Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 2 - Chương 10

Thiên Hương lâu mời người trở ngại.

Vì hoa khôi Kim Kiền hiến kế.

Sắc trời đã tối, trăng khuyết treo cao, gió đêm hiu hiu thôi
xua đi cái oi bức của một ngày.

Góc tây nam Trần Châu là khu phố bán hoa, thanh lâu vô số,
lúc này vừa mới qua giờ thắp đèn, cả một khu phố dài đèn đuốc sáng trưng, từ xa
nhìn lại tựa như một con rồng lửa, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Tuy thiên tai hoành hành, bách tính chết đói vô số, nhưng những
kẻ phát tài kiếm lời lớn từ nạn hạn hán cũng không ít. Hơn nữa Trần Châu lại
cách biên thùy không xa, những thương nhân buôn bán từ nam ra bắc đều phải đặt
chân qua nơi đây, lại càng làm cho chốn trăng hoa này thêm phần náo nhiệt.

Trên đường, người qua kẻ lại đông nghìn nghịt, những giai
thanh gái lịch nói nói cười cười. Hai bên đường thanh lâu san sát, đèn lồng đỏ
treo cao, phía trên lầu cao, bên ngoài cửa, một hàng oanh oanh yến yến, áo đỏ
áo xanh, cười duyên rộn ràng, tiếng đàn tiếng sáo, mơ mơ hồ hồ, quấn quýt vấn
vương, câu hồn đoạt phách.

Chính giữa phố hoa là một toàn kiến trúc ba tầng lầu, là
thanh lâu số một, số hai ở Trần Châu, tên gọi Thiên Hương lâu. Thiên Hương lâu
có nàng hoa khôi Băng Cơ, tiếng đẹp lan xa, khuynh thành khuynh quốc, tài sắc vẹn
toàn, tài hoa tột bậc, nhưng bởi tính cách nàng lạnh lùng kiêu ngạo, rất coi trọng
bản thân, thế nên nàng còn có tiếng là ngàn vàng cũng khó mua được nụ cười.

“Vị công tử này, ngài tới vừa kịp lúc, buổi biểu diễn của
Băng Cơ còn một khắc nữa là bắt đầu, trước tiên ngài hãy cầm lấy tấm thẻ bài
này, vào trong rồi hãy căn cứ theo số thứ tự ghi trên thẻ mà ngồi vào chỗ, ắt hẳn
sẽ có thể gặp được Băng Cơ.”

Bên ngoài cửa lớn Thiên Hương lâu, có một gã gia nô đen đúa
ngồi chính giữa cửa, trước mặt hắn là một cái bàn bằng gỗ, trên mặt bàn bày đầy
những hàng thẻ bài, trên mặt thẻ có viết số thứ tự, chính là thẻ bài vào cửa của
Thiên Hương lâu.

Cũng bởi tiếng tăm vang xa của Băng Cơ mà mỗi ngày những kẻ
ái mộ danh tiếng của nàng tìm đến Thiên Hương lâu nhiều không kể xiết, cho nên
tú bà mới nghĩ ra một cách, hàng ngày bán thẻ vào cửa, chỉ những khách có thẻ
này mới có thể vào trong mà diện kiến dung nhan của Băng Cơ. Số thẻ càng nhỏ
thì chỗ ngồi càng gần với nơi Băng Cơ biểu diễn. Kể từ đó, vì mấy tấm thẻ ngồi
đầu mà khách làng chơi có thể nói là tranh nhau vỡ đầu, trời còn chưa tối đã
phái người đến xếp hàng đoạt số, nếu tranh không được thì sẽ ra giá cao để mua,
cho nên cũng vì việc mua bán thẻ bài này mà Thiên Hương lâu thu được không ít
ngân lượng.

“Tiểu ca, thẻ này phát thế nào?”

Gã gia đinh đang bán rất sôi nổi bỗng nghe có người hỏi, liền
ngẩng đầu lên đon đả cười nói theo phản xạ: “Vị công tử này…”

Nói được nửa câu liền lập tức nuốt nửa câu sau về.

Trước mặt hắn là một thiếu niên mảnh khảnh, mày rậm mắt nhỏ,
vẻ mặt tươi cười, thân vận áo vải, mũ vải trên đầu đội lệch, là cách ăn mặc của
gã sai vặt, mới nhìn qua thì thấy tướng mạo tên nhóc này rất tầm thường, nhưng
nhìn lại thì cũng thấy mày mặt hiện lên vài phần thanh tú.

Gã gia đinh nhìn cách ăn vận của thiếu niên nọ thì lập tức
như biến thành người khác, sắc mặt sa sầm xuống, bực bội nói: “Đi đi đi đi, tên
tiểu tử thối này từ đâu chui ra, với bộ dạng này của ngươi mà đòi thẻ bài, e là
có lột da rút xương ngươi đem đi bán cũng chẳng đủ tiền mua thẻ.”

Thiếu niên kia bị gã gia đinh khinh bỉ cho một phen nhưng
cũng chẳng tức giận, vẫn tươi cười như trước nói:

“Tuy ta không trả nổi phí mua thẻ bài này, nhưng công tử nhà
ta thì trả nổi.”

“Công tử nhà ngươi?”

Thiếu niên cười he he một tiếng, quay đầu hô: “Công tử, chỗ
này phát thẻ bài.”

Gã gia đinh nhìn theo, liền thấy có ba người bước ra từ
trong đám đông.

Hai người đi phía trước đều ăn vận như hộ vệ, dáng hình vạm
vỡ, vừa nhìn đã biết là con nhà võ. Người bên trái khoảng trên dưới hai mươi
lăm, hai mươi sáu tuổi, người bên phải ước chừng tuổi vừa qua hai mươi. Hai người

đi đến trước mặt gã gia đinh rồi đứng tách sang một bên, lộ ra người phía sau.

Gã gia đinh ngước mắt lên nhìn, nhất thời hít vào một hơi
khí lạnh.

Người này, chân mang tất trắng bằng lụa đi hài gấm tựa đạp
trên mây, thân vận áo dài nhuộm màu ánh trăng, thắt lưng đeo đai bằng ngọc phỉ
thúy, dây buộc tóc trắng như tuyết, người thẳng như cây tùng cây bách; lướt lên
khuôn mặt người này, đôi mày lưỡi mác tựa dáng núi dài đến tóc mai, đôi mắt sâu
thẳm lấp lánh như thu trọn cả bầu trời sao, sống mũi cao thẳng, môi mỏng tựa vết
đao chém, tuấn tú nho nhã, cốt cách sáng ngời.

Tuy gã gia đinh đã lăn lộn ngang dọc ở khu phố hoa này nhiều
năm, gặp qua vô số hạng người, nhưng cũng chưa từng gặp được người tuấn tú văn
nhã như thế, nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới hồi phục tinh thần,
liền vội vàng cười bồi, nói: “Tiểu nhân có mắt không tròng, thì ra là đại gia
ngài tới! Lâu như vậy rồi mà ngài không đến, làm cho các cô nương của Thiên
Hương lâu chúng tôi nhớ ngài muốn chết.”

Câu này vốn là những lời mà thường ngày gã gia đinh vẫn mời
chào khách làng chơi, cho nên hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ buột miệng nói ra
theo phản xạ, chẳng ngờ hai gã hộ vệ bên người vị thiếu gia này liền biến sắc.

Người hộ vệ khuôn mặt ngăm đen liền nghiêm mặt lại, ánh mắt
lộ ra vẻ dữ dằn, gằn giọng quát: “Không được vô lễ!”

Gã gia đinh bị dọa cho giật thót mình, thiếu chút nữa thì
ngã ngồi xuống đất.

Tên sai vặt thiếu niên đứng bên thì suýt nữa bật cười thành
tiếng, liền vội vàng bước lên dàn hòa: “Thẻ bài này rốt cuộc bán thế nào?”

“Năm… năm mươi lượng…”, gã gia đinh đáp.

“Cái gì?!”

Tên sai vặt đột nhiên hét lên một tiếng, túm chặt lấy cổ áo
gã gia đinh, gầm lên như hung thần ác sát.

Gã gia đinh vừa mới bị đại hán mặt ngăm đen dọa cho một trận
không nhẹ, lại bị tên sai vặt quát tiếp, mồm miệng nghẹn ứ, ú ớ hồi lâu mới sửa
lại thành: “Năm… năm lượng một cái…”

“Thế còn chấp nhận được!”, tên sai vặt đen mặt, không tình
nguyện móc trong túi tiền ra mấy lượng bạc vụn đặt lên bàn.

Gã gia đinh cũng không đếm lại, vội vàng cầm một thẻ bài đưa
lên.

Tên sai vặt nhận lấy nhìn một cái, sắc mặt càng đen hơn, tóm
lấy gã gia đinh hỏi: “Số một trăm năm mươi tám? Xếp xa như vậy, làm sao có thể
gặp được Băng Cơ? Ngươi đang đùa giỡn chúng ta hả?”

Gã gia đinh vội vàng xua tay đáp: “Gặp được, gặp được, sau
khi vào Thiên Hương lâu, căn cứ theo số trên thẻ bài này mà ngồi, đợi đến khi
Băng Cơ biểu diễn xong, lại dâng lễ vật theo yêu cầu của Băng Cơ, nếu có thể
làm Băng Cơ vừa ý thì sẽ trở thành khách đêm nay của Băng Cơ.”

Tên sai vặt nghe xong, sắc mặt rốt cuộc cũng hòa hoãn buông
gã gia đinh ra.

Gã gia đinh vội vàng đứng thẳng dậy, hướng vào trong hô: “Số
một trăm năm mươi tám, tất cả bốn vị đại gia, tiếp đón chu đáo.”

Bốn người bước qua gã gia đinh, đi vào trong.

Vừa đi, một hộ vệ trong đó vừa khẽ nói với vị công tử vận y
phục bằng gấm: “Triển đại nhân, theo như thuộc hạ thấy, cho dù vào được Thiên
Hương lâu này mà muốn đơn độc gặp gỡ Băng Cơ, sợ cũng không dễ dàng gì.”

Công tử áo gấm, cũng chính là Triển Chiêu, khẽ nhíu mày, trầm
ngâm giây lát rồi nói với tên sai vặt: “Kim Kiền, ngươi có cách gì không?”

Kim Kiền lại chẳng có vẻ gì là hoang mang hay luống cuống cả,
quay đầu nhìn Triển Chiêu một cái, tràn đầy tự tin đáp: “Binh đến tướng ngăn,
nước tràn đắp đất”. Lòng lại thầm nghĩ: Có cái gì mà lo lắng nào? Với cách ăn vận
của Tiểu Miêu hôm nay, cho dù là Hằng Nga trong cung Quảng Hàn thì cũng bị mê
hoặc đến thất điên bát đảo ấy chứ, huống chi là một nàng Băng Cơ.

Những lời này vừa thốt ra, liền đổi lấy ánh mắt vô cùng thiếu
tin tưởng của Trương Long, Triệu Hổ.

Kim Kiền cũng chẳng để ý, chỉ thong thả đi phía trước.

Mấy người bọn họ đi xuyên qua đình viện, bước vào sảnh chính
của Thiên Hương lâu. Trong sảnh chính của Thiên Hương lâu này, trần cao một trượng
có dư, lụa mỏng phất phơ, đèn lồng đỏ đan xen như lưới, hai hàng lan can cầu
thang dẫn lên lầu trên được chạm trổ tỉ mỉ. Chính giữa đại sảnh dựng một cái
đài cao, trên bày mẫu đơn, dưới trải thảm lông dê, phía sau đài cao treo một tấm
rèm bằng trúc, họa bức hoa sen khoe sắc trên hồ. Phía đối diện đài cao có bày mấy
chục chiếc bàn tròn, mỗi bàn lại phối hợp vài chiếc ghế mây, thẻ bài đặt thẳng
đứng trên bàn cùng một đĩa hoa quả, bình rượu và mấy cái chén; hầu hết các bàn
đều bị khách làng chơi đến đây tầm hoan vui thú ngồi chật kín, chỉ còn lại một
hai bàn trống. Rất đông nữ tử xinh đẹp mỹ miều ngồi xen kẽ trong đó, được khách
nhân khoác vai ôm eo, người thì kính rượu, người thì đút hoa quả, nói cười lả
lơi không ngớt.

Mấy người bọn họ vừa bước qua bục cửa, tú bà liền vung vẩy
khăn tay đỏ sẫm, dưỡn dẹo đi đến, nhìn y như con cá chình không xương vậy, tú
bà đon đả chào mời: “Ôi, bốn vị đại gia, mời vào trong, các con đâu, mau…”

Đến khi tú bà nhìn kỹ người mới đến thì mấy câu chào mời
bình thường vẫn quen nói bỗng nhiên nghẹn lại, hồi lâu sau mới tiếp tục hô:
“Các con đâu, còn không mau ra chào các vị đại gia!”

Tiếng hô này, rất rõ ràng, cao hơn bình thường đến mấy phần,
lập tức thu hút sự chú ý của các cô nương trong sảnh.


Nhất thời các cô nương trong Thiên Hương lâu nhìn đến ngẩn
ngơ.

Chỉ cảm thấy vị công tử áo gấm trước mặt này tựa như làn gió
mát lành lướt qua mặt, tựa như ánh trăng chiếu rọi lòng người, trong một thoáng
liền thấy như có dòng suối mát trong chảy qua nơi trăng hoa hỗn tạp này, khiến
tâm hồn mỗi người được thanh tịnh.

Có điều sau một thoáng này, các cô nương liền hoàn hồn lại,
mười mấy cô nương chưa tiếp khách hệt như kiến thấy đường lập tức bâu lấy, người
nào người nấy đều muốn bổ nhào lên người vị công tử tuấn tú văn nhã này.

Nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã bị Trương Long, Triệu Hổ
phía trước Triển Chiêu ngăn lại.

Triển Chiêu không một dấu vết lùi về sau nửa bước, giơ thẻ
bài trong tay lên nói: “Các cô nương, có thể dẫn đường cho tại hạ được không?”

Các cô gái tất nhiên là bằng lòng rồi, liền vội vàng đưa mấy
người bọn họ đến bàn đặt thẻ bài số một trăm năm mươi tám.

Triển Chiêu ngồi xuống, mắt nhìn thẳng, thần thái nghiêm
túc, lưng thẳng như thân tùng, dường như có một tầng khí hộ thể bao quanh mình,
khiến các cô gái chẳng có cách nào lại gần; Trương Long, Triệu Hổ thì như hai
ông môn thần, nối tiếp nhau ngồi sát xuống hai bên Triển Chiêu, sát đến nỗi khoảng
cách nửa bước chân cũng chẳng chừa, làm cho mười mấy nữ tử kia trừng mắt, giậm
chân đấm ngực, mè nheo hồi lâu cũng chẳng thấy sắc mặt ba người thả lỏng đi
chút nào, đành phải ngồi xuống cạnh Trương Long, Triệu Hổ và Kim Kiền.

Kim Kiền ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ, ra sức nín cười, tưởng
chừng như sắp bị nội thương đến nơi, thầm nghĩ: Làm gì có khách làng chơi nào đến
kỹ viện giống như thế chứ? Quả thực còn nghiêm trang hơn cả thẩm án trên công
đường, cứ thế này thì chưa đợi được đến lúc Băng Cơ xuất hiện, thân phận của
chúng ta đã bị bại lộ rồi.

Lại nhìn các cô nương kia, cứ muốn ngả người vào Triển
Chiêu, nhưng khốn khổ thay Triển Chiêu lại có chính khí hộ thân, muốn mời rượu
Trương Long, Triệu Hổ lại e sự bộ mặt nhăn nhó của hai người họ, nhìn trái nhìn
phải, cuối cùng, thôi thì phải chuyển hướng, chọn tiếp vị khách được xem là “tốt
nhất” vậy, tất cả cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt sà tới bên cạnh Kim Kiền, trái
một cô rót rượu, phải một cô gắp thức ăn, đặt Kim Kiền vào vị trí trung tâm.

“Công tử, phải chăng đây là lần đầu tiên công tử tới đây?”

“Nô gia kính tiểu ca một ly.”

“Tiểu ca, điểm tâm của Thiên Hương lâu nức tiếng khắp gần
xa, nô gia đút cho ngài một miếng nhé?”

Kim Kiền bị chúng sinh vật đồng giới vây quanh thành đàn, thể
hiện đủ mọi cử chỉ ân cần, nhão nhoẹt, mấy ly rượu cứ lắc lư đưa tới trước mặt
Kim Kiền, che bên phải, đẩy bên trái, chối từ mãi không xong, khiến tóc gái rồi
lông mao toàn thân Kim Kiền dựng hết cả lên, lòng thầm kêu gào xui xẻo quá:
Tiêu Miêu có dáng vẻ nghiêm nghị cùng chính khí hộ thân, lại thêm hai ông môn
thần kia ngồi cạnh, đến một kẽ hở cũng chả chừa, tất nhiên là an tâm kê cao gối
vô ưu vô lo rồi. Chỉ khổ cho cái thân mình, khách làng chơi bất đắc dĩ, lưu lạc
thế nào mà cuối cùng lại bị một đám động vật cùng giới sàm sỡ. Bà nó, khách
làng chơi sầu thảm nhất trong thiên hạ e rằng cũng chỉ đến thế này mà thôi! Chẹp,
mà thôi đều cùng giới tính cả, bị sờ vài cái cũng chẳng mất mát gì, hôm nay
mình cứ thoải mái đi!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền bày ra bộ mặt khách làng chơi
kinh điển học được từ trong các bộ phim truyền hình, cười tít mặt, dang hai tay
ra, đang muốn ôm người đẹp vào lòng, nhưng cánh tay vừa mới giơ lên thì đột
nhiên bị một luồng kình lực nắm chặt lấy. Kim Kiền chỉ thấy trước mắt như hoa hết
lên, đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy mình bị Triển Chiêu kéo đến bên cạnh, ngồi
chen vào giữa Triển Chiêu và Triệu Hổ.

Các cô nương đang định rót rượu cho Kim Kiền bỗng nhiên bị mất
mục tiêu, mấy cánh tay nhất thời khựng lại, cứng đờ giữa không trung.

Chỉ thấy Triển Chiêu chầm chậm nâng một ly rượu lên, thi lễ
với mấy vị cô nương ngồi quanh bàn cung kính nói: “Tiểu huynh đệ của tại hạ tuổi
còn quá nhỏ, không biết uống rượu, tại hạ thay tiểu đệ kính các vị cô nương một
ly.”

Kim Kiền ngước lên nhìn thì thấy dưới ánh đèn và ánh nến,
quanh Triển Chiêu cơ hồ như được bao bọc bởi một tầng hào quang, như thể Phật Tổ
chuyển thế, nhất thời cảm khái vạn phần, thầm nghĩ: Quả nhiên Tiểu Miêu là con
mèo tốt, xả thân hy sinh vì đại nghĩa như vậy, thật không hổ danh là Nam hiệp!

Các cô nương vốn không có cơ hội xuống tay, lúc này lại nghe
được Triển Chiêu mở miệng, liền vô cùng vui mừng, người nào người nấy mắt phóng
ra lục quang, ào ào chạy tới vây quanh Triển Chiêu, cầm ly rượu lên những muốn
rót rượu. Trương Long Triệu Hổ thấy thế liền vội vàng đứng dậy tiến lên, cản lại
một nửa các cô nương đang bưng rượu đến.

Các cô nương lại sao chịu lui bước chứ, ai nấy đều trổ hết tất
cả tuyệt kỹ của mình ra, lại còn dùng nào là khăn tay thơm nữa, nào là quạt lụa
thêu hoa, tận lực mà phất lên người Trương Long, Triệu Hổ, khiến cho hai vị Hiệu
úy của Khai Phong phủ chật vật khôn cùng. Da mặt Triệu Hổ vốn mỏng, lại không
quen với tình huống như thế này, đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp:

“Cô… cô nương… xin hãy tự trọng…”

Mấy cô nương vừa nghe xong liền phì cười ngay tại trận:

“Ôi, đại gia, đến Thiên Hương lâu này, thế nào lại kêu cô
nương hầu rượu tự trọng?”

Trương Long cũng vội bước lên phụ họa: “Mấy vị cô nương,
chúng tôi không biết uống rượu…”

Các cô nương che mặt yêu kiều cười: “Ôi, cái gì mà không biết
uống rượu, vị tiểu huynh đệ của các ngài tuổi còn nhỏ không biết uống, lẽ nào mấy
vị đại gia tuổi tác thế này mà cũng không biết uống?”

Lúc này Trương Long, Triệu Hổ có nỗi khổ mà không nói được,
tuy tửu lượng của hai người không thấp, nhưng hiện giờ đang làm nhiệm vụ, sao

dám uống rượu, chỉ đành chật vật đưa đẩy, bị chuốc mấy chén liền.

Hai người Trương Long, Triệu Hổ bên này đang vất vả tự bảo vệ
mình, còn Triển Chiêu bên kia cũng gặp phiền phức. Nữ tử vây quanh Trương Long,
Triệu Hổ không quá bốn, năm người, mà mấy cô nương vây quanh Triển Chiêu thì tới
mười mấy cô, mặc dù e ngại luồng chính khí cùng sự thanh cao hộ thân của Triển
Chiêu nên họ không dám làm quá, nhưng ai nấy cũng đều thi triển hết thần công
quyến rũ của mình ra, nào là lộ ngựa, nào là bày ra dáng vẻ tươi mát. Tiếc thay
cho Nam hiệp một đời anh hùng, dù đối mặt với vô số thích khách, sát thủ giang
hồ, đạo tặc, cường hào ác bá, mặt vẫn không đổi sắc, nhưng khi đối mặt với loạn
trận thế má đào này thì thực đánh không được, nổi giận cũng chẳng xong, luýnh
quýnh đến nỗi thân mình còn chẳng ứng phó được, trán lấm tấm mồ hôi.

Ngược lại Kim Kiền thừa dịp này mà được thảnh thơi đôi chút,
có Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ làm mấy cô nương ấy chuyển mục tiêu, tất
nhiên là vứt ngay gã sai vặt suy dinh dưỡng này ra sau ót rồi. Bởi vậy Kim Kiền
lập tức nhân cơ hội mà đánh chén một hồi, ăn mấy món điểm tâm hoa quả trứ danh
của Thiên Hương lâu đến no căng bụng.

Trong lúc mấy người bọn họ bị đông đảo chúng nữ tử “bao vây
tấn công”, chưa có cách nào để thoát thân, thì bỗng vang lên tiếng nhạc. Đại sảnh
vốn huyên náo ầm ĩ, khi tiếng nhạc cất lên, trong nháy mắt tất cả đều trở nên
tĩnh lặng.

Chỉ thấy hai đoàn nữ tử phục sức lộng lẫy, tay cầm các loại
nhạc cụ đi ra sau rèm trên đài cao, rồi chầm chậm ngồi xuống hai bên, đồng loạt
đưa tay lên gảy đàn, tiếng nhạc du dương tràn ngập trong sảnh.

Giữa tiếng nhạc réo rắt, rèm cuốn từ từ nâng lên, hương thơm
kỳ lạ lan tỏa, một nữ tử yểu điệu xuất hiện, ôm đàn tỳ bà, lặng lẽ ngồi xuống,
nhất thời không khí trầm lắng tràn khắp.

Đừng nói là các nam tử ngồi dưới đài mà ngay cả Kim Kiền,
người đã từng nhìn quen vô số các thần tượng, người mẫu, hoa hậu thế giới khắp
trong ngoài nước, như hiện giờ khi nhìn thấy nữ tử này, nàng cũng không khỏi giật
mình kinh ngạc.

Nữ tử này, thân vận áo sa mỏng màu nhạt, váy nhẹ thướt tha bồng
bềnh trên đất, cổ áo, tay áo cho đến vạt váy đều thêu hoa mẫu đơn rực rỡ, như
hư như thực, như mộng như ảo; đầu nàng cài một bông mẫu đơn, tóc dài tựa thác đổ,
hương thơm kỳ lạ ngào ngạt tỏa khắp khiến ta ngây ngất; mắt nàng lấp lánh đôi
mày cong vút, răng trắng môi son, da dẻ mịn màng tinh khôi tựa tuyết, hai má
hây hây mềm mại; đúng là: Nàng cười má lúm đồng tiền, thần thái khuynh quốc như
tiên trên trời, trăm ngàn dáng vẻ thảnh thơi, phong tình yểu điệu lả lơi muôn
vàn.

Ngón tay nàng khẽ gảy, tiếng nhạc vang lên, môi hé mở tiếng
hát trong trẻo cất cao, trong ánh nến lung linh và hương thơm nồng nàn, tiếng
đàn tiếng ca hòa quyện vào nhau khiến người ta như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh…

Khúc ca đã xướng xong, hồi lâu sau mọi người vẫn chưa hoàn hồn,
như thể đã thật sự đi vào cõi tiên vậy.

Cho đến khi nữ tử duyên dáng đứng dậy, chầm chậm cúi mình,
chắp tay thi lễ: “Băng Cơ kém cỏi rồi”. Lúc này mọi người mới sực tỉnh, đồng loạt
vỗ tay, hét lên tán thưởng, âm thanh vang dội khắp sảnh.

Kim Kiền cũng không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lại nhìn sang hai người Trương Long, Triệu Hổ, tuy không giống
như những nam tử khác mê mẩn tới thất thần lạc trí, nhưng trong ánh mắt cũng hiện
rõ vẻ ái mộ.

Về phần Triển Chiêu, hai mắt sáng lấp lánh, khẽ gật đầu,
gương mặt mang theo vẻ tán thưởng.

Băng Cơ chậm rãi lùi ra sau, ngồi lại vị trí cũ, một thiẵ nữ
ăn mặc như nha hoàn từ phía sau bước lên, cao giọng nói: “Vẫn theo quy tắc cũ,
lễ vật của ai có thể khiến Băng Cơ xem trọng thì đêm nay người đó sẽ là khách của
Băng Cơ. Bây giờ căn cứ theo số thứ tự trong thẻ bài, mời mọi người lần lượt
đưa lễ vật lên.”

Những lời này vừa thốt ra, dưới đài liền xôn xao huyên náo một
trận. Nam tử nào cũng xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử. Có không ít người còn lệnh
cho thuộc hạ đem lễ vật đã chuẩn bị thỏa đáng từ sớm đưa lên.

Mấy người Triển Chiêu nghe xong đều kinh ngạc.

Triệu Hổ đến bên cạnh Triển Chiêu, hạ giọng nói: “Đại nhân,
chúng ta chưa chuẩn bị lễ vật, hiện nên làm thế nào?”

Triển Chiêu cũng nhíu chặt đôi mày lưỡi mác, trầm ngâm giây
lát nói: “Không vội, trước tiên cứ xem những người khác đưa tặng lễ vật thế nào
đã.”

Chợt nghe nha hoàn nọ trên đài hô: “Vị công tử số một, xin mời
lên đài dâng tặng lễ vật.”

Rồi một nam tử thân vận cẩm bào màu đỏ sậm với vẻ mặt vui sướng
tràn ngập bước lên đài, trước khom người thi lễ sau mới lên tiếng: “Đây là bảo
vật tại hạ tìm khắp chu vi ba trăm dặm mới có được, cảm phiền Băng Cơ tiểu thư
thưởng lãm”, dứt lời, người nọ rút từ tay áo ra một hộp gỗ bằng đàn hương, lấy
ra một chiếc vòng tay bằng vàng được chạm khắc vô cùng công phu, kim quang lấp
lánh, lộng lẫy vô ngần.

Cằm của Kim Kiền liền trượt xuống mười centimet.

Lúc này không khí trong sảnh bỗng tĩnh lặng dị thường, yên lặng
đến nỗi tiếng hít thở của mọi người trong sảnh đều có thể dễ dàng phân biệt được,
ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Băng Cơ.

Nhưng sắc mặt Băng Cơ vẫn lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu, khoát
nhẹ tay một cái, vị công tử dâng tặng lễ vật nọ liền ỉu xìu như cà héohai vai
rũ xuống, cúi đầu bước khỏi đài.

Mọi người dưới đài liền hoan hô vang rền.

Nha hoàn nọ lại nói: “Vị công tử số hai, mời lên đài.”


Người thứ hai lên đài là một thương nhân gương mặt phì nồn,
béo núc na núc ních, lắc la lắc lư đến nửa ngày mới khó nhọc bước được lên đài,
ôm quyền nói: “Ta hôm nay mới tới Trần Châu, lại may mắn được gặp Băng Cơ, Băng
tiểu thư một lần, quả thực là tam sinh hữu hạnh. Cũng bởi thế mà không mang
theo lễ vật gì”, nói rồi hắn ta rút từ trong ngực áo ra một xấp ngân phiếu, tiếp
lời: “Chỗ này ít nhất cũng tới mười vạn lượng bạc, xin Băng Cơ tiểu thư vui
lòng nhận cho.”

Cằm của Kim Kiền trượt xuống tiếp năm centimet nữa.

Trương Long bên cạnh tức giận nói: “Cái thứ gian thương này,
Trần Châu đại hạn, bách tính chết đói vô số, vậy mà những kẻ này lại ngang
nhiên đem mười vạn lượng bạc trắng mà ném vào kỹ viện, thực là đáng chết!”

Lần này Băng Cơ ngay đến lông mày cũng chẳng nhíu lấy một
cái, chỉ liếc mắt nha hoàn liền cao giọng nói: “Công tử số ba, mời lên đài…”

Các vị công tử kế tiếp lần lượt lên đài, lễ vật dâng lên
càng lúc càng quý giá, từ dược liệu quý hiếm cho đến thư họa giá trị vô song, từ
trân châu, mã não cho tới chén lưu ly, cái gì cũng có, cứ vậy Kim Kiền nhìn tới
mức đỏ cả mắt, thất khiếu mở lớn hết cỡ, dãi chảy thành sông.

Nhưng ngoại trừ bức thư họa vị công tử thứ bảy mươi sáu dâng
lên là có thể khiến Băng Cơ khẽ liếc vài lần, còn ngoài ra tất cả các lễ vật cơ
hồ đều chưa từng được mỹ nhân đoái hoài.

Số thứ tự trên đài đã tới chín mươi nhưng trên khuôn mặt
Băng Cơ vẫn chưa hiện lên vẻ vừa lòng, thấy sắp đến lượt của mấy người Triển
Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ không khỏi có chút lo lắng, thấp giọng hỏi Triển
Chiêu: “Công tử, sắp tới phiên chúng ta rồi, nhưng chúng ta vẫn chưa chuẩn bị lễ
vật để tặng!”

Triển Chiêu thấy lễ vật trước mắt mình càng lúc càng quý hiếm,
mà bản thân lại không mang theo vật phẩm gì, gặp phải những tình huống như thế
này, cho dù là Nam hiệp trí dũng song toàn, cũng là anh hùng không có đất dụng
võ, không khỏi có chút lo lắng. Lại nhìn hai người Trương Long, Triệu Hổ, còn
khẩn trương hơn mình vạn phần. Ánh mắt vừa liến, Triển Chiêu liền thấy gương mặt
hớn hở ngập tràn của Kim Kiền, tất nhiên chàng sẽ cho rằng Kim Kiền đã có dự liệu,
bất giác buột miệng hỏi: “Kim Kiền, ngươi có cách gì không?”

Triển Chiêu lại không biết chàng đã hiểu nhầm, gương mặt hớn
hở ngập tràn của Kim Kiền thuần túy chỉ là vì mắt nhìn thấy tiền liền sáng lên,
là bản năng sai khiến, chứ chẳng có mưu với kế gì sất. Lúc này hai lỗ tai Kim
Kiền như bị vít chặt, cũng chẳng nghe rõ câu hỏi, chỉ thấy giọng của Triển
Chiêu liền hoàn hồn lại, quay lại nhìn theo bản năng, thì thấy ba người Triển
Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ, sáu con mắt đang nhìn thẳng vào mình, nàng còn tưởng
mình đã bỏ lỡ những thảo luận quan trọng, liền vội vàng đáp một cách mơ hồ theo
phản xạ có điều kiện: “Đúng, đúng, đúng, đương nhiên, đương nhiên.”

Triển Chiêu nghe vậy cả mừng, liền truy hỏi: “Là cách gì?”

“Hả?”, lúc này đến lượt Kim Kiền ngẩn người sửng sốt, hồi
lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.

Trương Long bên cạnh buồn bực nói: “Kim kiền, ngươi vừa nói
mình có cách chuẩn bị lễ vật, rốt cuộc là cách gì, còn không mau nói rõ, cứ lần
nữa, ậm à ậm ừ, định làm chúng ta sốt ruột đó phỏng?”

Lúc này Kim Kiền mới hiểu ra, nhất thời kêu khổ không thôi,
thầm nghĩ: Một lần lỡ miệng ngàn năm ôm hận, mọi người nói xem tôi ăn no rửng mỡ,
đáp bừa cái gì không đáp lại đi trả lời cái chuyện này? Chậc, ánh mắt Tiểu Miêu
nhìn mình thế nào mà cứ như đang nhìn Công Tôn Trúc Tử vậy, này này này, tôi là
thanh niên đầy hứa hẹn của thế kỷ mới, không có nguyên một bụng gian xảo xấu xa
như Trúc tử phúc hắc[1] đâu nhé!

[1] Từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ một người nào đó ngoài
mặt hiền lành, ngây thơ như bên trong thì “vô số tội”, tâm cơ, gian xảo.

Triển Chiêu thấy Kim Kiền hồi lâu vẫn không đáp, không khỏi
có chút lo lắng, khẽ nhíu mày, trầm giọng gọi: “Kim Kiền!”

Trương Long, Triệu Hổ cũng cúi người về phía trước, bốn mắt
trừng trừng nhìn Kim Kiền.

Kim kiền bỗng cảm thấy áp lực bức người trước mắt, mồ hôi lạnh
túa ra, đành phải nhếch mép cười khan, lòng thầm kêu: Đùa cái gì thế, cái đám
nghèo đói rách mướp Khai Phong phủ này thì đào đâu ra lễ vật gì đó chứ?! Không
lẽ đem Cự Khuyết của Tiểu Miêu ra cho đủ số… Mà thôi bỏ đi, mình còn muốn sống
thêm vài năm nữa. Nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt của Băng Cơ cao quá chừng,
những phẩm vật quý giá, hiếm thấy trên thế gian kia, toàn bộ Băng Cơ đều không
để trong mắt… Khoan đã!

Trong đầu Kim Kiền đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, lại ngước mắt
nhìn Băng Cơ trên đài cao, thì thấy ánh mắt nàng thản nhiên, khuôn mặt lạnh
lùng tựa băng tuyết, cơ hồ như không nhìn thấy những kỳ trân dị bảo trước mắt.

Kim Kiền liền hiểu rõ thầm nghĩ: Mới rồi bị bảo vật làm mờ mắt,
lúc này mới quan sát kỹ, chẳng phải Băng Cơ chính là kiểu nữ tử lạnh lùng cao
ngạo, ánh mắt nhìn cực cao điển hình trong các bộ phim truyền hình đó sao, muốn
đối phó với dạng nữ tử như thế này thì… Chậc, xem ra kinh nghiệm xem phim truyền
hình lúc tám giờ tối hai mươi mấy năm của mình rốt cuộc cũng có đất dụng võ rồi.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền chớp chớp mắt, chống tay vào bàn đứng
dậy, hỏi các nữ tử hầu rượu bên cạnh: “Mấy vị cô nương, xin hỏi Thiên Hương lâu
có dư giấy đỏ không?”

Những lời này vừa thốt ra, đừng nói đến mấy vị cô nương nọ,
mà ngay đến ba người Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ cũng cảm thấy mười phần
khó hiểu.

Một nữ tử đáp: “Giấy đỏ? Lúc trước trang trí đại sảnh còn thừa
một ít, không biết vị tiểu ca này muốn dùng giấy đỏ để làm gì?”

Triệu Hổ liền hỏi thẳng: “Kim Kiền, có phải là ngươi muốn viết
thơ tặng không? Ta thấy không được rồi, lúc trước có người còn đem một bức thư
họa của cái gì Nhan, cái gì Liễu lên tặng, mà cũng chẳng thấy Băng Cơ gật đầu lấy
một cái.”


Kim Kiền giơ một ngón tay lên, lắc lắc, nói: “Không phải là
viết thơ”, rồi lại quay sang giục: “Mấy vị cô nương, cảm phiền mấy vị, mang nhiều
giấy đỏ một chút lại đây.”

Mặc dù hai cô nương cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn
y lời thi lễ rồi rời đi, không lâu sau đã ôm hai cuộc giấy đỏ trở lại.

Chỉ thấy Kim Kiền giở cuộn giấy đỏ ra, cắt toàn bộ thành những
mảnh giấy hình vuông nhỏ, chia đều cho mỗi người quanh bàn một xấp, nghiêm nghị
nói: “Bây giờ, tại hạ làm từng bước, mọi người hãy làm theo, ngàn vạn lần không
được tùy tiện qua loa.”

Mọi người khó hiểu gật đầu.

Kim Kiền xắn ống tay áo, tiếp tục nói: “Thời gian gấp gáp, tại
hạ sẽ nói ngắn gọn, các vị, hiện giờ vật tại hạ đang làm đây chính là kỳ trân
đương thời, là vật hiếm có, có một không hai.”

Mọi người liền kinh ngạc vạn phần, cứ nhìn trân trân vào Kim
Kiền. Hồi lâu sau, Triển Chiêu mới mở miệng hỏi: “Những lời này là thật sao?”

Kim Kiền gật gật đầu.

“Không biết vật ấy tên gì?”

“Khụ khụ… cái này… tên là ‘Ngàn cánh hạc’.”