Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 79: Sẽ không để em xảy ra chuyện (1)

Màn đêm tĩnh mịch vô cùng, nó từng mang đến cho Hồng Nhung khoảng lặng bình yên nơi tâm hồn sau một ngày dài ồn ào chật vật với đống công việc. Vậy mà lúc này đêm lại càng khiến Hồng Nhung sợ hãi vô cùng, một nỗi sợ hãi nhấn chìm tất cả. 

Duy Anh vừa dứt lời sắc mặc giám đốc Lâm trở nên xám xịt, nó u tối hơn cả màn đêm ngoài kia. Hồng Nhung linh cảm ông ta sắp làm điều gì đó kinh khủng lắm để bắt cô và Duy Anh trả giá cho quyết định kia.

- Được lắm, bọn mày sẽ phải hối hận vì quyết định ngu ngốc này!

Hai người nhìn ông ta quẹt que diêm, nó xẹt qua một tia lửa nhỏ xíu rồi vụt cháy. Ngọn lửa đó không lớn chỉ vừa to hơn hạt bắp một chút xíu. Nhưng cả căn phòng này đều toàn là xăng, dù cho ngọn lửa kia có bé hơn nữa vẫn đủ sức bùng cháy thiêu rụi tất cả. Không phải chứ, ông ta định giết họ thật sao? 

- Ông.... bình tĩnh... có gì từ từ nói, chúng ta còn có cách cứu vãn mà đúng không?

Hồng Nhung lắp bắp cố dùng lời lẽ ổn định lại tinh thần của ông ta. Ông ta mà đốt thật thì chỉ có đường chết. Hồng Nhung quay sang nhìn Duy Anh chỉ thấy anh đang dùng ánh mắt phức tạp quan sát mọi thứ. Đến nước này rồi sao anh có thể bình tĩnh như thế, cô thực sự không hiểu nổi.

- Mày im đi, bọn mày đã muốn tao chết vậy thì tao tiễn bọn mày chết trước.

Nhanh như cắt, ông ta vứt que diêm xuống sàn sớm đã thấm ướt xăng. Ngọn lửa le lói bỗng chốc vụt cháy thành đốm lớn, nó lan sang xung quanh dần dần tụ hợp lại. 

Giám đốc Lâm thấy biểu cảm hoảng sợ của Hồng Nhung càng thêm thích thú, ông ta cười lớn. Nụ cười vang cả căn phòng khiến người ta đinh tai nhức óc.

Lửa càng lúc càng vụt cháy lớn hơn, không khí nhuốm cả khói trắng và mùi xăng dầu nồng nặc.

- Tạm biệt, hai bọn mày cùng chết đi......

Cái bóng của ông ta cũng nhanh chóng biến mất sau câu nói ấy. Cánh cửa đóng sầm lại, mọi thứ bên ngoài bị ngăn cách, cánh cửa đóng lại bao hi vọng cũng sụp đổ ngay tức khắc.


- Này.... này.... ông điên rồi....

Hồng Nhung hét lớn nhưng ông ta đã rơi khỏi. Cô nhìn ngọn lửa đang không ngừng lan ra, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ thiêu rụi tất cả, nhấn chìm sinh mạng cô và Duy Anh. Phải làm sao đây?

- Duy Anh.... phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ? 

Mặt cô méo xệch, sống đến từng tuổi này rồi cô cũng chưa từng trải qua chuyện đối mặt với sinh tử thế này. 

- Em bình tĩnh.... để anh cởi trói cho em....

Duy Anh mặt không biến sắc, anh cuối xuống cố dùng miệng để cởi dây thừng đang thít chặt lấy tay của Hồng Nhung.

- Được không anh? Chúng ta.... chúng ta.... có thể thoát ra khỏi đây không anh?

Giọng Hồng Nhung bây giờ run lẩy bẩy, mắt vẫn không ngừng dõi theo từng đốm lửa giờ đã chiếu sáng cả kho. Đốm lửa đang dần mon men lại châm ngòi chuẩn bị đốt cháy cả thùng hàng bên cạnh. Nếu cả trăm thùng hàng đều bắt lửa thì khi nó đổ sập xuống chắc chắn cô và anh không thể thoát khỏi. 

- Em yên tâm, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không để xảy ra chuyện.

Trong âm thanh hỗn độn, giọng Duy Anh trầm thấp và mạnh mẽ, một lời hứa chắc nịch lọt vào tai Hồng Nhung, nó có sức mạnh ghê gớm làm bao sợ hãi trong cô như mây mù bị xua đi. Duy Anh vẫn đang cởi trói, trên trán anh mồ hôi đã thấm ướt cả khuôn mặt. Mồ hôi vì sức nóng của lửa làm ướt cả áo sơ mi trắng. Duy Anh vẫn đang cố gắng từng chút một, anh đang đấu tranh cũng đang so tài với ngọn lửa xem ai nhanh hơn. 

Sự sống đôi khi phải tự tay đấu tranh lấy từng giây từng phút, sinh mệnh vốn dĩ là thứ quá mỏng manh.

Nút thắt trên tay Hồng Nhung đã lỏng đi một chút, hiện tại cô có thể cử động cổ tay thoải mái hơn.


- A...

Bỗng một miếng gỗ mục bị đốt cháy từ phía sau rơi xuống hướng thẳng về phía Hồng Nhung chỉ cách cô vừa đúng hai bước chân. Đốm lửa trên miếng gỗ bắn ra khắp nơi, có một đốm nhỏ rơi trên cánh tay Hồng Nhung. Cô hét lên một tiếng đau đớn, nước mắt cô kìm nén cũng rơi ra.

- Em đau quá....

Duy Anh nhanh như cắt áp sát người mình vào dùng áo sơ mi trên người dập tắt đốm lửa cho cô. Trên tay Hồng Nhung bị bỏng, ửng đỏ một mảng càng nhìn càng thấy xót xa. Mà trên ngực áo Duy Anh cũng bị lủng một lỗ, da thịt cũng ửng đỏ, bị bỏng nhưng nhẹ hơn.

- Không cởi trói được đúng không anh?

Tiếng Hồng Nhung sụt sùi cất lên, câu hỏi vừa yếu ớt vừa tuyệt vọng. Duy Anh không nói gì, nút thắt trên dây thừng này căn bản không cởi ngay được. Nếu cứ mãi cởi thì đến lúc cởi xong cả anh và cô đều bị thiêu chết mất. Duy Anh cố trấn tĩnh lại cảm giác hoảng loạn này, anh nhìn Hồng Nhung, ánh mắt hai người giao nhau, tĩnh lặng. Có một thứ cảm xúc gì đó cuộn trào trong lòng thôi thúc anh phải bảo vệ cô, không để cô có bất cứ mệnh hệ nào. Lúc này Hồng Nhung không cười như thường ngày, bộ dạng cô trông càng yếu đuối và bất lực. Mái tóc dài vì mồ hôi mà bết dính vào mặt và cổ, mắt đỏ hoe, cô làm anh cảm thấy đau lòng vô cùng. Nhìn nhau không qua lâu Duy Anh vội thu ánh mắt lại nhìn sáng đống lửa đang thiêu rụi cả tấm gỗ lớn trong đầu nảy ra một ý định. 

- Anh định làm gì?

Hồng Nhung nheo mắt nhìn Duy Anh nhích từng chút một lại gần tấm gỗ đang bốc cháy phía sau. Cô không nhìn ra anh định làm gì? Nhưng lại linh cảm đó là một hành động liều lĩnh và nguy hiểm. Cô không muốn anh xảy ra chuyện, không hề muốn.

Duy Anh bật người làm cả người anh nằm bò xuống đất, phía sau vẫn bị cột chặt vào chiếc ghế. Nếu muốn cởi trói, e là chỉ còn một cách mà thôi.

- Đừng.... Duy Anh.... đừng mà, anh làm thế định muốn hủy luôn hai tay à?

Hồng Nhung khóc lớn khi thấy Duy Anh nhích sát lại đống lửa, đưa chỗ dây trói và hai tay vào ngọn lửa đang cháy dữ dội. 


- Chỉ còn cách này thôi... em đừng khóc, tôi đau đầu chết được. 

Giọng Duy Anh không lớn không nhỏ cứ đều đều vang lên, anh bình thản nhìn ngọn lửa đang đốt đống dây thừng trói chặt tay mình. Hồng Nhung khóc lớn khi thấy đầu mày của anh nhíu chặt, chắc chắn ngọn lửa đã làm bỏng tay anh rồi. 

- Anh đừng như thế mà... lỡ như... lỡ như....

Cô lặp lại cụm từ ấy một cách bất lực.

Đêm càng khuya, sương xuống càng lạnh vậy mà trong căn phòng này lại nóng đến muốn lấy mạng người ta.

Tại Paris, sau khi buổi đấu giá kết thúc tốt đẹp Hân Di và Đăng Nguyên tạm biệt Hiểu Nhi và ra về, cô ấy là nhà thiết kế nên phải ở lại hoàn tất những thủ tục liên quan. Cả hai lên đường chuẩn bị đến thẳng Provence, Đăng Nguyên bảo Hân Di ngày mai hẳn xuất phát nhưng cô nói sợ làm lỡ thời gian. Thế nên anh đành chiều theo ý cô. 

- Mệt lắm không?

- Không, em đang rất phấn khích.

Hân Di bày ra bộ mặt tươi như hoa, tinh thần phấn chấn chuẩn bị vui chơi hết mình. Đăng Nguyên nhìn mà không khỏi bật cười, cô gái này thật hết nói nổi. 

- Em đúng là ham chơi mà. - Anh véo nhẹ vào mũi cô, thở dài.

- Ai bảo anh đi theo làm gì rồi lại phàn nàn.

Cô bĩu môi liếc anh một cái, nào ngờ Đăng Nguyên vuốt cằm vờ suy nghĩ rồi nói.

- Nếu anh nhớ không lầm thì ai đó năn nỉ anh đi thì phải?


- Ai cơ? - Hân Di nhịn cười, há hốc miệng hỏi.

Đăng Nguyên cười lớn kéo cô ngồi sát lại, tay anh đan chặt vào tay cô.

- Đợi ra mắt phim xong anh sẽ đưa em đến gặp bố mẹ anh.

Đang tựa vào vai anh, nghe thấy câu nói ấy cô liền bật dậy nhìn anh lắp bắp.

- Gặp.... gặp bố mẹ anh sao?

- Ừ. - Đăng Nguyên gật đầu.

- Sao gấp vậy? Mà để... làm gì chứ? 

Tâm trạng bị anh làm cho bối rối nên lời nói ra chỉ là tự nhiên. Cho đến khi nghe câu trả lời của Đăng Nguyên hai má cô mới nóng bừng, mặt đỏ hết cả lên.

- Con dâu tương lai phải gặp bố mẹ chồng chứ.

- Ai nói sẽ lấy anh? - Cô không vừa cãi lại mà kì thức trong lòng vui như mở hội. Đã từng có một khoảng thời gian cô dùng để nghĩ về tương lai, nếu không có Đăng Nguyên cô thực sự sẽ lấy người khác hay sao? Nhưng nếu người đó không phải anh cô không thể chấp nhận được, cảm giác đó rất thống khổ. Cô từng thề sẽ không lấy ai khác ngoài anh vì tình cảm của cô dành cho anh sâu đậm đến nỗi cô không thể kiểm soát nữa. 

Đăng Nguyên cuối đầu nhìn người con gái trước mặt, gương mặt cô đỏ bừng mang nét ngại ngùng e lệ của người con gái. Cô lúc này là đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, anh không kìm lòng được cuối xuống áp môi mình lên cánh môi đỏ hồng kia. Bất ngờ bị anh hôn cô không kịp phản ứng chỉ ngây ngốc mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại của anh. Nụ hôn của Đăng Nguyên không kéo dài quá lâu, khi rời khỏi môi cô anh áp trán mình lên trán cô, khẽ thầm thì.

- Em không lấy anh sẽ ế chồng đấy....

Hân Di cười tủm tỉm hai má nóng bừng.

Căn phòng càng ngày càng bốc cháy dữ dội, có mấy thứ bên tường bị đốt rơi xuống khiến tim Hồng Nhung muốn lọt ra ngoài. Cô cứ khóc nhìn về phía Duy Anh, sợi dây thừng đúng là bị cháy ra đứt lìa nhưng lúc anh giật chúng ra cô mới bàng hoàng.