"Nói, rốt cuộc là thế nào!" Chu Vĩ buông tay ra, để cho Nhạc Quân ngóc dậy.
"Không, không thế nào cả." Nhạc Quân vẫn bộ mặt nhơn nhơn vô lại.
Giang Dương vẫn còn hoảng hồn vì khi nãy suýt bị đâm chết, thấy giờ này mà hắn vẫn cái bộ dạng đấy, cơn giận bỗng chốc bốc lên đỉnh đầu, anh quát: "Chúng tao đã cứu mạng mày, mày còn không khai ra? Ba thằng vừa trốn thoát vừa nãy có phải là người của Tôn Hồng Vận không?"
"Em...!em không biết, em không quen họ, ba người nào?"
Chu Vĩ túm ngay lấy cổ áo hắn, ánh mắt như muốn nuốt chửng hắn vào trong bụng: "Vừa nãy, nếu không phải là chúng tao, đêm nay mày sống chết thế nào chắc không ai biết! Tôn Hồng Vận đã định gϊếŧ mày diệt khẩu rồi, mày còn định che giấu cho chúng nó bao lâu nữa!"
"Em không biết, các anh đừng hỏi em nữa được không?"
"Mẹ kiếp..."
Giang Dương ngăn Chu Vĩ đang nổi nóng lại, bảo: "Tốt nhất là anh thành thực một tí, nói thật ra cho chúng tôi biết, chỉ có bắt giữ Tôn Hồng Vận, anh mới có thể thực sự an toàn, nếu không sau này sớm muộn gì anh cũng sẽ lâm vào cảnh như ngày hôm nay.
Tôi hỏi anh, có phải Đinh Xuân Muội đã bị bắt đi như vậy không?"
"Em thực sự không biết Đinh Xuân Muội đã đi đâu."
Giang Dương thở hắt ra một hơi, hoàn toàn mất kiên nhẫn với thằng oắt lưu manh này, anh nói với Chu Vĩ: "Thôi được, anh cứ xem nên làm thế nào."
"Rất tốt!" Chu Vĩ gằn giọng quát một câu, một tay túm lấy cổ áo Nhạc Quân, một tay đấm túi bụi vào đầu, vào bụng hắn, Nhạc Quân đau quá kêu ầm lên, liên mồm van xin.
Giờ thì Giang Dương đã không còn chút thương hại nào, anh lạnh lùng nhìn hắn: "Bây giờ chắc anh biết rồi chứ?"
"Em thực sự không biết, các anh đừng hỏi em nữa, em xin các anh, em không biết gì về chuyện của Tôn Hồng Vận, em không biết anh ta."
"Còn già mồm!" Chu Vĩ lập tức sôi tiết lên, lấy luôn khẩu súng lục ra, hướng về phía bộ hạ của hắn, nước bọt bẳn cả vào mặt hắn.
"Hôm nay mày đã làm ông mày mất hết thể diện, đêm nay nếu mày không khai ra, ông mày sẽ bẳn một phát chết luôn."
Nét mặt Nhạc Quân dần dần dơ ra, hắn khó nhọc nhe răng nở một nụ cười méo xệch: "Anh...!anh là cảnh sát, anh...!anh...!anh mà gϊếŧ em, sẽ phải ngồi tù, anh...!anh sẽ không gϊếŧ đâu."
"Mày cá xem tao có gϊếŧ không!"
Chu Vĩ càng lăm lăm khẩu súng chĩa ra, Nhạc Quân cảm thấy phần thân dưới cứng đờ, hắn nhắm mắt lắc đầu: "Anh là một cảnh sát tốt, anh sẽ không làm thế, gϊếŧ em anh sẽ phải ngồi tù, anh không dám, anh chắc chắn là không dám!"
Chu Vĩ cười nhạt: "Cứ thế này mà gϊếŧ mày, tất nhiên tao sẽ phải ngồi tù.
Nhưng nếu là mày tấn công cảnh sát thì sao?" Anh thu súng lại, lấy từ thắt lưng ra một con dao găm, đưa cho Giang Dương.
Giang Dương không hiểu, hỏi: "Làm cái gì?"
"Cậu cứa mấy nhát vào người mình."
"Tôi cứa mấy nhát vào người tôi?" Giang Dương trợn tròn mắt.
Chu Vĩ làm ra vẻ đương nhiên: "Nhạc Quân trốn tránh điều tra, cầm dao tấn công cậu, để bảo vệ cậu, tôi không còn cách nào khác, đành nổ súng bẳn chết hắn."
Nghe chừng có vẻ rất hợp tình hợp lí.
Nhưng Giang Dương vẫn không hiểu: "Đợi đã, tại sao là tôi? Anh rất lợi hại, anh cứa vào người mình mấy nhát, rồi bắn chết hắn, không phải là hay hơn à?"
Chu Vĩ cười bảo: "Chính vì tôi rất lợi hại, Nhạc Quân cầm dao tấn công tôi, không nhẽ tôi còn phải rút súng đối phó với thằng nhãi nhép này? Nói ra phòng Giám sát cũng không tin.
Cho nên hôm nay cậu phải hi sinh một chút."
"Hi sinh một chút, tôi..." Giang Dương khó nhọc nuốt nước bọt, đưa tay sờ con dao găm sắc lạnh dưới ánh trăng, nhìn bộ quần áo mỏng manh trên người, lúc này anh thấy mình hệt như một đứa bé ngoan, chỉ muốn được ôm một cái thật chặt.
"Coi như là hiến máu nhân đạo ấy." Chu Vĩ nháy mắt với anh một cái.
Anh lập tức hiểu ý, quay ra nói với Nhạc Quân: "Được, hôm nay anh không khai ra, làm chúng tôi mất hết danh dự trước đồng nghiệp trong cơ quan, vụ này nhất định phải tính sổ với anh! Tôi tự làm mình bị thương, sau đó Tuyết Trắng Bình Khang sẽ bẳn chết anh, việc này coi như chấm hết tại đây, chúng tôi cũng khôi phục được danh dự trong cơ quan."
Nhạc Quân kinh ngạc nhìn Giang Dương, anh đang từ từ đưa con dao lên cánh tay mình, dường như toàn bộ hình ảnh đều trở nên rất chậm, anh có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi đang dần túa ra trên trán.
Đúng lúc ấy, đột nhiên một tiếng "pằng" vang lên, Chu Vĩ đã trực tiếp bắn luôn, Giang Dương giật bắn mình, lần đầu tiên nghe thấy tiếng súng ở cự li gần như vậy, anh nhảy dựng lên.
Nhạc Quân nhắm chặt mắt, liên mồm kêu gào khóc lóc: "Em nói, em nói, em nói hết!"
Viên đạn không bắn trúng Nhạc Quân, mà xuyên qua đũng quần hắn, bẳn xuống nền nhà phía sau, Chu Vĩ buông hắn ra, người hắn mềm nhũn, oặt luôn ra đất.
Chu Vĩ ra sức vẩy tay, vì cả tay anh và khẩu súng đều ướt đẫm, đũng quần Nhạc Quân ướt sũng.