Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 2 - Chương 18

Công Tôn mưu trí thỉnh đồ đệ Y Tiên.

Phủ nha lần hai thẩm vấn An Lạc hầu.

Theo sau Công Tôn tiên sinh cùng Triển Chiêu, Kim Kiền càng
đi càng cảm thấy bất an, lục phủ ngũ tạng nhảy loạn xạ, dự cảm không lành lúc
trước lại nổi lên lởn vởn trong lòng, xua không đi, gạt không xong, hệt như mùi
hôi trong vải bó chân của mấy bà lão ngập tràn trong mũi, khiến người ta khó chịu
đến cực điểm.

Đến khi ba người vào tới sương phòng của phủ nha, Công Tôn
tiên sinh sai đóng cửa lại, chuông cảnh báo trong lòng Kim Kiền réo vang, lông
mao toàn thân dựng đứng theo bản năng, chỉ muốn xông ra cửa mà tháo chạy, nhưng
trước đôi mắt sắc bén như chớp như điện của Công Tôn tiên sinh, làm sao có nửa
cơ hội mà chạy thoát chứ.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh sắc mặt đen sạm đi, gọi Triển
Chiêu đến bên cạnh giường, nói: “Triển hộ vệ, xin hãy nằm úp sấp xuống giường”.

Triển Chiêu cứng đờ lưng, vội vàng thấp giọng từ chối:
“Không cần phiền Công Tôn tiên sinh, Triển mỗ chẳng qua là…”.

“Triển hộ vệ, có cần tại hạ giúp không?”, Công Tôn tiên sinh
nghe thế khóe miệng lại nhướng lên, một nụ cười thân thiết thoáng hiện trên
khuôn mặt nho nhã.

Kim Kiền đứng bên rùng mình một cái, dự cảm không lành trong
lòng lại càng tăng lên, thầm nghĩ: Đại sự không ổn rồi, vào lúc này Công Tôn
Trúc Tử lộ ra vẻ mặt tươi cười, lại còn cười đến độ ấm áp tựa gió xuân, cả
gương mặt như bừng sáng… Dựa vào dự cảm siêu cấp của một người hiện đại như
mình đây mà đoán, thì chỉ có bốn chữ thôi: Lành ít dữ nhiều…

Triển Chiêu thấy gương mặt tươi cười của Công Tôn tiên sinh,
thân hình liền chấn động, khắc sau liền im lặng lập tức y theo lời mà cởi giày
ra lẳng lặng nằm úp sấp trên giường.

Công Tôn tiên sinh lúc này mới khẽ gật đầu, quay lại nói với
Kim Kiền: “Kim bổ khoái…”.

Lời này vừa thốt ra, liền bị tiếng kêu cao vút của Kim Kiền
cắt ngang:

“Công Tôn tiên sinh có gì sai bảo, thuộc hạ dù phải vào nơi
nước sôi lửa bỏng cũng quyết không chối từ!”.

Công Tôn tiên sinh nghe xong không khỏi sửng sốt, định thần
nhìn kỹ sắc mặt của Kim Kiền, nét cười trên khuôn mặt càng tăng.

Chỉ thấy Kim Kiền mặt mày trắng bệch, so vai ôm quyền, hệt
như đang đối mặt với kẻ địch.

“Chỉ là tại hạ muốn hỏi Kim bổ khoái thân thể có chỗ nào
không ổn không?”

“Nhờ… nhờ hồng phúc của tiên sinh, không có chỗ nào không ổn
cả!”, lòng lại thầm kêu: Công Tôn Trúc Tử, xin ngài đấy, đừng cười nữa, cười vậy
khiến tôi sởn cả gai ốc toàn thân, tim đập nhanh như chạy, cả người từ trên xuống
dưới chỗ nào cũng rất rất không ổn đấy!

Công Tôn tiên sinh nghe xong gật gật đầu, lại nói: “Nếu đã vậy
thì, xin Kim bổ khoái qua giúp một tay, cùng tại hạ xử lý vết thương của Triển
hộ vệ”.

“Thuộc hạ quyết không chối từ… Hả?”.

Kim Kiền mở miệng hùng hồn đáp, sau đó mới cảm thấy không ổn,
chớp chớp mắt, thầm nghi hoặc:

Vết thương? Vết thương của Tiểu Miêu? Bị thương ở đâu? Trên
đường đi Tiểu Miêu ngoại trừ sắc mặt có hơi kém một tí, ra mồ hôi nhiều một tí,
y phục rách một tí, thì làm gì có vết thương nào?

Khoan đã!

Rách… y phục?

Lẽ nào!!!

Kim Kiền ánh mắt cứng ngắc di chuyển đến quan phục rách te
tua sau lưng Triển Chiêu, lúc này dự cảm không lành lúc trước liền ập tới như
sóng dồn như hồng thủy, đập thẳng vào mặt.

Công Tôn tiên sinh lấy hòm thuốc từ trong tủ ra, rồi rút ra
một cái kéo, nói với Kim Kiền: “Kim bổ khoái, phiền bổ khoái lại đây cùng tại hạ
cắt quan phục phía sau lưng Triển hộ vệ ra”.

“Thuộc… thuộc hạ tuân lệnh”.

Kim Kiền sắc mặt trắng bệch tiến lên, hai tay cứng ngắc kéo
quan bào màu đỏ, đang trong tình trạng te tua, phía sau lưng Triển Chiêu lên, để
Công Tôn tiên sinh cắt từng nhát từng nhát một.

Mỗi một nhát cắt, dây thần kinh trong não Kim Kiền lại như đứt
một cái.

Mà phần vải quan bào phía sau lưng Triển Chiêu không biết bị
thứ gì ngấm vào mà cứng như ván, lúc kéo cắt hệt như đang cắt trên giấy bìa
các-tông, âm thanh xoèn xoẹt vang lên. Đến khi cắt xong quan phục, lộ ra áo
trong, da đầu Kim Kiền liền phát run, toàn thân ớn lạnh, đứng ngây tại chỗ.

Rốt cuộc Kim Kiền cũng nhớ ra dự cảm không lành này vì sao lại
giống như đã từng gặp rồi: Trong đêm đầu tiên đi thăm viếng phủ Hầu gia, lúc bả
vai Triển Chiêu bị thương, Kim Kiền cũng có thứ cảm giác kinh hồn bạt vía y như
vậy.

Chỉ thấy dưới lớp quan phục rách nát của Triển Chiêu, áo lót
phía trong vốn có màu trắng tinh giờ đã chẳng nhìn ra được màu ban đầu nữa mà
chuyển thành màu đỏ đen, phần vải rách còn dán chặt vào lưng; định thần nhìn kỹ,
thì đó chính là vết máu đã khô trộn lẫn với bùn đất, những mảnh vải rách ấy khô
cứng như đá, dính sát vào lưng, khó có thể tách ra được; trên đó còn có vài sợi
vải màu đỏ dính chặt, rõ ràng là quan phục đã từng cùng với áo trong dán vào
lưng, sau khi bị cắt ra thì còn dính sợi vải lại. Nhìn phần vải của quan bào bị
cắt ra, toàn bộ đều bị máu thấm đẫm, rồi sau đó khô lại cứng như giấy bìa, chỉ
có điều quan bào màu đỏ, nếu không nhìn kỹ, căn bảo khó có thể phát hiện ra.

Trầy da toác thịt, máu chảy ướt đẫm áo, sự đau đớn ấy kinh
khủng nhường nào!


Công Tôn tiên sinh nhìn thương thế của Triển Chiêu, không khỏi
thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Triển hộ vệ thật là…”.

Nói được nửa câu rồi lại không nói tiếp nữa.

“Chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại”, giọng
nói trầm trầm của Triển Chiêu từ phía giường vang lên.

“Haizz…”, Công Tôn tiên sinh lại thở dài một tiếng, tựa như
có chút bất đắc dĩ, nét cười trên khuôn mặt dần tan đi, ngưng một chút mới nói
với Kim Kiền: “Kim bổ khoái, phiền bổ khoái đi lấy một chậu nước nóng về đây…
Kim bổ khoái, Kim bổ khoái?”.

Công Tôn tiên sinh gọi hai tiếng, không thấy Kim bổ khoái trả
lời mới quay lại nhìn, thì thấy sắc mặt Kim Kiền đen sì, da mặt rúm ró, thân
hình run rẩy, cơ hồ không đứng vững nổi.

Lại nói về Kim Kiền, thấy thương thế sau lưng Triển Chiêu nhất
thời hai mắt tối lại, hồi tưởng đến những chuyện trước đó mà không khỏi thót
tim hoảng hồn:

Vết thương như thế này, khẳng định là bị đá sắc cào vào rồi…

Mà đá sắc ấy…

Nhớ lại thời điểm tìm cách mở cánh cửa trong mật thất có sờ
soạng một hồi những bức tường lởm chởm không bằng phẳng trong đó, Kim Kiền lại
càng cảm thấy khổ sở:

Nhất định là Triển Chiêu trong lúc rơi xuống đã dùng lưng
mình ma sát với tường đá để giảm tốc độ…

Chả trách trong mật thất, Nam hiệp nội công thâm hậu lại lâu
tỉnh đến vậy, thậm chí trong lúc đó còn thở ngắt quãng, rên rỉ không ngừng…

Chả trách khi ấy nghe thấy tiếng xé vải, sợ là Triển Chiêu
đem phần quan bào đẫm máu trên lưng xé ra, hòng che giấu vết thương…

Chả trách Triển Chiêu từ trước đến nay luôn tự mình làm mọi
việc không nhờ đến ai, lại hạ lệnh cho mình lần mò lên xuống tìm cửa ra trong mật
thất… Với cái lưng bị thương như thế, đừng nói khom người tìm kiếm, e là ngay cả
đi lại cũng rất khó khăn…

Chả trách sắc mặt Tiểu Miêu lại trắng như tờ giấy, mồ hôi đầy
mặt…

Chậc chậc…

“Tấm lưng hoàn mỹ” của Nam hiệp danh chấn giang hồ, Ngự tiền
tứ phẩm đới đao hộ vệ, thần tượng đứng đầu Khai phong phủ lại bị hủy bởi một
phút sai lầm của mình, nếu nói về trách nhiệm liên đới… Ôi mẹ ơi, trời muốn diệt
ta rồi!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền cơ hồ như muốn ngất xỉu, chỉ cảm thấy
dương thọ của mình đã hết, có muốn sống cũng vô vọng, đã ở ngay trước mặt đầu
trâu mặt ngựa báo danh rồi.

Một phen suy nghĩ xoay chuyển vèo vèo của Kim Kiền, hai người
bên cạnh không hề hay biết, chỉ thấy dáng vẻ của Kim Kiền lúc đó, thì cho là
Kim Kiền tự trách mình đã làm liên lụy đến Triển Chiêu, mà chính mình lại không
phát hiện ra thương thế của Triển hộ vệ, nên áy náy dằn vặt trong lòng.

Công Tôn tiên sinh nhìn Kim Kiền, khẽ thở dài nói: “Kim bổ
khoái không cần phải tự trách mình, Triển hộ vệ cố ý giấu giếm thương tích,
trên đường đi lại không nhìn rõ, Kim bổ khoái không phát hiện ra cũng là lẽ tự
nhiên… Nếu không phải tại hạ có hiểu biết sâu sắc về Triển hộ vệ, e là cũng bị
Triển hộ vệ qua mặt”, dừng một chút, lại nói, “Kim bổ khoái trước nên đi lấy một
chậu nước nóng, rửa sạch vết thương cho Triển hộ vệ”.

Kim Kiền lúc này mới hoàn hồn, đờ đẫn gật gật đầu, lảo đảo
đi ra phía cửa.

Công Tôn tiên sinh thấy Kim Kiền đã rời đi, lúc này thần sắc
mới hòa hoãn chút ít, lấy một cái bình từ trong hòm thuốc ra, dốc lên lưng Triển
Chiêu.

Nhất thời liền nghe thấy Triển Chiêu hít vào một hơi khí lạnh.

Không lâu sau, bùn đất, đá vụn cùng máu khô trên lưng Triển
Chiêu dần dần rã ra, Công Tôn tiên sinh vội dùng khăn lau đi, cho đến khi máu
chảy ra biến thành màu đỏ tươi mới dừng lại, tiếp đó lấy thuốc bột ra rắc lên
trên miệng vết thương. Chỉ là không biết vô tình hay cố ý, lực tay hơi mạnh,
khiến cho người nằm trên giường hít khí lạnh liên miên, mồ hôi ào ạt túa ra.

Công Tôn tiên sinh từ từ ngước mắt lên nhìn Triển Chiêu một
cái, lực tay vẫn không giảm, lời nói thốt ra không nhanh cũng không chậm:

“Triển hộ vệ quả nhiên định lực hơn người, vết thương này
tuy không nặng nhưng da thịt trầy trụa rất đau đớn, nếu là người thường e đã sớm
đau đến ngất đi, nhưng Triển hộ vệ chẳng những không lộ ra nửa phần mà còn có
thể đi lại bình thường, tìm được những nhân chứng quan trọng nữa, thậm chí ngay
cả Kim bổ khoái cũng giấu được… Công Tôn Sách bội phục”.

“…Tiên sinh quá khen rồi”.

“Chỉ là tại hạ có một chuyện không rõ”.

“…Tiên sinh cứ hỏi”.

“Nam hiệp Triển Chiêu võ nghệ siêu quần, khinh công tuyệt đỉnh,
cho dù là sơ ý rơi xuống hầm tối, tất sẽ có ngàn vạn cách để thoát thân an
toàn, vì sao lại bị thương như vậy?”.

“Việc này…”

“Trừ phi Triển hộ vệ phải chịu sức nặng của hơn một người, hẳn
là sức nặng của hai người rồi, nên tốc độ rơi xuống rất nhanh, bởi thế mới đưa
ra hạ sách này, dùng lưng ma sát với tường đá để giảm tốc độ rơi…”

“Cái đó…”

“Nếu là hai người cùng lúc rơi xuống, vì sao Triển hộ vệ
không dùng bảo kiếm đâm vào vách tường để làm chậm tốc độ rơi? Chẳng lẽ khi ấy
hai tay của Triển hộ vệ không cử động được… Nhưng hai tay Triển hộ vệ lại không
hề bị thương… Ừm… Tại hạ bạo gan phỏng đoán, nhất định là Triển hộ vệ vì bảo vệ
chu toàn cho người kia nên đã dùng hai tay ôm chặt lấy người đó, bởi vậy mới
không rảnh tay dùng kiếm đâm vào vách tường”.

“Khụ khụ…”

“Nhưng tại hạ lại càng không hiểu, với thân thủ của Triển hộ
vệ, việc dùng một cánh tay để bảo vệ người kia đã là thừa sức, vì sao lại phải
dùng hai tay?”.

“Khụ khụ khụ…”

“Mọi người đều nói Nam hiệp điềm tĩnh chín chắn, suy tính kỹ
càng trước rồi mới hành động, nhưng vì sao lần này lại thất sách như thế? Chẳng
lẽ trước đó đã xảy ra chuyện gì làm Triển hộ vệ phân tâm, tâm thần bối rối? Kỳ
lạ, kỳ lạ quá…”

“Khụ khụ khụ khụ… Công Tôn tiên sinh…”

“Hửm? Vì sao Triển hộ vệ lại kho khan như vậy? Chẳng lẽ đã
nhiễm phong hàn rồi? Chờ chút, để tại hạ bắt mạch chẩn bệnh cho Triển hộ vệ, chắc
chắn thuốc vào bệnh sẽ tiêu trừ!”

“Công Tôn tiên sinh…”

“Ôi… Mạch tượng của Triển hộ vệ nhanh như thế, xem ra tình
huống không ổn rồi, tại hạ phải đi bẩm báo với Bao đại nhân đã, sau đó mới tính
tiếp…”

Người nằm trên giường nhất thời mây đen bay đầy đầu, vội
vàng nói:

“Công Tôn tiên sinh, sau này Triển mỗ nhất định sẽ chú ý, sẽ
không dễ dàng bị thương nữa, lần này… mong Công Tôn tiên sinh rộng lượng bỏ qua
cho”.

Công Tôn tiên sinh thu ngón tay bắt mạch lại, sắc mặt trầm
xuống nói: “Triển hộ vệ nói thế sai rồi, đó là chức trách của Công Tôn Sách,
sao có thể qua loa được?”.

Chỉ thấy hai hàng lông mi của người trên giường khẽ run lên,
trên gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ lúng túng ngượng ngùng, hồi lâu sau mới nói:
“Triển mỗ cam đoan, sau này bị thương sẽ tuyệt đối không giấu giếm, nhất định sẽ

để Công Tôn tiên sinh chẩn trị kịp thời…”.

Công Tôn tiên sinh nghe xong, lúc này mới từ từ giảm bớt lực
tay, một nét cười thoáng hiện trên khuôn mặt nho nhã: “Triển hộ vệ nói phải,
đúng thực là vết thương ngoài da, không cần phải bẩm báo đại nhân”.

“Khụ khụ… Triển mỗ đa tạ”.

Gió sớm lay tàn liễu,

Tường đá ánh lửa vương,

Lửa tàn lay bóng đổ

Lích tích hồn đà bay.

Trong phòng bếp của phủ nha Trần Châu, lửa trong lò lay động,
tàn lửa bắn ra, hơi nước mờ mịt vờn quanh bếp, làm nổi bật bóng người chập chờn
theo ánh lửa, dáng vẻ u u ám ám, mới nhìn qua còn tưởng hồn ma hiện về nhân thế.

Người này ngồi xổm trước bếp, hai tay ôm đầu, thở vắn than
dài, miệng không ngừng rì rầm, tựa như sư ông tụng kinh, lại như ruồi nhặng vo
ve, đó chính là Kim Kiền đang “rút ra kinh nghiệm xương máu, kiểm điểm lại công
tác”:

“Hừ hừ, đúng thật là ‘khôn ba năm, dại một giờ’, ‘Quan Âm
ngàn mắt cũng sẽ nhìn nhầm’… Nghĩ xem mình đường đường là một người hiện đại,
còn là đại đệ tử đích truyền của Y Tiên, Độc Thánh, hai thân phận song hành như
thế, ấy vậy mà lại để một con mèo qua mặt, ngớ ngẩn đến nỗi không phát hiện ra
vết thương trên lưng của Tiểu Miêu… Thật hổ thẹn với Đảng, với nhân dân, với
các vị hương thân phụ lão của tương lai… hổ thẹn với sư phụ đã dốc lòng dạy dỗ,
hổ thẹn với danh tiếng của nhị vị ân sư… Đại sư phụ, Nhị sư phụ, đệ tử không
còn mặt mũi nào gặp hai người nữa, may mà đệ tử nhìn xa trông rộng, trước giờ
chưa từng tự xưng là môn hạ của nhị vị sư phụ, nếu không chắc chắn sẽ làm hoen ố
thanh danh của hai người… Sau này đệ tử nhất định sẽ phát huy tinh thần này, bền
lòng vững chí đến cùng…”

Nói đến đây Kim Kiền không khỏi hồi tưởng đến “tình trạng
thê thảm” của cái lưng Triển Chiêu, nhất thời lại thấy rùng mình ớn lạnh, tiếp
tục lầm rầm nói:

“Haizz… Cái gọi là ‘vạn điều dâm loạn đều từ tâm mà ra’,
trên đầu chữ ‘sắc’ có một con dao, anh hùng khó qua ải “Mỹ Miêu”, tuy mình trên
thông thiên văn dưới tường địa lý, hiểu biết tám điều vinh, tám điều nhục[1] ,
lại tiến cùng thời đại, nhưng hiềm vì ‘con người không phải là thánh nhân, có
ai mà không phạm sai lầm’… huống hồ phút trước là ‘kiss scene’, phút sau đã lâm
vào cảnh sinh tồn tử vong, tâm trí mình bị rối loạn, hai mắt mờ đi, nhất thời
sơ suất, không kịp thời kiểm tra phát hiện ra vết thương trên người Triển đại
nhân, cũng là có nguyên do của nó…”

[1] Nguyên văn “bát vinh bát sỉ” (八荣八耻),luận
thuyết này do Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân
dân Trung Hoa, Hồ Cẩm Đào xây dựng và đề xướng, đã gây được tiếng vang rất lớn
trong xã hội. Dưới đây là nội dung của “bát vinh bát sỉ” (bản dịch của PGS. TS
Nguyễn Kim Sơn):

Lấy yêu tổ quốc làm vinh, tổn hại tổ quốc làm nhục

Lấy phục vụ nhân dân làm vinh, xa rời nhân dân làm nhục

Lấy đề cao khoa học làm vinh, ngu dốt làm nhục

Lấy chuyên cần làm vinh, lười nhác làm nhục

Lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, hại người lợi mình làm nhục

Lấy thành thực giữ tín làm vinh, thấy lợi quên nghĩa làm nhục

Lấy tuân thủ pháp luật kỷ cương làm vinh, phạm pháp làm nhục

Lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, kiêu sa dâm dật làm nhục.

Đưa tay lên xoa xoa lông mày, Kim Kiền dừng một chút, rồi đột
nhiên, đứng phắt dậy, trán nổi đầy gân xanh, đỉnh đầu bốc khói, đi thành vòng
tròn giữa bếp cả giận nói:

“Hừ
hừ, xét đến cùng tất cả đều là họa do con mèo kia gây ra, bị thương rồi cũng
không thèm nói, lại còn giấu giấu giếm giếm, lừa lừa gạt gạt, lẽ nào anh ta thật
sự cho rằng mình là mèo, bị thương rồi trốn vào góc tường liếm láp vài cái là
có thể khỏi sao?! Được rồi, dù sao cũng là cái lưng của ngài, ngài không muốn
nói tôi cũng chả cưỡng cầu… Nhưng nói gì thì nói cái lưng ấy đã bị thương rồi,
vết thương đó lại vì cứu mình mà ra, Công Tôn tiên sinh lại biết mình có y thuật,
Triển đại nhân ngài chịu đựng vết thương thê thảm nhường ấy, mà tôi lại không hỏi
lấy một câu… Ngày sau Công Tôn Trúc Tử hay lão Bao hỏi đến thì… Triển đại nhân,
ngài không chỉ hại tôi mang tội bất nghĩa, mà còn đẩy tôi vào hố lửa!!! Chẳng
ngờ từ khi mình gia nhập Khai Phong phủ đến nay, vẫn luôn thận trọng thật thà
chăm chỉ, gian nan cố gắng giấu tài, nay lại lâm vào cảnh lật thuyền trong
rãnh… Ông trời ơi, công lý ở chỗ nào chứ?!”

“Khụ
khụ…”

Kim Kiền đang độc thoại rất hăng say hùng hồn, phẫn uất dâng
trào, tình cảm sục sôi, thì bỗng nghe thấy sau lưng vang lên một tràng ho khan,
liền giật nảy mình, quay đầu lại, nhất thời bị dọa cho kinh hoàng thất sắc, đứng
đực nguyên tại chỗ.

Chỉ thấy ngoài cửa phòng bếp, một người mặc nho sam, đầu vấn
khăn vuông, ba chòm râu đen nhánh, mặt tựa phấn trắng, đó chính là Công Tôn
Sách, sư gia kiêm quản gia của Khai Phong phủ!

“Công…
Công Công Công Công Tôn tiên sinh…”

Kim Kiền chỉ cảm thấy lưỡi như bị xoắn lại tựa bện dây thừng,
rất lâu sau mới thốt ra được mấy chữ.

Ôi mẹ ơi! Công Tôn Trúc Tử ở đây từ lúc nào vậy?

“Khụ
khụ… Kim bổ khoái…”

Công Tôn Sách cả người đứng thẳng, khuôn mặt nho nhã tỏ vẻ
điềm tĩnh, mới nhìn thì thấy không khác lúc bình thường là mấy, chỉ là hai vai
cứ hơi hơi run lên, ba chòm râu đen nhánh rung rung.

Kim Kiền vội thở ra hít vào hai lần, ổn định lại tâm thần, bụng
thầm kêu:

Bình tĩnh, bình tĩnh, hãy nghĩ đến Giang tỷ, Hoàng Kế Quang,
khi gặp khó khăn họ đều kiên cường kháng cự. Lúc này, nơi này, ngàn vạn lần
không được rối loạn, phải lấy bất biến ứng vạn biến.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền nuốt hai ngụm nước bọt, cố làm ra vẻ
bình tĩnh hỏi, “Công… Công Tôn tiên sinh có chuyện gì cần sai bảo thuộc hạ?”.

“Chỉ
là tại hạ cảm thấy kỳ quái, Kim bổ khoái chẳng qua chỉ đi lấy một chậu nước
nóng, vì sao lại mất thời gian như vậy?”, Công Tôn tiên sinh không nhanh không
chậm nói.

“Nước?
À đúng đúng, nước nóng, nước vừa mới sôi… Thuộc hạ sẽ mang vào cho Triển đại
nhân ngay”.

Lúc này Kim Kiền mới nhớ ra chuyện Công Tôn tiên sinh giao
phó, vội quay người đem nước nóng trong nồi trên bếp đổ vào chậu, rồi bưng lên
đang định bước ra ngoài.

“Kim
bổ khoái không cần gấp như thế”, Công Tôn tiên sinh đột nhiên nói, “Vết thương
của Triển hộ vệ tại hạ đã xử lý xong rồi, hiện giờ Triển hộ vệ đã ngủ, Kim bổ
khoái không nên quấy rầy”.

Hả?

Kim Kiền nghe xong, từ từ đặt chậu nước xuống, chớp chớp mắt,
có chút khó hiểu, thầm nghĩ: Nếu đã không cần nước nóng, sao Công Tôn Trúc Tử lại
sai mình đi lấy nước nóng làm gì? Thế chẳng phải là cởi quần đánh rắm… làm chuyện
thừa thãi sao?

Không đúng, Công Tôn Trúc Tử này lòng dạ đen tối, hành động
thế nhất định là có thâm ý khác…

Éc! Chẳng lẽ Công Tôn Trúc Tử cố ý điều đi để chuyên tâm thu

thập những hành vi bất lương của mình từ Tiểu Miêu, sau này còn “thanh toán” một
thể?!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền nhất thời đổ mồ hôi lạnh toàn thân,
hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh thấy dáng vẻ của Kim Kiền, lại hơi mỉm cười,
nói: “Chắc hẳn Kim bổ khoái đã đoán ra, tại hạ điều Kim bổ khoái rời đi là có ý
khác”.

Éc éc éc éc éc éc!!! Không phải chứ?!

“Tại
hạ thấy vết thương đau đớn trên lưng Triển hộ vệ, thực không đành lòng, thế nên
mới muốn nói mấy câu riêng tư với Kim bổ khoái”.

Éc éc éc éc éc éc!!! Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi…

“Kim
bổ khoái có cái nhìn như thế nào về Triển hộ vệ?”

Éc éc éc éc éc éc!!! Tiêu rồi tiêu rồi… Ủa?

Cái nhìn? Cái nhìn gì?!

Kim Kiền nghe xong nhất thời thộn ra, chớp chớp mắt vài cái,
vẫn không hiểu được.

Thấy Công Tôn tiên sinh, thần thái trang nghiêm, vẻ mặt
nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Tim nảy lên một cái, Kim Kiền đành phải căng óc, cố gắng dốc
hết ruột gan, chắp chắp vá vá mấy lời ngợi ca lại:

“À… Triển đại nhân là người trung quân ái
quốc… trung thành tận tâm, chân thành thẳng thắn, tấm lòng ấy có trời đất chứng
giám, nhật nguyệt thấu tỏ, à… võ công cái thế, nhân phẩm vô song… khinh công
tuyệt đỉnh, quang minh lỗi lạc… Cái đó… Lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với
Triển đại nhân cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng…”

“Kim
bổ khoái cho rằng như thế?”, Công Tôn tiên sinh đột nhiên cắt ngang lời diễn
thuyết thao thao bất tuyệt của Kim Kiền, hỏi.

“Tất…
tất nhiên là thế, những lời này của thuộc hạ, đều xuất phát từ tận tâm can!”,
Kim Kiền nghiêm sắc mặt, ôm quyền sang sảng nói.

Công Tôn tiên sinh nhìn Kim Kiền một cái, rồi gật đầu, khe
khẽ thở dài: “Lời Kim bổ khoái nói rất đúng, Triển hộ vệ trung thành tận tâm,
trên đối với giang sơn xã tắc, dưới đối với lê dân bách tính công lao không thể
xem nhẹ, chỉ là…”.

“Chỉ
là…?”, Kim Kiền bất giác tiếp lời hỏi. Lòng lại nghĩ: Lẽ nào Công Tôn Trúc Tử
cũng cảm thấy Tiểu Miêu quá “lam nhan họa thủy”?

“Tại
hạ lo lắng Triển hộ vệ quá tận tâm với chức trách, vì xã tắc bách tính mà không
để tâm tới sự an nguy của bản thân. Không giấu gì Kim bổ khoái, Triển hộ vệ từ
khi nhậm chức ở Khai Phong phủ tới nay, thương tích lớn nhỏ xuất hiện không ngừng,
mà Triển hộ vệ lại không muốn để đại nhân lo lắng rồi phân tâm, nên thường giấu
giếm thương thế, từng có mấy lần làm cho thương thế chuyển biến xấu, cơ hồ khó
có thể cứu chữa… Trên dưới Khai Phong phủ đều nhìn thấy trong mắt mà đau đớn
trong lòng, tại hạ đã khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng Triển hộ vệ luôn luôn bỏ
ngoài tai, tại hạ thực sự đau lòng đến không chịu nổi…”.

Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh nhắm mắt lắc đầu, khuôn mặt
lộ ra vẻ không đành lòng, đau xót ngập tràn.

Kim Kiền nghe đến đây, lại hồi tưởng đến những hành động trước
kia của Triển Chiêu, tim không khỏi thắt lại, thầm nghĩ: Èo, thì ra con mèo này
có tiền sử từ trước rồi! Báo hại mình áy náy cả nửa ngày trời.

“Kim
bổ khoái!”, Công Tôn tiên sinh đột nhiên cao giọng gọi, làm cho Kim Kiền giật nảy
mình, ngước mắt lên nhìn lại càng kinh ngạc hơn.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh hai tay ôm quyền, lạy dài trên đất.

“Công
Tôn tiên sinh?! Đây là vì sao?!”, Kim Kiền hoảng hốt hô lên một tiếng, vội vàng
chạy đến đỡ Công Tôn tiên sinh đứng lên.

Công Tôn tiên sinh lại kiên trì không dậy, trầm giọng nói:
“Công Tôn Sách có một chuyện muốn nhờ, nếu Kim bổ khoái không đáp ứng, Công Tôn
Sách sẽ quỳ lạy mãi mà không đứng lên”.

Gì?!

Kim Kiền chỉ cảm thấy mồ hôi chảy thành dòng trên lưng, da mặt
co rúm hết lại, thầm nghĩ: Éc éc éc éc, mình không nghe nhầm đấy chứ?! Công Tôn
Trúc Tử có chuyện muốn nhờ vả?! Đùa sao, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc
chắn không phải là chuyện tốt lành gì! Nếu mà đồng ý, sợ là nửa đời sau của mình
vĩnh viễn sẽ không có ngày nào yên, nhưng nếu không đồng ý… sợ rằng mình cũng
chả sống được đến nửa đời sau…

Thôi! Ta không vào địa ngục, thì còn ai vào địa ngục đây?!
Liều mình một phen vậy!!!

Nghĩ vậy, Kim Kiền da đầu căng ra, khóe miệng giật giật nói:
“Công Tôn tiên sinh xin hãy mau mau đứng dậy, tiên sinh có chuyện gì giao phó,
thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực để làm!”.

Công Tôn tiên sinh nghe vậy bèn từ từ đứng lên, ôm quyền
nghiêm sắc mặt nói: “Công Tôn Sách chỉ mong Kim bổ khoái sau này có thể quan
tâm nhiều hơn đến Triển hộ vệ, không để xảy ra chuyện Triển hộ vệ giấu giếm
thương thế nữa”.

Gì hở?!

Đôi mắt nhỏ dài của Kim Kiền thoắt cái liền biến thành một
đôi long nhãn.

“Công
Tôn tiên sinh khoan đã!!!”, Kim Kiền cao giọng hét lên, nhất thời làm xà nhà
rơi xuống đến mấy cân mọt gỗ, “Trọng trách như vậy, thuộc hạ tài hèn sức mọn, e
là khó có thể đảm trách”, lòng lại thầm kêu: Ôi ôi ôi ôi, ngày Cá tháng Tư á, ý
của Công Tôn Trúc Tử là muốn để mình giám sát Tiểu Miêu, không cho Tiểu Miêu chạy
loạn?! Oh my God, đó không phải là mèo nhà, mèo mướp, mèo Ba Tư thông thường
đâu, đó là “Ngự Miêu” vang danh thiên hạ nức tiếng giang hồ đó, mình một đứa gà
mờ đến nửa cân còn không biết là bằng tám lạng, sao có thể chú ý được đây? Huống
hồ còn muốn làm cho Tiểu Miêu không giấu giếm vết thương nữa? Mình làm gì có bản
lĩnh cỡ đó?

“Kim
bổ khoái nói thế là sai rồi”, Công Tôn tiên sinh khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:
“Kim bổ khoái khinh công vô song, sánh ngang với Triển hộ vệ, hơn nữa còn có y
thuật tinh diệu, tâm tư lại mẫn tiệp, dõi mắt khắp trên dưới Khai Phong phủ thì
sợ rằng cũng chỉ có Kim bổ khoái mới có thể đảm nhận trọng trách này”.

“…”,
Kim Kiền há hốc miệng, chỉ cảm thấy, muôn câu ngàn ý đều mắc kẹt trong cổ họng,
đến nửa chữ cũng khó thốt ra được.

“Triển
hộ vệ hôm nay vì Kim bổ khoái mà thân mang vết thương, đủ thấy Triển hộ vệ đối
với Kim bổ khoái tình như thủ túc, nghĩa như huynh đệ, nếu có Kim bổ khoái đi
theo bên cạnh Triển hộ vệ, ắt hẳn Triển hộ vệ khi hành sự cũng phải cân nhắc một
hai phần”.

“A…
Cái này…”, Kim Kiền giơ một cánh tay cứng ngắc lên, vừa mới định nói thì lại thấy
nét cười thâm thúy thoáng hiện trên khuôn mặt nho nhã của Công Tôn tiên sinh,
Công Tôn tiên sinh chắp tay vái một cái rồi nói:

“Triển
hộ vệ sau này xin phiền Kim bổ khoái”.

Dứt lời bèn nghênh ngang bỏ đi, để lại Kim Kiền với cánh tay
cứng ngắc giơ lên giữa không trung, gió sớm lạnh căm quét qua, cuốn tro bếp bay
lên vấn vít quanh thân, cảnh tượng thê lương vô hạn.

Này này này, Công Tôn Trúc Tử, ông đừng có quăng quả bom nổ
chậm của nhà ông cho tôi rồi ù té chạy thế chứ!!!

Sáng sớm hôm sau, tiếng trống thu canh vang lên, gà chỉ vừa

cất tiếng gáy, nhưng trước phủ nha Trần Châu lại là một cảnh tượng náo nhiệt.

Chúng bách tính cả nửa thành Trần Châu đều tụ tập, chen lấn
trên con đường nơi phủ nha tọa lạc, trong và ngoài cửa nha môn cũng bị vây kín,
ken đặc, đến nửa cơn gió cũng chẳng lọt qua nổi.

Cảnh tượng muôn người đổ xô ra đường như vậy không vì điều
gì khác mà là bởi Khâm sai Bao đại nhân, Bao Thanh Thiên, hôm nay phiên thứ hai
thẩm vấn quốc cữu đương triều, Bàng Dục. Chuyện lớn như thế, thử hỏi làm sao
dân chúng Trần Châu không quan tâm tột cùng cho được.

Lại nhìn trên công đường của phủ nha, hai tấm bảng “Túc
Tĩnh”, “Hồi Tỵ” vững vàng đặt hai bên, bức đại tự thếp vàng “Minh kính cao huyền”
treo chính giữa công đường; Bao đại nhân mặc áo mãng bào, càng tôn thêm vẻ uy
nghiêm của ngài; tứ đại Hiệu úy hông đeo đao, uy phong lẫm liệt; Công Tôn Sách
bút mực đầy đủ, giấy tờ chu toàn; Triển Chiêu vận quan phục còn đỏ rực hơn lửa,
nổi bật phong thái anh hùng. Dưới công đường, chúng nha dịch tinh thần hăng
hái, sát uy bổng đen bóng khẽ phản chiếu ánh sáng.

Đúng là: Uy danh Thanh Thiên nức tiếng vạn dặm, dạ đỏ lòng
son thiên hạ tỏ tường… Hay thay cảnh tượng uy nghiêm túc mục nhường ấy.

Mà trên công đường duy chỉ có hai người phá vỡ cảnh tượng
đó.

Một người ngồi bên hông công đường, chính là Bàng thái sư
đang bừng bừng lửa giận, hôm nay thẩm vấn con trai độc nhất của Bàng gia, tất
nhiên ông ta sắc mặt lầm lì, bộ dạng như muốn đập phá nơi đây.

Mà người còn lại, chính là Kim Kiền, sai dịch của Khai Phong
phủ, đang đứng ở cửa công đường.

Từ sau buổi nói chuyện với Công Tôn tiên sinh hôm qua, Kim
Kiền đã liên tiếp một ngày một đêm gặp ác mộng, như thể quỷ dữ đi vào giấc mộng,
không giây phút nào được yên ổn cả. Kết quả là bây giờ đôi mắt nhỏ dài thâm quầng,
đen kịt trũng sâu hệt như bị đấm, tơ máu trong mắt chằng chịt như mạng nhện,
dáng vẻ thực vô cùng uể oải ủ rũ.

Hai người này thần thái đối lập hẳn nhau, nhưng tựu chung lại
cũng là nét chấm phá tô điểm thêm cho phong cảnh.

Bao đại nhân ngồi chính giữa công đường quét mắt một vòng,
thần sắc nghiêm nghị, vỗ kinh đường mộc cao giọng: “Thăng đường!”.

“Uy
vũ…”

“Truyền
An Lạc hầu Bàng Dục!”

“Truyền
An Lạc hầu Bàng Dục…”

Không lâu sau, hai nha dịch đưa An Lạc hầu bước vào công đường.

Chỉ thấy Bàng Dục một thân gấm phục, bước đi vững vàng, tuy
sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng đôi mắt phượng lại bắn hàn quang ra bốn phía
khiến người ta không khỏi chấn động.

“Bàng
Dục bái kiến Bao đại nhân”, An Lạc hầu đi đến trước bàn xử án của Bao đại nhân,
chắp tay ôm quyền, nhàn nhã nói.

Chát!

Tiếng kinh đường mộc vang dội công đường, Bao đại nhân quát
lên: “Bàng Dục, đến trước công đường cớ sao không quỳ?”.

“Bao
đại nhân nói đùa rồi, bản hầu đường đường là quốc cữu, hưởng tước hiệu An Lạc hầu
thế tập, sao có thể quỳ trước một phủ doãn Khai Phong cỏn con?”, Bàng Dục chậm
rãi lên tiếng.

“Hay
cho một quốc cữu gia, hay cho một An Lạc hầu! Hầu gia có biết, hiện giờ bản phủ
phụng chỉ đến Trần Châu phát lương cứu nạn, chính là thay mặt Thiên tử xuất tuần,
đi đến đâu là như thánh giá giá lâm, Hầu gia có thể không quỳ trước bản phủ,
nhưng lẽ nào ngay đến thánh giá cũng không quỳ?”

“…”,
đôi mắt phượng của Bàng Dục nheo lại, thái dương giật giật.

“Bao
Hắc Tử! Ngươi chớ có khinh người quá đáng!”

Bàng thái sư bên kia nghe vậy liền giận đến rung râu, mắt trợn
trừng, vỗ ghế đứng phắt dậy, quát lớn.

“Bàng
thái sư, lẽ nào ngài cũng xem thường thánh giá?”, Bao đại nhân liếc mắt, lạnh
lùng nói.

“Bao
Hắc Tử, ngươi!”, Bàng thái sư giận đến mức râu bạc rung rung, hai tay nắm chặt
lại, đôi mắt hình tam giác căm hận trừng trừng nhìn Bao đại nhân, lát sau mới phun
ra nửa câu, “Bao Hắc Tử, ngươi chớ có cho rằng thân phận khâm sai sẽ có thể bảo
vệ được ngươi, sau này hồi kinh, lão phu nhất định sẽ ở trước mặt Thánh thượng
tham tấu ngươi một bản!”.

Bao đại nhân hơi gật đầu: “Bao Chửng xin đợi”.

“Hừ!”,
Bàng thái sư phất mạnh ống tay áo, căm giận ngồi xuống ghế.

Bao đại nhân ánh mắt sắc bén quét một cái rồi nhìn thẳng vào
An Lạc hầu Bàng Dục, vỗ kinh đường mộc nói: “Bàng Dục, sao còn không quỳ?!”.

Chúng nha dịch dưới công đường nghe vậy, lập tức nhất tề hô
vang: “Quỳ! Quỳ! Quỳ!…”.

Âm thanh như chuông đổ, vang vọng quấn quanh xà nhà cột trụ,
thoáng chốc khiến cho tiếng hô trong công đường tăng thêm ba phần uy nghiêm.

Chỉ thấy Bàng Dục sắc mặt đổi rồi lại đổi, khóe mắt khóe miệng
đều không ngừng giật giật, cứng ngắc hồi lâu sau mới từ từ kh người, quỳ gối xuống
đất.

Kim Kiền ở một bên thấy khó hiểu, thầm nghĩ: Hôm nay lão Bao
thẩm án thực có chút dài dòng, con cua con kia ít nhiều cũng được coi là hoàng
thân, cho dù không quỳ cũng có lý của nó, hà tất phải lãng phí thời gian vào ba
cái chuyện cỏn con như lông gà vỏ tỏi này chứ?

Nhưng đợi sau khi Bàng Dục quỳ xuống, nhìn lại không khí
trên công đường, Kim Kiền mới bừng tỉnh ngộ.

Chỉ thấy An Lạc hầu Bàng Dục vừa quỳ xuống, chúng nhân Khai
Phong phủ thần sắc đều biến đổi, ánh mắt sắc bén, khí thế nhất thời tăng vọt; lại
nhìn sang chúng bách tính đến nghe thẩm án, đều là dáng vẻ mặt mày hớn hở, kích
động khó kìm. Còn đám bên Bàng thái sư, tuy vẫn là vẻ mặt kiêu căng nhưng khí
thế hung hăng ngang ngược lúc trước đã bị áp chế giảm xuống vài phần; Bàng Dục
quỳ dưới công đường, thân hình thấp xuống một nửa, vẻ ngạo mạn cũng bị triệt
tiêu đi không ít.

Chậc chậc, thì ra thẩm án cũng chẳng khác gì kéo bè kéo cánh
đánh nhau cả, trước tiên phải phô trương thanh thế, tạo bầu không khí… bên nào
khí thế càng hung hăng ngang ngược, càng càn quấy, thì bên đó càng chiếm được
thế thượng phong, lúc ấy mới có thể ra tay giáng đòn phủ đầu, thắng trước một
ván.

“Bàng
Dục!”, Bao đại nhân giọng trầm xuống, gằn từng chữ một, “Ngươi tự ý dựng Nhuyễn
Hồng đường trong thành Trần Châu, cưỡng đoạt nữ tử con nhà lành, chế tạo xuân
dược, hãm hại vô số nữ tử; giết người giá họa, hại kẻ thiện lương; coi thôn xóm
như cá thịt, gieo ác một phương, những hành vi phạm tội ngập trời như vậy, còn
chưa nhận tội sao?!”.

Bàng Dục quỳ trước công đường, nghe xong lại cười nhạt một
tiếng, nói: “Bao đại nhân vì sao lại nói ra những lời này? Trước đó Bao đại
nhân từng vu hãm bản hầu giấu giếm tình hình hạn hán không báo lên trên, nhưng
không có bằng chứng, nay lại bịa ra rất nhiều tội danh để hãm hại bản hầu… Hừ hừ,
Bao đại nhân, bản hầu thật muốn hỏi ngài, đại nhân ngài rắp tâm mưu đồ như vậy
là vì sao?!”.

“Được,
bản phủ sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục!”, Bao đại nhân quát một tiếng, vỗ mạnh
kinh đường mộc, cao giọng hô: “Người đâu, đưa nhân chứng lên!”.


Kim Kiền nghe xong, nhất thời chấn động tinh thần, thầm
nghĩ: Chậc chậc, cuối cùng cũng đến lúc phô bày công lao vĩ đại của mình rồi!
Nhớ đến đám nữ tử trong mật thất kia đều là do mình mạo hiểm cả tính mạng cứu
ra, đến giờ mình vẫn còn bị hậu di chứng do mỏi mệt quá độ đây này, ăn không thấy
vị, ngủ không biết ngon, lại còn bị Công Tôn Trúc Tử chèn ép… Hừ, bằng chứng
thép vững vàng như núi mà mình phải dùng cả máu và nước mắt để thu thập về này,
nếu vẫn không thể kết tội được Bàng Dục thì có còn thiên lý nữa không? Lại thêm
vụ án của Trương Tụng Đức và Hoàng thị, Thu Nương, nhất định An Lạc hầu không
tránh khỏi liên quan. Hừ hừ, con cua con, chắc chắn lúc này ngươi sẽ “bí hơi ăn
không tiêu” đấy!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền lại càng nghiêm sắc mặt, hai mắt mở
to nhìn chằm chằm ra ngoài cửa công đường.

Quả nhiên không lâu sau, có hai nha dịch giải một người tiến
vào công đường.

Ớ?!

Kim Kiền vừa thấy người này liền sửng sốt.

Người tới không phải là người trong nhóm nữ tử bị nhốt tại mật
thất, cũng không phải Trương Tụng Đức, lại càng không phải là Hoàng thị, Thu
Nương, mà chính là một nam tử trung niên.

Chỉ thấy người này thân hình béo ú, bụng tròn như cái lu,
mày ngang mũi dọc những thịt là thịt, mắt nhỏ như mắt chuột, treo lên trên
khuôn mặt to như cái bánh là cái mũi cà chua đỏ au, tóc tai tán loạn, sắc mặt
xám ngoét như tro, thực lòng mà nói, nhìn hơi quen quen.

Ai nha!!!

Kim Kiền tìm kiếm trong đầu một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra:

Cái cái cái tên này không phải chính là tên “Bàng bụng lu”,
quản gia của Bàng phủ từng trêu ghẹo Tiểu Miêu, Bàng Đại đây sao? Truyền hắn
lên làm gì? Chẳng lẽ lão Bao muốn ra mặt thay cho Triển hộ vệ, muốn vì Tiểu
Miêu bị “vô lễ” một lần mà đòi công lý?