Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 1 - Chương 14

Tại Đông Hoa thị nghe được lời Kim,

Ô bồn[1] xuất hiện nửa đêm kinh hoàng

[1] Ô bồn: cái chậu đen.

Đông Kinh Biện Lương là kinh sư của Đại Tống, thái bình thịnh
trị, người vật phong phú, dân cư hơn trăm vạn. Mặc dù địa thế bằng phẳng rộng
rãi nhưng quân phòng vô cùng nghiêm ngặt, thành quách bốn phía, sông lượn uốn
quanh, bên ngoài tường thành, lầu gác đối nhau. Mà bên trong thành lại là cảnh
tượng liễu rủ rợp bóng, cỏ hoa chen lối, phong tình vô hạn.

Thành có bốn con sông chảy qua, đường thủy thông suốt, thuyền
bè tấp nập, cầu cầu nối nhịp, quả là: “Cầu vồng đai ngọc vắt ngang, thuyền hoa
ánh nước, cảnh này đẹp thay”.

Trên bờ, hàng quán san sát, ngựa xe như nước, phố thị phồn
thịnh, những kỳ trân dị bảo từ khắp nơi đều quy tụ về đây.

Trong đó, phía đông thành, phố phường sầm uất: Phàm là ẩm thực,
từ hoa quả từng mùa, tôm, cá, ba ba, cua, thịt khô chim thỏ, cho đến vàng ngọc,
đồ trang sức quý hiếm, rồi cả y phục, không gì là không có. Mùa nào thức nấy, rau
củ tươi ngon được đưa đến chợ, những vật phẩm hiếm có trở nên quý giá, được mọi
người tranh nhau trả giá.

Giờ đang là tháng Năm, đầu hạ, trái cây đúng độ chín rộ, khắp
phố nơi nơi ngập tràn hương thơm quyến rũ của các loại hoa thơm quả lạ, khách
qua đường không ai là không dừng chân hít hà. Nhưng cho dù là hương thơm mê hoặc,
cảnh sắc say lòng người như thế cũng chẳng thể làm vướng bận được bóng dáng tuyền
một màu lam kia, chẳng thể lọt vào đôi mắt sáng lấp lánh như sao kia.

Người thanh niên áo lam này, dáng vẻ vội vã, bước đi nhanh đến
nỗi chân không chạm đất, tuy một thân phong trần nhưng thân hình vẫn thẳng tắp,
chưa từng nhuốm vẻ mệt mỏi, nhanh chóng đi qua đám người huyên náo, tựa như
đang đi giữa chốn không người.

Đột nhiên, chàng thanh niên áo lam dừng bước, hai hàng lông
mày nhíu lại, lặng lẽ nhìn về phía đám đông không biết vì lý do gì lại tụ tập ở
phía trước, lòng thầm thắc mắc.

Con đường này, bình thường tuy người qua lại như mắc cửi,
nhưng chưa từng có chuyện mọi người gây rối tụ tập đông người, mình đi mới có
mười mấy ngày mà trong thành đã có chuyện phát sinh rồi ư?

Nghĩ vậy, người thanh niên áo lam bất giác bước nhanh về phía
trước, len vào đám người, muốn đi đến giữa đám đông để tìm hiểu chuyện gì đang
diễn ra. Nhưng vừa len qua được một nửa, bên tai đã vang lên tiếng hô lớn.

“Tôi nói này đại ca, tục ngữ dạy rất đúng, giao tình thứ nhất,
mua bán thứ hai, nay tôi đã nói hết nước hết cái, anh vẫn không thể giảm giá được
ư?”

Người thanh niên áo lam không khỏi sửng sốt, âm thanh mười
phần mạnh mẽ này, dường như đã được nghe ở đâu đó rồi, có chút quen tai, không
kìm được lại chen lên trước vài bước. Vượt qua đám đông, người thanh niên áo
lam thoáng thấy một bóng người, đang đứng chính giữa vòng vây.

Người này, mặc trang phục sai dịch xen lẫn hai màu đỏ đen,
thân hình mảnh khảnh nhưng tư thái lại chẳng mảy may có chút yếu ớt. Ống tay áo
xắn lên tận khuỷu, hai tay chống nạnh, một chân còn đạp lên sọt tre đựng đầy lê
xanh trước mặt.

Người bán hàng cũng chẳng phải hạng gà mờ, anh ta khoanh tay
trước ngực, nhíu mày, mặt lạnh tanh, tuổi chỉ khoảng ba mươi nhưng râu ria đã xồm
xoàm.

“Tiểu tử! Đừng tưởng mình là quan sai thì lão tử sợ cậu
nhé?! Hiện giờ quan lại, ai mà chẳng cho thương lái đem những rau quả tốt nhất
chuyển thẳng vào trong phủ chứ? Đâu có ai lại phái thủ hạ ra chợ mua đồ? Tôi
xem cậu chắc chắn là thèm lê quá không chịu được, lại không muốn bỏ nhiều tiền
ra mua, thế nên mới nói xằng xiên, lấy đại nhân nhà mình ra làm cái cớ để ép
giá chứ gì!”

Tiểu sai dịch nọ nghe vậy thì tức khí, nhất thời cao giọng
đáp lại: “Tôi bảo này, cái người râu ria xồm xoàm kia, cơm có thể ăn bậy, nhưng
lời thì không thể nói bậy. Những đại nhân của phủ khác thế nào, tôi không cần
biết, nhưng đại nhân của phủ nhà tôi, từ lúc nhậm chức đến nay chưa từng nhận nửa
phần đồ người khác biếu! Anh đừng tưởng mặt anh đầy râu thì nói gì không ai biết,
có thể nói bậy nói bạ, coi chừng tôi kiện anh tội phỉ báng đấy!”.

Người xem xung quanh nghe vậy bỗng sửng sốt, nghĩ bụng: Tội
phỉ báng là tội gì vậy, sao chưa từng nghe thấy nhỉ?

Người bán hàng râu ria xồm xoàm kia lại chẳng hề để tâm, chỉ
khoanh tay, cười nói: “Ha, Lý Đại tôi từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa từng
nghe thấy lời nói nào nực cười đến vậy. Tiểu tử, cậu nói đại nhân nhà cậu thanh
liêm như vậy, tôi thật muốn nghe xem, vị đại nhân của phủ nào mà lại đáng khen
đến độ cậu dám ba hoa không ngượng miệng như thế?”.

Sai dịch nọ nghe xong tỏ ra đắc ý, hất cằm lên, cao giọng
nói: “Cái đồ râu ria xồm xoàm nhà anh nghe cho rõ nhé, đại nhân nhà tôi chính

là Khai Phong phủ doãn, Bao Thanh Thiên, Bao đại nhân!”.

Lý Đại, người râu ria xồm xoàm nọ, vừa nghe xong liền kinh
ngạc, một lát sau mới hỏi: “Cậu nói Bao đại nhân chính là vị đại nhân vừa chém
phò mã đấy phỏng?”.

“Đúng thế!”, sai dịch giơ ngón tay cái lên.

Lý Đại gật đầu, nói: “Nếu là Bao đại nhân, tôi tin. Bao đại
nhân xác thực là vị quan thanh liêm”. Ngừng lại một chút, Lý Đại nói tiếp:
“Nhưng quan tốt là quan tốt, còn lê này một đồng cũng không giảm!”.

“Hả?”, sai dịch nghe xong không khỏi bàng hoàng, đôi mắt dài
nhỏ bỗng mở lớn trợn trừng.

Có người trong đám đông cười nói: “Ha ha, tiểu sai dịch của
Khai Phong phủ, hôm nay cậu gặp phải đối thủ rồi, Lý Đại nổi danh chắc giá cả
khu chợ này đấy!”.

Mọi người cười vang một trận.

Lại nghe có người nói: “Tiểu sai dịch, cậu đến khu chợ này
chưa đầy nửa tháng đã ép được giá của gần hết tiểu thương khu này, cũng coi như
bản lĩnh không tồi, hôm nay cậu cứ nhận thua đi thôi!”.

Mọi người lại cười vang trận nữa.

Người thanh niên áo lam đứng trông đám đông tuy nghe rất rõ
ràng, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng khó hiểu, quay sang vị lão bá bên cạnh
hỏi: “Vị lão nhân gia này, xin hỏi tiểu sai dịch kia là…”, nghĩ một lúc lâu,
người áo lam cũng không biết nên hỏi thế nào, không khỏi ấp úng.

Vị lão bá nọ vừa nhìn đã thấy người thanh niên áo lam này,
tướng mạo đường đường, tư thế oai hùng, đĩnh đạc, nhưng khẩu khí lại ôn hòa, lễ
độ, không khỏi khiến người ta nảy sinh hảo cảm, vội vàng trả lời:

“Vị tiểu ca này, cậu không biết rồi, cậu tiểu sai dịch mới
này của Khai Phong phủ là người rất chặt chẽ. Khu chợ của chúng tôi, quan sai đến
mua hàng vốn không nhiều, hầu hết chính là quan gia của Khai Phong phủ. Nhưng
trước giờ quan gia cũng chỉ hỏi giá, mua đồ xong rồi đi. Còn tiểu sai dịch này
lại không như vậy, từ khi cậu ta đến đây liền cò kè mặc cả ép giá từng chút một,
xuất khẩu thành chương, mà lần nào cũng không giống nhau, mỗi lần đều đôi mới”.

Người thanh niên áo lam nghe xong lại nhíu chặt mày, trầm giọng
hỏi: “Vậy há chẳng phải hắn mượn danh quan phủ, ức hiếp tiểu thương sao?”.

Lão bá sửng sốt, lặng đi lại một lát rồi cười nói: “Vị tiểu
ca này nói sai rồi. Giá cả hàng hóa trong chợ vốn không cố định, chuyện mặc cả
ép giá lẫn nhau rất đỗi bình thường. Không ai nói lại được cậu tiểu sai dịch
này, cậu ta nói khiến cho người khác tâm phục, không thể không giảm giá, hơn nữa
từ khi Bao đại nhân nhậm chức đến nay đã làm nhiều chuyện tốt cho bách tính
chúng tôi, giá cả cũng nên giảm vài phần”.

Người thanh niên áo lam nghe xong những lời này, hai hàng
lông mày mới giãn ra, khe khẽ gật đầu.

Lão bá kia lại nói tiếp: “Có điều nếu không phải cậu sai dịch
kia mỗi lần trả giá đều nói rất thú vụ thì e rằng cũng không thể thuyết phục được
toàn bộ các tiểu thương của khu chợ này”.

Người thanh niên áo lam kinh ngạc, không kìm được hỏi: “Việc
trả giá thú vị như thế sao?”.

Lão bá cười nói: “Vị tiểu ca này, cậu không biết đấy thôi, cậu
tiểu sai dịch kia mỗi lần trả giá đều đem lời nói, cử chỉ, hành vi xử sự của mọi
người trong Khai Phong phủ ra làm lợi thế, kể còn thú vụ hơn mấy người kể chuyện
ở Ngõa Tứ[2], mọi người nghe xong đều rất vui vẻ vì thế tất nhiên là phục rồi.
Còn có… A, họ lại tiếp tục rồi”.

[2] Ngõa Tứ: là nơi diễn ra các hoạt động giải trí, nghệ thuật
thời Bắc Tống.

Người thanh niên áo lam nghe thế liền nhìn về trung tâm vòng
người.

Chỉ thấy tiểu sai dịch kia khoanh tay, chậm rãi đi đi lại lại
giữa đám đông, thi thoảng còn hắng giọng. Còn những người xung quanh đều mang
dáng vẻ háo hức mong chờ. Lúc này người thanh niên áo lam không kìm được có
chút hiếu kỳ, lặng lẽ tiến lên vài bước, bất tri bất giác đã đứng ở hàng đầu
tiên.

Tiểu sai dịch trầm ngâm nói: “Lão ca râu ria xồm xoàm, anh
có biết vì sao tôi, đường đường một quan sai của Khai Phong phủ, lại đi cò kè với
anh mấy đồng tiền mua lê không?”.

Lý Đại vẫn khoanh tay trước ngực, thần sắc chẳng có vẻ gì là
hòa hoãn, lắc lắc đầu.

Tiểu sai dịch lại hỏi: “Anh có biết Bao đại nhân của Khai
Phong phủ chúng tôi là vị quan thanh liêm, trong như nước, sáng tựa như gương
không?”.

Lý Đại gật đầu.

Tiểu sai dịch hỏi tiếp: “Vậy anh có biết vì sao mặt Bao đại
nhân lại đen như vậy không?”.

Hả?

Không chỉ Lý Đại, mà ngay cả những người nghe cũng đều kinh
ngạc. Trên khuôn mặt của người thanh niên áo lam cũng đầy vẻ ngạc nhiên.

“Nguyên nhân chủ yếu chính là… Bao đại nhân quá bận! Không
nói đến những điều khác, chỉ riêng những công văn trên bàn của Bao đại nhân mỗi
ngày đều cao đến hơn ba thước, Bao đại nhân tối tối đều xem đến tận canh ba nửa
đêm, chính vì thế mà ngủ không đủ giấc, da mặt cũng trở nên sạm đi. Hơn nữa, hằng
ngày còn phải dậy từ rất sớm, bận đến nỗi ngay cả thời gian rửa mặt Bao đại
nhân cũng không có, ngày nối ngày liên tiếp, qua một thời gian dài, da mặt Bao
đại nhân mới trở nên đen thui như thế!”

Những lời này nói ra, mọi người đều im lặng, sau đó tiếng cười
bắt đầu lan ra trong đám người. Người thanh niên áo lam đầu đầy mây đen, thầm
nghĩ: Đại nhân mỗi ngày đều xem công văn đến rất khuya, điều này là thật, nhưng
cái chuyện không rửa mặt kia, hình như mình chưa từng nghe thấy.

Tiểu sai dịch ngừng một lát, lại tiếp tục: “Vậy mọi người có
biết vì sao mặt Công Tôn tiên sinh lại trắng như vậy không?”.

Tiếng cười ngừng bặt.

“Đó là bởi Bao đại nhân lấy giản dị làm tôn chỉ, cho dù mỗi

ngày đều xem công văn đến khuya cũng không muốn lãng phí dầu thắp, thế nên mới
để cho Công Tôn tiên sinh dùng bột mì đắp lên mặt, phản chiếu ánh trăng, thay
cho ánh đèn. Dần dà, mặt Công Tôn tiên sinh cũng trở nên trắng bóc.”

Lần này một trận cười bùng nổ trong đám người, chỉ nghe một
trong số họ chêm vào: “Thế há chẳng phải sẽ tốn rất nhiều tiền mua bột mì
sao?”.

Tiểu sai dịch xua xua tay đáp: “So với dầu thắp, bột mì rẻ
hơn nhiều”.

Tiếng cười lại rộ lên bốn phía.

Người thanh niên áo lam bỗng dưng hối hận vạn phần, không hiểu
vì sao mình lại đến chỗ này. Đúng lúc người thanh niên áo lam đang định quay
người rời đi, lại nghe thấy tiểu sai dịch nói ra một câu, không khỏi cứng đờ.

Tiểu sai dịch nói: “Vậy mọi người có biết vì sao danh xưng của
Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu của Khai Phong phủ lại là ‘Ngự
Miêu’ không?”.

Một người kêu lên: “Đương nhiên là vì khinh công của Triển đại
nhân rất cao siêu!”.

Tiểu sai dịch gật đầu, đáp: “Vị nhân huynh này nói không sai,
chỉ là dám hỏi huynh đài có biết vì sao khinh công của Triển đại nhân lại cao
siêu đến thế không?”.

“Vì sao?”

Tiểu sai dịch lập tức trưng ra dáng vẻ vô cùng xót xa, nói:
“Đó là vì Triển đại nhân quá bận, bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn cơm cũng không
có, gầy gò đến độ chỉ còn da bọc xương, như thế thử hỏi vì sao khinh công không
tốt cho được?”.

Nghe xong những lời này tất cả lại không cười, không khí nhất
thời im lặng đến dị thường.

Còn vị tiểu sai dịch kia lại chầm chậm đi đến trước mặt một
người thanh niên áo lam đang đứng trong đám người, chắp tay khẽ cười nói: “Triển
đại nhân, đã lâu không gặp, đại nhân vất vả rồi”.

Mọi người nghe vậy vừa mừng lại vừa sợ.

Nói đến Triển đại nhân của Khai Phong phủ, tiếng tăm của “Ngự
Miêu” đã sớm truyền khắp trong dân gian, nhưng vị Tứ phẩm hộ vệ này chẳng mấy
người biết, cơ hội được nhìn thấy ngài, mọi người sao có thể bỏ qua được! Thế
nên tất cả rầm rập hối hả bước lên vây xung quanh Triển Chiêu, kín mít chẳng
còn khe hở, mỗi người người đều mở thật to mắt cố gắng quan sát cho kỹ.

Chỉ thấy người thanh niên này mặc áo dài màu lam, thắt lưng
bằng vải đen quấn quanh eo, chân đi một đôi giày đã bạc màu, tay cầm bảo kiếm,
lưng thẳng như thân tùng, khuôn mặt văn nhã tuấn lãng, khí chất ôn hòa tựa gió
thoảng, khiến người ta không khỏi thấy ấm áp trong lòng, tâm tình phơi phới.

Mọi người không kìm được cứ tấm tắc mãi không thôi: Triển đại
nhân quả là danh bất hư truyền, thật là bậc anh hùng tài giỏi tuấn tú thế gian
hiếm thấy.

Tiểu sai dịch kia túm lấy cánh tay Triển đại nhân, đẩy ra khỏi
vòng vây của dân chúng, đi vài bước đến sọt lê của Lý Đại, nói: “Này anh râu
ria xồm xoàm, đây chính là Tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển đại nhân của Khai Phong
phủ chúng tôi. Anh nhìn xem…”, nói rồi, đột nhiên tiểu sai dịch đưa tay lên phủi
phủi áo Triển Chiêu hai cái, nhất thời bụi bay tứ tung.

Tiểu sai dịch lại hỏi: “Nhìn thấy không? Triển đại nhân
khinh công cái thế, trên người toàn là bụi đường mỏi mệt, có thể thấy đại nhân
xuất môn tra án cực khổ cỡ nào. Anh lại nhìn này, y phục trên người Triển đại
nhân… Ôi chao, Triển đại nhân là quan tứ phẩm, bổng lộc tất nhiên không ít,
nhưng lại giản dị đến nhường ấy, lẽ nào không khiến cho những tiểu nha dịch như
chúng tôi kính phục ư? Thế nên chúng tôi, vì phong phạm giản dị của Khai Phong
phủ, mà phải đi mặc cả. Anh râu ria xồm xoàm này, tôi nói đến thế rồi, lê của
anh có bán rẻ hay không?”.

Nhưng Lý Đại râu ria xồm xoàm lại không trả lời, giống y hệt
mọi người xung quanh, im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triển Chiêu.

Tiểu sai dịch thấy tình huống như thế không khỏi sững người,
thầm nghĩ: Gì thế này, vì sao vẻ mặt của mọi người lại chuyên chú thế, lẽ nào
trên mặt của Tiểu Miêu mọc râu sao?

Nghĩ đến đây, tiểu sai dịch không kìm được quay đầu lại quan
sát, vừa nhìn liền cười thầm trong bụng.

Nam hiệp Triển Chiêu, vẻ mặt ngương ngùng, hai vệt hồng hồng
khả nghi xuất hiên trên má, quả là diễm lệ vô cùng.

Tiểu sai dịch không kìm được cảm khái: Chao ôi, đầu hạ mà
còn có thể nhìn thấy hoa đào rợp trời, quả là hiếm có, hiếm có!

Về phần Triển Chiêu, một thân tuyệt nghệ, khinh công tuyệt
thế, từ thuở thiếu niên, danh tiếng của Nam hiệp đã uy chấn giang hồ, đối mặt với
vô số địch thủ cũng chưa từng thoái lui nửa phân; mà từ khi đi theo Bao đại nhân
đến nay, luôn lấy công lý pháp luật làm đầu, coi việc bảo vệ Bao đại nhân làm
trọng, cho dù đối mặt với thiên quan vạn mã cũng chăng mảy may nhíu mày. Nhưng
hôm nay lại bị một đoàn bách tính thích náo nhiệt vây quanh, ai nấy đều chăm
chú nhìn, không khỏi cảm thấy như có gai nhọn đâm khắp thân mình, xấu hổ muôn
phần.

Tiểu sai dịch nhìn Triển Chiêu gật gật đầu như đang suy nghĩ
gì đó, rồi lại hướng Lý Đại cao giọng nói: “Anh râu ria xồm xoàm này, thế nào,
giá của lê này có giảm không?”.

Lúc này Lý Đại mới hoàn hồn, khẽ ho hai tiếng vẻ thiếu tự
nhiên, nói: “Tiểu tử nể mặt Bao đại nhân, cứ theo như lời cậu, tôi giảm một nửa
giá cho cậu!”.

Tiểu sai dịch thầm nghĩ: Gì mà nể mặt Bao đại nhân, căn bản
là nể “mặt” Tiểu Miêu thì có! Nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn tràn ngập vẻ tươi cười,
nói: “Lý đại ca quả nhiên là con người hào sảng! Vậy không biết hai sọt lê này
anh có thể giúp tôi mang đến Khai Phong phủ không?”.

Lý Đại vỗ vỗ ngực, cười nói: “Được, cứ để đấy cho tôi”.

Tiểu sai dịch nghe vậy, vội lấy túi tiền từ trong ngực ra, đếm
cẩn thận mấy lượt rồi mới đưa cho Lý Đại.

Lý Đại nhận lấy tiền, gật gật đầu, gánh hai sọt lê lên rồi
đi về hướng Khai Phong phủ.


Tiểu sai dịch lúc này mới xoay người, chắp tay thi lễ với
Triển Chiêu nói: “Triển đại nhân, Kim Kiền đa tạ Triển đại nhân tương trợ”. Ngừng
một lát, lại nói tiếp: “Việc này… Triển đại nhân, nếu không ngại, ngài có thể
đi theo Kim Kiền mua hai sọt cải xanh nữa không?”.

***

Khai Phong phủ nha nằm ở phía đông đương Tây Giác Lâu, Phía
bắc dòng Đông Kinh Biện Hà, phủ nha chiêm trên mười khoảnh, kiến trúc nguy nga,
trang nghiêm trầm mặc. Ngoại vi phủ nha có tổng cộng bốn cửa, một cửa nằm ngay
chính diện của phủ nha, những kẻ không có công việc quan trọng không được tự ý
đi vào; một cửa nằm phía sau phủ nha, đa phần là dành cho gia quyến trong phủ,
dành cho phủ doãn cải trang đi tuần sử dụng; hai cửa bên hông chia ra thành cửa
đông và cửa tây phủ nha, hai cửa này là dành cho nha dịch ra ngoài vì chuyện
riêng tư, tạp vụ, đầu bếp, những kẻ bán hàng ra vào, và cả tạo dịch rời phủ đi
mua bán hàng hóa sử dụng.

Hôm nay trời chiều sắp ngả về Tây, sắc trời vàng rực, ráng
chiều như mộng, một nha dịch đang đứng ngoài cửa phía đông của Khai Phong phủ,
nhìn khắp bốn phía.

Nha dịch này mặc quần áo sai dịch chỉnh tề, đeo thắt lưng đi
giày đen, thân hình cao gầy giống như cây gậy trúc vậy, đôi mắt bảo mở lớn,
phân rõ trắng đen, tai tựa đĩnh vàng, chiếc cằm nhọn, nhìn kỹ cũng chỉ khoảng
mười bảy, mười tám tuổi.

Thần sắc người này rất nôn nóng sốt ruột, đi đi lại lại
không ngừng, tựa như đang ngóng đợi ai đó. Không lâu sau, sắc mặt hắn lộ rõ vẻ
mừng rỡ, vội vàng đi lên phía trước đón một sai dịch thân hình mảnh khảnh, gọi
to: “Kim Kiền, chẳng qua là đi mua hàng thôi, sao đến tận tối muộn thế này mới
về, cậu có biết sắp đến bữa tối rồi không… A, Triển đại nhân?!”.

Nói được một nửa, nha dịch nọ mới chú ý đến bên cạnh Kim Kiền
lại có một người, mà người này chính là Tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển đại nhân
đã nửa tháng nay không gặp.

Nha dịch trẻ tuổi vội vàng khom người thi lễ, cao giọng nói:
“Thuộc hạ Trịnh Tiểu Liễu bái kiến Triển đại nhân!”.

Triển Chiêu gật đầu, trầm giọng nói: “Không cần đa lễ”.

“Tạ ơn đại nhân!”

Sai dịch Trinh Tiểu Liễu liền thẳng người dậy, cung kính đứng
một bên, hai mắt mở lớn cẩn thận đánh giá Tứ phẩm hộ vệ trước mắt này, trong
lòng không khỏi sùng kính muôn phần.

Vị Ngự tiền đới đao hộ vệ này được đích thân đương kim Thánh
thượng ngự phong, là bậc anh hùng hào kiệt hàng đầu trong mắt, trong tâm của tất
cả các quan sai nha dịch Khai Phong phủ. Chưa nói đến một thân công phu xuất thần
nhập hóa, chỉ luận về tướng mạo, phong thái, Triển đại nhân cũng đã là nhân vật
hiếm thấy trên thế gian. Mà điều quan trọng nhất chính là, tuy Triển đại nhân
nhận được hoàng ân, quan hàm tứ phẩm, nhưng hành vi cử chỉ lại chẳng chút kiêu
ngạo, đối với tất cả nha dịch lớn nhỏ trong Khai Phong phủ từ trước đến nay đều
luôn cởi mở, ôn hòa, lễ độ và chừng mực, không thể không khiến cho người khác
tín phục.

Có điều, hôm nay sao sắc mặt của Triển đại nhân sao lại kỳ
quái như vậy? Mới nhìn qua thì thấy có điểm tương tự Bao đại nhân… đen như đít
nồi.

Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống, đôi mắt mang vẻ ẩn nhẫn, hơi
chắp tay lại nói với Kim Kiền: “Kim huynh, Triển mỗ còn có công vụ quan trọng
phải làm, xin đi trước một bước. Hôm nay nhận được sự chiếu cố của Kim huynh…
Triển mỗ… xin đa tạ”.

Nói xong, Triển Chiêu liền xoay người rời đi.

Trịnh Tiểu Liễu đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc: Không
khí vừa mới rồi… lẽ… lẽ nào Triển đại nhân, xưa nay tính tình vốn ôn hòa hữu hảo,
lại đang tức giận… Hay mình hoa mắt?

Trịnh Tiểu Liễu cảm thấy khó hiểu, không kìm được nhìn sang
Kim Kiền bên cạnh.

Lúc này Trịnh Tiểu Liễu mới phát hiện ra Kim Kiền, bộ mặt
như đang khóc tang, lẩm bẩm vẻ hối hận vô hạn: “Lời cổ nhân nói rất đúng: Sống ở
thế gian vạn vật khổ cực, chết xuống âm phủ an lạc muôn phần! Lẽ nào mình sống
yên bình quá lâu rồi nên mới quên mất rằng con mèo này không nên chọc vào?
Nhưng mình cũng chưa làm gì mà, chẳng qua chỉ là nhờ Tiểu Miêu đi tới đứng trước
quầy hàng của người khác, nhiều lắm cũng chỉ là dùng “Mỹ miêu kế”, không tính
là phạm pháp, vả lại đây cũng là vì suy nghĩ cho phúc lợi của toàn thể công
nhân viên chức của Khai Phong phủ, về tình về lý đều có thể lượng thứ được
mà…”.

Trịnh Tiểu Liễu lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, thở dài một cái.

Kim Kiền này hành vi luôn cổ quái, kỳ lạ, mình chung phòng với
hắn nhìn mãi thành quen. Nhưng tên này đến Triển đại nhân mà cũng dám chọc, xem
ra lá gan của hắn cũng không nhỏ.

Tới lúc ăn tối, ban đầu của Tạo ban luôn miệng khen ngợi,
tán thưởng Kim Kiền có thủ thuật mua hàng, dùng chưa đến năm phần tiền đã mua
được về cơ man nào là hoa quả rau củ tươi ngon. Nhưng Kim Kiền cũng thật quái lại,
nếu như bình thường nhất định sẽ lớn tiếng hớn hở tranh công một phen, nhưng
hôm nay không biết vì sao sắc mặt lại luôn ủ rũ, thở vắn than dài suốt, cho tới
tận khi đã trở về phòng trong Tam ban viện tâm trạng cũng chẳng thấy khá lên.

Trịnh Tiểu Liễu thấy khó hiểu, nhưng lại không tiện mở miệng
hỏi, ở trong phòng lưỡng lự hồi lâu mới ngập ngừng: “Kim Kiền, hôm nay cậu và
Triển đại nhân…”.

Kim Kiền đang ngồi ngẩn ra trên giường, đột nhiên nghe được
ba từ “Triển đại nhân”, liền đứng phắt dậy, cao giọng hô: “Triển đại nhân! Triển
đại nhân ở đâu? Tiểu Lục, mau đem bao tải qua đây chụp tôi lại, nhét vào trong
rương, ngàn vạn lần đừng để cho thanh Cự Khuyết kia chém tôi, tôi không muốn chết
yểu đâu!”.

Nhất thời Trịnh Tiểu Liễu khóc không được mà cười cũng chẳng
xong, qua một lúc mới nói: “Triển đại nhân không ở đây, đó là tôi hỏi cậu, hôm
nay rốt cuộc cậu đã làm gì, vì sao lại thất thường như thế?”.

Lúc này Kim Kiền mới hoàn hồn, nhìn Trịnh Tiểu Liễu, khẽ thở
ra một hơi nói: “Tiểu Lục, tuổi anh còn nhỏ, thế giới phức tạp của người lớn
anh không hiểu đâu. Tục ngữ nói, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt
chẳng biết lòng. Cái đó gọi là phải có bụng đề phòng người khác, phàm là việc
gì cũng nên cẩn thận một chút mới có thể sống lâu được”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe xong vẫn không hiểu, thầm nghĩ: Cậu chẳng
qua cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, thế mà lại dám nói tôi nhỏ tuổi, đây
là đạo lý gì vậy. Nghĩ đến đây, Trịnh Tiểu Liễu đứng lên, ưỡn thẳng người đáp:

“Kim Kiền, tuổi của tôi đủ làm ca ca cậu đấy, sao cậu có thể nói những lời như
thế với ca ca hả?”.

Kim Kiền không khỏi bàng hoàng, đánh giá người thiếu niên
cao hơn mình một cái đầu đang đứng trước mặt từ trên xuống dưới một phen, lòng
không kìm được bật cười: Thế nào mà mình lại quên rồi, mình là nữ đóng giả nam,
tuổi tác nhìn qua thì có vẻ như nhỏ hơn rất nhiều so với thực tế. Có điều, tên
tiểu quỷ kia, lông tóc còn chưa mọc dài thế mà đã đòi làm ca ca, chuyện này
cũng mang màu sắc hài kịch quá đi.

Trịnh Tiểu Liễu thấy Kim Kiền qua một hồi lâu vẫn không trả
lời, tưởng là Kim Kiền đang e sợ mình, không khỏi cao hứng, trưng ra bộ dạng của
bậc lão thành, cao giọng nói: “Vậy cậu hãy nói xem, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?”.

Kim Kiền không biết đáp thế nào, chỉ có thể lắc lắc đầu,
nói: “Không có chuyện gì, chỉ là tôi không cẩn thận chọc giận Triển đại nhân, sợ
ngài ấy đang tìm cơ hội trả thù. Cậu cũng biết đấy, tôi chỉ có bản lĩnh chạy trốn,
nếu Triển đại nhân ra tay thật sự, chắc tôi chẳng thể giữ nổi cái mạng nhỏ này
được”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe xong, lắc đầu nói: “Không thể, Triển đại
nhân là bậc đại anh hùng, đại hào kiệt, đầu đội trời chân đạp đất, sao bụng dạ
lại có thể hẹp hòi như vậy được?”.

Kim Kiền nghe vậy, nhất thời mây đen đầy đầu, thầm nghĩ:
Giao tiếp cùng với “bộ tộc sùng bái mèo” như cậu thì làm sao có tiếng nói
chung, đúng là ông nói gà bà nói vịt! Chắc cậu chỉ thiếu mỗi nước dán hình con
mèo kia lên tường trong phòng, ngày ngày chả nước dãi sùng kính nữa thôi.

Lại nghe Trịnh Tiểu Liễu nói tiếp: “Triển đại nhân là người
chính trực lại ôn hòa, xử sự thận trọng, cẩn thận, tất cả mọi chuyện đều lấy
chính nghĩa pháp luật làm đầu. Kim Kiền, cậu sợ bóng sợ gió rồi”.

Kim Kiền ngạc nhiên, ngẫm kỹ cũng có vài phần đạo lý, thầm
nghĩ: Không ngờ tên tiểu quỷ này nói chuyện cũng có vài phần kiến giải. Chắc là
hôm nay mình bị sắc mặt đen sì hiếm thấy của con mèo kia dọa cho một trận, đầu
óc có hơi chập mạch chút, đến giờ ngẫm lại cũng thấy đúng thật là chuyện chẳng
nghiêm trọng đến thế.

Nghĩ vậy, Kim Kiền bỗng thấy vui mừng như mở cờ trong bụng,
cười cười vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu nói: “Tiểu Lục ca, quả nhiên là nhìn người
không nên nhìn tướng mạo”.

Trịnh Tiểu Liễu được khen như thế, bỗng cảm thấy có chút ngại
ngùng, gật đầu cười nói: “Kim Kiền cậu quá khen rồi, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu
vài tuổi, kiến thức hơn vài phần cũng là chuyện rất bình thường”.

Kim Kiền nghe thế nghĩ bụng: Hừ, tên tiểu tử này, thật đúng
là cho chút ánh dương liền xán lạn, cho cây gậy trúc liền thuận gậy mà leo.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trịnh Tiểu Liễu, Kim Kiền bỗng nảy ra ý định
trêu chọc, bèn nhướng mày nói: “Tôi nói này Tiểu Lục ca, hôm nay cậu về nhà
thăm cha, có nói cho cha cậu biết chuyện hôm nay cậu không cẩn thận làm vỡ chậu
rửa mặt của Bao đại nhân không?”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy, nhất thời sắc mặt sầm xuống. cúi đầu
đáp: “Nói rồi, cha đã mắng cho tôi một trận, lại còn đem cái bồn mà lão nhân
gia người mới mua về để tôi mang qua Khai Phong phủ, nói là để hoàn trả lại Bao
đại nhân. Kim Kiền, cậu cũng xem giúp tôi, cái bồn này thế nào, có dùng được
hay không”.

Nói xong Trịnh Tiểu Liễu xoay người đến giường của mình lôi
một cái bọc mở ra, cầm cái bồn đặt lên bàn.

Cái bồn này chất lượng bình thường, toàn thân trên dưới đen
thùi lùi, đặt dưới ánh đèn lại phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Kim Kiền trước tiên là ngẩn người, sau đó từ từ nhìn sang Trịnh
Tiểu Liễu, trịnh trọng hỏi: “Tiểu Lục, cậu thật sự muốn dùng cái này để đền lại
cái chậu rửa mặt của Bao đại nhân sao?”.

Trịnh Tiểu Liễu gật đầu.

“Phụt!” Kim Kiền không nhịn được, liền phun ra một ngụm nước,
cười ha hả nói: “Rất sáng tạo, rất sáng tạo!”. Ngẩng lên thì thấy Trịnh Tiểu Liễu
đeo một bộ dạng mù mờ không hiểu, Kim Kiền lại vỗ đùi cười nói: “Dùng cái bồn
này rửa mặt, Bao đại nhân há chẳng phải mất hết mặt mũi sao?”.

“Hả?”

“Mặt đen soi vào cái bồn đen này, làm sao mà còn thấy mặt
mũi gì được nữa?”

Trịnh Tiểu Liễu lúc này mới hiểu, nhất thời tức khí, hai mắt
trợn tròn, thở phì phì kêu lên: “Cậu đừng có nói bậy, cha tôi bảo, cái ô bồn
này chính là tinh phẩm trong các loại bồn gốm, rất hiếm đấy. Sao có thể để cho
cậu nói lung tung như vậy chứ?”.

Kim Kiền nghe xong, thoáng cái liền ngưng cười, ngước mắt
lên nhìn Trịnh Tiểu Liễu hỏi: “Cậu… cậu cậu cậu vừa mới nói cái bồn này gọi là
gì?”.

Trinh Tiểu Liễu mù mờ đáp: “Ô bồn”.

Kim Kiền bỗng cảm thấy da đầu tê dại, đi quanh chiếc bàn một
vòng, thầm nhủ: Ô bồn? Đây… đây đây đây chẳng phải chính là cái ô bồn đó sao?
Không thể nào, lần trước đụng Tần Hương Liên đã kinh khủng lắm rồi, lần này lại
gặp phải cái ô bồn nổi tiếng kia… Chả lẽ mình xui xẻo đến thế sao? Tâm tư rối bời,
Kim Kiền nuốt nuốt nước bọt, run run thò một ngón tay ra, gõ lên ô bồn hai cái.

“Coong coong”, âm thanh trong trẻo vang lên trong đêm tĩnh mịch
vô cùng rõ ràng.

“Đừng gõ nữa!”, một giọng nói vang lên đồng thời với tiếng
“coong coong”.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu cùng ngây người ra, không khỏi
nhìn nhau, sắc mặt ai cũng mang theo vẻ quái lạ, chỉ bởi câu nói vừa rồi không
phát ra từ miệng ai trong hai người.

Trịnh Tiểu Liễu cũng thò một ngón tay ra gõ lên ô bồn hai
cái.

“Đừng gõ nữa!”, sau tiếng coong coong, giọng nói kia lại vang
lên.

Trong nháy mắt Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu cùng nhảy ra sau
mười mét, trừng trừng nhìn thẳng vào ô bồn đặt trên bàn.

Chỉ thấy một luống sương trắng từ trong chiếc ô bồn kia chầm

chập bay ra, bồng bềnh lượn quanh ô bồn một vòng, sau đó dần dần ngưng tụ lại ở
giữa không trung, không lâu sau liền hình thành một bóng người. Người này, có
ba chòm râu màu đen, tóc tai tán loạn, mặc quần áo trắng, khuôn mặt cùng thân
hình cứ phiêu động không ngừng, tựa như bị che phủ bởi một tầng hơi nước.

Kim Kiền chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt một lần nữa,
cuối cùng không tự chủ được mà nhắm nghiền hai mắt lại, thầm nhủ: Bình tĩnh,
bình tĩnh, mình đường đường là một người hiện đại, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của
chủ nghĩa duy vật. Ông già Marx đã nói, thế giới là vật chất, vật chất thì luôn
vận động, chủ nghĩa duy tâm… không phải, là chủ nghĩa mê tín, mình, một con người
văn minh đến từ tương lai, tất nhiên sẽ không tin những điều mê tín dị đoan
này.

Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng vô cùng cam go, cuối cùng
Kim Kiền mới lấy hết dũng khí mở to mắt ra thì phát hiện, cái bóng màu trắng đó
có vẻ như hiện lên rõ hơn trước vài phần.

“Bịch!” một tiếng vang lên sau lưng, Kim Kiền ngoái đầu lại
nhìn, thấy Trịnh Tiểu Liễu đã ngồi phịch trên đất, hai mắt như muốn nhảy ra
ngoài, sắc mặt trắng bệch, toàn thân trên dưới không ngừng run rẩy.

Kim Kiền thầm lắc đầu, nghĩ bụng: Cái tên tiểu tử này, thật
chẳng có chút hình tượng gì cả, quả thực là làm mất hết thể diện của nha dịch
Khai Phong phủ chúng ta. Khi đối mặt với thời khắc mấu chốt mang tính sinh tử,
đó mới là lúc thể hiện phong thái cá nhân vô cùng hoàn mỹ của bản thân đấy.

Nghĩ vậy, Kim Kiền hít sâu một hơi, hai mắt lấp lánh, dưới
chân phát lực, vèo một cái vọt ra khỏi phòng, hét vang như xé cổ họng:

“Cứu với… có ma!!!”