"Nào nào, đừng khách sáo, bây giờ ông chủ Trần của chúng ta làm ăn lớn như thế, không phải lo uống hết tiền của ông ấy." Chu Vĩ vừa cười ha hả vừa rót rượu, rót đầy chén cho cả ba người.
Trần Minh Chương nhìn họ, Chu Vĩ hớn hở cười, còn Giang Dương cứ cau mày suốt, Trần Minh Chương không hiểu ra làm sao liền hỏi: "Việc lúc chiều của hai ông có thuận lợi không?"
Chu Vĩ cười phá lên: "Đối tượng gặp buổi chiều ở trung tâm giải trí, chỗ đó, tôi vốn định để sau khi cậu Giang nói chuyện xong thì đổi một nhân viên mát xa khác, cho cậu ấy thư giãn tí, dù gì thì mấy năm vừa rồi cậu ấy có ra ngoài chơi bao giờ đâu."
Trần Minh Chương không nhịn được cười: "Cậu Giang chắc chắn là không dám.
Có điều, tôi bảo này, dù sao trước đây ông cũng là Tuyết Trắng Bình Khang, sao giờ lại sành sỏi thế hả?"
"Mấy năm nay tôi làm ở đồn công an, không tiếp xúc với những trung tâm giải trí đó sao được." Chu Vĩ xua tay.
"Các ông đừng có hiểu lầm, tôi vẫn rất giữ mình đấy."
"Sau đó thì sao? Cậu Giang thế nào?"
Chu Vĩ thở dài thườn thượt, nói: "Cô gái đó đúng là đối tượng bị hại, nhưng không dám nhắc một câu về chuyện trước đây."
Trần Minh Chương gật đầu: "Lẽ thường tình thôi mà, hơn mười năm rồi, nếu là ông, ông có muốn nhắc lại không?"
Giang Dương im lặng không nói gì, uống cạn một hơi hết chén rượu trắng, rồi cầm chai lên, tự rót thêm cho mình một chén.
Chu Vĩ an ủi: "Không sao, không phải vẫn còn một đối tượng cuối cùng hay sao, biết đâu cô bé cuối cùng tên là Cát Lệ này lại đồng ý đứng ra thì sao, đừng có nản.
Thôi, cậu Giang, hôm nay mình không nói những chuyện này nữa, mình đến thành phố Hàng Châu lần này là để du lịch mà, ông Trần mời ăn ngon, uống ngon, chơi vui, mình không phải bỏ ra đồng nào, nghĩ mà thấy sướng ghê đây, mặt mũi đừng có rầu rĩ nữa, nào, nâng cốc cùng hưởng sự phồn vinh!"
Giang Dương không muốn làm Chu Vĩ mất hứng, làm ra vẻ tươi cười thoải mái, cùng họ nâng cốc cụng li.
Uống được vài chén, Trần Minh Chương lại quan tâm đến hai ông bạn cũ: "Ông Tuyết, con trai ông cũng là cảnh sát rồi, tôi còn chưa đưa phong bì chúc mừng đâu."
"Có gì mà đưa phong bì chúc mừng." Chu Vĩ xua tay vẻ coi thường: "Thằng nhóc này chả có tí gen nào của tôi, nó bảo làm cảnh sát hình sự quá vất vả, nên thi vào...!thi vào đội điều tra kinh tế, ôi dào, ông biết đội điều tra kinh tế làm gì không, ngày nào cũng có cả đám các bà các cô luống tuổi đến báo án, nào là bị lừa tiền, nào là gặp phải bọn bán hàng đa cấp, thái độ với họ tử tế một tí, là họ lên mặt, mắng ông là biết họ bị lừa tiền, sao còn không đi điều tra.
Nếu ông giải thích với họ mà thái độ không tử tế một cái, là họ lập tức tố cáo ông.
Tôi đang chờ xem sau này nó làm được nên trò trống gì!"
"Tốt đấy chứ, việc của con, ông can thiệp vào nhiều thế làm gì, làm cảnh sát hình sự như ông, rồi cuối cùng lên chức đến tận đồn công an, mấy năm nữa nhà nước mà có chính sách kéo dài độ tuổi về hưu, đảm bảo trước khi về hưu, ông sẽ lên chức thành bảo vệ." Trần Minh Chương khích bác.
Cả ba người đều cười ha hả.
Trần Minh Chương lại nhìn Giang Dương: "Cậu Giang, con trai cậu học mẫu giáo lớn rồi nhỉ, cuối năm vào tiểu học, tôi đã chuẩn bị một phong bì chúc mừng cậu."
Anh lấy ra một chiếc phong bì dày cộp, Giang Dương ra sức từ chối, nhưng cuối cùng bị hai người bắt ép, đành nhận lấy, anh cầm chiếc phong bì mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào ra.
Chu Vĩ vội cầm chén rượu lên nói to "cạn li", chặn những giọt nước mắt của Giang Dương lại.
Trần Minh Chương nhìn anh đầy quan tâm: "Cho dù cuối cùng có thành công hay không, qua đợt này, cậu và bà xã tái hôn đi, nghe ông Tuyết nói, cô ấy vẫn giữ cái siêu thị nhỏ ở trước nhà, chưa tái giá, vẫn chờ cậu.
Cậu ra tù nửa năm vừa rồi, đã về thăm cô ấy chưa?"
Giang Dương khẽ khịt mũi: "Có về thăm vài lần, việc kháng cáo của tôi vẫn chưa xong, cho nên tôi..."
"Cậu nghe lời tôi, cho dù cuối cùng việc kháng cáo có thành công hay không, cuối năm nay, cùng lắm là đến cuối năm nay, dừng lại ở đó, được không, sang năm tái hôn, chúng tôi đều đến dự." Trần Minh Chương nhìn Giang Dương, ánh mắt rất chân thành.
Anh im lặng không nói gì, một lúc lâu sau, chậm rãi gật đầu.
Họ cùng cười giòn giã, vội nâng cốc mời Giang Dương.
Giang Dương thấy lòng mình thật ấm áp, anh đưa chiếc phong bì xuống dưới bàn, nhét vào trong túi quần, mấy giây sau, anh đột nhiên đứng dậy, lục tìm khắp người.
"Sao thế?" Chu Vĩ hỏi.
"Mất ví rồi," Giang Dương cuống cuồng lục tìm lại một lượt nữa, sau khi chắc chắn đã bị mất, mặt mũi rầu rĩ, "Chắc là buổi chiều lúc chuồn ra ngoài không để ý, rơi từ trong túi ra."
Chu Vĩ hỏi: "Mang bao nhiêu tiền?"
"Cũng không nhiều, chưa đến một nghìn..."
Chu Vĩ vội bảo: "Ông Trần thanh toán - ông Trần, không vấn đề gì chứ?"
"Không vấn đề gì."
"Thế thì mặc kệ đi, uống rượu đã."
Mắt Giang Dương bắt đầu đỏ hoe: "Chứng minh thư, thẻ ngân hàng đều phải làm lại, tôi..."
Chu Vĩ xua tay: "Đồn công an chỗ tôi chuyên quản việc này, cứ yên tâm, buổi chiều chỉ phục vụ năm mươi phần trăm, về rồi tôi sẽ tìm người phục vụ một trăm phần trăm."
"Nhưng tôi làm mất ví tiền rồi, mất ví tiền rồi..." Giang Dương vẫn lẩm bẩm một mình, mấy giây sau, anh oà lên khóc, ngồi vật ra ghế, ngả người vào ghế, khóc ầm lên.
Chu Vĩ và Trần Minh Chương im lặng nhìn anh, không ai nói gì, không ai có bất cứ hành động gì.
Mười năm nay anh chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng hôm nay, chỉ là mất ví tiền, anh đã khóc, khóc to, chưa bao giờ khóc to như thế...
Một lúc lâu sau, Giang Dương thấm mệt, bắt đầu ho rất to, Chu Vĩ và Trần Minh Chương bước tới bên cạnh, vỗ vào anh, anh vẫn ho, ho dữ dội, đột nhiên, miệng phun ra một vệt máu tươi, tiếp đó người xỉu đi, không còn biết gì nữa.