho một phát đổ dạt
sang bên, tiếp đó chen vào bên phải, thì lại bị một tên quy nô râu ria
um tùm hất mông vào bụng, bịch bịch bịch ngã lùi lại mấy bước, ngã đến
chổng bốn vó lên trời, ngã đến váng đầu hoa mắt.
"Nè nè, tiểu
quỷ, ta hỏi ngươi này, có phải Hồng Nguyệt trấn này mỗi ngày đều nhiệt
huyết sục sôi, tình cảm ồ ạt dâng trào bốn phía như vậy không?" Một
giọng nói pha chút hưng phấn truyền tới từ đỉnh đầu Tiểu Đậu.
Tiểu Đậu lảo đảo bò lên, xoa ót nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy phía sau là một thiếu niên đứng cao hơn mình một cái đầu, thân gầy như sậy, mắt nhỏ híp thành khe nứt, toàn thân cũng áo đen đồng bộ,
nhưng khi khoác lên người này lại giống như một con quạ đen, không những không có tý khí chất nào, mà còn ám mùi lưu manh hè phố.
Bây giờ, thiếu niên này đang nồng nhiệt thưởng thức trận đại chiến quy nô giành giật khách mà mỗi ngày đều trình diễn.
"Ngươi là ai?" Tiểu Đậu trợn đôi mắt đậu, quan sát thiếu niên mắt nhỏ này từ
trên xuống dưới, thả ra một câu: "Là quy nô mới tới à?"
"Hự!"
Thiếu niên mắt nhỏ thoạt nhìn qua Tiểu Đậu, bày ra cái mặt nuốt phải
ruồi: "Tiểu quỷ, ngươi nhìn cho rõ nhé ----" Nói xong lắc đầu khua óc
hai tay chắp ra sau lưng: "Ta phong độ tiêu sái anh tư hiên ngang thế
này ----"
"Ngươi là tiểu quy nô của hoa lâu nào?" Thiếu niên còn
chưa dứt lời, đã thấy tên quy nô cầm đầu trấn thủ Hồng Nhạn lâu tiến sát lên, hung tợn quát thiếu niên mắt nhỏ: "Sao chả hiểu quy định gì hết
vậy hả! Đi đi đi, tên ngốc biến qua một bên mau!"
Nói xong, mất kiên nhẫn xua tay áo với thiếu niên mắt nhỏ giống như đang đuổi ruồi nhặng.
Thiếu niên mắt nhỏ bị nghẹn đến nỗi mí mắt giật loạn xạ, đột nhiên xắn tay
áo, xoay tít người, đột ngột tách ra khỏi mặt đất, cứ như con quay bay
lộn trên không, rồi lướt qua đông đảo các quy nô đang chửi bới choảng
nhau, ngay ngắn xen vào giữa hai thanh niên kia.
Thiếu niên đột
nhiên xuất hiện này làm cho đám quy nô bị dọa sốc, đều tạm dừng cãi vã,
quắc mắt trừng tên tiểu tử thối không biết từ đâu trồi lên này.
Cả con phố mới đó còn náo loạn tiếng người nhất thời lặng xuống.
"Khụ, nghe ta nói này chư vị huynh đệ ----" Thiếu niên mắt nhỏ khai thông cổ
họng, không ngờ vừa mới mở miệng, giây tiếp theo đã bị một đại dương
mênh mông chửi rủa chụp xuống đầu.
"Mi là tiểu quy nô nhà ai hả, lại dám cướp mối làm ăn của ba đại thanh lâu Hồng Nguyệt trấn chúng ta?"
"Đuổi hắn ra, đuổi ra!"
Dứt lời, tất cả các quy nô lập tức có chung mối thù, hướng tới thiếu niên mắt nhỏ kia dí nắm đấm.
Nhưng nắm đấm còn chưa kịp dính vào góc áo của thiếu niên kia, một luồng gió
lạnh thấu xương bất chợt trỗi dậy, vòng quanh thiếu niên, hàn khí tựa
như lưỡi dao róc xương cắt thịt, thổi vù vù bức lui mọi người, tức khắc
bao trọn thiếu niên ba thước, vạch ra một vòng cảnh giới kiên cố, cắm cờ treo biển người lạ chớ có tới gần.
Chúng quy nô mặt mày kinh dị, cảm thấy sống lưng mình bỗng dưng phát lạnh, bắp chân bủn rủn, khó mà
tiến thêm nửa bước, chỉ có thể trừng mắt sốt ruột nhìn hai "Con dê béo
xinh đẹp" trước mắt.
"Chẳng lẽ là quỷ xây tường?" Một tên quy nô bùng phát suy nghĩ quái đản.
Lời vừa nói ra, mọi người bất giác rùng mình, không tự chủ được lại thụt lùi ra sau mấy bước.
"Ai dám động tới hắn?" Nam tử mắt hoa đào kia nhướng mày cười, gió lạnh vạn dặm.
"Lui ra sau!" Nam tử tuấn tú bên cạnh vừa lên tiếng, băng tuyết trắng xóa.
Cộng thêm thiếu niên mắt nhỏ ở giữa hai người, ba người này hợp lại một chỗ, như có một dòng khí thế vô hình xô đến đập vào mặt, quả là dời non lấp
biển khí phách nghiêng trời.
Ba vị này không ai khác chính là
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền vâng lệnh cải trang đến Hồng
Nguyệt trấn điều tra vụ án.
Chúng quy nô kinh hãi từ thể xác đến
tinh thần đến giờ mới ngộ ra, xem chừng thiếu niên mắt nhỏ bề ngoài như
cải xanh mầm đậu này lại ở chung một nhóm với hai vị công tử tuấn tú
kia.
"Ai cha, vị đại gia này, ta có mắt mà không nhìn thấy Thái
Sơn, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, trăm ngàn lần xin đừng trách
móc!" Tiểu quy nô áo lam bắt đầu bốc mùi vuốt mông ngựa.
"Đại
gia, đại gia, mấy lời vừa rồi của tiểu nhân đều là đánh rắm, ngài quyền
thế xin đừng trách cứ!" Nhóm tiểu quy nô áo đen cũng lập tức cuốn theo
chiều gió mồm trơn chảy mật.
"Đại gia nếu người không ghét bỏ,
chỉ cần ngài đến Di Hồng viện chúng ra, toàn bộ rượu và thức ăn đều giảm hai phần!" Tiểu quy nô áo xanh ra đòn sát thủ.
"Cái gì? Hai phần?!" Kim Kiền nghe thế nét mặt sáng ngời, không khỏi nhìn về hướng Di Hồng viện.
Hai toán còn lại thấy thế tức thì nóng nảy, bắt đầu cuộc chiến giảm giá không giới hạn.
"Đến với Hồng Nhạn lâu chúng ta, tất cả rượu và thức ăn đều giảm ba phần!"
Đầu Kim Kiền lại xoay vèo về hướng Hồng Nhạn lâu.
"Bốn phần! Hết thảy rượu và thức ăn ở Lộ Hoa Uyển đều giảm bốn phần!"
Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền phát ra tia sáng xanh, bắn thẳng đến hàng ngũ của Lộ Hoa Uyển.
"Năm phần! Hồng Nhạn lâu giảm năm phần!" Quy nô dẫn đầu Hồng Nhạn lâu hét lớn một tiếng.
"Năm phần?!" Chóp tai Kim Kiền dựng thẳng tắp, bước chân không chịu nghe
theo sai khiến vô thức nhích về phía trận địa của Hồng Nhạn lâu ----
"Khụ!" Triển Chiêu đột nhiên ho lên một tiếng.
"E hèm!" Bạch Ngọc Đường ra sức hắng giọng.
Mí mắt Kim Kiền run lên, như sực nhớ đến điều gì, cười gượng hai tiếng rút chân về, cúi đầu đứng im một bên.
Triển Chiêu lườm Kim Kiền một cái, thầm thở dài một hơi, tiến lên một bước ôm quyền nói: "Hôm nay chúng ta đến là vì Lộ Hoa Uyển, chư vị không
cần..."
"Đại gia quả nhiên tinh mắt, mời sang bên này mời sang
bên này!" Chúng quy nô Lộ Hoa Uyển nghe thấy thế liền vui vẻ ra mặt, sắp hàng mở đường chuẩn bị nghênh đón, lại bị hai tốp quy nô nhà khác ầm ầm xông lên phá rối.
"Đại gia, đến với Hồng Nhạn lâu chúng ta là
hơn cả, cô nương ai ai cũng đều xinh đẹp không nói, còn cầm kỳ thi họa
mọi thứ tinh thông..."
"Đại gia, đến Hồng Nguyệt trấn thì nhất định phải tới Di Hồng viện chúng ta, nếu không hối hận không kịp đâu ----"
"Đại gia người ta đã nói là chọn Lộ Hoa Uyển của chúng ta rồi, các ngươi còn kì kèo cái gì?"
"Đại gia, đến Hồng Nhạn lâu đi..."
"Đến Di Hồng viện đi!"
"Chư vị..." Triển Chiêu mở miệng vài lần nhưng đều vị tiếng la hét nhốn nháo lấn át, bất đắc dĩ đành phải nhìn sang Kim Kiền bên cạnh.
"Thuộc hạ đã hiểu!"
Kim Kiền ôm phắt quyền, trừng mắt nhỏ, lấy từ trong lòng ra một viên thuốc xanh biếc, vung cánh tay ném ra ngoài ----
Ầm ầm ầm ---- đùng đùng đùng ----
Một đám khói hình nấm cỡ nhỏ màu xanh biếc bùng lên giữa phố Hồng Nguyệt,
thứ mùi tanh tưởi làm người ta buồn nôn tỏa ra khắp phố.
"Hắt xì! Cái gì vậy?!"
"Khụ khụ khụ!"
"Ụa ---- đây là gì hả?!!"
Tiếng nôn ọe hắt xì ho khan vang lên không dứt, chúng quy nô bị đạn thối lan
đến, khuôn mặt tái xanh nhầy nhụa nước mắt nước mũi vô cùng thê thảm,
trừng mắt nhìn Kim Kiền bằng vẻ mặt hoảng sợ.
"Đến Lộ Hoa Uyển, người đâu dẫn đường?" Kim Kiền chống nạnh hô to.
Đáp lại câu hỏi này là hàng loạt tiếng nôn khan.
"Vậy...Còn ai có thể dẫn đường không?" Kim Kiền cười gượng hai tiếng.
Sáu tên quy nô bình bịch ngã lăn quay xuống đất.
Lại nhìn qua đám quy nô còn lại, sắc mặt người nào cũng xanh mét đầu óc mịt mùng, đừng nói là dẫn đường, e rằng đến tên họ mình cũng chẳng nhớ.
"Kim Kiền..." Triển Chiêu đỡ trán.
"Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường vòng tay ngang ngực.
"Ha ha..." Kim Kiền vẻ mặt xấu hổ, gãi đầu ngoái nhìn ra sau cười gượng: "Vậy...Để ta dẫn đường cho nhị vị được không..."
"Ba, ba vị đại gia, đến Lộ Hoa Uyển xin đi theo ta." Một giọng nói rụt rè bay ra từ trong góc.
Một quy nô nhỏ gầy dè dặt đi đến trước mặt Kim Kiền, trừng một đôi mắt đậu nhìn hướng ba người.
Chính là người lúc nãy không thể xâm nhập vòng chiến mà may mắn tránh thoát được đạn thối của Kim Kiền, quy nô Tiểu Đậu.
*
"Tiểu Đậu, hôm nay ngươi làm tốt lắm, cơm chiều cho ngươi thêm một đĩa thịt
nướng!" Tú bà Lộ Hoa Uyển Hà ma ma mặt mày hớn hở, ra sức quơ quơ chiếc
khăn lụa xanh biếc ở trước mắt Tiểu Đậu.
"Đa, đa tạ Hà ma ma." Tiểu Đậu lí nhí tạ ơn.
"Được rồi, các cô nương, nghe nói ba vị khách hôm nay không tầm thường, ánh
mắt cũng phải đánh bóng cho ta, hầu hạ thật tốt vào!" Hà ma ma dạo qua
một loạt các oanh oanh yến yến ân cần dạy bảo.
"Ma ma cứ yên tâm đi!" Chúng cô nương cười đùa đáp lời.
"Được rồi, chúng ta lên!" Hà ma ma vẩy khăn lụa xanh, uốn éo cái thân như rắn nước, dẫn đầu các cô nương tinh anh của Lộ Hoa Uyển đẩy cửa phòng Mẫu
Đơn ra.
"Ôiiiii, ba vị gia, đợi lâu ---- Ớ!
Mới nói được vài từ mở đầu, cảnh tưởng đập vào mắt đã khiến cho Hà ma ma nghẹn họng ngay tắp lự.
Tất cả các cô nương phía sau cũng đồng loạt kinh ngốc.
Phía trên bức bình phong bằng gấm Tô Châu đặt đối diện cửa lớn ---- đang nằm, nằm sấp một người!
Người này thân thể gầy gò, vừa lấy tay vuốt ve tỉ mẩn mặt trên của bức bình
phong, vừa nói thầm trong miệng: "Woa, nhìn tấm bình phong này đi, woa,
thêu tinh xảo này, trau chuốt này, xinh đẹp này, màu sắc chính cống này! Ít nhất cũng phải ba ngàn lượng bạc!"
Có vẻ như trong miệng còn nhỏ ra thứ chất lỏng trong suốt nào đó.
Hả?!
Hà ma ma và các cô nương co rút da mặt, không khỏi nhìn sang Tiểu Đậu dẫn đường.
Tiểu Đậu sợ tới mức run bắn, vội bước chậm lên trước, gọi:
"Đại, đại gia, các cô nương đã đến rồi."
"Ôi chao? Cô nương?!" Kim Kiền vừa quay vụt đầu lại, đã thấy một tốp nữ tử
xinh đẹp trang điểm lộng lẫy tụ tập ở ngoài phòng, tất cả đều đang trừng mắt nhìn mình bằng một vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, vội vén tay áo chùi
chùi miệng, nghiêm mặt nói: "Lại đây với ta!"
Nói xong, liền dắt theo một tú bà cộng thêm mười lăm cô nương lách qua tấm bình phong chậm rãi tiến vào nội sảnh.
Ngay sau đó, mọi người Lộ Hoa Uyển lần thứ hai bị cảnh trí trước mắt làm cho kinh ngốc.
Khác nhau ở chỗ, lần đầu là kinh dị, còn lần này là kinh diễm.
Trong phòng, bên cạnh bàn tròn, hai vị thanh niên hắc y ngồi mặt đối mặt, một vị tuấn tú như trăng, một vị hoa lệ hơn tranh, hai người ngồi cùng một
chỗ, tựa như ngọc châu vô giá, hào quang ngập phòng, làm cho sương phòng được bày trí tinh tế này cũng phải ảm đạm thất sắc.
Một phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của các cô nương càng lúc càng nặng nề dồn dập.
"Ôiiiii, xem, xem nhị vị đại gia đây, thật sự là nhân trung long phượng..." Một
tiếng quát cao của Hà ma ma phá vỡ trầm mặc, lại giống như phát súng
lệnh khiến các cô nương phía sau tức khắc như hổ dữ phá chuồng, sói
hoang xuống núi, ong mật vỡ tổ nhắm về phía hai vị công tử này, tiện thể hất Kim Kiền dẫn đường sang một bên.
"Công tử, ngài muốn ăn cái gì không? Thiếp đút cho ngài nhé!"
"Công tử, rượu của Lộ Hoa Uyển chúng thiếp là ngon nhất, để thiếp rót cho công tử nhé."
"Công tử, hay là để thiếp dùng miệng đút cho ngài nhé?"
"Công tử, đêm xuân ngắn ngủi, chi bằng để thiếp hầu hạ công tử vào giường nhé?"
Chỉ một thoáng, cả phòng đã đầy ngập mấy lời khiêu khích nóng bỏng.
Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, thân hình nhoáng lên một cái, di hình hoán
ảnh, dễ dàng tránh đi thế tấn công của các nữ tử, lông tóc không tổn hao gì.
Con ngươi đen của Triển Chiêu đảo qua, dứt khoát bắn ra lực
áp bức vô hình, làm các nữ tử không thể lại gần thêm nửa bước, vững vàng ngồi thẳng.
Đi qua vạn bụi hoa nhưng một mụn lá cũng không dính thân, cao thủ dạo chơi kỹ viện là đây!
Kim Kiền đứng ngó một bên âm thầm gật đầu.
Hà ma ma ở bên khác lại có vẻ không vui, vung phành phạch chiếc khăn xanh
nhạt trong tay, chua giọng nói: "Ôi này, ta nói nhị vị đại gia, lẽ nào
các cô nương trong viện chúng ta nhìn không đạt ư? Thế nào mà đồ ăn
không ăn, rượu cũng chẳng uống, ngay cả các cô nương như hoa như ngọc
này cũng không sờ tí chút chứ?"
"Thật là để cho vị ma ma đây nói
trúng rồi!" Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào lại thổi ra một đóa hoa
trắng mịn: "Hai chúng ta nghe nhiều người ca tụng Lộ Hoa Uyển có một vị
cô nương tên Diệp Liên Mộng tài mạo song toàn, do đó mới đến đây gặp gỡ, thế nào mà Hà ma ma lại cho những dung chi tục phấn này ra chiêu đãi
chúng ta chứ?"
Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, trong phòng tức thì rơi vào tĩnh mịch.
Các cô nương phút chốc cứng đờ, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, không hẹn mà cùng nhìn sang tú bà nhà mình.
Sắc mặt của tú bà Hà ma ma càng biến đổi dữ dội hơn, một lúc lâu mới cứng
ngắc phất phất chiếc khăn xanh trong tay, cười khanh khách nói: "Vị gia
này, ngài đừng nói đùa chứ, Lộ Hoa Uyển này của ta mở nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe qua người này!"
"Không có người này?" Triển Chiêu bên cạnh nâng tách trà lên, nhẹ thổi đi lớp trà trên mặt: "Ma ma, ngươi ngẫm kỹ rồi chứ?"
Tú bà liếc nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy đôi mắt đen láy của người thanh niên này giống như thanh kiếm bén nhọn, đâm thẳng đến đáy lòng người, không
khỏi rùng mình một cái, vội ra sức lắc lắc khăn thề thốt: "Chớ nói đến
Lộ Hoa Uyển chúng ta, mà toàn bộ Hồng Nguyệt trấn cũng tuyệt không có
người này!"
Triển Chiêu liếc nhìn tú bà, buông mắt không nói nữa.
"Không có người này sao..." Bạch Ngọc Đường tựa lưng vào ghế dựa êm ái, hấp
háy mắt, cười phong tao nói: "Đáng tiếc thay đáng tiếc thay..."
Da mặt Hà ma ma run lên, ánh mắt vụt lóe, lập tức ném xẹt một loạt ánh mắt ra hiệu với các cô nương.
Chúng cô nương lập tức hiểu ý, nét mặt giãn ra cười đến quyến rũ, bắt đầu phát động đợt tấn công thứ hai.
"Ôi ~, vị gia này, cô nương trong Lộ Hoa Uyển thiếp tài nghệ còn vẹn toàn
hơn nhiều ấy, nhị vị hà tất phải tìm Liên Mộng nào đó làm gì?"
"Đúng vậy, đúng vậy, Liên gì Mộng gì chứ, làm sao thân mật bằng thiếp đây!"
"Công tử, để thiếp móm rượu cho ngài!"
"Công tử, thiếp lấy cho ngài đĩa rau này!"
"Ma ma ta sẽ không quấy rầy nhã hứng của nhị vị gia, xin cáo lui trước!" Hà ma ma vẩy khăn bước lên vái chào hai người, sau đó lắc lư cái thân như
rắn nước chuồn chậm ra khỏi cửa lớn.
Một miêu một thử bị một đống nữ tử vây quanh liếc mắt nhìn nhau ----
Một người nhếch mi: Thối Miêu, làm sao bây giờ?
Một kẻ nhíu mày: Tùy cơ hành sự, tiếp tục thăm dò.
Đối thoại bằng khẩu ngữ xong, tầm mắt của miêu thử lại cùng dời về phía
người nào đó đang có vẻ mặt thích thú ngắm lung tung khắp nơi.
"Hắn đợi ở một bên hình như..." Bạch Ngọc Đường hơi lộ vẻ lúng túng.
"Không ổn." Triển Chiêu nhíu mày ra lời dứt khoát.
"Không ổn, cực kỳ không ổn!" Bạch Ngọc Đường gật đầu liên tục, quay đầu về hướng Kim Kiền gọi: "Tiểu Kim Tử!"
"Ôi chao? Công tử ngài có gì phân phó?" Kim Kiền tức khắc chân chó chạy đến.
"Ngươi ---- ra kia ----" Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ chỉ phòng ngoài sau bức bình phong.
"Hả?" Kim Kiền không hiểu.
"Ngươi đi ra phòng ngoài đợi, không được tiến vào." Triển Chiêu nói giọng bằng phẳng.
"Ơ? Tại sao?" Mắt nhỏ Kim Kiền trơn nhẵn trừng trừng nhìn hướng Triển Chiêu.
"Ngươi ở lại đây...Khụ...có hơi vướng víu." Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường bay qua một bên nói.
Triển Chiêu im lặng không lên tiếng, cúi đầu phẩm trà.
"Đúng thế đúng thế, gã sai vặt thì nên đợi ở ngoài phòng đi!"
Kim Kiền trừng mắt nhìn thẳng hai người một thổi mắt một buông mi kia, mí
mắt âm thầm co rút, một lúc lâu sau mới ôm quyền đáp: "Vâng, nhị vị công tử!"
Dứt lời, liền phồng hai má thở phì phì rút ra ngoài bình
phong, ngồi co ở mép một chiếc bàn nhỏ đặt phía dưới cửa sổ bên cạnh cửa lớn.
Vướng, vướng víu?!
Chuột chết, lúc ta xuất môn tra
án cùng Tiểu Miêu ngươi còn ở Hãm Không đảo đào hang kìa, bây giờ lại
dám chê ta vướng víu?! Quá, quá đáng! Càng quá đáng hơn là ---- Tiểu
Miêu còn không thèm phản bác, có lộn hay không!
Trong lòng Kim Kiền vô cùng khó chịu.
Bất quá cơn khó chịu này, sau một nén nhang liền biến thành mây khói.
Nghĩ lại thì ta thật đúng là vướng víu!
Việc yêu cầu hàm lượng kĩ thuật cao cỡ này ta đúng là không thể đảm nhiệm đâu!
Kim Kiền áp vào bức bình phong nhìn xuyên qua khe hở vách ngăn, trừng mắt
nhìn vào một miêu một thử trong phòng đang cùng một vòng lớn các oanh
oanh yến yến xanh xanh đỏ đỏ đẩy tách đổi chung, mặt mày rạng rỡ, có nói có cười, tình chàng ý thiếp, bất giác lệ rơi đầy mặt.
Cư nhiên lại là "Mỹ nam kế"!
Không sai! Hộ vệ nào đó và con chuột nào đó vừa rồi không thể moi được gì từ
miệng của tú bà lọc lõi, lúc này đang trước sau như một thi triển tuyệt
kỹ sở trường nói lời xa gần với các nữ tử thanh lâu.
Bên này, mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường chan chứa hồ xuân, giơ tay nhấc chân đều
thổi bay cánh hoa đào rực rỡ, mỉm cười lỗi lạc, hào quang bắn phá bốn
phía, làm chúng nữ tử như si như say.
Bên kia, Triển Chiêu ngồi
thẳng như tùng, mày sáng mắt trong, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn qua quýt, đã giống như trăng tỏ phá mây, trời quang sao sáng, làm chúng nữ tử như rơi vào mộng ảo.
Một cái nhìn này cánh hoa đào múa bay phấp
phới, một cái xem kia ngân hà vũ trụ lấp lánh phủ lấp phòng ---- chậc
chậc, thật sự là song mĩ kết hợp, uy lực kinh người mà!
Kim Kiền âm thầm chắc lưỡi.
Quan sát thêm một lát, Kim Kiền lại phát hiện trong đó có chỗ rất kỳ quái.
Các nữ tử vây quanh Bạch Ngọc Đường, ai nấy đều như thể không có xương cốt, mềm nhũn nhắm thẳng vào người Bạch Ngọc Đường mà đổ xuống, đáng tiếc
mấy lần đều bị Bạch Ngọc Đường kinh nghiệm phong phú bất tri bất giác
hóa giải dễ dàng. Làm đi làm lại hồi lâu, Bạch Ngọc Đường vẫn lười biếng ngồi một mình một bên thản nhiên phẩm rượu, sóng ngầm trong lòng các nữ tử càng cuộn trào mãnh liệt hơn, liên tục ngươi tranh ta cướp, giành
trước dọa sau, biểu diễn tiết mục té xỉu lên người Bạch Ngọc Đường.
Mà Triển Chiêu bên này, thì tình hình quả là có phần quái dị. Chỉ thấy
Triển Chiêu ngồi độc một mình trên ghế, eo thẳng có thể so với Nam Sơn
không già, thần sắc nghiêm chỉnh hơn cả thẩm án trên đại đường, còn các
nữ tử chung quanh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi cách xa Triển Chiêu
một thước, xem vẻ mặt của chúng nữ tử kia, hẳn là ai cũng đều hận không
thể cởi áo tháo thắt lưng bổ nhào vào trong lòng Triển Chiêu, nhưng mỗi
lần chạm đến con ngươi đen bóng phẳng lặng của Triển Chiêu, lại không tự chủ được mà thụt lùi ra sau. Cứ thế một tiến hai lui, Triển Chiêu lại
như thể được lồng phủ bên trong chuông vàng, son phấn bất nhập, nước lửa bất xâm.
Chậc chậc, "Mỹ nam kế" của một miêu một thử này quả
nhiên là đã dày công tôi luyện đạt tới đỉnh cao, cái này gọi là: giết
địch trong vô hình, hộ thân trong toàn vẹn!
Làm Kim Kiền kính nể không thôi.
Có điều hiệu quả của chiêu "Mỹ nam kế" này...
"Ôi ~ đại gia ơi, thiếp đã nói rồi, từ trước đến giờ thiếp chưa từng nghe thấy cái tên Liên Mộng gì đó mà!"
"Đại gia, thực không có người này đâu, ngài cũng đừng hỏi nữa, đến đây, thiếp bồi đại gia uống rượu!"
"Thiếp thật không biết mà..."
"Đại gia, lẽ nào ngài lại khi dễ thiếp hay sao..."
Chẹp, các cô nương thanh lâu của Hồng Nguyệt trấn này có sức chống cự khá
mạnh mẽ, nếu muốn "Mỹ nam kế" phát huy công lực, cần phải mất nhiều thời gian hơn đây.
Kim Kiền xoa cằm phỏng đoán.
"Vị, vị, vị đại gia này ngài, ngài, ngài muốn uống trà không?" Sau lưng đột nhiên phát ra một giọng run rẩy.
"Ôi chao?!" Kim Kiền ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía sau mình là một tên sai vặt tầm mười lăm mười sáu tuổi, đang trừng một đôi mắt đậu rụt rè, e dè nhìn Kim Kiền.
Đúng là tên quy nô kêu Tiểu Đậu kia.
"Đại, đại gia, ngài uống trà không?" Tiểu Đậu thấy Kim Kiền quay đầu lại, bèn nâng bát trà trong tay hướng ra phía trước.
"A, cám ơn." Kim Kiền gãi gãi đầu bưng bát trà lên, rồi lại cụp đầu ủ rũ lui về phía cửa, ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa sổ.
"Đại, đại gia, trà uống không ngon sao? Nếu, nếu không để Tiểu Đậu đi đổi lại bát khác." Tiểu Đậu nhìn thấy Kim Kiền bưng bát trà bất động nửa ngày,
nhỏ giọng nói.
"Ta cũng không phải là đại gia gì đâu!" Kim Kiền đặt bát trà xuống, thở dài nói.
"Tiểu Đậu cảm thấy người chính là đại gia!" Một đôi mắt đậu tỏa sáng óng ánh, Tiểu Đậu đến gần Kim Kiền thận trọng ngồi xổm xuống.
"Ơ?" Kim Kiền cảm thấy có chỗ không bình thường, không khỏi quay đầu liếc nhìn Tiểu Đậu.
Thiếu niên này đang trừng một đôi mắt đậu tỏa sáng lấp lánh, vẻ mặt nhìn mình cứ như...cứ như thể sùng bái.
Hở?
"Đại gia, đại gia vừa mới giúp Tiểu Đậu, Tiểu Đậu còn chưa cảm tạ đại
gia..." Tiểu Đậu vẻ mặt ngượng ngịu, có phần xấu hổ xoa xoa góc áo của
mình.
"Giúp ngươi?" Kim Kiền day day mí mắt nghĩ ngợi, có vẻ không hiểu: "Khi nào chứ?"
"Vừa rồi nếu không phải đại gia chọn Tiểu Đậu, Tiểu Đậu sẽ tròn một tháng
không dẫn được khách về, không có khách, Tiểu Đậu sẽ không có cơm ăn..." Tiểu Đậu nhìn Kim Kiền vẻ mặt cảm kích.
"Hả..."
Đó là do mấy tên quy nô kia đều bị đạn thối xông đến nôn mửa, cho nên mới chọn ngươi thôi.
Kim Kiền xấu hổ, trong miệng ấp úng vài câu qua loa: "A ---- tiện tay giúp người, tiện tay giúp người!"
"Đối với đại gia là tiện tay giúp đỡ, còn đối với Tiểu Dật lại là đại ân."
Trong đôi mắt đậu của Tiểu Đậu lóe ra đốm sao sáng long lanh.
"Quá khen, quá khen!" Kim Kiền kiên trì đáp.
Nè nè, tiểu quỷ này chắc sẽ không dập đầu nhận đại ca luôn chứ?
"Tiểu Đậu sống mười lăm năm, ngoài Mộng tỷ tỷ ra cũng chỉ có đại gia ngài là
giúp đỡ Tiểu Đậu, đại gia là người tốt!" Đốm sao trong mắt Tiểu Đậu càng tỏa ra sáng lóa.
"Quá khen, quá ---- Mộng tỷ tỷ?" Một từ mấu
chốt nhạy cảm tức khắc làm cho Kim Kiền tỉnh ngủ, mắt nhỏ thốt nhiên
nhìn qua Tiểu Đậu: "Mộng tỷ tỷ nào?"
"Các ngài muốn tìm Diệp Liên Mộng tỷ tỷ phải không?" Tiểu Đậu chớp chớp mắt nói.
"Ngươi biết ----" Kim Kiền bất thình lình tăng âm lượng, tim bất chợt đập
mạnh, lại hạ giọng xuống, khe khẽ hỏi: "Diệp Liên mộng?"
Tiểu Đậu gật gật đầu: "Nhưng mà Mộng tỷ tỷ không phải ở Lộ Hoa Uyển, các ngài tìm sai chỗ rồi."
"Không phải cô nương ở đây?!" Kim Kiền càng kinh hoàng hơn: "Vậy là cô nương ở đâu?"
"Tỷ tỷ ở Hồng Nhạn lâu đối diện kia." Tiểu Đậu trả lời.
"Ngươi khẳng định chứ?!" Hai mắt nhỏ của Kim Kiền cơ hồ muốn trợn thành quả nho.
"Ừm!" Tiểu Đậu ra sức gật đầu: "Trước kia Tiểu Đậu là sai vặt của Hồng Nhạn
lâu, nhưng lúc nào cũng bị người ta hiếp đáp, cũng là nhờ Mộng tỷ tỷ
nghĩ cách cho Tiểu Đậu đến Lộ Hoa Uyển này. Mộng tỷ tỷ đối xử với Tiểu
Đậu rất tốt!"
Nói đến đây, trên mặt Tiểu Đậu hiện ra một nụ cười vô cùng chân thật.
"Vậy cớ sao ----" Kim Kiền chỉ các nữ tử sau bình phong: "Các nàng ấy đều nói không biết?"
"Bởi vì trước kia Mộng tỷ tỷ đoạt rất nhiều khách ở đây, cho nên, cho nên
những nàng ấy đều không thích Mộng tỷ tỷ, có ai hỏi tới Mộng tỷ tỷ, các
nàng ấy đều không muốn nói, sợ bị Mộng tỷ tỷ đoạt mất khách." Tiểu Đậu
trả lời.
"Mộng tỷ tỷ đó bây giờ còn ở Hồng Nhạn lâu không?" Kim Kiền trừng mắt nhỏ.
"Một năm trước Mộng tỷ tỷ đã xuất giá rồi." Tiểu Đậu đáp: "Gả cho một đại quan nào đó lớn lắm."
"Một năm trước?" Kim Kiền cảm thấy có chỗ không hợp lý: "Không phải là ba tháng trước sao?"
"Là một năm trước!" Vẻ mặt Tiểu Đậu khẳng định: "Trước khi Mộng tỷ tỷ xuất
giá đã giúp Tiểu Đậu rời khỏi Hồng Nhạn lâu, mà tính tới nay Tiểu Đậu
đến Lộ Hoa Uyển cũng đã hơn một năm rồi."
"Ôi chao?" Kim Kiền gãi đầu.
Không phải Tôn Hoài Nhân đại nhân kia nói rằng vợ bé thứ năm nhà hắn chính là Diệp Liên Mộng của Lộ Hoa Uyển, mới lấy về nhà ba tháng trước sao, bây
giờ sao ---- sao lại chẳng khớp chút nào vậy?
Là trùng tên trùng họ? Hay là ----
Kim Kiền nheo mắt nhỏ lại: Tôn đại nhân kia nói dối?!!
"Tiểu Đậu nè, Mộng tỷ tỷ chắc là rất xinh đẹp đúng không?" Kim Kiền lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên!" Mắt Tiểu Đậu tràn ngập ánh sáng nói: "Mộng tỷ tỷ là tỷ tỷ có
tính tình tốt nhất, xinh đẹp nhất, tỏa sáng nhất trong Hồng Nhạn lâu, tỷ ấy ca hát cực kỳ êm tai, còn có thư sinh đề thơ tặng cho Mộng tỷ tỷ
mà!"
"Còn đề cả thơ?"
"Ừ!" Tiểu Đậu gật đầu: "Tiểu Đậu còn nhớ rõ lắm, đề là...Ừm...Hát khẽ...Ừm...cái gì nhỉ, A! Đúng rồi! Là
Giọt lệ đỏ làm người vấn vương."
"Chờ đã!" Trong đầu Kim Kiền chợt lướt qua tia chớp, đột nhiên nhấc giọng: "Ngươi nói giọt lệ đỏ?!"
"Đúng, đúng vậy!" Tiểu Đậu bị dọa sợ, ngốc nghếch nói: "Ở chỗ này của Mộng tỷ
tỷ có một nốt ruồi chu sa." Nói xong, chỉ chỉ khóe mắt trái của mình.
Nốt ruồi chu sa bên khóe mắt trái?
Đó, đó đó không phải là Hình phu nhân sao?
Ái! Nói vậy là ----
Hình phu nhân đúng là được gả cho La Lương Sinh đại nhân vào một năm trước.
Lai lịch Hình phu nhân cũng mờ mịt không rõ ràng.
Chậc chậc chậc chậc!
Tình hình đột biến a a a a!!
Kim Kiền đột nhiên đứng lên, nhanh như chớp vọt vào nội phòng sau tấm bình
phong, kêu to: "Triển công tử, Bạch công tử! Đại sự không ổn ---- ôi
chao?!"
Cảnh tượng lọt vào tầm mắt làm cho Kim Kiền tức thì im bặt.
Chỉ thấy bên cạnh bàn tròn, Bạch Ngọc Đường bị đông đảo các cô nương vây
vòng chung quanh, bưng ly rượu ngồi cứng ngắc, vẻ mặt khiếp sợ, Triển
Chiêu ngồi ở phía đối diện Bạch Ngọc Đường cũng cứng đờ như thế, mà ở
trước mặt Triển Chiêu, là một vị nữ tử...
Đương nhiên, nơi này là thanh lâu, trước mặt Triển Chiêu có một nữ tử cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, vấn đề là ----
Nữ tử này đang cởi quần áo, tình hình hiện tại là đã bỏ đi áo khoác ngoài, lộ ra hai bờ vai trơn mịn và một cái yếm đỏ bị xén bớt một khoảng lớn.
Bên dưới ánh đèn óng ánh chiếu rọi, làn da trơn mịn toát ra một thứ ánh
sáng kiều diễm, quả nhiên là da dẻ nõn nà như mật, hương diễm phi
thường.
"Triển, Triển ----" Kim Kiền dựng thẳng một ngón tay lên, run rẩy chỉ vào Triển Chiêu, một đôi mắt nhỏ banh ra tròn nhẵn.
"Tiểu Kim Tử!"
"Kim Kiền!"
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay vụt đầu lại, nhìn về phía Kim Kiền, tức thì như bị ong vò vẽ đốt phải, nhảy dựng khỏi ghế.
"Tiểu Kim Tử, ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, là vừa rồi vị cô nương này bất cẩn
làm đổ rượu...Ta, ta chưa làm cái gì hết!" Hai má Bạch Ngọc Đường đỏ
lên, mắt hoa đào bay loạn, cuống cuồng đến mức không kịp lựa lời.
"Kim, Kim Kiền, Triển, Triển mỗ..." Triển Chiêu luống cuống tay chân đứng ở
bên cạnh bàn, lỗ tai đỏ gần như trong suốt, nhìn Kim Kiền thắt cả đầu
lưỡi.
"Ngươi muốn làm gì công tử ta a a a?" Kim Kiền đột nhiên
gào lên một tiếng, như một trận gió vọt tới trước mặt nữ tử nửa thân
trần trụi kia, chắn trước người Triển Chiêu như bảo vệ gà con khỏi diều
hâu, thét to: "Công tử nhà ta băng thanh ngọc khiết thủ thân như ngọc,
xin cô nương thủ hạ lưu tìnhhhhh!"
"Khụ khụ khụ khụ!" Bạch Ngọc Đường ho khan một trận kịch liệt.
Một đôi tai mèo của Triển Chiêu dường như không thể chịu đựng được áp lực
máu đột ngột tăng vọt, đỏ đến mức phát run, vội túm phắt lấy cánh tay
Kim Kiền: "Kim Kiền, ngươi nói lung tung gì hả?"
"Công tử người
yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ công tử chu toàn, không để cho công tử
dê vào miệng hổ, thỏ vào hang sói đâu!" Kim Kiền lời lẽ chính nghĩa.
"Kim Kiền!" Triển Chiêu kéo giật người Kim Kiền qua, nhìn trực diện Kim Kiền, lạnh lùng nói: "Chớ có nói lung tung!"
Đáng tiếc một đôi tai mèo đỏ rực dựng thẳng hai bên khuôn mặt tuấn tú, thật sự là thiếu hụt uy nghiêm.
Nào ngờ Kim Kiền lại thừa cơ nắm phăng lấy vạt áo của Triển Chiêu kéo
xuống, ghé vào bên tai Triển Chiêu nói: "Triển đại nhân, thuộc hạ vừa
biết được một manh mối quan trọng, cần phải bẩm báo ngay với Bao đại
nhân!"
Hơi thở ấm áp phả ra trên vành tai làm cơ thể Triển Chiêu
run lên dữ dội, trong đầu thoắt cái trống rỗng, nhiệt độ quanh thân chợt tăng mạnh lên 20%, cứ như thể trải qua rất lâu, trong đầu mới thổi qua
đứt quãng vài chữ mấu chốt:
Manh mối quan trọng...Bao đại nhân!!
Con ngươi đen nháy mắt khôi phục trong sáng, Triển Chiêu đứng ngay dậy, nhìn sang Kim Kiền.
"Tình huống khẩn cấp!" Kim Kiền trừng trừng mắt nhỏ nhìn trả.
"Bạch huynh!" Triển Chiêu quay đầu, nhìn qua Bạch Ngọc Đường còn đang nén
cười: "Tại hạ đột nhiên nhớ ra còn có chuyện quan trọng..."
Lời còn chưa dứt, bất thình lình, ngoài cửa sổ bay vút lên một luồng ánh sáng chói mắt, hơi nóng bốc cao xộc vào cửa sổ.
Mọi người cả kinh, đồng thời nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy một tòa lầu ba tầng kế bên đang tỏa ra ánh lửa rừng rực, khói mù cuồn cuộn che trời lấp trăng.
"Không tốt, Hồng Nhạn lâu cháy rồi!!"
"Mau cứu hỏa đi!!"
Tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang vọng cả Hồng nguyệt phố.