Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 1 - Chương 6

Trên công đường Khai Phong phủ thẩm vấn phò mã, Trần
Thế Mỹ giảo hoạt khiến người ngoài tức giận.

Khai Phong phủ nha kiến trúc khoáng đạt, trang nghiêm
túc mục, phía trước là sảnh sau là phòng ốc, bên trái là tổ miếu,
bên phải là xã tắc[1], cửa nặng đường nhiều, đường và cửa to nhỏ
khác nhau khiến Kim Kiền nhìn mà hoa cả mắt, tựa như bước vào mê
cung. Trái quanh phải co, ngoằn ngoằn nghèo nghèo, hệt như quanh quẩn
trong trận đồ bát quái, mãi một lúc sau Kim Kiền mới đến được nơi
có thể dừng chân.

[1] Xã tắc: Tên một loại tổ miếu.

Đứng trước giường của Tần Hương Liên, Kim Kiền vừa
quan sát Công Tôn tiên sinh đang chẩn bệnh cho Tần Hương Liên, vừa đánh
giá gian sương phòng mà mình đang đứng này.

Cửa sổ dán giấy trắng – thủng lỗ gió lùa vào, cửa
gỗ sơn đen – bong tróc, bàn gỗ tròn – hãy còn tốt, chân bàn còn đầy
đủ, bốn cái ghế gỗ nhỏ – chân ngắn ngủn, một bình trà sứ men xanh –
mất nắp, bốn chén trà sứ men trắng – tróc men, một cái giường chế
từ phản gỗ – cứng quèo, màn hoa trắng trên giường – đầy những mảnh
vụn vá…

Nhất thời trong lòng Kim Kiền lạnh đi nửa phần. Khai
Khai Khai Phong phủ này tiết kiệm đến vậy, sợ rằng cơm ngon canh ngọt
cũng chẳng có!

“Đại nhân, Tần Hương Liên chỉ bị thương ngoài da, lại
đi đường mệt nhọc, cộng thêm khi ngăn kiệu kêu oan có khả năng đập đầu
xuống đất, nhất thời hôn mê, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại thôi.”

Công Tôn Sách bắt mạch xông, đứng dậy nói với Bao
đại nhân phía sau.

Kim Kiền bên cạnh thầm tặc lưỡi: Công Tôn tiên sinh
quả nhiên là có bản lĩnh, rốt cuộc cũng chẩn đoán được hầu hết
bệnh tình của Tần Hương Liên, có điều vẫn còn may chưa chẩn đoán ra
được trên bàn tọa của Tần Hương Liên có một dấu chân rất to.

Bao đại nhân nghe thấy lời của Công Tôn tiên sinh, đưa
tay vuốt râu, gật gật đầu, nói: “Vất vả cho tiên sinh rồi”. Nói xong,
liền quay lại hỏi Kim Kiền: “Vị huynh đệ này không biết có quan hệ
như thế nào với Tần Hương Liên, vì sao lại thay Hương Liên kêu oan trước
kiệu của bản phủ?”.

Kim Kiền nghe xong, vội vàng sửa lại y phục định trả
lời, không ngờ hai tiểu quỷ bên cạnh đã cướp lời.

“Huynh ấy là Thần tiên ca ca, là người trời phái
xuống giúp đỡ bọn cháu”, hai đứa bé đồng thanh nói.

“Thần tiên ca ca?”, Bao đại nhân không khỏi sửng sốt.

Kim Kiền nhất thời ngượng ngùng, cười khổ, vội nói
rõ: “Bẩm đại nhân, thảo dân là Kim Kiền, chuyện là…”, thế là Kim
Kiền đem ngọn ngành sự việc nhất nhất bẩm báo, ngoài ra còn thêm mắm
thêm muối, cũng không quên quở trách cả tên tri phủ đầu heo kia nữa,
chỉ là đặc biệt tỉnh lược đi thân phận mình là người tương lai đến,
đồng thời là đệ tử đích truyền của hai lão quái sư phụ.

Bao đại nhân nghe xong, sắc mặt bỗng trầm xuống, nhíu
mày không nói.

Không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng, nặng nề
đè xuống quanh người.

Công Tôn Sách ở bên vừa nhìn liền biết đại nhân không
vui, lập tức tiến lên một bước, chuyển đề tài: “Vị Kim tiểu huynh đệ
này, chuyện ngươi nói có bằng chứng gì không?”.

“Đương nhiên có…”

“Có bằng chứng!”, một giọng nói phát ra từ trên
giường, mọi người đều quay lại nhìn, Tần Hương Liên đã tỉnh, đang cố
gắng để ngồi thẳng dậy.

Công Tôn tiên sinh vội đến bên giường, đỡ lấy Tần
Hương Liên nói: “Thương thế trên người ngươi rất nghiêm trọng, không thể
vọng động”.

Hai đứa trẻ cũng nhào tới trước, ôm chặt lấy mẫu
thân.

Tần Hương Liên thấy thế, cố cử động người, quỳ trên
giường, sầu não nói: “Đại nhân, Trần Thế Mỹ táng tận lương tâm, Tần
Hương Liên đã chẳng có chỗ nào để đi, chỉ đành cáo trạng lên đại
nhân! Mong Bao đại nhân làm chủ cho dân phụ!”.

Dứt lời, Tần Hương Liên đem thanh đao vẫn ôm chặt trong
tay ngay cả khi hôn mê dâng lên Bao đại nhân.

Bao đại nhân nhận lấy thanh đao tỉ mỉ quan sát, bất
giác đôi lông mày nhíu chặt, thở dài một tiếng nói: “Tần Hương Liên,
những khổ sở vất vả ngươi phải chịu, bản phủ đã hiểu rõ. Ngươi cứ
an tâm, bản phủ sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi đứng dậy đi”.

Tần Hương Liên nghe xong liền khấu đầu bái lạy, sau
đó mới thay đổi tư thế, ngồi trên giường.

Bao đại nhân đưa thanh đao cho Công Tôn tiên sinh, lại
nói: “May là ngươi đại nạn không chết, thoát khỏi miệng hùm, cũng là
trời xanh có mắt”.

Tần Hương Liên khe khẽ gật đầu nói: “Lời Bao đại nhân
nói rất đúng, nếu như không có hai vị ân công ra tay tương trợ, e rằng
mẹ con Hương Liên đã sớm không còn trên nhân thế này nữa”.

“Hai vị ân công?”, Bao đại nhân hỏi, “Hai vị ân công mà
ngươi nói, một trong hai vị đó có phải chính là vị tiểu huynh đệ
này không?”.


Tần Hương Liên gật đầu: “Đúng vậy, khi đó Hàn Kỳ
định giết mẹ con Hương Liên, may thay vị ân công này đã ra tay tương
cứu, đem những lời trực ngôn khẳng khái mà lay động Hàn Kỳ, mẹ con
Hương Liên mới có thể thoát nạn”.

Kim Kiền nghe xong, bỗng cảm thấy đau đầu, lòng thầm
nói: Lúc đó chẳng qua là kế hoãn binh, vì bảo toàn cái mạng nhỏ
của mình nên mới uốn mấy tấc lưỡi mà tương trợ, he he, như vậy mà
cũng có thể đổi lại được mỹ danh sao? Cái giá của anh hùng thời cổ
đại cũng rẻ quá đi chứ… Nhưng lại thấy mọi người nhìn mình chằm
chằm, Kim Kiền chỉ có thể đâm lao thì phóng luôn theo lao, đã mang
tiếng là anh hùng lại càng phải quyết tâm đến cùng…

Vì thế Kim Kiền bước lên trước chắp tay lại nặn ra
một nụ cười, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến”.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghe xong, thấy thiếu
niên này tuổi đời còn nhỏ lại có cử chỉ đại nghĩa như vậy, nhất
thời thầm tán thưởng. Công Tôn tiên sinh khẽ gật đầu, Bao đại nhân thì
vuốt râu cười.

Kim Kiền ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng kêu khổ
thấu trời.

Lát sau, Bao đại nhân lại hướng Tần Hương Liên hỏi:
“Vậy không biết vị ân công còn lại mà ngươi nhắc đến là nhân vật
nào?”.

Khuôn mặt Tần Hương Liên hiện lên vẻ khó xửa, nói:
“Bẩm Bao đại nhân, không phải là Hương Liên không trả lời, chỉ là Hương
Liên từ đầu chí cuối vẫn không biết danh tính của ân công”.

Hương Liên miệng nói không biết, nhưng hai tiểu quỷ kia
lại không nghĩ thế, chỉ cảm thấy rất có hảo cảm với vị bá bá mặt
đen này, thế là cướp lời nói: “Huynh ấy là Đại hà thần tiên ca ca”.

Lúc này không những Bao đại nhân sửng sốt mà ngay cả
Công Tôn tiên sinh vốn túc trí đa mưu cũng mù mờ chẳng hiểu đầu đuôi
thế nào.

Hai đưa trẻ kia lại vô cùng vui vẻ, đứng lên khoa tay
múa chân.

Đứa bé trai nói: “Đại hà thần tiên ca ca rất lợi
hại, huynh ấy biết bay, thoắt một cái đã chẳng nhìn thấy đâu”.

Đứa bé gái cũng nói: “Là thật đó, giống y như Thần
tiên ca ca vậy. Mới quay đi thôi mà đã không thấy bóng dáng đâu!”.

“Còn nữa, còn nữa, Đại hà thần tiên ca ca có thể
đánh người xấu!”

“Người xấu vừa nhìn thấy Đại hà thần tiên ca ca
liền sợ hãi bỏ chạy, rất lợi hại!”

“Còn nữa cơ, Đại hà thần tiên ca ca…”

Bô lô ba la, xì xà xì xồ…

Bên kia hai tiểu quỷ hứng chí nói, bên này Bao đại
nhân và Công Tôn tiên sinh khó mà chịu thêm.

Hai đứa trẻ này, trái một câu “Thần tiên ca ca”, phải
một câu “Đại hà thần tiên ca ca”, thần tiên lớn nhỏ bay đầy trời, nói
tới mức hai người đầu như nở ra, hai mắt mờ đi. Lại thấy Tần Hương
Liên vẻ mặt ngượng ngùng, còn Kim Kiền phía sau thì cứ cười gượng
mãi, mắt lảng đi chỗ khác.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa có người
bẩm báo: “Bẩm Đại nhân, Triển đại nhân đã hồi phủ, đang ở phía
ngoài cầu kiến”.

Bao đại nhân vừa nghe liền tỏ vẻ vui mừng, vội nói:
“Mau mời vào”.

Lời vừa dứt cửa phòng đã mở ra, một người tiến
vào.

Người này thân mặc quan bào đỏ, đầu đội mũ quan đen,
trên mũ có hai sợi dây đỏ dài rủ xuống trước ngực, lưng đeo đai ngọc
đen, chân mang giày đen hơi bạc màu, thân hình thẳng đứng, vai rộng eo
thon, mày mắt sáng như sao, khuôn mặt tuấn tú, nho nhã, giữa trán như
tỏa ra ba phần hiệp nghĩa, ba phần nho nhã, ba phần uy nghiêm.

Người mới đến chắp hai tay lại, sang sảng nói:
“Triển Chiêu bái kiến Bao đại nhân”.

“Ân công!”

“Đại hà thần tiên ca ca!”

Ba tiếng kêu vang lên đồng thời.

Hai đứa trẻ bổ nhào đến bên người Triển Chiêu, mỗi
đứa một bên, nằm lấy quan bào màu đỏ của Triển Chiêu chẳng chịu
buông ra. Tần Hương Liên lại càng kích động, thiếu chút nữa là nhào
từ trên giường xuống dưới đất.

Chỉ có Kim Kiền là vẫn trấn tĩnh, khoanh tay lại,
hất cằm lên, thầm nghĩ: Ai da, quả nhiên là người đẹp vì lụa lúa
tốt vì phân, nhìn Triển Chiêu trước mặt, quan bào trên người này,
dáng vẻ này, khí thế này, cái eo nhỏ này… khụ khụ… Thật đúng là
hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nhường, người gặp người yêu!

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh thấy vậy thì nhất
thời hiểu rõ.

Bao đại nhân khẽ lắc đầu, cười nói: “Thì ra ân công
mà mấy vị luôn miệng nói lại chính là hắn”.

Tần Hương Liên không hiểu, hỏi: “Lẽ nào đại nhân biết
ân công?”

Công Tôn tiên sinh bước lên nói: “Tần Hương Liên, ngươi
có biết người này là ai không?”.

Tần Hương Liên lắc đầu.

Công Tôn tiên sinh lại nói: “Người này chính là Ngự
tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được đích thân thánh thượng ngự phong
“Ngự Miêu” Triển Chiêu, Triển hộ vệ”.

Lúc này Tần Hương Liên bừng tỉnh, vội quỳ trên
giường phủ phục xuống, nói: “Hương Liên đa tạ ơn cứu mạng của Triển
đại nhân!”.

Hai đứa bé thấy thế cũng quỳ xuống, học theo: “Đa
tạ ơn cứu mạng của Triển đại nhân”.

Kim Kiền thấy vậy nghĩ: Ai da, mọi người đều quỳ
rồi, mình không nên lập dị khác với mọi người, mau quỳ thôi! Thế là
cũng vội quỳ xuống, hô to: “Đa tạ Triển đại nhân cứu mạng!”.

Triển Chiêu thấy vậy vội đỡ hai đứa trẻ bên người
đứng lên, lại nói với Kim Kiền và Tần Hương Liên: “Mau mau đứng dậy,
Triển mỗ sao dám nhận lễ này”.

Lúc này mọi người mới đứng lên, ai về vị trí nấy.

Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu, khuôn mặt mang theo vẻ
tán thưởng, lại hướng Tần Hương Liên hỏi: “Ngươi không tới phủ nha
đánh trống kêu oan mà ngăn kiệu kêu oan, có phải là do Triển hộ vệ
chỉ cho không?”.

Tần Hương Liên hơi khựng lại một chút rồi trả lời:
“Thưa, đúng vậy, vì sao đại nhân lại biết?”.


Bao đại nhân vuốt râu mỉm cười, trầm mặc không nói.

Công Tôn tiên sinh thấy thế liền giải thích: “Đại nhân
đã sớm ra lệnh rõ rằng, phàm là một án hai lần cáo trạng, bất
luận vì nguyên do gì, trước tiên đều phải chịu hai mươi trượng để răn
đe khiển trách. Triển hộ vệ tất nhiên biết quy tắc này, thế nên mới
bày cho ngươi ngăn kiệu kêu oan, giúp ngươi tránh được hai mươi trượng
trách phạt này”.

Tần Hương Liên nghe xong rất cảm động, lại muốn bái
tạ nhưng Triển Chiêu đã bước tới ngăn lại.

Triển Chiêu đỡ lấy Tần Hương Liên, xoay người nói với
Bao đại nhân: “Đại nhân, Tần Hương Liên có kỳ oan…”.

Bao đại nhân lại khoát tay, cắt ngang lời của Triển
Chiêu, nghiêm nghị nói: “Triển hộ vệ không cần lo lắng, bản phủ đã
biết. Trần Thế Mỹ làm nhiều điều ác, bản phủ sẽ cho người đến phò
mã phủ bắt người!”.

Kim Kiền vừa nghe, suýt chút nữa thì ngã nhào.

My God! Không phải giỡn chơi chứ, Trần Thế Mỹ là phò
mã chứ có phải Trương Tam Lý Tứ bán bánh nướng ngoài phố đâu. Lão
Bao ngài kích động một chút, dõng dạc kêu lên vài câu thì có thể
đến bắt người sao? Dù thế nào cũng phải tìm lão hoàng đế ký cái
lệnh gì đó rồi hãy đi chứ!

Quả nhiên, Công Tôn tiên sinh nghe xong, vội bước lên
trước ngăn Bao đại nhân lại, nói: “Đại nhân, theo như học trò thấy,
chuyện này rất nghiêm trọng, sao đại nhân không đi tìm Vương thừa tướng
bàn bạc một chút, sau đó hãy quyết định?”.

Bao đại nhân nghe xong, trần ngâm một lát, cảm thấy
có lý liền mở miệng, cao giọng nói: “Người đâu, chuẩn bị kiệu, đến
phủ thừa tướng”.

Nói xong liền đi nhanh ra ngoài, nhưng mới đi tới cửa
Bao đại nhân liền quay người lại căn dặn Công Tôn tiên sinh: “Tiên sinh
hãy tiếp đón mẹ con Tần Hương Liên và vị huynh đệ họ Kim cho tốt”.

Công Tôn tiên sinh cúi người chắp tay hành lễ, đương
nhiên là đáp ứng rồi.

Kim Kiền nghe vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, vội
tiến lên, cười tít mắt hỏi: “Công Tôn tiên sinh, xin hỏi một chút, Khai
Phong phủ các ngài mấy giờ mới dọn cơm?”.

“Kim ân công, Hương Liên có chuyện không hiểu.”

Ngồi trong thiện đường Khai Phong phủ nha, Tần Hương
Liên vừa chăm sóc cho hai đứa bé ngồi cạnh mình ăn, vừa hỏi Kim Kiền
phía đối diện.

“Chuyện gì vậy?” Kim Kiền nuốt một nửa quả dưa
chuột xuống, miệng lúng búng nói, ngay cả mí mắt cũng dán vào mấy
đĩa thức ăn và bát đũa trên bàn.

May thế, may thế, chuyện cơm nước của Khai Phong phủ
cũng không trễ nải lắm, chỉ trong một thời gian rất ngắn mà đã có
thể chuẩn bị được bốn món rau, một món canh, đã thế hương vị màu
sắc cũng đủ cả, xem ra tạm thời không cần phải lo lắng vấn đề cái
bụng nữa rồi.

“Chuyện Hương Liên không hiểu là, ân công họ Kim tên
Kiền, nhưng vì sao trên công đường tri phủ Sái Châu, ân công lại tự xưng
là Vương Nhị Mặt Rỗ?”, Tần Hương Liên thấy Kim Kiền ăn uống vô cùng
hào sảng, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, ngưng lại một chút mới
dám hỏi.

Kim Kiền đầy một miệng rau, tay trái bưng bát cơm, tay
phải dùng đũa gắp rau với tốc độ như chim bay vào bát mình, một lát
sau mới nuốt hết mà trả lời được: “Tri phủ Sái Châu kia là người
thế nào, chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể biết rõ. Từ đầu đến
chân đều là hình tượng điển hình của loại tham quan, mặt thì đầy
thịt béo núc ních, mắt liên mày láo, thiển cận, đệ tự xưng là Vương
Nhị Mặt Rỗ, cũng là dành cho mình một đường lui, chẳng phải nên thế
sao?”.

Tần Hương Liên lại càng không hiểu, tiếp tục hỏi: “Ân
công nói như thế nghĩa là thế nào?”.

Kim Kiền lại húp canh thịt soàn soạt đến hơn nửa
bát mới đặt xuống, nói: “Tri phủ kia rõ là cùng một giuộc với Trần
Thế Mỹ, rõ ràng muốn ám hại tỷ, cho dù tỷ có thà chết không chịu
nhận tội, hắn cũng có thể đánh ngất tỷ rồi ép tỷ điểm chỉ nhận
tội. Hiện cung trạng của tỷ đã được điểm chỉ nhận tội trên công
đường Sái Châu phủ, về phần có phải là dùng hình bức cung hay không,
vốn chẳng có ai có thể làm chứng; mà chữ kí trên bản cung trạng
của đệ là ‘Vương Nhị Mặt Rỗ’, đó là cái tên giả, đợi đến khi Bao
đại nhân tra vẫn, đệ có thể nói là vì không chịu nổi đại hình bức
cung cho nên mới dùng tên giả để ký nhận. Đến lúc đó giấy trắng mực
đen, tên tri phủ đầu heo kia có không chịu thừa nhận cũng không được…
hô hô hô…”.

Nói đến đây, Kim Kiền càng cảm thấy mình thật biết
nhìn xa trông rộng, bất giác thầm đắc ý, bưng bát cười lớn, cơm trong
miệng bắn ra đầy bàn.

Nhưng chưa cười được mấy tiếng, đột nhiên ngoài cửa
một nha dịch xông vào, cao giọng nói: “Mẹ con Tần Hương Liên, Kim Kiền!
Bao đại nhân sắp thăng đường xử án, mau theo ta lên công đường”.

“Khụ khụ khụ…”, Kim Kiền bị sặc cơm, ho một lúc lâu,
sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vị quan gia này, ngài vừa nói gì
vậy?”.

“Bao đại nhân thăng đường xử án, các ngươi mau theo
ta.”

Tần Hương Liên nghe vậy, sắc mặt mang vẻ vui mừng,
vội vàng dắt con đứng dậy, gấp rút bước ra cửa.

Kim Kiền thấy thế, đành phải phẫn uất rời bàn ăn,
trong lòng rất không tình nguyện: Khai Phong phủ này quả thật là danh
bất hư truyền, hiệu suất làm việc quá cao, nhanh như thế mà đã thăng
đường thẩm án… Chỉ là, ít nhiều gì cũng để mình ăn no đã, như thế
mới có sức lực để chiến đấu chứ!

“Kim Kiền, còn không đi mau?”, nha dịch trước mặt thấy
Kim Kiền đi rất chậm chạp, không khỏi quay đầu lại nhắc nhở.

“Vâng, đến đây”, Kim Kiền nặn ra một nụ cười khan rồi
lê bước đi theo.

Ra khỏi thiện đường, xuyên qua Nghĩa môn, Đông Nhĩ môn,
mấy người Kim Kiền đã đến được công đường của Khai Phong phủ.

Lúc này trên công đường tiếng trống nổi lên, âm thanh
trượng gỗ đập xuống đất vang lên từng hồi, Tam ban nha dịch đứng hai
bên, đồng thanh hô: “Uy vũ…”, khoái đao bổ đầu, sát uy bổng cầm trong
tay, uy phong lẫm liệt. Trên cửa công đường treo roi, thẻ bài, kẹp tay,
cùm, bên cạnh còn treo hai tấm bảng “Túc Tĩnh”, “Hồi Tỵ”; chính giữa
công đường là một bức hoành phi rất to, trên đó viết bốn chữ “Minh
kính cao huyền”. Bao Chửng ngồi ở giữa, uy nghiêm tràn ngập quanh
mình, khó có thể nhìn thẳng được, tay ngài cầm kinh đường mộc vỗ
một cái, cao giọng nói: “Truyền mẹ con Tần Hương Liên, Kim Kiền!”

Nha dịch dưới công đường lập tức hướng ra ngoài
truyền gọi: “Truyền mẹ con Tần Hương Liên, Kim Kiền…”.

Vừa đúng lúc mấy người Kim Kiền bước tới bên ngoài
cửa công đường, vừa nghe thấy lệnh truyền Kim Kiền thầm nghĩ: Tới
rồi, đang gọi mình, khẩn trương lên nào!

Thế nên mấy người bọn họ vội tiến vào công đường,
hướng về phía Bao đại nhân quỳ sụp xuống.


“Dân nữ Tần Hương Liên, khấu kiến Bao đại nhân.”

“Thảo dân Kim Kiền, khấu kiến Bao đại nhân.”

Trong lúc Kim Kiền thầm kêu khổ: Khai Phong phủ này,
quả nhiên không cùng cấp bậc với châu phủ bình thường. Nhìn cái loại
đá xanh vuông vức lại còn rất to lát đầy nền đất mà xem, chất lượng
thuộc hàng thượng hạng, quỳ lên còn đau hơn nhiều so với công đường
của tên tri phủ kia.

Bao đại nhân chậm rãi hỏi: “Tần Hương Liên, ngươi có
biết người ngồi trên công đường kia không?”.

Lúc này Kim Kiền mới phát hiện ra, trừ mình, người
giúp Tần Hương Liên ra, chính giữa công đường còn có một người, đang
ngồi chễm chệ trên ghế tựa khắc hoa có phủ gấm, trong lòng không
khỏi thầm suy đoán:

Trên công đường Khai Phong phủ này, ngoại trừ lão Bao,
nhân vật đại boss[2] này ra, chỉ có Công Tôn tiên sinh do yêu cầu công
việc là được ngồi, ngay cả Ngự tiền hộ vệ Triển Chiêu thuộc hàng
tứ phẩm cũng còn phải đứng. Người này ngay tại công đường Khai Phong
phủ mà còn có thể ngồi đường hoàng, nhất định thân phận không phải
tầm thường.

[2] Boss: Chỉ lãnh đạo, quan chức, đôi khi còn chỉ
những người đứng đầu về một mặt nào đó.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội hí mắt nhìn trộm.

Chỉ thấy người này mặc quan bào gấm màu đỏ, hoa văn
bay lượn đối xứng được thêu trên áo, đầu đội thông thiên quan được kết
lại bằng vô số những hạt châu, phía trước có nạm một viên ngọc, lưng
đeo cân đai bằng vàng, chân đi đôi hài màu tía. Trang phục của người
này từ trên xuống dưới, tính ít cũng bằng tiền sinh hoạt phí cả
nửa đời của một hộ nghèo. Lại nhìn lên mặt người này, Kim Kiền
bỗng kinh hoàng…

Lông mày lưỡi mác, mi thanh mục tú, khuôn mặt tựa
trăng rằm, tai tựa đĩnh vàng, cả gương mặt toát lên vẻ phong lưu phóng
khoáng, phục sức bảnh bao, chỉ là giữa hai hàng lông mày tràn ngập
vẻ khinh thường, kiêu ngạo và lỗ mãng. Nói tóm lại chính là: một
tên thư sinh ẻo lả.

Kim Kiền không khỏi đưa mắt nhìn về phía Triển Chiêu
đang đứng cạnh bàn xử án của Bao đại nhân, trong lòng thầm gật gù:
Tiểu Miêu nhà ta nhìn vẫn thuận mắt nhất.

Bỗng Kim Kiền nghe thấy Tần Hương Liên ở bên phẫn nộ
nói: “Hương Liên biết người này, người này chính là phu quân của Hương
Liên – Trần Thế Mỹ!”.

Nếu không phải đang ở trên công đường, Kim Kiền nhất
định đã vỗ đùi cái đết: “Quả nhiên là cái tên lam nhan họa thủy[3]
ấy!”.

[3] Lam nhan họa thủy: ý nghĩa gần giống với “hồng
nhan họa thủy” nhưng được dùng để chỉ đàn ông, những người có sắc
đẹp hại nước hại dân.

Trần Thế Mỹ nghe vậy lập tức cao giọng nói: “To gan,
ai là phu quân của ngươi? Rõ ràng là một con điêu phụ!”.

Tần Hương Liên nhất thời nghẹn giọng: “Trần Thế Mỹ,
người…”.

Hai đứa con của Tần Hương Liên nghe thế liền kích
động, nhào tới bên chân của Trần Thế Mỹ, gào khóc hỏi: “Cha, cha, vì
sao cha lại không nhận chúng con?”.

Trần Thế Mỹ thấy cảnh này lửa giận trong lòng càng
bốc lên, đột nhiên đứng bật dậy, đưa tay xốc hai đứa bé, đẩy sang một
bên, quát: “To gan, sao bản cung lại có cái thứ nghiệt chủng như các
ngươi?!”.

Hai đứa bé bị đẩy rất mạnh, nhất thời không đứng
dậy được, chỉ có thể bò trên đất mà cúi đầu khóc lóc không ngừng.
Tần Hương Liên ôm lấy hai con, sắc mặt bi phẫn đến cùng cực.

Kim Kiền thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, tặng cho
tên kia một cái bạt tai. Nhưng nghĩ lại, tên Trần Thế Mỹ này dù sao
cũng là phò mã, mình không nên quá vong động… Ông bà ta thường nói:
Làm người phải có lòng khoan dung… Huống hồ nơi đây cao nhân nhiều như
mây trên trời, một nhân vật nhỏ bé như mình vẫn nên an phận thì thực
tế hơn.

Quả nhiên, Kim Kiền liền nghe thấy tiếng kinh đường
mộc vang lên, Bao đại nhân lớn tiếng nói: “Trần Thế Mỹ, nếu ngươi còn
tiếp tục không để vương pháp vào mắt, làm loạn công đường, bản phủ
sẽ không khách khí với ngươi nữa!”.

Trần Thế Mỹ nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, bước đến
trước ghế, thản nhiên ngồi xuống, nhướng mày nói: “Bản cung là phò
mã đương triều, một phủ doãn Khai Phong nhỏ bé như ngươi, có khả năng
tróc nã được bản cung sao?”.

Bao đại nhân tức giận nói: “Cho dù là phò mã đương
triều, nếu phạm pháp cũng xử như thứ dân!”.

Trần Thế Mỹ cười nhạt nói: “Bao đại nhân, ngươi luôn
miệng nói bản cung phạm tội, vậy chứng cứ đâu? Không thể tùy tiện
tìm một con điêu phụ tới lằng nhằng là có thể kết tội bản cung
được”.

“Được!”, Bao đại nhân nói: “Bản phủ sẽ đem bằng
chứng cho ngươi!”.

Dứt lời, Bao đại nhân gật đầu ra hiệu, nha dịch lập
tức đưa thanh đao có dấu của phủ phò mã đến trước ghế Trần Thế Mỹ.

Trần Thế Mỹ liếc nhìn dấu trên thanh đao, hơi nheo
mắt, nụ cười nhạt lại càng rõ, nói: “Bao đại nhân, ngươi cho bản cung
xem một thanh đao gỉ làm gì vậy?”.

Bao đại nhân nói: “Đây là thanh đao vật chứng, chứng
minh ngươi phái Hàn Kỳ sát thê diệt tử!”.

“Bao đại nhân cớ gì lại nói ra những lời này, bản
cung không hiểu.”

“Trần Thế Mỹ, ngươi hãy nhìn cho kĩ, trên thanh đao
có dấu khắc của phò mã phủ ngươi!”

Không biết người khác thế nào, còn Kim Kiền vừa may
quỳ ở bên Trần Thế Mỹ, có thể nhìn thấy rất rõ.

Bao đại nhân vừa nói xong, hai tây Trần Thế Mỹ liền
khẽ nắm lại, nụ cười trên mặt cứng đơ, trán thoáng tỏ ra sát khí:
“Bao đại nhân, chưa nói bản cung không biết tên Hàn Kỳ này, mà cho dù
có biết thì sao, Bao đại nhân có dám gọi Hàn Kỳ bước ra đây cùng
bản cung đối chất không?”.

Bao đại nhân ngừng lại một chút rồi nói: “Hàn Kỳ
vì không nỡ sát hại mẹ con Tần Hương Liên, đã tự sát rồi”.

Trần Thế Mỹ nghe vậy, cười nhạt nói: “Hàn Kỳ đã
chết, mà người chết thì không làm chứng được. Bao đại nhân sao có
thể một mực cho rằng Hàn Kỳ nhận lệnh của bản cung đi giết
người?!”.

Những lời này của Trần Thế Mỹ quả thực là đúng
lý đúng lẽ, khiến cho Bao đại nhân không khỏi bị kìm hãm.

Có điều phủ doãn Khai Phong phủ Bao Chửng cũng chẳng
phải người bình thường, ngừng lại một lát, Bao đại nhân lại nói
tiếp: “Trần Thế Mỹ, mặc dù vật chứng không thể làm cho ngươi tâm
phục, nhưng bản phủ còn có nhân chứng”.


Trần Thế Mỹ nghe xong giật mình, hỏi: “Nhân chứng
đâu?”.

“Chính là vị tiểu huynh đệ đang quỳ dưới công đường
kia!”.

Lúc này Trần Thế Mỹ mới để ý thì ra trên công
đường còn có một nhân vật nữa, đó chính là Kim Kiền, vội quay đầu
nhìn kĩ, nhưng vừa thấy Kim Kiền quần áo rách rưới, mặt mũi bẩn
thỉu, bất giác nhướng mày cười nhạt.

“Kim Kiền, bản phủ hỏi ngươi, ngươi gặp mẹ con Tần
Hương Liên ở đâu”, Bao đại nhân hỏi.

Kim Kiền nghe vậy nghĩ bụng: Uầy, nhanh như thế đã
đến phiên mình xuất hiện rồi? Vội vàng ưỡn thẳng lưng, nói lớn:
“Bẩm Bao đại nhân, thảo dân gặp mẹ con Tần Hương Liên ở miếu Quan Công,
ngoại ô thành Sái Châu”.

“Lúc đó, trong miếu Quan Công chỉ có mẹ con Tần Hương
Liên và ngươi, có đúng không?”

“Bẩm đại nhân, không phải.”

“Vậy còn có ai nữa?”

“Còn có một đại hán tên gọi là Hàn Kỳ nữa.”

“Vậy Hàn Kỳ làm gì ở trong miếu Quan Công?”

“Bẩm đại nhân, Hàn Kỳ tay cầm đao, muốn giết mẹ con
Tần Hương Liên ở trong miếu Quan Công. Thảo dân liền ngăn cản, thiếu
chút nữa cũng mất cả tính mạng.”

Bao đại nhân vừa nghe vậy, liền cầm kinh đường mộc
lên vỗ chát một cái: “Kim Kiền to gan, nếu Hàn Kỳ muốn giết mấy
người các ngươi, vì sao hôm nay các ngươi không bị thương chút nào?
Nhất định là ngươi nói bậy”.

Kim Kiền bị dọa cho sợ giật nảy mình lên, ngẩn ngơ
cả một lúc lâu, những suy nghĩ trong lòng mới dần xoay chuyển, thầm
nói: Giật cả mình, lão Bao này giết gà dọa khỉ đây mà. Trước tỏ
rõ uy nghiêm, loại bỏ sự kiêu căng của Trần Thế Mỹ, sau là để cho
Trần Thế Mỹ biết, mình cũng chỉ là một thảo dân nhỏ bé bị dọa cho
kinh sợ, tất phải nói thật, không dám hồ ngôn loạn ngữ, khiến cho
Trần Thế Mỹ tâm phục khẩu phục. Vậy mình phải phối hợp đến cùng…

Trong lòng thầm suy xét đánh giá rõ ràng, Kim Kiền
lập tức phủ phục xuống đất, toàn thân còn phối hợp nhịp nhàng mà
run bắn lên hai cái, cao giọng nói: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân không dám
nói bậy. Hàn Kỳ tự nhận mình phụng mệnh của phò mã đương triều
Trần Thế Mỹ, đến sát hại ba mẹ con Tần Hương Liên. Nhưng Hàn Kỳ lại
là một nghĩa sĩ, hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, tam cương ngũ thường, khi
biết Tần Hương Liên chính là thê tử nguyên phối của phò mã liền thu
sát tâm, lại sợ không cách nào đối mặt với phò mã nên đã tự sát,
để lại thanh đao này, hy vọng có thể dùng nó làm chứng cứ cáo
trạng phò mã. Đại nhân, câu nào của thảo dân cũng là thật, nhược bằng
nói dối xin chịu sét đánh!”.

Những lời này vừa được nói xong, cả công đường đều
kinh ngạc, mọi người không khỏi ngạc nhiên, nhất thời nhìn thiếu niên
dưới công đường này bằng đôi mắt khác.

Bao đại nhân cũng thầm gật đầu tán thưởng.

Lời khai của Kim Kiền tuần tự bài bản, xuất khẩu
thành chương, đem chân tướng sự việc nói ra một cách rõ ràng, từng
câu từng chữ nói ra đã chứng minh Trần Thế Mỹ thực sự là chủ mưu,
lại còn chỉ rõ thân phận của Tần Hương Liên, đồng thời tán dương Hàn
Kỳ, ngầm phê phán phò mã, cuối cùng còn thề độc, khiến người khác
không thể không tin.

Họ nào có biết, những lời khẩu cung hoàn mỹ này
đều là do Kim Kiền đạo văn, đạo lại từ những bộ phim truyền hình
dài tập lúc tám giờ, hao tâm tổn trí chắp vá lại mà thành, tất
nhiên là khí thế trùng trùng, vô cùng tinh diệu, xuất sắc.

Trong lòng mọi người đều sáng tỏ. Trần Thế Mỹ cùng
chẳng phải kẻ bất tài ngu ngốc, nghe thế đã hiểu rõ, nhất thời sinh
lòng căm hận đối với tên tiểu khất cái này.

Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc, cao giọng: “Trần Thế
Mỹ, ngươi còn gì để nói?”.

Trần Thế Mỹ ngồi trên ghế trải gấm không cử động,
tay vuốt ve ngọc bội đeo bên hông, chậm rãi nói: “Bao đại nhân, những
lời làm chứng của kẻ này không thể tin được”.

Đừng nói Kim Kiền, ngay đến cả Bao đại nhân nghe xong
cũng thấy kinh ngạc.

Trần Thế Mỹ lại nói: “Bao đại nhân, kẻ này y phục
rách nát, nhìn cũng biết chẳng phải là kẻ phú quý gì, nếu vì bát
cháo cầm hơi mà bị điêu phụ này mua chuộc, làm chứng giả trên công
đường cũng không phải là không có khả năng”.

Kim Kiền nghe xong, thiếu chút nữa nghẹn thở mà
chết: Bà nội nó, cái tên Trần Thế Mỹ đầu heo này thật đúng là cụ
kỵ của cái lũ trông mặt mà bắt hình dong! Cho dù là Kim Kiền ta
quần áo không đẹp, không thời thượng, cũng không cần phải độc địa như
thế chứ! Vấn đề này liên quan đến sự tôn nghiêm của một người từ
tương lai tới, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội khom lưng dập đầu, lớn
tiếng nói: “Bẩm đại nhân, thảo dân tuyệt đối không dám gian dối, đại
nhân anh minh sáng suốt tựa thanh thiên minh nguyệt, mong đại nhân hãy
minh xét cho thảo dân!”.

Đạp cái gì thì đạp cũng nhất quyết không đạp mông
ngựa[4], trước tiên cứ nịnh bợ lão Bao đã rồi tính sau.

[4] Câu này lấy ý từ từ lóng “vuốt mông ngựa” trong
tiếng Trung, có nghĩa là nịnh bợ. Cả câu này ý chỉ Kim Kiền dù nói
thế nào cũng phải nịnh nọt Bao đại nhân trước đã, dù ở đâu cũng
thế.

Bao đại nhân nhíu chặt hai hàng lông mày, vừa định
mở miệng nói lại bị Trần Thế Mỹ cướp lời.

“Cho dù kẻ này không làm chứng giả, nhưng hắn có
từng tận mắt nhìn thấy bản cung sai người đi giết người không? Mà
Hàn Kỳ đã chết, Bao đại nhân, còn kẻ nào có thể làm chứng không?
Ngài chỉ dựa vào một thanh đao chẳng biết tìm được từ xó xỉnh này
và lời nói phiến diện của một tên ăn mày, liền định tội cho bản
cung, thật là quá nực cười rồi.”

Cả công đường trên dưới đều tĩnh lặng, mọi người
không khỏi bừng bừng phẫn nộ.

Chỉ thấy Trần Thế Mỹ từ từ đứng dậy, bước từng
bước đĩnh đạc ra tới cửa công đường rồi quay đầu lại nói: “Bao đại
nhân, bản cung thân là phò mã đương triều, công vụ bận rộn, không có
thời gian để cùng một phủ doãn phủ Khai Phong nhỏ bé như ngươi chơi
trò thăng đường thẩm án đâu!”.

Nói xong, hắn hừ một tiếng, phất tay áo định bỏ đi.

Nhưng công đường phủ Khai Phong nào phải nơi nói đến
là đến, nói đi là đi. Nha dịch canh cửa hô lên một tiếng, nhất tề giơ
đao lên trước mặt Trần Thế Mỹ.

Trần Thế Mỹ vừa nhìn, hơi ngẩng lên, cao giọng quát:
“Bản cung là phò mã đương triều, kẻ nào dám ngăn cản?”.

Nhưng những nha dịch canh giữ cửa này lại chẳng mảy
may động đậy.


Kim Kiền ở bên cạnh thầm tán dương: Quả nhiên là quan
sai của phủ Khai Phong, tất cả đều tựu chung ở một từ “oai”!

Liền sau đó, bỗng nghe thấy Bao đại nhân trầm giọng
nói: “Để phò mã đi…”.

Lúc này nha dịch mới cho hắn đi.

Trần Thế Mỹ cười nhạt, nghênh ngang bước ra.

Hai đứa bé nhất thời khóc lóc mãi không thôi, tiếng
khóc con trẻ khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy chua xót.

Bao đại nhân đi vòng qua bàn xử án, bước xuống đến
giữa công đường, đưa tay đỡ mẹ con Tần Hương Liên đứng dậy, muốn nói
nhưng rồi lại thôi.

Tần Hương Liên thấy thế, khóc lóc nói: “Đại nhân,
Hương Liên biết, Trần Thế Mỹ nay là hoàng thân quốc thích, ngay cả
đại nhân cũng…”.

“Tần Hương Liên!” Bao đại nhân bỗng cao giọng nói:
“Bản phủ đã thụ lý vụ án của ngươi, tất sẽ tận lực mà làm, bản
phủ sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!”.

Tần Hương Liên nghe vậy, nhất thời hai mắt đẫm lệ,
nắm tay các con quỳ xuống nói: “Tạ Bao đại nhân!”.

Kim Kiền hơi nghiêng người chầm chậm đứng dậy, trong
lòng bất giác cảm thấy vô cùng phẫn nộ cùng sầu muộn: Trần Thế Mỹ
quả nhiên là kẻ nổi danh trong lịch sử, thật đúng là có bản lĩnh
để lại tiếng xấu muôn đời – Bà nó chứ, hắn giỏi giang cái khỉ gì,
không phải cũng chỉ là phò mã sao? Đưa đến thời hiện đại, đảm bảo
chính là cái bọn mặt trắng ẻo lả ăn bám vợ, cùng lắm thì là trai
bao cao cấp. Ta nhổ vào mặt ngươi, cái loại không tự mình gánh vác
nổi cuộc sống của mình!