Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 4 - Chương 16: Ngoại truyện: Nguy cơ lớn nhất của Khai Phong phủ (2)

Trong sương phòng Phu Tử viện, Công Tôn tiên sinh nhìn vị khách không mời mà đến giữa đêm khuya, cảm thấy kỳ lạ: “Kim hiệu úy, nửa đêm đến thăm viếng thế này, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”

“Công Tôn tiên sinh…”, Kim Kiền mặt trắng bệch như tờ giấy, “Chẳng hay Công Tôn tiên sinh đã biết công chúa và thái tử Cao Li đến Đại Tống là vì việc gì chưa?”

“Việc này… xác thực tại hạ chưa biết, chỉ là Thánh thượng từng hạ khẩu dụ, bất luận thái tử và công chúa điện hạ muốn đi đâu, gặp người nào, đều không được ngăn cản”, Công Tôn tiên sinh đáp.

Đây đơn giản là điển hình của chính sách xem mắt “Khai thác xa bờ, tập trung đánh bắt, nuôi cấy có trọng điểm!”, Kim Kiền đổ mồ hôi.

“Công Tôn tiên sinh, thực không dám giấu, thuộc hạ vừa mới được biết, công chúa và thái tử Cao Li lần này đến đây là vì chuyện liên hôn giữa hai nước.”

“Liên hôn giữa hai nước?”, Công Tôn tiên sinh không hiểu, “Vậy hai vị điện hạ nên gặp gỡ người trong hoàng thất nhiều hơn, vì sao ngày ngày lại làm tổ trong Khai Phong phủ?”

“Công Tôn tiên sinh không biết rồi, ý chỉ của quốc vương Cao Li là, cho dù không phải tông thân hoàng thất cũng không sao cả, quan trọng là bản thân hai vị điện hạ vừa ý là được”, Kim Kiền nuốt nước bọt, tiếp tục, “Hơn nữa theo như thuộc hạ quan sát mấy ngày nay, tựa hồ Ngọc Thanh công chúa đối với Triển đại nhân…”

Công Tôn tiên sinh là người thông tuệ bậc nào, Kim Kiền mới chỉ nói nửa câu đã hiểu ngay vấn đề, nhất thời biến sắc, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Kim Kiền: “Kim hiệu úy, những lời này có thật không?!”

Kim Kiền vội gật đầu, lại nói: “Công Tôn tiên sinh xin hãy đưa ra một chủ ý!”

“Haizz!”, Công Tôn tiên sinh nhíu chặt chân mày, đi đi lại lại trong phòng, “Chỉ trách Triển hộ vệ quá… haizz…”

Lúc này suy nghĩ của Kim Kiền cũng xoay nhanh như chong chóng, thầm nhủ: Đều tại Tiểu Miêu, bộ dạng quá mức vời ong hút bướm, bây giờ rước họa vào người! Nhưng vì đại kế dân sinh của Khai Phong phủ, vì phúc lợi bảo hiểm nửa đời sau của mình, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ “con mèo chiêu tài tiến bảo” này mới được!

Chậc chậc, nói thì dễ hơn làm, chỉ còn cách “đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống” thôi!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền hạ quyết tâm: “Nếu không thuộc hạ sẽ dùng thuốc làm bị thương mặt Triển đại nhân trước…”

Công Tôn tiên sinh khựng lại, đôi mắt phượng trừng lên nhìn Kim Kiền.

“Công Tôn tiên sinh không đành lòng cũng là chuyện thường tình, nhưng hiện nay tình thế bức bách, cái đó gọi là đi một nước cờ hiểm tử chiến đến cùng, chỉ có hủy đi dung nhan của Triển đại nhân, mới có cơ hội…”, Kim Kiền bị Công Tôn tiên sinh nhìn chằm chằm khiến cho toàn thân nàng cảm thấy mất tự nhiên, miệng lúng búng một tràng dài, “Chỉ cần tránh được một kiếp này, thuộc hạ tự nhiên sẽ có cách để Triển đại nhân khôi phục lại dung mạo…”

“Kim hiệu úy!”, Công Tôn tiên sinh bỗng mỉm cười, nói, “Mấy ngày trước vụ việc Trân Tụ sơn trang đến gây chuyện dường như vẫn chưa kết thúc.”

“Hả?”, Kim Kiền nghe mà sửng sốt

Hiện tại đang nói bảo vệ Tiểu Miêu như thế nào mà, sao lại xiên qua chuyện Trân Tụ sơn trang rồi?

“Nếu nhị trang chủ của Trân Tụ sơn trang lại đến quấy nhiễu, làm kinh động tới thái tử và công chúa điện hạ Cao Li, Thánh thượng trách phạt xuống, Khai Phong phủ khó mà đảm đương nổi!”

Kim Kiền chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn Trúc Tử này, tư duy của ngài cũng nhảy đi quá xa rồi đấy, các tế bào não trì trệ của tôi thực sự không theo kịp tốc độ này của ngài đâu.

“Cái gọi là chuyện giang hồ thì để giang hồ lo, nếu muốn giải quyết vấn đề giữa Trân Tụ sơn trang và Khai Phong phủ, e rằng phải mượn sức của một danh môn trên giang hồ”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục, “Trân Tụ sơn trang trên giang hồ rất có uy, tựa hồ sánh ngang với Hãm Không đảo…”

Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh hơi nhướng mày lên.

Hãm Không đảo?!

Kim Kiền chớp mắt.

Ngũ thử!

Kim Kiền há hốc mồm.

Bạch Ngọc Đường!

Đôi mắt nhỏ dài sáng lên!

“Thuộc hạ lập tức biên thư cho Bạch Ngũ hiệp, để Bạch Ngũ hiệp đến giúp Khai Phong phủ một tay!”, cũng chẳng để ý đến việc ôm quyền thi lễ, chớp mắt một cái Kim Kiền đã lao vút đi.

Trong phòng, trên khuôn mặt trắng bóc của Công Tôn tiên sinh, nét cười nho nhã vô hại dần hiện lên.

Mà Kim Kiền chạy thẳng đến chuồng chim bồ câu, trong lòng kích động không thôi, vừa cuống quýt chọn lọc từ ngữ viết thư, miệng vừa lẩm bẩm: “Ai chà chà, quá nhiên gừng càng già càng cay! Kế này của Công Tôn Trúc Tử quả đúng là thần sầu. Nếu muốn để công chúa Cao Li thay đổi tình cảm, hà tất phải làm chuyện hủy đi dung nhan của Tiểu Miêu phiền phức như vậy, chỉ cần tìm một người có mức quyến rũ vời ong hút bướm hơn đến trấn thủ, làm bia đỡ đạn có phải hơn không?!”

“Bạch Ngũ gia, đừng nói tôi không suy nghĩ cho ngài, loại chuyện xuất ngoại hòa thân tốt đẹp này không phải ngày nào cũng gặp được đâu!”

“Đúng rồi, ‘Mỹ nhân đan’ trước đây bị Tiểu Miêu kiểm soát gắt gao hình như còn lại nửa bình, phải về tìm gấp đưa cho Bạch Ngũ gia bôi lên mặt mới được…”

***

Hôm nay Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái.

Sáng sớm, vừa mới bước chân ra khỏi phòng, đã thấy bốn người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ canh giữ ở trước phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt lưu luyến không rời, cũng không biết mình có bị hoa mắt không nữa, hình như còn thấy vành mắt Triệu Hổ đỏ lên.

Sau khi hướng bốn người thi lễ chào hỏi xong, liền đi tới phòng ăn, gặp Bao đại nhân, lại thấy sắc mặt Bao đại nhân đen hơn phân nửa so với thường ngày, vừa nhìn thấy mình liền tỏ ra u sầu, thở dài hồi lâu, rồi ảo não rời đi.

Phải chăng Bao đại nhân nhiễm bệnh, liền vội vàng đi nhanh tới tây sương phòng, tìm Công Tôn tiên sinh chẩn mạch cho Bao đại nhân, chỉ là trong phòng lại không một bóng người.

Lại đi tới Tam Ban viện, muốn tìm cái người họ Kim nào đó, thì nghe Trịnh Tiểu Liễu nói người này đi ra ngoài cả đêm chưa về.

Không vui.

Công chúa Cao Li cho người truyền gọi, thở dài, đi đến Phu Tử viện, liền thấy người nào đó đã ở bên hầu hạ Ngọc Đức thái tử từ lâu, quầng mắt xanh đen, dường như là cả một đêm không ngủ.

Lại càng không vui.

Nhân lúc thái tử và công chúa dùng bữa sáng, liền kéo người đó qua một bên, giáo huấn.

“Kim hiệu úy hầu hạ Ngọc Đức thái tử điện hạ thật vô cùng dụng tâm, tới mức quên ăn quên ngủ như vậy “

“Tạ Triển đại nhân khích lệ! Thuộc hạ nhờ ơn thái tử điện hạ không chê, đề bạt là thị vệ bên cạnh, thuộc hạ tất nhiên phải dốc toàn lực đến chết mới thôi”, giống hệt như trước đây, người đó vẫn lời lẽ khuôn sáo, nhưng thần sắc uể oải, tinh thần lại chẳng bằng một nửa so với bình thường.


Lẽ nào cũng giống như đại nhân, người này bị nhiễm bệnh rồi?

Cảm giác không vui không hiểu sao lại bay biến mất.

Định nắm lấy tay sờ lên trán người đó, nhưng còn chưa chạm tay vào, thì đã nghe Ngọc Đức thái tử kêu người đó đến hầu hạ, người đó chạy vụt đi cứ như là lửa cháy sau mông vậy.

Siết chặt tay.

Xem ra mấy ngày nay người đó rất lười luyện công, cước bộ, nửa thân dưới không được vững vàng như trước, tối hôm nay nhất định phải cho người đó đứng tấn thêm nửa canh giờ mới được.

Dùng xong bữa sáng, công chúa và Ngọc Đức thái tử Cao Li đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ, muốn đi chợ để thăm dân tình.

Thở dài, cùng đi thôi.

Trên đường di, càng lúc càng cảm thấy quái lạ.

Trong phủ nha, chúng nha dịch hễ thấy mình, ai nấy thần sắc bi thương, tinh thần ngơ ngác, nhìn thấy công chúa Cao Li thì đều nghiến răng nghiến lợi, co chặt nắm tay trừng mắt oán hận.

Ngoài phủ nha, bách tính gặp trên đường, nam nữ già trẻ người nào người nấy đều u sầu ủ dột, lệ ướt tràn mi, vẻ mặt đau đớn, có mấy chục nữ tử ôm mặt che lệ chạy vụt đi.

Vô cùng khó hiểu.

Mà người kia đột nhiên lại lên tinh thần, đôi mắt nhỏ sáng lên, còn lẩm bẩm một mình: “Lực lượng quần chúng là vô hạn, sức mạnh quần chúng là vĩ đại, một chiêu phát động quần chúng nhân dân, cùng chung mối thù đứng lên kháng địch của Công Tôn Trúc Tử thực vi diệu! Đây chính là: Quần chúng chí vững như thành đồng, đồng tâm hiệp lực, toàn quốc trên dưới một lòng, đoàn kết nhất chí, đánh đuổi Thát Lỗ[1], bảo vệ ‘Ngự Miêu’ của ta!”

[1] Thát Lỗ: Chính là dân tộc Mãn Châu, cuối thời Mãn Thanh, Trung Quốc đồng minh hội từng giương cao khẩu hiệu “đuổi Thát lỗ (tức Mãn Châu)”, song về sau Trung Quốc đồng minh hội đã xảy ra nhiều biến cố, cho nên Trung Hoa dân quốc đổi thành khẩu hiệu “Ngũ tộc cộng hòa”.

Về phần tỷ đệ hoàng thất Cao Li, công chúa Cao Li như đứng đống lửa như ngồi đống than, Ngọc Đức thái tử sắc mặt trắng bệch, hai người đồng thời gấp giọng lệnh cho thị vệ dẹp đường hồi phủ.

Đỡ trán, gân xanh nổi đầy.

Túm lấy cổ áo người kia kéo về phủ nha, thầm quyết định tối nay phải tăng thời gian luyện công lên nửa canh giờ.

Vi hành thăm thú dân tình không có kết quả, chỉ đành bảo vệ công chúa và thái tử Cao Li hồi phủ, vừa về đến đại viện phủ nha, đã nghe thấy giọng nói oang oang quen thuộc:

“Tiểu Miêu, nghe nói ngươi chọc phải người của Trân Tụ sơn trang?!”

Bóng áo trắng phiêu phất đáp từ trên nóc nhà xuống, đôi mắt hoa đào nhướng lên, cười xán lạn.

Y phục trắng sáng nổi bật dưới nắng, gương mặt tuấn tú như vẽ, phong thái như mây, tiêu sái tựa gió.

Mặc dù người này vừa xuất hiện là phiền phức chồng chất kéo đến, nhưng không thể không thừa nhận, người này xác thực… ừm… nói theo cách của người nào đó, thì chính là “bảnh bao”.

“Đã nhiều ngày không gặp, Bạch huynh không biết như thế nào…”, ôm quyền thi lễ vừa mới nói được nửa câu đã thấy người nào đó xông đến trước mặt nắm chặt lấy hai tay Bạch Ngọc Đường, nước mắt lưng tròng kêu:

“Bạch Ngũ gia, ngài đến thật đúng lúc!”

Không vui! Rất rất không vui!

Bước một bước lên, kéo người nào đó trở về vị trí cũ.

“Triển hộ vệ, vị này là?”, công chúa Cao Li nhìn con chuột bạch đó một cái, muốn nói nhưng còn e thẹn.

“Vị này là…”

“Vị này là Bạch Ngũ hiệp, Bạch Ngọc Đường, một trong ngũ thử của Hãm Không đảo, danh tiếng hiệp nghĩa trùm thiên hạ, được người trên giang hồ xưng tụng là Cẩm mao thử, khen rằng: ‘Bạch Ngọc Đường như cây ngọc đón gió, phong lưu thiên hạ duy chỉ mình người’!”, người nào đó lại tranh nói trước.

Khẽ nhíu mày.

Cái gì mà “Bạch Ngọc Đường như cây ngọc đón gió, phong lưu thiên hạ duy chỉ mình người”, quả thực là nhảm nhí, âm luật chẳng đúng gì cả.

“Hừ, nam không ra nam, nữ không ra nữ…”, Ngọc Đức thái tử bên cạnh lẩm bẩm.

Con chuột bạch kia tựa hồ không nghe thấy, ngược lại còn hướng công chúa Cao Li ôm quyền thi lễ: “Chắc hẳn vị này chính là Ngọc Thanh công chúa của Cao Li quốc, Bạch mỗ dưới hiên này xin có lễ!”

“Bạch Ngũ hiệp khách sáo rồi”, Ngọc Thanh công chúa đáp lễ.

Sau đó, hai người cứ chàng một câu nàng một câu chuyện trò, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Nhìn được người nào đó hai mắt phát sáng, cười đến là hớn hở, lại còn bưng trà, rót nước, cái miệng toàn lý do lý trấu thường ngày giờ đổi thành:

“Bạch Ngũ gia, ngài đi đường vất vả rồi.”

“Bạch Ngũ gia quả nhiên là thiếu niên anh hùng, bụng đầy hiệp nghĩa, nam tử hán chính trực nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, khiến tôi kính phục từ tận đáy lòng!”

“Bạch Ngũ gia là nhân vật anh hùng như thế, nếu nhà ai mà chọn được Bạch Ngũ gia làm rể, thực là phúc khí rợp trời!”



Trong lòng bốc hỏa.

Nhân lúc người nào đó bị tiểu thái tử Ngọc Đức hạ nghiêm lệnh rời khỏi Bạch Ngọc Đường, hung hăng lườm cho người đó một cái, khiến người đó run bắn lên, không dám khen con chuột bạch kia nửa câu, lửa giận mới tiêu tán đi đôi chút.

Dùng xong bữa tối, đi tìm người nào đó để luyện công đứng trung bình tấn, trên đường đi suy ngẫm tỉ mỉ về thái độ khác thường của chúng nha dịch đối với con chuột bạch nào đó, hơn nữa cử chỉ còn rất ân cần, thực là khó hiểu.

Lẽ nào nha dịch trong phủ cũng giống như công chúa Cao Li, bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài của chuột bạch?

Đi tới trước cửa phòng ngủ của người nào đó trong Tam Ban viện, đang định gõ cửa, lại nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đang chuyện trò, không khỏi khựng lại.

“Hôm nay phải chăng Công Tôn tiên sinh đem chuyện Ngọc Thanh công chúa muốn chọn Triển đại nhân làm phò mã nói ra…”, người nào đó cất tiếng.

Kinh hãi!! Phò mã?!

“Đương nhiên là không! Có điều, lúc tại hạ đem chuyện này báo cho đại nhân, bọn Vương Triều cũng ở đó, Trương hiệu úy hơi lớn giọng một chút, nên tạp dịch nha dịch bên ngoài cửa cũng nghe được chút phong thanh, chưa biết chừng lại không cẩn thận truyền cả ra phố cũng nên…”

“Công Tôn tiên sinh nói chí phải.”

Trách nào… phản ứng của chúng nha dịch và bách tính trên chợ lại kỳ quái như vậy!

“Kim hiệu úy, hôm nay Ngọc Thanh công chúa đối với Triển đại nhân như thế nào?”, vị sư gia chủ quản sổ sách Khai Phong phủ lại hỏi.

“Hi hi, Công Tôn tiên sinh, ngài cứ yên tâm! Có Bạch Ngũ hiệp thiếu niên anh hùng, tuấn mỹ tựa cây ngọc đón gió ở trước mặt, Ngọc Thanh công chúa đã sớm đem Triển đại nhân bỏ quên ở một bên rồi!”

“Như vậy rất tốt, cũng không uổng công Kim hiệu úy thức đêm viết thư hỏa tốc trăm dặm mời Bạch Ngũ hiệp đến.”

“Đó là bổn phận của thuộc hạ! Chỉ có điều…”

“Kim hiệu úy có nghi vấn gì?”

“Công Tôn tiên sinh, nếu Ngọc Thanh công chúa điện hạ quả thực đem lòng ngưỡng mộ Bạch Ngũ hiệp, muốn kén làm phò mã…”

“Bạch Ngũ hiệp có thể trợ giúp hai nước Cao Li và Đại Tống kết duyên Tần Tấn, cũng coi như viết nên một đoạn giai thoại!”

“Vậy… Nếu Bạch Ngũ hiệp không đồng ý…”

“Bạch Ngũ hiệp không phải là hoàng thân quốc thích, lại không phải người của quan phủ, nếu từ đây tiêu dao viễn xứ, tuyệt tích giang hồ, thiên hạ ai có thể làm gì Bạch Ngũ hiệp nào?”

“Công Tôn tiên sinh nói chí phải, chí phải!”

Lặng lẽ lùi dần về sau, lùi dần về sau.

Trong sắc đêm mờ mịt, một bóng áo đỏ đứng cô đơn.

Lát sau, bóng áo đỏ thẳng tắp như cán bút kia lướt ra bên ngoài phủ nha, hướng thẳng tới quán rượu cuối đường.


Bạch huynh thích uống Nữ Nhi Hồng, chi bằng hôm nay tốn kém mời Bạch huynh mặc sức một phen, cũng không uổng một thời quen biết.

***

Sáng sớm hôm sau, trong Phu Tử viện, hộ vệ trước phòng, một đỏ một trắng hai bóng người đứng đối diện nhau.

“Nghe nói đại trang chủ nắm quyền Trân Tụ sơn trang kia là người nghiêm cẩn đức độ, đối với người trong sơn trang trước nay luôn ước thúc nghiêm ngặt, ta đã đem chuyện xảy ra ở Biện Kinh báo về cho đại ca biết, đại ca cũng hay lui tới Trân Tụ sơn trang, nhất định sẽ nói ngọn nguồn sự việc cho Trân Tụ sơn trang, còn gã Chân Trường Nhạc kia… Ha ha, sợ là sắp phải quỳ từ đường mà hối lỗi rồi!”, trong đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường lấp lánh ánh sáng, “Tiểu Miêu, Bạch Ngũ gia giúp đỡ ngươi chuyện lớn như vậy, ngươi cảm tạ thế nào đây?”

“Triển mỗ đa tạ Bạch huynh, ngày sau nhất định sẽ tới cửa để tạ ơn Lư đảo chủ”, Triển Chiêu ôm quyền.

Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt: “Thế này mà đã xong rồi? Xú miêu, không ngờ ngươi lại keo kiệt đến vậy, lẽ nào ngay cả một chén rượu cũng không mời Bạch Ngũ gia uống?”

Triển Chiêu khựng lại một chút, rồi quay người trở về phòng, không lâu sau liền xách một vò rượu ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hít một hơi, hai mắt sáng lên: “Nữ Nhi Hồng mười năm?! Tiểu Miêu… ngươi…”, đôi mắt hoa đào híp lại, “Xú miêu, không phải ngươi đã làm chuyện gì khuất tất có lỗi với Bạch gia gia ta đấy chứ?”

Triển Chiêu sửng sốt: “Vì sao huynh lại nói những lời này?”

“Tiểu Miêu, ngươi bình thường keo kiệt bủn xỉn, hôm nay lại hào phóng như vậy…”, gương mặt tuấn tú đột nhiên ghé lên trước, “Há không khiến người ta sinh nghi?!”

“Bạch huynh nghĩ nhiều rồi”, Triển Chiêu lùi lại một bước, thoáng nhìn đi nơi khác, “Triển mỗ còn có công vụ phải làm, đi trước một bước, Bạch huynh xin cứ tự nhiên.”

Nói đoạn, Triển Chiêu liền vội vã rời đi.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triển Chiêu, xoa xoa cằm, đầy một bụng nghi ngờ:

“Hừ, nhất định là xú miêu có chuyện gì giấu ta, ta lại càng phải đi cùng ngươi, xem ngươi có chuyện gì mà giấu như mèo giấu phân không dám gặp người.”

Lời còn chưa dứt, bóng màu trắng đã lao vụt đi như bay.

Lát sau, trong bụi cây ở Phu Tử viện nhô ra một cái đầu bù xù như tổ quạ đầy những lá lẩn, đôi mắt nhỏ dài dưới ánh dương như sáng bừng lên.

“Vờ thả để bắt, dụ địch xâm nhập, Triển đại nhân, làm tốt lắm!”, Kim Kiền nắm tay.

“Kim hiệu úy, ngài sao lại ở đây?”, một tạp dịch đi tới thấy Kim Kiền, kinh ngạc kêu lên, “Thái tử điện hạ Cao Li đang phái người tìm ngài đấy, ngài còn không mau đi đi?”

“Đi liền, đi liền!”, Kim Kiền phủi phủi lá cây vụn cỏ trên người, vui vẻ chạy đi.

Chạy tới hậu viện, thì thấy tiểu thái tử Ngọc Đức, Ngọc Thanh công chúa, Kim Kiền liền đứng một bên, đưa mắt đánh giá tình thế trước mặt, nhất thời thở phào một hơi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chuột bạch háo thắng nghênh ngang chèn ép Tiểu Miêu, lúc này đang xuất hết công phu bản lĩnh ân cần săn đón công chúa Cao Li.

Ừ ừ, trước mặt đệ nhất công chúa Cao Li, cũng có thể cười nói vui vẻ, thần thái tự nhiên, quả không hổ là Bạch Ngọc Đường “phong lưu thiên hạ chỉ mình ta”.

Chậc chậc, cái quạt này phẩy một cái, cứ phải gọi là tiêu sái thích ý… chỉ là đang trong tiết xuân, chuột bạch này cũng không sợ bị cảm lạnh thương hàn sao? Ấy ấy, phui phui, lạy chúa Jesus phù hộ, Bạch Ngũ gia ngàn vạn lần phải khỏe mạnh an khang, thân cung tráng kiện, tiếp tục gìn giữ sức khỏe để làm sao áp đảo lu mờ danh tiếng của thần tượng số một Bắc Tống!

Có lẽ do lời cầu xin thành tâm của Kim Kiền đã được đáp lại, nên mấy ngày tiếp theo, cảm tình của Ngọc Thanh công chúa về Bạch Ngọc Đường càng lúc càng tăng, xưng hô từ “Bạch thiếu hiệp” trở thành “Bạch Ngọc Đường”, cuối cùng thăng cấp lên “Ngọc Đường”, mà Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, rốt cuộc vẫn xứng với danh xưng thị vệ như cũ.

Đối với tình hình tiến triển trước mắt, Kim Kiền rất vừa lòng, Công Tôn tiên sinh cho tới trên dưới Khai Phong phủ cũng vô cùng tán thưởng với biểu hiện tuyệt vời của Bạch thiếu hiệp, mà Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ cấp khách quý khi tới Khai Phong phủ.

Tóm lại, nguy cơ lớn nhất trong lịch sử từ trước đến nay của Khai Phong phủ coi như được giảm đi phần nào.

Thời gian như thoi đưa, tháng ngày tựa nước chảy, chẳng bao lâu đã tới lúc tiểu thái tử Ngọc Đức và Ngọc Thanh công chúa phải trở về Cao Li. Vì thế nên thiên tử Nhân Tông đặc biệt thết yến khoản đãi thái tử và công chúa Cao Li tại “Thưởng Xuân viên” trong khu lâm viên của hoàng gia, đồng thời, khen thưởng toàn thể Khai Phong phủ có công bảo vệ hai người, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, hiệu úy lục phẩm Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, cùng Tòng hiệu úy lục phẩm Kim Kiền cũng được mời tham dự; ngoài ra do công chúa Cao Li kiên trì yêu cầu nên Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường cũng nằm trong danh sách khách mời.

Hôm đó, trong Thưởng Xuân viên cảnh xuân tươi đẹp, ca múa rộn ràng, nhạc khúc êm ái ấm áp, thực là một mảnh thuận hòa vui vẻ.

Rượu quá tam tuần, nghe ca xem múa cũng đã hơn nửa, Đương triều thiên tử Nhân Tông ý cười ngập tràn trên mặt, nói:

“Ngọc Đức thái tử, Ngọc Thanh công chúa, chẳng hay những ngày qua hai người có hài lòng không?”

“Tống đế khách khí rồi, những ngày qua Ngọc Đức thực may mắn được nhìn thấy Đại Tống phồn vinh thịnh trị, vận nước hưng vượng, lại càng may mắn hơn khi được kết giao với Bao đại nhân, Thanh Thiên nức tiếng, quả là may mắn ba đời”, tiểu thái tử Ngọc Đức nho nhã đúng mực trả lời.

Ngọc Thanh công chúa cũng đồng thời mỉm cười gật đầu.

Thiên tử Nhân Tông khe khẽ gật đầu, rất vừa lòng với mấy câu tán dương này của tiểu thái tử, lại nói: “Ngọc Đức thái tử khen tặng như vậy, trẫm cũng cảm thấy an lòng, sau này nếu có cơ hội, mong Cao Li và Đại Tống qua lại nhiều hơn, thắt chặt bang giao giữa hai nước”, ngưng một chút, ngài tiếp, “Trẫm nhớ những ngày đầu khi hai vị tới thăm viếng, từng nói muốn cùng Đại Tống kết duyên Tần Tấn, chẳng hay sau nửa tháng, đã có ai vừa ý chưa?”

Những lời này vừa thốt ra, tất cả đều chấn động.

Chỉ thấy chúng nhân Khai Phong phủ chíu một cái ánh mắt bắn về phía Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, nhưng lại thấy vị thị vệ áo đỏ cúi đầu rũ mắt, ngồi vững như Thái sơn, ánh mắt chúng nhân lại chíu một cái bắn sang Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường thoáng kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt mờ ám của chúng nhân, không khỏi thót tim, sau lại suy nghĩ nguyên nhân hậu quả tỉ mỉ một hồi, liền nắm được ngay vấn đề then chốt, nhất thời khuôn mặt tuấn tú hơi đen lại, mồ hôi đầy đầu, thầm nghĩ:

Quả nhiên, quả nhiên! Ta đã nói rồi, lần này tới đây, sao trên dưới Khai Phong phủ lại đột nhiên đổi tính, đặc biệt khoản đãi Ngũ gia như thượng khách, thì ra là rắp tâm muốn ta đỡ vận đào hoa thay cho xú miêu.

Vừa nghĩ thông vấn đề then chốt, Bạch Ngọc Đường nhất thời đứng ngồi không yên, chỉ muốn trốn khỏi bữa tiệc, nhưng ngặt nỗi thân thể còn chưa động, bốn người bọn Vương Triều Mã Hán vốn ngồi xung quanh đột nhiên nhanh như chớp vây chặt Bạch Ngọc Đường ở giữa, tay đè tay, chân đè chân, nhất thời nửa bước cũng khó mà di chuyển.

Bạch Ngọc Đường mây đen bay đầy đầu: Thì ra bốn tên hiệu úy này đã có âm mưu từ trước, chẳng lẽ còn định bức hôn nữa phỏng?

Bạch Ngọc Đường bên này còn đang bận “yêu nhau trong sáng phang nhau trong tối” nên không chú ý đến những người còn lại. Trái ngược hẳn, phản ứng của tỷ đệ hoàng gia Cao Li thì rất lấy làm thích thú.

Chỉ thấy tiểu thái tử Ngọc Đức mặt hơi đỏ, liếc Ngọc Thanh công chúa bên cạnh một cái, “Ngọc Thanh tỷ tỷ, hay là tỷ tỷ nói thì thỏa đáng hơn…”

Ngọc Thanh công chúa khẽ cười: “Vẫn là Ngọc Đức thái tử nói đi.”

Tiểu thái tử Ngọc Đức gật gật đầu, đứng dậy, chỉnh lại y phục, ôm quyền hướng Hoàng đế Nhân Tông sang sảng thưa: “Chẳng giấu gì Tống đế, xác thực là đã có người vừa ý!”

“Ồ? Là người nào?”, vua Nhân Tông vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

“Người này võ nghệ cao cường…”

Bạch Ngọc Đường một cước đá văng Mã Hán đang túm chân trái.

“Nói năng không hề tầm thường…”

Bạch Ngọc Đường xuất chiêu bạch hạc tung cánh quăng Trương Long đang ôm tay phải.

“Phẩm đức cao khiết…”

Bạch Ngọc Đường ra chiêu mãnh hổ moi tim đẩy văng Triệu Hổ đang đè cánh tay trái.

“Là người của Khai Phong phủ…”

Đang định vỗ một chưởng đánh bay Vương Triều đang ôm chân phải mình thì Bạch Ngọc Đường sững lại, tứ đại hiệu úy cứng người, Bao đại nhân mặt mày trắng bệch, Công Tôn tiên sinh đen mặt, Kim Kiền thì hóa đá, còn Triển Chiêu thân hình thoáng chao đảo…

“Là Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ, Kim Kiền!”

“Phụt…”, một ngụm trà từ trong miệng Ngọc Thanh công chúa phun ra.

Chúng nhân Khai Phong phủ trước là kinh ngạc, sau thì phục hồi hành động.

Vương Triều buông chân phải của Bạch Ngọc Đường ra; Bạch Ngọc Đường và tứ đại hiệu úy đồng thời trở về chỗ ngồi; Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh khôi phục lại sắc mặt như bình thường; còn Kim Kiền thì thở phào một hơi.

“May mà không phải Ngũ gia ta…”, đây là Bạch Ngọc Đường.

“May mà không phải Triển đại nhân”, đây là tứ đại hiệu úy.

“May mà không phải Triển hộ vệ”, đây là Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh.

“May mà không phải Tiểu Miêu…”, đây là Kim Kiền.

“Vì sao lại là Kim Kiền?!”, đột nhiên một giọng nói cao vút cất lên đem mọi người từ trạng thái thả lỏng nhẹ nhõm trở về với hiện thực kinh hoàng.


Chỉ thấy Triển Chiêu hai mắt ẩn giấu nỗi lo lắng khiếp sợ, vỗ bàn đứng lên, khuôn mặt tuấn tú giờ đây trắng bệch không còn hột máu.

Chúng nhân lúc này mới hồi phục tinh thần, nhớ lại, nhất thời biến sắc.

“Là Tiểu Kim?”

“Là Kim Kiền?”

“Là Kim hiệu úy?”

“Là tôi?!!”

Tiểu thái tử Ngọc Đức thấy dáng vẻ chúng nhân như thấy ma, khẽ nhíu mày: “Vì sao không thể là Kim Kiền, có gì không thỏa đáng chứ?”

Có gì không thỏa đáng chứ?!

Rất rất không thỏa đáng đó!

Người mà võ nghệ cao cường, nói năng không tầm thường, phẩm hạnh cao khiết là chỉ Kim Kiền sao? Căn bản chính là treo đầu dê bán thịt chó, khác biệt một trời một vực!

Võ nghệ cao cường? Với một thân công phu mèo ba chân của Kim Kiền, đừng nói là so sánh với Bạch Ngũ hiệp và Triển hộ vệ, mà ngay cả Tứ đại hiệu úy cũng còn kém rất rất xa.

Nói năng không tầm thường… Chỗ này còn gần với thực tế một chút, bản lĩnh chặt chém giá cả của Kim Kiền xác thực không tầm thường.

Phẩm hạnh cao khiết? Đây, đây, tuy nói Kim Kiền bình thường không làm những chuyện đại gian đại ác gì, nhưng cũng chẳng phải thánh nhân quân tử, hai chữ cao khiết thực là còn lâu mới đạt tới.

Nghĩ đến đây, chúng nhân không khỏi thầm lắc đầu: Lẽ nào đây chính là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”?

“Khụ khụ, Ngọc Đức thái tử…”, Thiên tử Nhân Tông hồi phục lại tinh thần từ cơn chấn động, “Kim hiệu úy chưa quá mười lăm, mười sáu tuổi, Ngọc Thanh công chúa đã mười tám rồi, e là không xứng đôi…”

“Chuyện này và Ngọc Thanh tỷ tỷ thì có can hệ gì? Năm ngoái Ngọc Thanh tỷ tỷ đã gả cho đệ nhất tướng quân của Cao Li, phu thê ân ái, lần này chỉ là đi cùng Ngọc Đức thăm viếng Đại Tống mà thôi”, tiểu thái tử Ngọc Đức lại càng chau mày.

Hả?

Chúng nhân đồng thời kinh ngạc.

Chỉ thấy tiểu thái tử Ngọc Đức nhấc chân đi đến trước mặt Kim Kiền còn đang trợn mắt há mồm ngẩn cả ra: “Phụ vương nói, lần này đến Đại Tống, nếu Ngọc Đức gặp được người trong lòng, nhất định phải nắm chặt lấy, không được buông tay.”

Nói đến đây, tiểu thái tử mới tám tuổi đầu của Cao Li túm chặt lấy hai tay Kim Kiền, ngẩng lên vẻ mặt đoan chính, trang trọng nói: “Kim Kiền, ngươi có nguyện ý cùng Ngọc Đức về Cao Li làm thái tử phi của Ngọc Đức không?”

………

……



Một mảnh im lìm như chết.

“Phụt!!”, Bạch Ngọc Đường bên này vừa phun ra một âm thanh kỳ quái, nhưng hiềm vì Đương triều thiên tử đang có mặt ở hiện trường, nên đành cố gắng nuốt trở lại.

Bao đại nhân mặt đen, mồ hôi túa ra như tắm, Công Tôn tiên sinh thì đỡ trán, tứ đại hiệu úy thì mặt mày khiếp hãi đến đần cả ra…

Còn vị Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó, sau giây lát thân hình cứng đờ lại, đột nhiên bắt đầu tán phát khí lạnh.

“Hả? Hả hả?!”, Kim Kiền trợn tròn mắt nhìn tiểu thái tử chỉ cao tới thắt lưng mình, đầu quay mòng mòng hỗn loạn.

Đây, đây đây là cầu hôn sao? Hơn nữa còn là lời cầu hôn của thái tử một nước? Thái tử một nước bằng hoàng đế tương lai, thái tử phi bằng hoàng hậu tương lai, bằng mẫu nghi thiên hạ, bằng giàu nứt đố đổ vách, sang nhất nước, bằng nằm ăn rồi chờ chết…

Đương lúc Kim Kiền đang mặc sức tưởng tượng về viễn cảnh tươi đẹp sắp tới, đột nhiên một luồng kình lực túm lấy nàng kéo qua một bên, hai cánh tay nhất thời được gỡ khỏi tay tiểu thái tử Ngọc Đức, sau đó, bóng màu đỏ thẳng như cán bút hàn khí tán phát ngút trời đang đứng chắn ngay trước mắt nàng.

“Ngọc Đức thái tử điện hạ nói đùa rồi, Kim Kiền sao có thể gả cho thái tử điện hạ được?”

Chất giọng trong trẻo mà lạnh lùng kia ít nhiều đã lay tỉnh Kim Kiền.

Đúng rồi, cứ cho là thái tử một nước, thì tên tiểu quỷ này cũng chỉ mới bảy, tám tuổi đầu, mình đi làm cái qué gì? Làm con dâu nuôi từ bé sao?

Hình tượng “cải thìa nhỏ[2]” với số phận thê thảm kinh điển trong phim truyền hình nhất thời lướt qua trong đầu nàng.

[2] Cải thìa nhỏ: Là một nhân vật trong bộ phim “Kỳ án Triết Giang”, một trong bốn kỳ án cuối thời nhà Thanh. Cải thìa nhỏ tên thật là Tất Tú Cô, do từ nhỏ đã trắng trẻo xinh đẹp nên được mọi người gọi là “Cải thìa nhỏ”. Tú Cô thông minh khéo léo nổi tiếng, sau vì chồng bị bệnh chết, lại bị huyện lệnh Dương Tích Đồng vu hãm thông dâm cùng Dương Nãi Võ âm mưu giết chồng, hơn nữa còn dùng hình bức cung ép hai người phải nhận tội. Sau do người nhà không ngừng kêu oan lên trên, lại gặp đúng lúc triều đình đang đấu tranh chính trị, nên án oan của hai người mới được giải. Cuối cùng Tú Cô xuống tóc đi tu, tránh xa hồng trần đầy ân oán thị phi.

Sặc! Con dâu nuôi từ bé hình như đều không có kết cục tốt đẹp.

“Được Ngọc Đức thái tử điện hạ ưu ái là phúc phận nhưng, nhưng Kim Kiền đích thực không thể gả cho điện hạ…”, Kim Kiền vội vàng từ chối.

“Vì sao lại không thể?”, tiểu thái tử Ngọc Đức cũng nóng nảy.

“Đó là bởi vì…”

“Ha ha ha ha…”, một tràng cười lớn cắt ngang lời thoái thác của Kim Kiền.

Chỉ thấy Thiên tử Nhân Tông ngồi trên long ỷ, tay đỡ trán cười rộ, đến nỗi chảy cả nước mắt, hiển nhiên vô cùng nổi bật giữa đám người ngồi một đống mặt thộn ra.

Hồi lâu, vua Nhân Tông mới ngừng cười, đưa tay lau nước mắt, nói: “Bao ái khanh, chuyện này giao cho ái khanh, trẫm… trẫm đột nhiên nhớ ra trong cung còn có tấu chương chưa phê duyệt xong, đi trước một bước. Ngọc Đức thái tử, Ngọc Thanh công chúa, xin cứ tự nhiên.”

Dứt lời, vua Nhân Tông liền đứng lên, mang theo một hàng thái giám cung nữ rồng rắn nối nhau rời đi, chỉ là bóng lưng màu vàng sáng trong đám người kia cứ run run không ngừng.

Hoàng thượng vừa đi, không khí trong Thưởng Xuân viên nhất thời thoải mái hẳn.

Ngọc Thanh công chúa vội tiến lên, kéo tiểu thái tử Ngọc Đức ra sau lưng, lại hướng Bao đại nhân thi lễ nói: “Bao đại nhân chê cười rồi, Ngọc Đức tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện…”

“Vì sao Ngọc Thanh tỷ tỷ lại nói như vậy? Ngọc Đức tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Ngọc Đức và Kim Kiền đích thực đã có quan hệ da thịt thân mật…”

Một câu nói như sấm dậy đất bằng, sét đánh giữa trời quang, oanh tạc khiến cho chúng nhân Khai Phong phủ cháy sém khét lẹt.

Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, tứ đại hiệu úy, sáu đôi mắt như những mũi tên cắm phập vào Kim Kiền.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mờ ám đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, quét đi quét lại mấy bận liền.

Tuy nhiên lúc này Kim Kiền lại không rảnh để bận tâm. Bởi hiện tại, vị Tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó đứng trước mặt đang bộc phát sát khí như dời non lấp bể, đủ để khiến cho Kim Kiền mềm nhũn sụm gối quỳ xuống.

“Kim Kiền!” gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu ngập tràn sát khí, quanh thân băng tuyết vần vũ, khiến cho người ta phải khiếp sợ, “Ngươi lại làm cái gì?”

“Triển, Triển… thuộc, thuộc hạ cái gì cũng chưa làm…” Kim Kiền rụt cổ, run giọng nói.

Có trời đất chứng giám, lần này mình tuyệt đối tuân thủ đúng pháp luật, thành thành thật thật, cái gì cũng chưa làm hết, tại sao lại nói “lại làm cái gì”?

Mặc dù tiểu thái tử thoạt nhìn thì vô cùng đáng yêu, ngon mắt, nhưng mình còn chưa tiến hóa đến độ có cái sở thích yêu trẻ con đâu!!

“Cái gì? Ngươi, ngươi lại dám nói cái gì cũng chưa làm!”, tiểu thái tử Ngọc Đức vừa nghe nhất thời nổi giận, hét lên, “Hôm đó, ngươi ngã từ trên nóc nhà xuống, bản, bản thái tử đang tắm, ngươi đã nhìn, nhìn thấy thân thể của bản, bản thái tử, rõ ràng là có quan hệ da thịt thân mật…”

Một trận gió lạnh thổi qua thân hình cứng ngắc của chúng nhân, còn sát khí kinh người của vị Tứ phẩm hộ vệ nào đó dần dần tiêu tán.

“Khụ khụ, Ngọc Đức, quan hệ da thịt thân mật không phải là ý này.” Ngọc Thanh công chúa ho khan hai tiếng giải thích.

“Không phải ư?”, tiểu thái tử Ngọc Đức bàng hoàng, “Vậy là ý như thế nào?”

“Khụ khụ khụ…”, Ngọc Thanh công chúa lại ho khan một trận, trong đó còn xen lẫn tiếng ho khan của chúng nhân, “Đệ còn nhỏ, đợi đến khi đệ lớn lên tự nhiên sẽ biết, khụ, tóm lại là, đệ không thể lấy vị Kim hiệu úy này làm thái tử phi.”

“Vì sao không thể? Cứ cho là Kim Kiền và Ngọc Đức không có quan hệ da thịt thân mật, nhưng Ngọc Đức thích Kim Kiền, muốn lấy hắn làm phi, có gì mà không được?”

“Bởi vì… Khụ, Kim Kiền là nam tử”, Ngọc Thanh công chúa bất đắc dĩ đáp.


Tiểu thái tử Ngọc Đức chớp chớp mắt: “Vì sao nam tử thì không thể lấy? Phụ hoàng nói chỉ cần là người trong lòng Ngọc Đức thì đều có thể, lại không nói phải là nữ tử.”

Chúng nhân câm nín hỏi trời xanh.

“Bởi vì nam tử chỉ có thể lấy nữ tử làm vợ”, Ngọc Thanh công chúa day huyệt thái dương đáp.

“Chỉ có thể lấy nữ tử?”, tiểu thái tử Ngọc Đức tựa hồ không tin, lại hướng mọi người xung quanh chứng thực.

Chúng nhân vội vàng gật đầu.

Tiểu thái tử Ngọc Đức lại nhìn Ngọc Thanh công chúa, nhăn mặt chun mũi hỏi, “Thật sự là như vậy?”

“Thật sự là như thế!”, Ngọc Thanh công chúa khẳng định.

Tiểu thái tử Ngọc Đức cắn môi nhìn Kim Kiền hồi lâu, đột nhiên vành mắt đỏ lên, quay đầu chạy đi.

“Ngọc Đức! Ngọc Đức!”, Ngọc Thanh công chúa thở dài, hướng chúng nhân Khai Phong phủ thi lễ, rồi đuổi theo đệ đệ.

Chúng nhân Khai Phong phủ còn lại đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nhìn nhau, thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ.

“Tiểu Kim, may mà ngươi không phải là nữ tử, nếu không nhất định sẽ bị gả cho tiểu thái tử”, Bạch Ngọc Đường nhướn mày, phe phẩy quạt thản nhiên nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, may mà Kim Kiền không phải nữ tử, nếu không Kim Kiền sẽ phải lấy chồng nước người, như thế thì đại sự hỏng bét rồi!”, Triệu Hổ cũng lẩm bẩm nói.

“Ồ, những lời này có nghĩa là thế nào?”, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hứng chí.

“Nếu Kim hiệu úy đi, sau này Khai Phong phủ mua sắm vật tư phải tìm người nào để mặc cả trả giá?”, Vương Triều khuôn mặt lo lắng.

“Nếu Kim hiệu úy đi, sau này nếu gặp phải tội phạm có võ nghệ cao cường, lấy ai dùng dược đạn bí chế để trợ giúp Triển đại nhân bắt kẻ gian?”, Mã Hán nói.

“Không sai, không sai! Nếu Kim hiệu úy đi Cao Li, sau này phủ nha thiếu tiền chi dùng, còn ai có thể đem kiếm tuệ, đai lưng, dây buộc tóc của Triển đại nhân đi bán với giá cao để bù vào chi phí tiêu dùng cho phủ nha? Còn ai có thể đem lời ăn tiếng nói bình thường của Triển đại nhân biên soạn thành những đoạn thuyết thư bán cho Ngõa Tứ kiếm chút bạc mời các huynh đệ uống rượu?”, Trương Long cũng lớn giọng góp lời.

“Nếu Kim Kiền mà đi, sau này lúc Triển đại nhân không vui, há không phải chỉ có thể tìm mấy huynh đệ chúng tôi đứng trung bình tấn, luyện công, múa đao để nguôi giận sao?”, Triệu Hổ vẻ mặt kinh hoàng kêu lên.

“Ồ…”, Bạch Ngọc Đường như bừng hiểu ra, nhìn Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đang giả bộ ngắm cảnh xa xa, lại liếc sắc mặt tái xanh của Kim Kiền, cùng khuôn mặt đen sạm của Triển Chiêu, gật đầu phát biểu, “Thì ra là như vậy, xem ra Khai Phong phủ thiếu Tiểu Kim thật đúng là phiền phức to!”

“May mà chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, sợ bóng sợ gió một hồi”, tứ đại hiệu úy vỗ ngực thở phào nói.

“May thật, may thật…”, Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt phụ họa, trong đôi mắt hoa đào lóe lên tia sáng ám muội.

***

Ba ngày sau, thái tử và công chúa Cao Li mang rất nhiều đặc sản cao cấp lên đường trở về nước. Trước khi đi, toàn thể Khai Phong phủ y theo thánh chỉ tiễn đưa. Trên đường đi chúng nhân Khai Phong phủ đã phát huy tinh thần truyền thống bảo vệ Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ trước đó đem áp dụng một cách vô cùng nhuần nhuyễn và sâu sắc, để bảo vệ Tòng hiệu úy lục phẩm Kim Kiền cẩn mật, trước sau, trái phải, trên trời dưới đất, nghiêm ngặt không tả xiết.

Tiểu thái tử Cao Li hai mắt đỏ ké như mắt thỏ, dáng vẻ đáng thương vô ngần, ba phen bốn bận định xáp tới, nhưng ngay cả vạt áo của Kim Kiền cũng chẳng chạm vào được, cuối cùng không còn cách nào khác, dưới sự thúc giục của Ngọc Thanh công chúa, chỉ đành quay gót không tình nguyện rời đi, bước được một bước lại ngoái đầu mấy lần.

Tỷ đệ hoàng gia Cao Li vừa đi, báo động cao nhất lập tức được giải trừ, trên dưới Khai Phong phủ đều thở phào nhẹ nhõm, ai về vị trí người nấy, tất thảy đều khôi phục lại quỹ đạo như bình thường.

Chỉ là có con chuột bạch nào đó tự nhận là có giao tình không nhỏ với công chúa Cao Li đột nhiên không từ mà biệt, khiến chúng nhân cảm thấy có chút khó hiểu.

Nên biết Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường mỗi lần tới, nếu không chọc cho Ngự miêu đại nhân của Khai Phong phủ xù lông rút kiếm đại chiến mấy trăm hiệp, thì tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chui về hang chuột, nhưng lần này lại yên lặng rời đi không một tiếng động như vậy, sao không khiến người ta cảm thấy quỷ dị cho được.

***

“Kim Kiền!!”

Một tiếng rít dài bay ra từ trong phòng thị vệ của Phu Tử viện, chỉ thấy bóng màu đỏ nhanh như điện vọt tới Tam Ban viện, một chưởng vỗ nát cửa viện của Tam Ban viện.

Trong Tam Ban viện, chúng nha dịch đang trêu chọc đùa giỡn nhau đồng thời sững lại, nhìn bóng màu đỏ đang đứng bên ngoài cửa viện toàn thân nộ khí xung thiên.

“Triển, Triển đại nhân?!”, chúng nhân vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Kinh ngạc là vì Triển đại nhân trước nay vốn nho nhã ôn hòa, đối đãi với mọi người đều có lễ, vì sao lại mang dáng vẻ đỏ mặt tía tai nổi giận đùng đùng như vậy. Nghi hoặc là bởi chẳng lẽ vị Tòng hiệu úy lục phẩm nào đó lại làm chuyện kinh thiên gì chăng?

“Kim Kiền đang ở đâu?!”, Triển Chiêu bước lên, sát khí vần vũ quanh thân khiến cho cỏ cây hoa lá tan nát hết cả.

Chúng nha dịch đồng thời thoái lui một bước, soạt một tiếng tách ra thành một con đường, chỉ vào Kim Kiền đang cuộn mình núp sau bàn đá.

Người bị chỉ run lập cập, lẩy bà lẩy bẩy đứng lên, nặn ra vẻ mặt cười như mếu: “Không, không biết Triển, Triển đại nhân có chuyện gì quan trọng?!”

Tiểu, Tiểu Miêu lại làm sao vậy? Mấy ngày nay vì để vỗ về trái tim bi thương của mình khi để vuột mất cơ hội làm thái tử phi của Cao Li, mình vẫn luôn ở trong phòng đếm bạc, không làm cái gì cả… Hẳn là… chưa làm cái gì mà…

Vừa thấy Triển Chiêu mặt mũi sát khí đằng đằng, tim Kim Kiền đã vọt tuốt đi đâu rồi chẳng còn trong ngực nữa.

Triển Chiêu bước từng bước đến trước mặt Kim Kiền, gân xanh trên trán bùng nổ, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm, hồi lâu, mới nghiến răng thốt ra một câu:

“Kim hiệu úy, ngươi đem vật đó của Triển mỗ bán ở chỗ nào rồi?”

“Vật đó? Là vật gì?”, Kim Kiền sửng sốt.

Triển Chiêu lại bước lên, sát khí tăng mạnh, khiến cho chúng nhân xung quanh khiếp hãi lùi lại mấy bước.

“Ngươi đem vật đó của Triển mỗ bán ở đâu rồi?”

“Triển, Triển đại nhân, thuộc, thuộc hạ thật sự không hiểu…”, Kim Kiền dưới sức ép của sát khí, đầu lưỡi cũng xoắn lại run rẩy hệt như lá vàng rơi trong gió.

Kim Kiền nói không hiểu, nhưng chúng nha dịch bên kia lại hiểu ra mấy phần.

“Ôi trời, Kim Kiền, chắc không phải ngươi lại trộm kiếm tuệ của Triển đại nhân làm Bách tác để bán chứ? Không đúng, Tết Đoan ngọ còn lâu mới tới…”

“A, ta biết rồi, chắc chắn là Kim Kiền ngươi lại đem dây buộc tóc của Triển đại nhân bán cho các tiểu thư nhà quan rồi!”

“Không phải, không phải, đích thị là Kim Kiền lại mang đai lưng của Triển đại nhân bán cho hoa khôi của Ỷ Thúy lâu…”

“Khẳng định là dây buộc tóc của Triển đại nhân…”

“Sai rồi, là đai lưng…”

Chúng nha dịch nói ra một câu, sắc mặt của Triển Chiêu lại đen đi một phân, một thân sát khí kinh người khiến cho gốc cổ thụ trăm năm trong viện rung lên bần bật.

Chúng nha dịch vô cùng thức thời đều ngậm miệng lại, lủi nhanh ra góc tường, nối nhau chuồn khỏi viện.

“Được! Được lắm!!”, Triển Chiêu trừng mắt lườm cái người họ Kim nào đó đang sắp co rúm lại, sụm xuống đất, khuôn mặt tuấn tú lúc thì đen, lúc thì đỏ, lúc lại trắng bệch, “Kim Kiền, Triển mỗ hỏi lại lần cuối, ngươi đem thứ đó của Triển mỗ bán cho chỗ nào rồi?!”

Kim Kiền rụt cổ, lưỡi xoắn hết lại, muốn khóc mà không có nước mắt: “Triển, Triển đại nhân, mặc dù thuộc, thuộc hạ đích thực từng bán kiếm tuệ, đai lưng, dây buộc tóc của Triển đại nhân…”, lại run lẩy bẩy một trận, “Nhưng, nhưng mấy ngày nay thuộc hạ tuyệt đối tuân thủ đúng luật pháp, trung thực an phận thủ thường, chưa từng lấy thứ gì của Triển đại nhân. Nếu Triển đại nhân không tin, thuộc hạ xin giơ tay lên trời lập lời thề…”

Nói đến đây, Kim Kiền đột nhiên khựng lại.

Khoan đã! Không đúng rồi!

Ngày thường những đồ vật nhỏ như kiếm tuệ, dây buộc tóc, đai lưng bị mình đem đi bán, Tiểu Miêu này đối với vụ án thì thẩm tra rất kỹ lưỡng tỉ mỉ, còn với mình thì luôn sơ ý nên chưa từng phát hiện ra, vì sao hôm nay lại đuổi tới tận cửa, hơn nữa còn như vậy… Ừm… Kim Kiền lại liếc trộm sắc mặt Triển Chiêu một cái… Thẹn quá hóa giận ư?

Chẳng lẽ là vật gì ghê gớm lắm?! Hoặc giả là bảo vật tổ truyền gì đó?

Kim Kiền bất giác nộ khí bốc lên ngùn ngụt.

Quá đáng quá rồi! Tên trộm nào to gan như vậy, ngay cả thứ mình không dám tơ tưởng mà cũng trộm! Quả thật là coi trời bằng vung, phách lối vô cùng!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền bỗng ngẩng đầu lên, ôm quyền sắc giọng nói, “Triển đại nhân rốt cuộc bị mất thứ gì vậy, xin Triển đại nhân hãy nói cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ cùng bốn vị hiệu úy đại nhân thay Triển đại nhân tróc nã kẻ đó về, tìm về vật bị mất, trả lại sự trong sạch cho thuộc hạ, giáo huấn cho tên trộm vặt lớn gan dám đến Khai Phong phủ trộm đồ.”

Những lời này vừa thốt ra, lại đổi lấy một trận trầm mặc quỷ dị của Triển Chiêu.


Chỉ thấy một vệt mây hồng chầm chậm phủ lên đôi má Triển Chiêu, sau đó, lại là gân xanh ngoằn ngoèo chạy dọc chạy ngang bùng nổ.

“Kim Kiền, ngươi còn dám xảo biện! Cái, cái đó… ngoại trừ ngươi, còn có kẻ nào…”, Triển Chiêu gầm lên một tiếng, hai tay co chặt thành quyền, toàn thân cứng ngắc, thình lình vươn một tay ra, xách cổ Kim Kiền túm đi.

Trong Khai Phong phủ, tiếng kêu thảm thiết của Kim Kiền vọng tới tận mây xanh.

“Triển đại nhân, xách hai mươi cân tỏi đi tuần phố cũng quá khoa trương rồi!”

“Thuộc hạ bị oan mà!”

“Triển đại nhân, rốt cuộc ngài bị mất thứ gì vậy?!!”

“Ba, ba mươi cân tỏi?! Không phải chứ!!”

***

Cùng thời gian đó, ở một nơi phong cảnh mỹ lệ tên Hãm Không đảo, hay còn là hang chuột.

“Ngũ đệ, đệ mang gì từ Biện Lương về vậy? Lại còn đựng trong tay nải lớn thế này.”

“Hả hả? Ngũ đệ, đây đều là tiết y mặc trên người của nam tử, đệ mang những thứ này về làm gì?”

“Đúng thế, hơn nữa… hình như đều là đồ cũ bị người ta dùng rồi? Ai da! Ngũ đệ, Hãm Không đảo chúng ta mặc dù không tính là giàu nứt đố đổ vách, nhưng mấy bộ quần áo này thì vẫn có thể mua được!”

“Ngũ đệ? Vì sao đệ lại cười quái dị như vậy?”

“Hí hí, những thứ… tiết y có dính mùi nước tiểu mèo này không phải là dễ tìm đâu nha…”

“Quác… quác… quác…”, một đàn quạ đen hứng chí bừng bừng bay xẹt qua bầu trời.