Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 4 - Chương 2: Hai thánh Y Độc tái xuất giang hồ, vừa gặp Ngự Miêu sóng gió nổi lên

Tiếng gió vun vút cùng cảnh con đường dần lùi lại phía sau cứ rít bên tai Kim Kiền, cũng đưa tới tiếng gọi của Triển Chiêu.

Kim Kiền nghe mà lòng thầm than: Nam hiệp Triển Chiêu không hổ là Nam hiệp Triển Chiêu, nội lực kinh người, hàng thật giá thật, chỉ tùy ý kêu tên người ta mấy tiếng thôi, lực xuyên thấu đã thế này rồi, khoảng cách xa như vậy, mà người nghe vẫn thấy tim đập chân run, làm cho mình có một loại xúc cảm thôi thúc phải lập tức đứng trung bình tấn...Tiếc rằng, lúc này dù Kim Kiền có hướng tới Triển Chiêu đến đâu đi chăng nữa thì cũng là tấm lòng có dư mà lực không đủ.

Bởi nàng đã bị một gã chẳng biết từ đâu chui ra, dùng đai lưng trói, vác ở sau lưng, không một tiếng động đưa khỏi hiện trường một cách thần tốc. Gã còn tiện tay rải một chút bột phấn, chẳng rõ thành phần, hương thơm ngào ngạt. Sau khi bị điểm huyệt, cơ thịt toàn thân nàng cứng đơ như thép, không nhúc nhích động cựa được chút nào.

Tổng hợp lại mấy dấu hiệu cùng những suy đoán Kim Kiền rút ra kết luận: Mình bị một nhân sĩ chuyên nghiệp bắt cóc rồi!

Tình hình lúc này đây chính là: Bên tai gió lướt ào ào, ngoài kia mèo cũng gầm gào gọi tên, lòng Kim cũng muốn rít gào khóc than...

Này này! Ông anh bắt cóc ơi, kỹ thuật bắt người của anh chuyên nghiệp, nhanh như điện xẹt, lướt như gió cuốn mây tan, vô thanh vô tức như vậy, cho dù thế nào cũng nên bắt tên động vật họ mèo nào đó mới chứng tỏ được tài năng của anh chứ, huống hồ dù luận về thân phận, bàn về địa vị, đánh giá về tướng mạo, sờ soạng vóc người, trông về mặt mỹ sắc, cân nhắc về số tiền chuộc, con mèo kia và cái cọng giá đỗ mềm oặt tôi đây đều khác nhau một trời một vực, như mây trên trời sánh với bùn đen dưới đất, bắt cóc tôi mà bỏ qua Tiểu Miêu, quả thực ông anh tổn thất lớn rồi...

Đáng tiếc, một bụng đầy những lời khẩn thiết này của Kim Kiền đều do nàng đang bị điểm huyệt mà trôi tuột đi như nước chảy về đông, chỉ có thể mặc cho hai hàng lệ vương trong không trung, mang theo kỳ vọng thiết tha của Kim Kiền: Triển đại nhân, số ngân lượng bán ‘bách tác’ kia ngài ngàn vạn lần phải bảo quản cho tốt đó, nếu tôi bình an trở về được, thân thể có bị hao tổn gì ngoài ý muốn thì cũng chỉ còn trông mong vào chút tiền hoa hồng bồi thường ấy thôi...

Đang lúc Kim Kiền ngước nhìn về phía xa suy tưởng trong vô vọng thì cái tên ‘tội phạm bắt cóc’ kia đột nhiên dừng lại, ngay sau đó Kim Kiền liền nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc, quen tới mức Kim Kiền vừa nghe mà da gà da vịt toàn thân nổi hết cả lên.

“Ôi trời ơi, Độc lão đầu kia, bảo ngươi đi tìm đồ nhi của chúng ta, sao ngươi lại trói đồ nhi mang về hả? Lại còn điểm huyệt nữa! Cái đồ sọt độc nhà ngươi có phải muốn hại chết đồ nhi ngoan của chúng ta không hả!”

“Hừ, cái tên tiểu tử bên cạnh đồ nhi công phu không tệ đâu, trực tiếp dẫn đi quá phiền phức, tiện tay trói lại mang theo cho bớt việc”, lại một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Được rồi, được rồi, nhanh giải huyệt đạo cho đồ nhi của chúng ta, tránh cho đồ nhi ngoan của chúng ta ngạt chết!”

“Chỉ có ngươi đau lòng cho đồ nhi, còn ta thì không chắc? Lắm lời quá!”

Một ngón tay lạnh giá chọc chọc lên người Kim Kiền vài cái, Kim Kiền chỉ cảm thấy cơ thịt toàn thân như giãn ra, cả người mềm oặt, bịch một cái xụi lơ quỳ rạp trên đất.

“Ôi trời, đồ nhi ngoan, cho dù đã lâu không gặp chúng ta, cũng không cần phải hành đại lễ như thế! Mau đứng lên, mau đứng lên!”, giọng nói mang theo vẻ vui mừng pha lẫn kinh ngạc vang lên.

“Hừ, đứng lên đi”, ở phía sau, một giọng nói cũng vang lên.

Hai mắt Kim Kiền ngấn lệ, bò rạp trên đất, không cần ngẩng đầu lên, chẳng cần xác nhận, nàng cũng hiểu được mình được những nhân vật nào tha về đây hệt như cái lạp xưởng, trong lòng cảm khái một hồi: Hai lão già các người, hoàn toàn chẳng biết ngượng khi xưng là cao nhân trong võ lâm, tôi thèm vào mà đi hành đại lễ, đây chính là hậu di chứng thường thấy sau khi được giải huyệt, chân tay mềm nhũn cả ra, có biết không hả!

Nhưng ngoài miệng nàng lại hô lên một tràng: “Đồ nhi Kim Kiền bái kiến đại sư phụ,

nhị sư phụ, chúc nhị vị sư phụ mãi hưởng phúc tiên thọ cùng trời đất!”

“Ha ha ha, Độc lão đầu, đồ nhi của chúng ta có thể nói càng ngày càng có dáng vẻ ‘Y tiên quỷ kiến sầu’ của ta đó.”

“Hừ! Cái gì mà càng ngày càng giống cái siêu sắc thuốc nhà ngươi chứ, rõ ràng là càng lúc càng có phong phạm của ‘Quỷ thần Độc thánh’ ta mới đúng!”

“Phải giống ta!”

“Đương nhiên là giống ta!”

Kim Kiền chậm rãi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy hai người phía trước, một vận áo dài tuyền một màu trắng, tóc bạc phương phi, tiên phong đạo cốt, gương mặt tràn ngập ý cười, điềm đạm dễ gần, chỉ là một đôi lông mày ngũ sắc sặc sỡ có chút lạc lõng so với tạo hình tổng thể. Người còn lại, một thân áo dài màu đỏ tía yêu dị, tà áo đỏ đậm bay bay, tóc trắng phiêu phất, tô điểm thêm hai hàng lồng mày trắng, càng làm nổi bật mấy phần yêu khí, trên khuôn mặt xanh trắng lộ ra ý cười âm trầm, chính là ân sư thụ nghiệp của mình – Đại sư phụ “Y tiên quỷ kiến sầu” và Nhị sư phụ “Quỷ thần Độc thánh”.

Lúc này, hai lão đầu tuổi sắp được hai thế kỉ lại tranh cãi với nhau hệt như trẻ con, mà chủ đề tranh cãi đều do cái mồm dẻo quẹo của cái người họ Kim nào đó.

Kim Kiền chậm rãi bò từ dưới đất lên, phủi phủi bụi trên vạt áo, da mặt lại giật giật, cuối cùng nặn ra một nụ cười : “Phong thái oai hùng của nhị vị sư phụ quả thực không giảm so với trước kia!”

Hai người lập tức ngừng tranh luận, chau mày nhìn Kim Kiền, vẻ mặt không vui.

Kim Kiền ngộ ra, lập tức sửa lại: “Đồ nhi nhất thời lỡ lời, phải nói là phong thái oai hùng của nhị vị sư phụ hơn hẳn trước kia, hơn hẳn trước kia...”

“Ha ha, còn phải nói”, Y tiên ha hả cười.

“Hừ, đó là đương nhiên”, Độc thánh hừ lạnh một tiếng.

Da mặt Kim Kiền lại bất giác giật giật. Đã lâu không gặp, da mặt hai lão già này thật là trước sau như một...dày quá đi!

“Nhị vị sư phụ lần này đến đây, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”, Kim Kiền điều chỉnh lại da mặt, ôm quyền thi lễ nói.

“Vi sư đến thăm đồ đệ, còn cần lý do sao?”, Độc thánh nói.

“Đương nhiên là vi sư đã lâu không gặp đồ nhi, vô cùng thương nhớ, cho nên mới đến thăm”, Y tiên vuốt râu cười nói.

“Nhị vị sư phụ nói rất đúng, rất đúng. Đồ nhi có sư phụ như thế, còn mong cầu gì hơn!”, Kim Kiền nặn ra bộ mặt tươi cười, nịnh nọt nói.

Vô cùng thương nhớ, mới đến thăm...Hứ, tôi mà tin thì một năm làm người rừng trên núi kia chẳng phải là phí công vô ích sao. Trước lúc đi, chỉ để một tờ giấy, ngay cả nửa văn tiền cũng không hề bỏ lại, đủ thấy quyết tâm muốn trục xuất tôi để tôi tự sinh tự diệt của hai người.

Sau khi rời đi thì bặt vô âm tín, rất có sự quả quyết cả đời không dây dưa gì với nhau. Bây giờ đột nhiên lù lù xuất hiện, lại còn dùng thủ đoạn bất nhã như vậy bắt trói người ngay dưới mí mắt Tiểu Miêu, tựa như muốn giở trò gì đó mà không muốn để người khác biết...

Lẽ nào?! Kim Kiền biến sắc.

Chắc không phải thấy mình trà trộn vào Khai Phong phủ kiếm ăn cũng khá nên tới để mượn tiền đấy chứ?!

Như để chứng minh cho suy đoán của Kim Kiền, Y tiên đột nhiên bước lên một bước, vỗ vỗ đầu Kim Kiền, có chút tự đắc nói: “Không ngờ đồ nhi lại có bản lĩnh đến vậy, mấy tháng không gặp mà đã thăng lên làm Tòng hiệu úy lục phẩm, vi sư thực sự rất vui mừng.”


Độc thánh khoanh tay, lại hừ một tiếng đầy quái gở.

Nhất thời toàn thân Kim Kiền toát mồ hôi lạnh: Không, không lẽ là thấy mình được thăng chức nên đến mượn tiền chứ...

Chỉ nghe Đại sư phụ tiếp tục nói: “Độc lão đầu vừa nghe nói con gia nhập cửa quan, liền đùng đùng nổi giận muốn xách theo sọt độc đến tiêu diệt cái đồ chó săn quan lại con, sau lại nghe thấy đồ nhi là thuộc hạ của Bao đại nhân nên nộ khí mới tiêu tan...”, nói đến đây, Đại sư phụ còn nhướng nhướng đôi lông mày sặc sỡ nhìn Độc thánh một cái, cười nói, “Sau nữa lại nghe nói đồ nhi ở Trần Châu phò trợ Bao đại nhân chém An Lạc hầu, giúp Tháu hậu hồi triều, liền lôi vi sư làm mấy viên dược hoàn điều khí bổ người đến thăm con...”

“Dược lão đầu, thuốc bổ là ngươi đích thân làm, liên quan gì đến ta?!”, Độc thánh đột nhiên đề tiếng cắt ngang.

Y tiên hí hửng vuốt râu, không nói tiếp nữa.

Kim Kiền định thần chăm chú nhìn khuôn mặt hiền từ của Đại sư phụ, lại nhìn gương mặt cứng rắn kiêu ngạo của Nhị sư phụ, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, hai mắt ươn ướt.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Kim Kiền là: May mà mình theo lão Bao, lãnh đạo ‘tứ hữu’: có đạo đức, có văn hóa, có phẩm hạnh, có tác phong, đồng thời ý nghĩ xấu xa độc ác nhảy việc đi kiếm ăn ở phủ Thái sư đã bị bóp chết từ trong trứng nước, bằng không nhất định mình sẽ bị Nhị sư phụ giết...

Suy nghĩ thứ hai trong đầu Kim Kiền là: Mình đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nghĩ xem nhị vị sư phụ là những nhân vật đẳng cấp thế nào chứ, sao có thể thiếu tiền được? Nhìn chất liệu vải của bộ đồ trắng mà Đại sư phụ mặc, áo dài đỏ tía của Nhị sư phụ mà xem, cũng không giống dáng vẻ của kẻ thiếu tiền...

Độc thánh liếc thấy Kim Kiền đang rũ mắt cúi đầu, quay sang nói với Y tiên: “Dược lão đầu, còn không đem mấy viên dược hoàn của ngươi ra?!”, lại trừng mắt nhìn Kim Kiền một cái, “Gầy như cây tăm vậy, một tay cũng có thể xách con lên được, đồ đệ của Độc thánh ta sao có thể yếu xìu như vậy hả.”

“Vâng vâng vâng, Nhị sư phụ nói rất đúng, rất đúng”, Kim Kiền lập tức phấn chấn tinh thần, đưa tay nhận túi thuốc Y tiên đưa qua.

“Thuốc này ngoài tác dụng bồi bổ, còn là linh dược giải độc, đồ nhi uống vào để phòng ngừa bất trắc”, Y tiên nói.

“Linh dược giải độc?”, Kim Kiền ngẩn ra, “Phòng ngừa bất trắc?”

Y tiên và Độc thánh liếc nhau một cái, lại quay sang nhìn Kim Kiền. Y tiên vẫn khuôn mặt cười cười như cũ, Độc thánh thì xưa nay quái dị gàn dở. Nhưng Kim Kiền lại cảm thấy khuôn mặt hai người này toát ra vẻ rất mong chờ.

Chỉ nghe Độc thánh hỏi: “Gần đây đồ nhi có gặp chuyện kỳ quái nào không?”

“Kỳ quái?”, Kim Kiền nheo mắt nhìn Nhị sư phụ, chiếc máy gia tốc về hồi ức trong đầu lập tức hoạt động, sự việc nửa tháng trước đột nhiên hiện ra, bỗng một dự carnm không lành từ đâu ập tới.

“Nếu nói đến sự việc kỳ quái...”, Kim Kiền nhìn chằm chằm Độc thánh, thăm dò nói,

“Nửa tháng trước bổ khoái của Khai Phong phủ bị trúng độc, thủ pháp hạ độc và Nhị sư phụ...khụ, là giống hệt với thủ pháp của bản môn...” Chúa Jesus phù hộ, ngàn vạn lần đừng là tác phẩm của Nhị sư phụ lão nhân gia người!

“Haizzz...”, Y tiên vuốt chòm râu dài, khẽ lắc đầu, “Quả nhiên, quả nhiên.”

“Hừ, dám tìm đến tận cửa!”, Độc thánh hừ lạnh một tiếng.

“Hả?”, Kim Kiền thót tim, chỉ cảm thấy dự cảm không lành kia bắt đầu le ve lượn vòng quanh đầu mình, “Ý của Nhị sư phụ là...”

“Đồ nhi à, e là có phiền phức tìm đến cửa rồi”, Y tiên lời ít ý nhiều.

“Phiền phức? Phiền phức gì cơ?”, giọng Kim Kiền có chút biến đổi.

“Cái đó...”, Y tiên ngừng lại một chút, xoa cằm ngẫm nghĩ, mới tiếp: “Tháng trước, có một đám áo đen tìm đến nơi ẩn thân của hai chúng ta, dâng lễ vật và một món tiền lớn, muốn mời hai chúng ta xuất sơn chế luyện một loại độc dược.”

“Loại độc dược gì ạ?”, Kim Kiền hỏi.

“Phương thức chế luyện đó Độc lão đầu đã xem qua...”, Y tiên liếc Độc thánh một cái.

“Thứ đó có thể khiến người ta đánh mất thần trí, lại khống chế tâm trí người khác!”, Độc thánh nói.

Kim Kiền hơi biến sắc: Sao nghe thế nào cũng thấy quen quen vậy.

“Đương nhiên là hai chúng ta đã dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt rồi”, Y tiên phất tay áo.

“Cái đám không dám để lộ bộ mặt thật, quang minh chính đại mà đến, tuyệt chẳng phải loại lương thiện gì!”, Độc thánh bổ sung một câu.

“Sau đó?”, Kim Kiền nhìn hai người, run giọng hỏi tiếp.

“Sau đó...”, Y tiên vuốt râu cười, “Mời người không thành, tất muốn giết người diệt khẩu”, ngừng một chút, Y tiên lại tiếp: “Điều ngạc nhiên là thủ pháp phóng độc của đám người kia tuy có kém một chút nhưng rất giống với Độc lão đầu thời trẻ...”, nói đến đây, Y tiên lại liếc Độc thánh một cái, “Có điều, vẫn không lọt được vào mắt của Y tiên ta.”

“Đó là do hỏa hầu của chúng chưa tới!”, Độc thánh trầm giọng nói.

“Hỏa hầu chưa tới thì thế nào?”, Y tiên cười nói.

“Siêu sắc thuốc, muốn đánh nhau hả?”, Độc thánh nheo mắt.

“Ta sợ ngươi chắc!”, Y tiên trợn mắt lên.

“Nhị vị sư phụ!”, Kim Kiền đột nhiên cao giọng hết lên, chen vào giữa hai người, hít sâu hai lượt, mới đè nén được lửa giận xuống, rồi nặn ra vẻ mặt tươi cười nói: “Thời gian còn dài, nếu nhị vị sư phụ muốn tỉ thí thì hà tất phải nóng vội như vậy chứ, tiếp tục cho đồ nhi biết chuyện xảy ra sau đó mới là việc cần kíp hiện nay!”

“Sau đó...”, Y tiên liếc Kim Kiền một cái, nói: “Chính là gặp mấy đám áo đen.”

“Áo đen?” Cảm giác quen thuộc càng lúc càng rõ rệt.

“Không thần không trí, bị người ta khống chế, có chút khó chơi!”, Độc thánh bổ sung.

Rất tốt, quá tốt luôn! Kim Kiền chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, hai chân nhất thời nhũn ra, chực ngã nhào xuống đất.

“Đồ nhi?”, hai vị sư phụ một trái một phải đỡ lấy Kim Kiền, sắc mặt lo lắng hỏi.

“Con không sao...”, Kim Kiền tìm được giọng nói từ trong cổ họng mình, “Đám người nhị vị sư phị gặp có phải là xác sống...”

“Xác sống?”, hai người nhất thời sửng sốt.

“Chính là...có chút giống với cương thi.”

“Nói như thế...”, Y tiên trầm ngâm.

“Đích thực khá giống”, Độc thánh gật đầu, “Làm sao đồ nhi biết được?”

“Đó là vì...”, Kim Kiền nhắm mắt, run rẩy cất tiếng kể lại một lượt chuyện lần trước đi tìm Thượng Phương bảo kiếm thì gặp phải đám người áo đen quỷ dị.

“Đồ nhi nói là trong lúc vô tình ném ra dược đạn đã chế ngự được bọn áo đen kia?”, Y tiên hỏi.

Kim Kiền yếu ớt gật đầu.

Độc thánh và Y tiên nghe vậy, lập tức cùng đưa mắt nhìn chằm chằm Kim Kiền, hai gương mặt một âm một dương dần hiện lên vẻ dương dương tự đắc, dị khẩu đồng thanh nói: “Không hổ là đồ đệ của Y tiên (Độc thánh) ta!”

Ơ hả? Kim Kiền ngước lên, có chút khó hiểu.

Chỉ thấy Y tiên vẻ mặt vui mừng, gật gù nói: “Trách nào, trách nào! Thì ra là độc của Độc lão đầu bị đồ nhi giải, cho nên đám người đó mới tìm hai chúng ta xuất sơn tương trợ tiếp tục luyện chế độc dược...”


Ớ? Kim Kiền thình lình trợn tròn hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Đại sư phụ vừa nói gì? Cái gì mà độc của Nhị sư phụ bị đồ nhi giải được?”

Y tiên vẻ mặt hiền từ ngập tràn ý cười: “Đồ nhi ngoan ơi là đồ nhi ngoan, con cho là

trên giang hồ còn ai có thể chế ra thứ độc quỷ dị tàn nhẫn như vậy?” Nói đoạn, ánh mắt Y tiên liếc về phía Độc thánh.

Mục quang của Kim Kiền cũng đồng thời đưa theo: “Ý của sư phụ là...”

Chi thấy Độc thánh ngẩng đầu ưỡn ngực, từ tốn nói: “Độc thuật tuyệt đỉnh khống chế tâm trí người khác, khiến họ đánh mất lý trí, ngoại trừ vi sư, đương nhiên không ai có thể tạo ra!”

Thân hình Kim Kiền thoáng lảo đảo, hồi lâu sau nàng mới rặn ra được một câu qua kẽ răng: “Nhị, Nhị sư phụ quả nhiên cao, cao minh...”

Độc thánh nhìn Kim Kiền, khẽ gật đầu, nghĩ một chút, lại tiếp: “Có điều, vi sư nhớ loại độc khống chế tâm trí người khác này, vốn chỉ là một thứ đồ chơi làm tăng hứng thú nơi khuê phòng, vì sao lại biến thành loại độc tàn nhẫn như vậy nhỉ?”

“Thứ đồ chơi tăng hứng thú nơi khuê phòng...”, Kim Kiền cảm thấy dự cảm không lành quen thuộc lại dần nhen lên trong đầu, “Lẽ nào là...xuân dược?!”

Độc thánh hừ lạnh một tiếng, coi như thừa nhận.

“Vậy tên của loại xuân dược đó không phải là...lục mị chứ?!”

“Cái gì mà lục mị với hồng mị hả! Độc do vi sư tạo ra sao có thể gọi bằng những cái tên thô tục vậy, tên của loại độc này là ‘Tuyệt thế mười tám kiểu sờ hợp hoan tán’!”

Kim Kiền chỉ cảm thấy dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Trời cao ơi, đất dày hỡi, hãy mau mau giáng sấm sét xuống đầu con đi!

Bỗng nghe Độc thánh tiếp tục nói: “Có thể đem xuân dược luyện chế được đến độ như vậy, đoán chừng kẻ luyện độc kia cũng có vài phần bản lĩnh, cũng coi như hắn không làm nhục độc của vi sư.”

“Nhị, nhị sư phụ”, Kim Kiền gắng sức xốc tinh thần lên, run giọng hỏi, “Nếu loại độc này là do sư phụ tạo ra, vì sao bây giờ nó lại rơi vào tay kẻ khác?”

Chỉ thấy Độc thánh chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía chân trời xa xăm, trầm ngâm nói: “Nhớ tới thuở ban đầu, vi sư một thân kỳ độc, danh chấn giang hồ, hào quang vô hạn...”

“Khụ khụ”, Y tiên ho khan hai tiếng.

Độc thánh ngừng một chút, lại tiếp tục: “Chỉ là thiếu niên anh hùng khó tránh khỏi tuổi trẻ ngông cuồng, bị người mê hoặc, luyện chế loại độc này, còn ngu muội nghe lời nịnh hót, đem đặt cho thứ độc tuyệt thế ấy một cái tên chẳng biết gọi là gì nhỉ...cái gì mà hoàng mị...”

“Là lục mị...”, Kim Kiền nói, da mặt giật giật.

“Là tuyệt thế mười tám kiểu sờ hợp hoan tán!”, Độc thánh sa sầm mặt.

“Vâng, vâng! Là Tuyệt thế mười tám kiểu sờ hợp hoan tán! Nhị sư phụ nói tiếp đi, nói tiếp đi”, Kim Kiền nặn ra nụ cười.

Độc thánh sắc mặt bình tĩnh, nói tiếp: “Lúc ấy vi sư có địa vị rất cao trên giang hồ, đương nhiên cũng có kẻ không ngớt tôn sùng vi sư, vi sư nhất thời hứng chí, tiện tay bỏ lại một số thứ chẳng gây ảnh hưởng gì nhiều...”

Không...không gây ảnh hưởng gì nhiều?

Kim Kiền chỉ cảm thấy trên đầu như sắp có ngọn lửa bốc lên, nàng nghĩ bụng: Tạm thời không bàn đến ‘Tuyệt thế cái gì mà linh tinh tán’ sau khi bị người ta thay đổi nâng cấp trở nên kinh khủng thế nào, mà hãy xét đến cái tên nguyên gốc, rồi công dụng, dù sao cũng nên gán cho nó cái mác ‘Gây trở ngại cho sự kiến thiết nền văn minh tinh thần’, và dù thế nào thì cũng phải nói là ‘Gây ảnh hưởng rất lớn’ chứ!

“Không biết Nhị sư phụ tiện tay đem cái đó, khụ, đem ‘Tuyệt thế mười tám kiểu sờ hợp hoan tán’ để lại cho người nào?”, Kim Kiền tiếp tục truy hỏi.

“....” Độc thánh trầm mặc một hồi.

“Nhị sư phụ!”

Đột nhiên, Độc thánh phất ống tay áo, tay áo màu tím yêu dị vung lên, đề tiếng nói: “Nực cười! Vi sư cao hứng để lại cho kẻ nào thì chính là để lại cho kẻ đó, đâu rảnh rỗi mà nhớ nhất nhất từng kẻ một chứ?!”

Kim Kiền trợn trắng hai mắt, không biết nên dùng vẻ mặt nào để biểu lộ tình cảm ‘kính yêu’ đối với Nhị sư phụ của mình.

“Khụ khụ”, Y tiên ho khan hai tiếng, tiến lên giải vây nói: “Độc lão đầu trí nhớ kém, đồ nhi chẳng phải là không biết”, ngưng một chút lại tiếp, “Tuy không biết lai lịch của kẻ dùng độc, nhưng có thể khẳng định chắc chắn kẻ đó tâm thuật bất chính, lòng dạ độc ác. Hai chúng ta trước nghĩ sau suy, cảm thấy việc này vô cùng quỷ dị, cho nên mới đến thăm xem đồ nhi có bình an hay không. Hiện tại...”

“Xem ra bây giờ, người của Khai Phong phủ trúng độc, chắc hẳn chính là những kẻ đó đã tìm đến cửa rồi”, Độc thánh nheo mắt, âm trầm nói.

“Cho nên...”, lúc này Kim Kiền bắp chân bị chuột rút, còn các ngón tay run bần bật như bị Parkinson, hồi lâu sau mới lẩy bẩy thốt ra vài tiếng: “Bọn chúng biết được quan hệ thầy trò của đồ nhi và nhị vị sư phụ, bèn đến đây để giết người diệt khẩu...”

“Hừ! Bọn chúng dám?!”, trên khuôn mặt trắng xanh của Độc thánh nổi lên một luồng sát khí.

“Chưa hẳn đã như thế”, Y tiên trầm ngâm nói, “Theo như lời đồ nhi, sau cùng khi rời đi, đám sát thủ áo đen đó tuy không thể giết được ai, nhưng vẫn chịu sự khống chế của kẻ khác, cho nên đồ nhi chỉ ức chế được độc tính của đám sát thủ áo đen, vẫn chưa hoàn toàn giải được độc tính”, Y tiên ngưng một chút lại tiếp: “Dựa vào đó mà suy đoán, thì chắc hẳn bọn chúng không cách nào xác định được thân phận của đồ nhi nên mới hạ độc để thăm dò.”

Nghe đến đây, Kim Kiền cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng câu tiếp theo của Y tiên lại khiến trái tim Kim Kiền nhảy tọt lên cuống họng.

“Nếu bọn chúng biết con là đồ đệ của hai chúng ta, ắt sẽ không dùng biện pháp vòng vo như thế.”

“Đại sư phụ nói như vậy là sao?”

Y tiên nhìn chằm chằm Kim Kiền, chậm rãi nói: “Nếu để bọn chúng biết được chính xác con là quan môn đệ tử của hai chúng ta...”

“Sẽ cưỡng ép con tiếp tay cho giặc làm điều xấu, hoặc là giết người để trừ hậu hoạn!”, Độc thánh tiếp lời.

Sắc mặt Kim Kiền lập tức trở nên trắng bệch.

“Đồ nhi chớ có lo lắng, lần này vi sư đã chuẩn bị rồi mới đến! Ngoại trừ đám linh dược giải độc vừa đưa kia, vi sư còn...”. Y tiên đột nhiên vén ống tay áo, hai tay vung lên, chỉ trong chớp mắt đã rút ra mấy chục chiếc ngân châm hàn quang chói lóa, gương mặt đức cao vọng trọng lộ vẻ tươi cười xáp lại gần Kim Kiền.

“Chỉ cần vi sư dùng châm pháp mới sáng tạo thi triển trên người đồ nhi, khẳng định có thể giúp khinh công của đồ nhi tăng tiến, tiến bộ vượt bậc!”

Kim Kiền lùi lại một bước: “Sao...sao phải phiền tới Đại sư phụ, đồ nhi trở về có thể tùy ý thi châm vài cái cho chính mình là được rồi...”

“Châm pháp của Dược lão đầu hiệu quả quá chậm”, Độc thánh vén vạt áo, rút từ bên hông ra một chiếc lọ sứ, đưa tay móc ra một con rết đang ngo ngoe, đầy chân, toàn thân đen kịt, máu nhễu ra từng giọt, từng bước từng bước ép sát lại gần, cười âm trầm, nói: “Đây là vua của các loại vu trùng vi sư phải dùng chín chín tám mươi mốt ngày mới luyện ra từ hàng trăm độc vật, chỉ cần đồ nhi ăn nó, liền có thể trở thành thiên hạ độc vật chí tôn, chỉ cần đồ nhi muốn là có thể đem sinh linh khắp thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay!”

Kim Kiền ‘lệt xệt, lệt xệt’ lùi dần từng bước, mặt xanh mét như tàu lá: “Nhị, Nhị sư phụ, thánh độc như thế, vẫn nên lưu lại để Nhị sư phụ hưởng dụng thì hơn...”

“Đồ nhi không cần khách khí!”, Y tiên cười nói, lách tới bên phải Kim Kiền, chụp lấy cánh tay nàng.

“Mau ăn đi!”, Độc thánh lướt một cái tiến sát bên trái Kim Kiền, nắm lấy cổ nàng.

Kim Kiền ngừng thở, con ngươi đỏ quạch đảo lên đảo xuống, giương mắt nhìn đám ‘ngân châm tua tủa như xương rồng’, cộng thêm ‘một con rết nhễu máu uốn éo’ mỗi lúc một tiến lại gần, hai mắt nàng nhắm tịt, chỉ có một câu để biểu đạt thứ cảm xúc đang mãnh liệt trào dâng: Mình toi mạng rồi!

“Buông hắn ta ra!” Đột nhiên, một giọng nói hồn hậu như âm thanh của trời vang lên khiến hai người bên cạnh ngừng động tác.

Kim Kiền mở bừng mắt, nhìn bóng áo đỏ đang phi thân lướt tới với vẻ không thể tin được, nhất thời mừng tới phát khóc, nước mắt nước mũi vòng quanh.

Áo đỏ múa lượn, không gió mà bay, mắt sáng như điện, nổi giận trừng trừng, khuôn mặt trắng bợt, mồ hôi túa đầy, bảo kiếm Cự Khuyết, hàn quang lấp lánh.

“Buông cậu ta ra!”, Triển Chiêu trầm giọng quát.


“Triển Triển Triển...”, Kim Kiền kích động một từ thốt ra khỏi miệng cũng phải lắp bắp mấy lần.

Y tiên, Độc thánh vô cùng ăn ý, cùng lúc kéo Kim Kiền ra sau mình, bốn mắt nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu phía trước mặt, thần sắc khác nhau.

Y tiên đánh giá Triển Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, từ sau ra trước, đôi lông mày dài sặc sỡ nhướn lên, Y tiên thốt ra một câu ngoài dự đoán khiến người ta ngã ngửa:

“Quả là một tên tiểu tử xinh đẹp!”

Nếu không phải lúc này Kim Kiền đang bị hai vị sư phụ nắm chặt lấy cổ tay, e là nàng đã sớm ngất ra đất rồi. Hừ, cái lão Gà Đuôi Phượng này, cũng cũng cũng, cũng quá là, quá là nói đúng đi!

Độc thánh hơi lộ vẻ ngạc nhiên, nói: “Trúng mê điệt huyễn hương của ta mà vẫn có thể tìm đến đây nhanh như vậy?”

Kim Kiền nghe mà kinh ngạc. Mê điệt huyễn hương? Thứ gì thế? Chẳng lẽ là thứ bột phấn thơm ngào ngạt mà lúc Nhị sư phụ bắt người thuận tay tung ra? Công hiệu của nó thế nào nhỉ? Nghe cái tên thì có vẻ là thứ chẳng tốt lành gì! Chắc không phải là sản phẩm mới mà Nhị sư phụ vừa sáng tạo ra đấy chứ?!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội chen lên phía trước, chăm chú quan sát Triển Chiêu.

Ừm...Ngoại trừ sát khí có hơi nặng một chút, giận dữ nhiều hơn một chút, mặt hơi trắng, ra hơi nhiều mồ hôi, thì dường như không có gì đáng ngại...Còn may, còn may...nếu Tiểu Miêu có gì bất trắc, mình nhất định sẽ bị cả đám trong Khai Phong phủ nuốt sống mất.

Y tiên chầm chậm đưa mắt nhìn Độc thánh, cười nói: “Độc lão đầu, ngươi vẫn khoe khoang gì mà kẻ nào trúng thứ độc hương rách nát của ngươi thì trong vòng một canh giờ hai mắt không nhìn rõ, năm giác quan không linh hoạt, chỉ có thể đảo quanh tại chỗ, nhưng bây giờ, độc hương của ngươi chưa đến một tuần trà đã bị tên tiểu tử xinh đẹp này phá được, xem ra ngươi đã già rồi, ha ha ha...”

“Chẳng qua là may mắn mà thôi”, Độc thánh hừ một tiếng, tiện tay vung lên, một đám khói bụi màu xám từ trong tay áo phun ra, hướng thẳng vào Triển Chiêu.

“Triển đại nhân!”, Kim Kiền kinh hồn thất sắc, cũng không biết khí lực từ đâu chui ra, hai tay vặn một cái, liền thoát khỏi sự khống chế của nhị vị sư phụ, cúi xuống, luồn vào giữa hai người, giật cánh tay Độc thánh, khiến đám khói bụi đi chệch hướng.

Một chuỗi những động tác này chỉ diễn ra trong chớp mắt, hai vị sư phụ nhất thời kinh ngạc, bất giác khựng lại. Chính trong lúc này, bóng áo đỏ mang theo gió xông tới, kéo mạnh Kim Kiền đang kẹt ở giữa hai vị sư phụ, túm nàng ra sau lưng, gắt gao bảo vệ.

“Kim Kiền, không sao chứ?”, Cự Khuyết vẫn vững vàng chĩa về phía hai lão đầu một trắng, một tím, trầm giọng hỏi.

“Không, không sao...” Kim Kiền chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, tựa như sắp bị Triển Chiêu bẻ gãy đến nơi, lại nhìn bóng lưng Triển Chiêu, phần lưng áo màu đỏ đã bị mồ hôi thấm ướt, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng cũng đầm đìa mồ hôi, trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc.

“Triển, Triển đại nhân...”, Tiểu Miêu đại nhân, ngài vẫn khỏe đấy chứ?

Nhưng Triển Chiêu hình như không nghe thấy tiếng Kim Kiền, chỉ trừng trừng nhìn hai người phía đối diện, quát lớn: “Các ngươi là kẻ nào, vì sao lại bắt Kim hiệu úy?”

Độc thánh trừng mắt liếc Kim Kiền một cái, lại nhìn sang Triển Chiêu, nhả ra một câu: “Hừ, công phu cũng coi như khá đấy.”

Y tiên trợn trừng hai mắt, chăm chú nhìn gương mặt Triển Chiêu, đoạn vuốt chòm râu bạc nói: “Ôi chà, nhìn gần lại càng thấy tên nhóc này xinh đẹp hơn, hiếm thấy, thực sự là hiếm thấy!”

Toàn thân Kim Kiền bất giác run lên, nàng thầm nghĩ: Cái lão già chết tiệt này, một đống tuổi như thế mà còn giữa đường giữa chợ đùa bỡn mèo ngoan là sao hả?! Lại còn nói toẹt ra như vậy nữa, cũng không biết đường uyển chuyển một chút...nếu chọc cho Tiểu Miêu nổi điên lên, há chẳng phải khiến mình lĩnh đủ sao...

“Các, các ngươi là kẻ nào...”, giọng Triển Chiêu có chút không ổn.

Chậc, xem đi, ngay cả Tiểu Miêu cũng còn không chịu nổi giọng điệu buồn nôn của sư phụ đấy...Hả?

Kim Kiền ghé mắt ra nhìn, lại thấy Triển Chiêu mặt đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ánh nhìn rệu rã, nàng liền thót tim, vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy cánh tay Triển Chiêu: “Triển đại nhân!”

“Lui, lui ra sau, nguy, nguy hiểm...”, hai mắt Triển Chiêu đã dần dần mất tiêu cự, lại cứ cố sống cố chết nắm chặt tay Kim Kiền, cứng rắn kéo Kim Kiền lùi ra sau lưng mình, chỉ là lực tay chàng càng lúc càng yếu đi, người chàng càng lúc càng mềm nhũn.

Chợt nghe Y tiên có chút kinh ngạc nói: “Ôi chà, Độc lão đầu , thì ra không phải độc hương của ngươi vô dụng, mà là tên tiểu tử này dựa vào ý chí kiên cường mới tạm thời áp chế được độc tính.”

“Hừ, độc hương của ta, đương nhiên là lợi hại.” Độc thánh nhìn Triển Chiêu một cái, lại nói: “Tên này, cũng coi như khá.”

“Nhị sư phụ...”, Kim Kiền đỡ lấy thân hình Triển Chiêu vốn đã dần mất đi ý thức đang trượt xuống, cố gắng chịu đựng đến mức gân xanh trên trán như muốn đứt tung, không thèm giả vờ nữa, “Có giải được không?”

“Không!”, Độc thánh ngoảnh đầu đi, đáp.

“Đồ nhi ngoan, độc hương này lại chẳng phải loại độc chí tử gì, chỉ cần qua một canh giờ độc tự nhiên giải, không lo, không lo”, Y tiên cười nói.

“Được rồi, đi thôi!”, Độc thánh xoay người, bỏ lại một câu.

“Đồ nhi, lời của vi sư con phải ghi nhớ thật kỹ đó, nếu thân phận của đồ nhi bị người khác phát hiện, hậu hoạn vô cùng!”, nói đoạn, Y tiên mỉm cười, tiện tay định vỗ đầu Kim Kiền.

Nhưng Y tiên còn chưa chạm được vào nửa cọng tóc của Kim Kiền, chỉ trong chớp mắt một luồng hàn quang lóe lên, ép Y tiên phải lùi lại một bước.

Cự Khuyết lạnh lẽo, chỉ thẳng vào giữa trán Y tiên. Y tiên ngạc nhiên, Kim Kiền kinh hãi, ngay cả Độc thánh đã đi được mấy bước cũng phải ngoảnh lại nhìn với vẻ mặt đầy sửng sốt.

Triển Chiêu quỳ một gối xuống đất, một tay nắm chặt cổ tay Kim Kiền, tay kia cầm chắc Cự Khuyết, những giọt mồ hôi to như hạt đậu tí tách rơi xuống nền đất, đôi con ngươi đen nháy không còn lấp lánh, sớm đã mất đi tri giác, hành động vừa rồi chỉ là thực hiện trong vô thức mà thôi.

Y tiên vuốt râu nhìn Triển Chiêu, lộ ra ý cười ôn hòa: “Không ngờ trong thiên hạ còn có nhân vật bậc này, thú vị, thú vị!”

Độc thánh nhìn Triển Chiêu hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, phi thân rời đi, Y tiên cũng nối gót theo sau.

“Keng” một tiếng, Cự Khuyết rơi xuống, Triển Chiêu cả người mềm nhũn ngã ra đất.

Kim Kiền ngồi xổm trên đất, cố gắng cạy ngón tay Triển Chiêu đang nắm chặt cổ tay mình ra, lại phát hiện những ngón tay kia tựa như gọng kìm, chẳng thể gỡ ra được, nhất thời muốn khóc mà không có nước mắt: Tiểu Miêu ơi Tiểu Miêu, tôi cũng không phải chuột, móng vuốt mèo của ngài có thể nới lỏng một tí không hả?

Còn một canh giờ nữa độc tính mới lui...Bây giờ phải làm thế nào đây hả?! Điều tối tối tối quan trọng là, thời gian dùng cơm tối của Khai Phong phủ sắp qua rồi!!

******************

Ngoài cửa chính Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh nhíu chặt mày, gương mặt với thần sắc ngưng trọng đứng trên đường nhìn về phía xa, Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh lại như nhặng mất đầu, đi vòng quanh cuống quýt tít mù, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm:

“Tiêu rồi, tiêu rồi, muộn như vậy mà Triển đại nhân và Kim Kiền vẫn chưa về, nhất định là Triển đại nhân vì chuyện ‘bách tác’ mà phát hỏa, đánh ngất Kim Kiền...”

“Trịnh Tiểu Liễu!”, Công Tôn tiên sinh trầm giọng cắt ngang, “Triển hộ vệ không đến mức như vậy.”

“Vậy vậy vậy vì sao muộn thế này rồi mà họ vẫn chưa về?”, Trịnh Tiểu Liễu mặt ủ rũ như nhà có đám.

“Tại hạ đã phái bọn Vương Triều đi tìm rồi, tin chắc là không lâu nữa sẽ có tin tức”, Công Tôn tiên sinh đáp.

“Nhưng, nhưng mà, thuộc hạ vẫn không yên tâm, thuộc hạ đi ra đầu đường xem thử”, Trịnh Tiểu Liễu vội vàng chạy đi.

Công Tôn tiên sinh nhìn sắc trời, thấp giọng lẩm bẩm: “Triển hộ vệ...hẳn là không đến mức như vậy đâu...”

“Công, Công Tôn tiên sinh!”, đột nhiên, Trịnh Tiểu Liễu hét lên một tiếng, vội vội vàng vàng quay trở lại, “Không, không hay rồi, Kim Kiền đánh ngất Triển đại nhân rồi!”

“Cái, cái gì?”, tuy Công Tôn tiên sinh thần cơ diệu toán biết trước mọi việc, nhưng lúc này cũng mang vẻ mặt kinh hãi, vội vàng theo Trịnh Tiểu Liễu bước nhanh ra đầu đường xem sự thể thế nào.

Chỉ thấy đầu đường có một nhóm người đi tới, hai người đi trước vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa đi vừa quay đầu lại, tựa như có chút bó tay không biết phải làm sao, chính là Vương Triều, Mã Hán; người đi sau, cõng một người nữa trên lưng, thân hình cong như cánh cung, bước đi khó nhọc, hai chân run rẩy, đi một bước lại loạng choạng một bước, đó chính là Kim Kiền; mà người nọ được Kim Kiền cõng trên lưng, vận quần áo màu đỏ, chính là Triển Chiêu đã mất đi ý thức.

Vương Triều, Mã Hán vừa thấy Công Tôn tiên sinh thì hệt như trông thấy thần phật tại thế, vội vàng bước lên ôm quyền nói: “Công Tôn tiên sinh, xin hãy mau mau nghĩ cách!”

Công Tôn tiên sinh bước nhanh đến nắm lấy cổ tay Triển Chiêu, chẩn mạch một lát, lúc này vẻ mặt mới giãn ra, nói: “Không đáng ngại, chỉ là trúng phải mê dược, hết tác dụng của mê dược thì sẽ khỏe lại thôi”. Nói xong, Công Tôn tiên sinh lại nhìn Kim Kiền cõng Triển Chiêu trên lưng, bước đi nặng nề, loạng choạng như chực ngã nhào xuống đất, liền sa sầm mặt: “Kim hiệu úy gầy yếu như vậy, sao có thể cõng được Triển hộ vệ, hai người tại sao lại không giúp?”


Vương Triều, Mã Hán lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Công Tôn tiên sinh, không phải bọn thuộc hạ không giúp, mà là Triển đại nhân không buông tay!”

“Không buông tay?”, Công Tôn tiên sinh nhìn theo ánh mắt của hai người, thì thấy một tay của Triển Chiêu đang nắm chặt cổ tay Kim Kiền, chặt tới nỗi các đốt tay trắng bệch cả ra, lại thấy khó hiểu, nói: “Triển hộ vệ đã mất đi ý thức, vì sao lại như vậy?”

Kim Kiền gắng sức ngẩng cổ lên, gương mặt nhăn nhó, run rẩy nói: “Chuyện nói ra rất dài, vẫn nên cõng Triển đại nhân hồi phủ trước rồi thuộc hạ sẽ giải thích sau”.

Chúng nhân gật đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Kiền loạng choạng bước, cõng Triển Chiêu tiến vào phủ nha. Khó khăn lắm Kim Kiền mới cõng được Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ trở về sương phòng của mình, chúng nhân vội vội vàng vàng đỡ Triển Chiêu nằm lên giường, nhưng cho dù dùng cách nào đi nữa cũng chẳng thể gỡ bàn tay nắm cổ tay Kim Kiền ra nổi, chỉ đành bỏ cuộc.

“Mệt, mệt chết mất thôi...” Kim Kiền gác cánh tay bị Triển Chiêu nắm lên giường, tay kia cầm ly trà dốc vào miệng.

“Kim hiệu úy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.

Kim Kiền đặt ly trà xuống, thở hổn hển nói: “Trên đường đi thuộc hạ bị hai lão đầu bắt trói, Triển đại nhân tới tương cứu, đánh cho hai người kia bỏ chạy, nhưng lại bất cẩn trúng phải mê hương, chuyện là như vậy”.

“Vậy vì sao hai người nọ lại bắt cóc Kim hiệu úy?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.

“Thuộc hạ không rõ”, Kim Kiền đáp ra chiều vô tội.

“Trước đó Kim hiệu úy đã từng gặp hai người đó chứ?”, Công Tôn tiên sinh truy hỏi.

“Chưa từng”, Kim Kiền tiếp tục giả bộ ‘ngây thơ’.

“Mê hương này rất đặc biệt, trước đó Kim hiệu úy đã từng gặp chưa?”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục truy hỏi.

“Chưa thấy bao giờ”, Kim Kiền dứt khoát phủ nhận.

Đây là sản phẩm mới nghiên cứu của Nhị sư phụ, mình đã thấy qua chỗ nào chứ?

Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, vuốt râu suy nghĩ, lại nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay Kim Kiền, nói: “Vậy, đây là vì sao?”

“Đương nhiên là Triển đại nhân lo lắng cho thuộc hạ, sợ thuộc hạ gặp nạn lần nữa, đối với thuộc hạ thực như ơn tái tạo, phụ mẫu tái sinh...”, lời mới nói được một nửa, Kim Kiền liền cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt hơn, bèn vội vàng cúi đầu nhìn xuống, thì thấy mí mắt Triển Chiêu run run, nhất thời vui mừng reo lên: “Triển đại nhân, ngài tỉnh rồi?”.

Triển Chiêu chầm chậm mở mắt, đột nhiên ngồi phắt dậy, thân hình căng cứng, cánh tay đưa ra sau, khiến cho Kim Kiền lảo đảo, bổ nhào lên giường.

“Triển, Triển đại nhân, đây là Khai Phong phủ...”, Kim Kiền đập mặt xuống giường, lắp bắp lên tiếng nhắc nhở.

Đôi con ngươi đen thâm trầm dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo, lúc này Triển Chiêu mới nhìn rõ thì ra nơi chàng đang ở chính là sương phòng của Khai Phong phủ, thần sắc khi ấy mới trở nên hòa hoãn, hàng mi dài khẽ chớp, chàng cúi đầu nhìn một cái, vô cùng kinh ngạc nói: “Kim hiệu úy, vì sao ngươi lại bám vào thành giường vậy?”, sắc mặt chàng thoáng thay đổi, “Lẽ nào ngươi bị thương?!”.

“Thuộc, thuộc hạ hết thảy đều tốt cả, chỉ cần Triển đại nhân buông tay, thuộc hạ sẽ vạn sự tốt lành...”, Kim Kiền gắng sức ngẩng đầu đáp.

“Tay?”, Triển Chiêu thoáng sững sờ, mắt đảo một lượt, lúc đó mới phát hiện tay mình đang nắm chặt cổ tay Kim Kiền, nhất thời hệt như bị bàn là làm bỏng, phắt một cái liền buông tay ra, ánh mắt lướt một vòng xung quanh: “Triển, Triển mỗ về phủ như thế nào?”.

“Đương nhiên là thuộc hạ cõng Triển đại nhân về rồi...”, Kim Kiền thở phào một hơi, xoa xoa cổ tay trả lời.

“Cõng, cõng về?!”, Triển Chiêu lại kinh ngạc.

“Đúng vậy, Triển đại nhân, lúc ngài ngất đi sống chết thế nào cũng không buông tay ra, cho nên Kim Kiền đành phải cõng ngài về”, Vương Triều nói.

“Đừng thấy Kim Kiền gầy yếu mà lầm, cậu ta rất khỏe đó”, Mã Hán tán thưởng nói.

Triển Chiêu nghe thấy giọng hai người liền đảo mắt qua, lúc này mới nhìn thấy ba người

Công Tôn tiên sinh, Vương Triều và Mã Hán đang canh giữ ở cuối giường, bất giác sững sờ, nói: “Ba vị tới khi nào vậy?”.

Chúng nhân kinh ngạc.

Vương Triều vẻ mặt lo lắng: “Triển đại nhân, mắt ngài không sao chứ? Bọn thuộc hạ vẫn ở chỗ này mà”.

Mã Hán hơi chau mày: “Công Tôn tiên sinh, có thật là mê dược đã hết tác dụng rồi không?”.

Công Tôn tiên sinh vội bước lên chẩn mạch cho Triển Chiêu, lát sau, thần sắc lộ rõ vẻ ngưng trọng: “Tâm mạch bất ổn, máu huyết cuộn trào, mê dược lợi hại như vậy, tại hạ đích thực chưa từng gặp bao giờ.”

“Cái gì?!”, Kim Kiền đang xoa cổ tay bên cạnh, nghe vậy thì vội vàng xáp lại, kéo cánh

tay Triển Chiêu vốn đang trong tay Công Tôn tiên sinh qua, đặt ba ngón tay lên, ngưng thần chẩn mạch.

Tâm mạch bất ổn? Chỉ là tim đập nhanh một chút thôi mà. Máu huyết cuộn trào? Đây chẳng phải là nhảm nhí sao, tim đập nhanh thì lượng máu lưu thông cũng phải nhanh chứ sao? Công Tôn tiên sinh cũng nói quá lên rồi, đây rõ ràng là phản ứng bình thường khi bị hoảng sợ...Ừm? Bị hoảng sợ? Người bị trói là mình, con mèo này hoảng sợ cái gì chứ? Khoan đã, sao tim lại đập càng lúc càng nhanh vậy nhỉ? Chắc không phải là độc hương của Nhị sư phụ để lại di chứng gì đó chứ....

Kim Kiền cả kinh, lập tức ngước lên nhìn Triển Chiêu, nghĩ muốn dùng kiến thức ‘vọng, văn, vấn, thiết*’ cơ bản để chẩn bệnh, nhưng vừa mới ngẩng lên, Triển Chiêu đã rút phắt tay về, thân hình dịch ra sau, ngoảnh đầu đi nói: “Triển mỗ vẫn khỏe, không cần chẩn mạch”.

*Vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ) là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, gọi là ‘tứ chẩn’.

“Thật sự không sao chứ?”, Kim Kiền thấy khuôn mặt trông nghiêng của Triển Chiêu hơi đỏ lên, có chút nghi ngờ. Không ổn, không ổn chút nào, chẳng lẽ Tiểu Miêu phát sốt rồi nhỉ?

“Triển hộ vệ, hay là...” Công Tôn tiên sinh cũng mở miệng nói.

“Triển mỗ đã không còn gì đáng ngại nữa”, Triển Chiêu lập tức xuống giường, đứng thẳng người, trong lúc quay đầu, sắc mặt chàng đã bình thường trở lại.

“Kim hiệu úy!”, Triển Chiêu trầm giọng hỏi, “Rốt cuộc hai kẻ đó có lai lịch gì, vì sao lại hạ độc thủ như vậy với ngươi?!”.

“Hạ độc thủ?!”, Vương Triều, Mã Hán đồng thanh kinh hô lên một tiếng: “Là ý gì?”.

Công Tôn tiên sinh cũng biến sắc: “Triển hộ vệ, nói thế là ý gì?”.

Triển Chiêu hơi cau mày: “Nếu không phải Triển mỗ đến kịp lúc, khi đó sợ rằng kinh mạch Kim hiệu úy đã đứt đoạn, thân trúng kịch độc rồi”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân nhất thời biến sắc, Kim Kiền cũng kinh hoàng thất sắc.

Kinh mạch đứt đoạn? Thân trúng kịch độc? Chuyện gì xảy ra vậy?

Lại nghe Triển Chiêu tiếp tục nói: “Hai kẻ bắt cóc Kim hiệu úy chính là hai lão đầu ăn vận quái dị, khi Triển Chiêu tới, một kẻ đang chuẩn bị hạ châm xuống kỳ kinh bát mạch* của Kim hiệu úy, kẻ còn lại thì đang ép Kim hiệu úy nuốt cổ độc, thân thủ hai kẻ đó rất quỷ dị, ra tay tàn nhẫn, quả thực Triển mỗ mới thấy lần đầu!”

*kỳ kinh bát mạch: Các đường kinh lạc của cơ thể con người, bao gồm: mạch Đốc,

Nhâm, Xung, Đới, Dương duy, Âm duy, Âm kiểu, Dương kiểu. Tám mạch này khác mười hai đường kinh chính, không trực thuộc phủ tạng, đường đi cũng khác biệt, nên mới có tên ‘kỳ kinh bát mạch’.

“Kim hiệu úy, ngươi không sao chứ?”, Công Tôn tiên sinh vội bước lên quan sát Kim Kiền hỏi.

Vương Triều, Mã Hán cũng vây quanh, kinh hãi nói: “Lời của Triển đại nhân là sự thật?! Kim Kiền, ngươi không sao chứ?!”.

Kim Kiền toát mồ hôi lạnh, cười khan nói: “Thuộc, thuộc hạ tất thảy vẫn khỏe, may nhờ Triển đại nhân xuất thủ cứu giúp!”.


Chậc chậc, thảo nào Tiểu Miêu hiểu nhầm, bây giờ nghĩ lại tình hình lúc đó...Hai vị sư phụ, tại sao hai người không thể dùng phương pháp bình thường một chút để giúp đồ nhi chứ?!

Công Tôn tiên sinh trầm ngâm một lát, nói: “Kim hiệu úy, phải chăng ngươi đã rước lấy kẻ thù lợi hại nào rồi?”.

“Việc, việc này, thuộc hạ thực không rõ...”, Kim Kiền tiếp tục cười khan.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng.

“Kim hiệu úy, mấy ngày này đừng nên xuất phủ thì hơn”, Công Tôn tiên sinh nhíu mày nói.

“Đúng đúng đúng, đừng ra ngoài!”, Mã Hán gật đầu.

“Việc tuần phố mấy ngày tới ngươi không cần phải lo lắng đâu”, Vương Triều vỗ vỗ vai

Kim Kiền.

Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, sắc mặt trầm xuống nói: “Kim hiệu úy, mấy ngày tới không cần xuất phủ trực ban.”

Kim Kiền vừa nghe lòng quá đỗi vui sướng, cố gắng lắm mới có thể duy trì được thần sắc ngưng trọng, thầm nghĩ: Vừa may, vừa may, hiện tại mình cũng không biết lai lịch toán áo đen mà hai sư phụ nói như thế nào, làm con rùa trốn trong phủ nha mới là thượng thượng sách!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội ôm quyền đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”.

Lời Kim Kiền vừa dứt, bỗng nghe sai dịch bên ngoài cửa hô lên: “Khởi bẩm Triển đại nhân, Công tôn tiên sinh, đại nhân truyền lời từ trong cung, muốn Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Kim hiệu úy ngay lập tức nhập cung, không được chậm trễ!”.

Hai cánh tay đang ôm quyền của Kim Kiền liền cứng đờ giữa không trung. Hự! Không phải chứ? Đúng là sợ cái gì thì gặp ngay cái đó.