Đêm Thao Thức

Chương 31

Buổi sáng hôm sau, một cơn mưa nhè nhẹ bao phủ vùng quang cảnh gờn gợn nhấp nhô quanh thị trấn Santa Elena đẹp như tranh vẽ. Những cánh đồng nho bao quanh cụm dân cư và trải dài qua các dãy đồi đều phảng phất mờ sương.

Thật là một thế giới bé nhỏ, độc lập, dễ chịu, an toàn làm sao, Luke thầm nghĩ, một thế giới mà anh đã biết đến từ thời còn nằm nôi. Đáng buồn là anh sẽ không khi nào có thể an bài trong vương quốc vui tươi này như Hackett và Jason. Cuộc đời chế biến rượu êm ấm thật đấy, nhưng nó lại đòi hỏi một niềm đam mê mà anh không thể dung dưỡng.

Nhưng anh lại có những niềm đam mê khác đấy thôi, Luke tự nhủ. Hiện tại thì Irene đang đứng đầu trong danh sách ấy. Nàng ngước nhìn anh từ bên dưới chiếc ô. “Có gì không ổn ạ?”

“Không. Chỉ là anh đang suy nghĩ thôi.”

“Nghĩ về chuyện gì?”

“Về chuyện anh không được hợp với nghề sản xuất rượu.”

“Vậy chứ anh nghĩ anh thích hợp với việc gì?”

“Buồn cười thật, vậy mà em cũng hỏi được.” Anh quàng một tay qua vai nàng, lòng thầm ngạc nhiên thấy mình đang cảm thấy không chỉ muốn bao bọc mà còn muốn sở hữu nàng nữa. “Hình như anh đang trong tiến trình khám phá ra lời đáp cho cây hỏi ấy.” Anh chăm chú quan sát những ô cửa sổ sáng đèn áp áp của nhà hàng The Vineyard phía bên kia đường. “Ta đi nào. Tới giờ điểm tâm rồi. Bốn mươi lăm phút thôi, rồi chúng ra sẽ ra khỏi đây.”

“Chỉ có bốn mươi lăm phút thôi ư?”

“Anh muốn lên đường càng sớm càng tốt.” Luke nhìn qua đồng hồ. “Anh sẽ vừa ăn vừa lắng nghe lời đề nghị công việc mới. Rồi anh sẽ lịch sự từ chối, rồi anh và em sẽ bỏ đi.”

“Với em vậy cũng được. Nhưng thế thì có lẽ hơi ngắn đối với gia đình anh đấy.”

“Anh đã báo trước với Bố Già là sáng nay anh không định nấn ná lâu lại đây rồi mà. Từ đây chạy xe đến thành phố cũng mất một tiếng. Ý định của chúng ta là tóm được Hoyt Egan ngay trong căn hộ của hắn sáng nay, em còn nhớ chứ?”

Mặt nàng đanh lại. “Em nhớ.”

Ngạc nhiên làm sao là nhà hàng The Vineyard lại đông thực khách dùng điểm tâm sớm. Một cô gái vận quần jean và sơ mi trắng niềm nở chào đón hai người.

“Chào Brenda,” Luke chào hỏi. “Giới thiệu với cô đây là Irene Stenson. Irene, đây là Brenda Bains. Bố cô ấy, ông George, là chủ sở hữu nơi này.”

“Chào cô,” Irene nói.

“Rất vui được gặp cô, cô Stenson ạ.” Brenda cầm lên một bản thực đơn.

“Chúng tôi đang chờ hai người đến.” Cô ta nhìn sang Luke. “Bố anh, ông Foote và các em của anh đang chờ anh trong phòng riêng ở phía sau đấy, anh Danner ạ”

“Tôi biết đường rồi,” Luke đáp.

“Mời cô theo tôi, cô Stenson.” Brenda quay sang Irene. “Bà Danner và Katy đang ngồi tại bàn cạnh cửa sổ.”

“Cảm ơn nhé,” Irene lịch sự.

“Bốn mươi lăm phút thôi đấy,” Luke nhắc nhở.

Nàng nhìn anh tếu tếu rồi đi theo Brenda băng qua nhà hàng.

Luke đứng nhìn theo nàng một chặp, thầm tán thưởng nhịp hông nàng uyển chuyển đong đưa. Rồi anh nhặt lấy bản tin sáng của tờ San Francisco đang nằm trên quầy và vừa đi về phía sau nhà hàng vừa đưa mắt đọc lướt qua các tiêu đề.

Chiến dịch tranh cử của thượng nghị sĩ Webb đã hoàn thành xuất sắc việc giữ cho cái chết của Pamela không biến thành sự kiện đình đám, anh nhận thấy thế. Anh phải lật đến trang ba mới thấy hình của Ryland Webb và Alexa Douglass tay trong tay bước ra khỏi nhà nguyện cử hành tang lễ. Cả hai đều ăn vận quần áo đen buồn bã, sang trọng, được cắt may vừa vặn.

Đứng sau lưng Ryland và Alexa là một người đàn ông tóc bạc, lớn tuổi hơn nhiều. Chú thích dưới ảnh cho biết ông ta là Victor Webb, ông nội của Pamela. Đây là tay Webb mà Maxine nói là ai cũng mến cũng yêu, Luke tự nhắc mình nhớ, là người đã đóng góp rất nhiều cho người dân thị trấn Dunsley.

Luke đọc tiếp mục báo ngắn gọn kèm theo tấm hình. Trong mục báo chẳng có gì giật gân hay bất ngờ cả.

"... Tiếp sau tang lễ được cử hành riêng trong gia đình, thượng nghị sĩ Webb đã có cuộc gặp gỡ ngắn gọn với báo giới. Ông đã yêu cầu mọi người tôn trọng sự riêng tư của gia đình mình, ông cũng tuyên bố rằng khi quay trở lại Washington ông dự định vận động xây dựng dự luật chú trọng vào các vấn đề liên quan đến sức khỏe tâm thần và sử dụng thuốc gây nghiện. “Những bi kịch như thế này lâu nay đã rơi xuống đầu quá nhiều người dân trên toàn liên bang,” ông nói. “Đã đến lúc chính phủ phải ra tay...”

Luke dừng lại trước phòng ăn đặt riêng. Anh kẹp tờ báo dưới một bên cánh tay và mở cánh cửa kép.

Bố Già, Jason, Hackett và Gordon Foote đang an tọa bên chiếc bàn gỗ bóng loáng. Trên bàn chẳng có cà phê. Cũng không cả dao nĩa, không đĩa, không khăn ăn hay thực đơn gì. Dấu hiệu chẳng lành rồi đây, Luke thầm nghĩ.

Nhóm người ngồi tại bàn quay nhìn anh với những vẻ mặt quan tâm và kiên quyết khác nhau.

Một người phụ nữ ốm nhách từ ngăn của người phục vụ ở một bên phòng bước ra. Bà ta ăn vận chỉnh tề chuyên nghiệp trong bộ vest vải tuýt và đôi giày mõm vuông. Cặp kính gọng đen to tướng tạo cho bà ta một vẻ hàn lâm. Đà ta nhìn chăm chăm vào Luke với sắc mặt chân thành, độ lượng nhưng cũng rất kiên định.

“Chào Luke,” bác sĩ Van Dyke lặng lẽ nói. “Lâu quá rồi nhỉ.”

“Thế có nghĩa là tôi không được ăn sáng à?” Luke hỏi.

“Đấy gọi là phương pháp điều trị can thiệp,” bà Vicki giảng giải.

Đang cắn một miếng muffin vừa được phết bơ Irene bỗng phát sặc. “Phương pháp gì cơ?”

“Điều trị can thiệp,” Katy vội nói. “Đấy là một kỹ thuật can thiệp tâm lý được áp dụng để đối phó với người có biểu hiện khuynh hướng hành vi tự hoại. Ý định là ép người đó phải thú nhận là mình đang có vấn đề và rằng anh ta cần được giúp đỡ.”

“Tôi biết can thiệp là gì rồi.” Irene hấp tấp nuốt chửng và trừng trừng nhìn cả Katy lẫn bà Vicki, sững cả người. “Nhưng mọi người không hiểu rồi. Luke lại nghĩ là sáng nay anh ấy sẽ được ăn sáng và được nghe lời đề nghị làm việc.”

“Yêu cầu nó quay lại với công việc kinh doanh cũng có lợi vô cùng,” bà Vicki bảo. “John đã thử áp dụng cách ấy. Thất bại thảm hại.”

“Sử dụng một bác sĩ thần kinh phục kích Luke chắc chắn không phải là ý kiến hay đâu,” Irene nôn nóng đáp.

Bà Vicki cau mày. “Đừng có kỳ cục thế chứ. Những gì đang diễn ra trong căn phòng ấy nào phải là cuộc phục kích gì. John và những người còn lại đang cố cứu Luke thoát khỏi chính nó. Đây là nỗ lực sau chót để buộc nó đối diện với những rắc rối đang ẩn sâu trong con người nó.”

“Chúng tôi đã thử mọi cách khác rồi,” Katy thêm vào. “Anh ấy từ chối không chịu nói gì về các vấn đề của mình. Thậm chí anh ấy cũng sẽ không chịu thừa nhận là mình có vấn đề nữa kia.”

“Bác sĩ Van Dyke đã bảo John rằng phương pháp can thiệp là lựa chọn duy nhất còn sót lại,” bà Vicki nói.

Irene đưa tay ra hiệu cho một người phục vụ đang lởn vởn quanh đấy. Anh ta vội vã đến bên.

“Vâng thưa cô?”

“Tôi muốn đặt một phần trứng tráng cuộn rau diếp và phô mai feta mang đi nhé. Anh làm ơn bảo đầu bếp nhanh nhanh giùm hộ tôi được không?”

“Vâng được chứ.” Anh ta quay sang Katy và bà Vicki. “Còn quý bà quý cô đây thì sao? Cho phép tôi nhận món luôn chứ ạ?”

Bà Vicki chưng hửng. “Giờ chỉ dọn giùm cà phê thôi.”

“Tôi cũng thế,” Katy vội thêm vào.

“Cảm ơn.” Tay phục vụ quay sang Irene. “Tôi đảm bảo nhà bếp sẽ nhận được yêu cầu món đặt và nhanh tay hoàn tất.”

“Cảm ơn nhé,” nàng đáp.

Bà Vicki chờ cho đến khi người phục vụ đi khỏi rồi mới quắc mắt nhìn Irene. “Cô bảo anh ta làm nhanh món trứng để làm gì?”

“Bởi vì cháu có cảm giác là cháu sẽ không ở lại đây được lâu lắm đâu ạ.”

Irene nhét miếng muffin cuối cùng vào miệng và mỉm cười với bà Vicki. “Cảm phiền cô chuyển cho cháu rổ bánh mì.”

“Luke ạ, gia đình và bạn bè cậu sắp xếp cuộc họp này bởi vì họ quan tâm sâu sắc đến cậu,” bác sĩ Van Dyke lên tiếng. “Ai cũng thế cả.”

“Tôi có một quy định như thế này,” Luke đáp lời. “Tôi sẽ không bao giờ bàn bạc về các vấn đề tâm lý trước bữa điểm tâm.” Anh đẩy mở cánh cửa đôi của căn phòng đặt riêng.

Sau lưng anh, ông John nện nắm đấm xuống mặt bàn. “Mẹ nó chứ Luke, đố mày dám bước ra khỏi phòng này.”

“Con sẽ không đi đâu cả đâu, thưa bố. Ít nhất là chưa. Chuyện này có vẻ khôi hài đây, theo cái cách kỳ quặc ấy.” Luke nhác thấy một anh chàng trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đang lăng xăng ngoài hành lang. “Này Bruce, cậu kiếm cho tôi ít cà phê và một cái tách nhé?”

“Có ngay thưa ông Danner. Tôi quay lại ngay đây ạ.”

“Cảm ơn.”

Luke lại đóng cửa quay sang nhìn mọi người. “Rồi đây, thế mọi người bảo cuộc phục kích này được gọi là gì ấy nhỉ?” Jason nhăn nhó. “Phương pháp can thiệp. Và em cũng muốn nhắc là em đã nói với những người có mặt tại đây rằng trò này sẽ chẳng có ích gì đâu mà.” Hackett ngửa người ra sau ghế cho hai tay vào túi. “Em cũng nói thế hay những câu tương tự thế. Em nghĩ ‘một ý tưởng hoàn toàn ngu xuẩn’ chính xác là cụm từ em đã dùng.”

Luke để ý thấy Bố Già, Gordon và hiển nhiên là bác sĩ Van Dyke dũng cảm trông không được vui vẻ gì khi câu chuyện chuyển hướng thế này.

“Tất cả chúng ta đều đồng ý là cậu cần được giúp đỡ đấy Luke,” Van Dyke nhắc nhở hết thảy mọi người.

“Bà ấy nói đúng đấy,” Gordon nặng nề thêm. “Luke này, từ khi xuất ngũ thì cháu chẳng còn như trước nữa. Cháu biết rõ thế mà.”

“Con đang lao xuống dốc xoắn đấy con trai ạ,” ông John nghiêm nghị bảo. “Chúng ta đang cố ngăn chuyện đó lại trước khi nó vuột đi quá xa. Bác sĩ Van Dyke đây có kế hoạch rồi.”

“Có kế hoạch là tốt đấy,” Luke đáp.

“Con cũng có vài kế hoạch nữa.”

Có tiếng gõ cửa ngắt ngang. Anh quay lại mở cửa. Bruce đang đứng đấy với chiếc khay.

“Cà phê và tách đây, thưa ông.”

“Cảm ơn.” Luke nhận khay từ anh chàng.

Bruce nhìn vào nhóm người sau lưng Luke. “Tôi có nên mang thêm tách vào không ạ?”

“Không cần đâu,” Luke vừa đáp vừa dùng mũi giày khép một cánh cửa lại. “Tôi nghĩ sáng nay không có ai trong này hứng thú gì với cà phê cả. Họ đang mải bận can thiệp ấy mà.”

Anh huých cánh cửa đóng lại rồi mang bình cà phê và tách đến bên bàn.

Gương mặt ông John đanh lại giận dữ. “Tao chịu đủ rồi đấy. Mày đang có vấn đề. Thừa nhận đi.”

Luke rót cà phê ra tách. “Ai mà chẳng có vấn đề chứ.”

“Không phải vấn đề giống của cậu,” bác sĩ Van Dyke đáp bằng cung cách quyền uy, bình thản. “Căn cứ vào tiền sử của cậu, thì hoàn toàn có khả năng là cậu đang chịu căn bệnh rối loạn căng thẳng hậu chấn thương với những triệu chứng như là lo âu, trầm cảm, liệt dương và cảnh giác quá độ.”

Đang đưa tách cà phê lưng chừng lên miệng, Luke khựng lại. “Cảnh giác quá độ à?”

“Là cảm giác nôn nao, rất dễ giật mình ấy mà,” bác sĩ Van Dyke giảng giải.

“Phải rồi.” Anh gật gù. “Vì nó nên tôi mới uống cà phê đây.”

Qua khóe mắt anh trông thấy Jason đưa mắt nhìn Hackett, cậu này lắc đầu im lặng cảnh cáo. Vẻ mặt Gordon đanh lại.

Bố Già dường như hơi sụm người trên ghế.

Những người khác đã đầu hàng cả rồi, Luke kết luận thế. Nhưng cái bà bác sĩ Van Dyke này rõ ràng là lì hơn. Bà ta bỏ mặc tâm trạng trong phòng đang thay đổi mà vẫn sấn tới.

“Cách tốt nhất để tiếp cận với các vấn đề của cậu theo hướng xây dựng là cậu phải bắt đầu tham gia trị liệu ngay lập tức,” bà ta dõng dạc. “Thoạt tiên ta sẽ gặp nhau một tuần ba lần bắt đầu từ ngay hôm nay. Thêm vào đó, tôi sẽ kê thuốc cho cậu để xoa dịu trạng thái lo âu và trầm cảm. Cũng có cả thuốc chữa vấn đề liệt dương của cậu nữa đấy.”

“Hay nhỉ.” Luke nhấp thêm ít cà phê. Irene nhìn bà Vicki. “Thưa cô Danner, cháu hiểu chứ, là mẹ của Luke, đương nhiên cô phải lo lắng cho anh ấy.”

“Ta không phải là mẹ của nó.”

“Ý cháu là mẹ kế ấy ạ,” Irene vội chữa. Những ngón tay sơn tỉa tinh vi của bà Vicki siết chặt trên quai tách cà phê mong manh. “Irene này, ta làm rõ chuyện này đi nhé. Ta không biết Luke đã kể gì với cô về mối quan hệ giữa ta và nó, nhưng ta có thể đảm bảo với cô nó không coi ta là mẹ hay mẹ kế gì cả. Ta chỉ là vợ của bố nó.”

“À, vâng, dĩ nhiên rồi, nhưng mà...”

Bà Vicki buông tiếng thở dài. “Ngay từ ngày đầu tiên Luke đã thể hiện rõ ràng là nó không cần và cũng chẳng muốn có mẹ. Ta sẽ không khi nào quên được ấn tượng đầu tiên về nó khi John giới thiệu chúng ta với nhau. Ta thề có Chúa, thằng bé như từ mười tuổi biến thành bốn mươi vậy.” Katy thoáng cau mày. “Luke rất quý bác, bác Vicki; bác biết mà.”

“Lúc đầu nó chẳng quý mến gì đâu,” bà Vicki quả quyết. “Thoạt tiên ta đã phạm sai lầm khi cố gắng thế vào chỗ người mẹ đã mất. Nhưng tại thời điểm đó thì Luke và bố mình, cùng với Gordon, đã là một đội toàn đàn ông với nhau trong bao nhiêu năm trời. Luke thích mọi chuyện như cách vốn có.” Chiếc tách khe khẽ run run trên những ngón tay bà. “Ta cứ luôn tự hỏi phải chăng chính ta là người đã đẩy nó ra khỏi gia đình.”

Irene lại nhón thêm chiếc muffin nữa từ rổ bánh. “Ý cô là sao ạ?”

“Có lẽ nếu ta không xuất hiện trong cuộc đời Luke, nếu ta không chiếm quá nhiều sự quan tâm của bố nó và rồi còn cho ra đời thêm hai đứa em cùng cha khác mẹ nữa, thì Luke đã không cảm thấy buộc phải vào học viện và sau đó là binh đoàn lục chiến.” Bà Vicki ngừng lại. “Và nó không làm như thế, thì có lẽ nó đã không vướng vào tình huống như hôm nay.”

“Ôi chao, chờ đã, ngừng lại đó đi cô.” Irene vẫy tấm khăn ăn lia lịa trước khuôn mặt buồn thảm của bà Vicki. “Cô ơi, bình tĩnh lại nào. Chúng ta đang nói về Luke mà. Anh ấy đi theo tiếng gọi của tim mình. Đây là người đàn ông luôn làm theo lựa chọn của chính mình. Cô không có trách nhiệm gì trong việc anh ấy gia nhập Thủy quân lục chiến hay mua nhà nghỉ hay bất cứ thứ gì anh ấy chọn để làm đâu ạ.”

“John rất lo lắng cho Luke,” bà Vicki thì thào.

“Luke không sao đâu,” Irene nói.

Bà Vicki nhìn nàng, tìm kiếm nguồn bảo đảm. “Cô chắc không? Cô có nghĩ Luke sẽ quay trở lại công việc kinh doanh chứ?”

Irene thoáng cân nhắc. “Nếu Elena Creek Vineyards đang gặp khó khăn nghiêm trọng và nếu anh ấy nghĩ mình có thể chung tay cứu lấy nó, thì Luke sẽ quay lại. Anh ấy biết rõ công việc kinh doanh này có ý nghĩa to lớn như thế nào với mọi người trong gia đình. Căn cứ vào lòng trung thành và ý thức trách nhiệm của anh ấy thì cũng không ngoa khi bảo rằng anh ấy sẽ cố sức giải cứu khi cần thiết. Bằng không thì, không đâu ạ. Anh ấy có kế hoạch riêng.”

“Điều hành cái nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ ấy à?” bà Vicki hỏi lại. “Chuyện mới nực cười làm sao. Luke đâu phải là người quản lý khách sạn. Nó thuộc về ngành sản xuất rượu cơ.”

Katy trông suy tư. “Bác biết không, Irene cũng có lý đấy. Sáu tháng trước, như mọi người khác, cháu cũng tập trung vào việc giúp Luke thích nghi với đời sống ở Santa Elena đây bởi cháu biết bác John, cha cháu và bác nghĩ đó là điều là tốt cho anh ấy. Nhưng giờ nghĩ lại, cháu thấy có lẽ chúng ta đã sai lầm khi cố ép anh ấy tham gia vào công việc làm ăn và buộc anh ấy kết hôn. Có lẽ thực ra tất cả chúng ta khi ấy chỉ đang gia tăng thêm áp lực tại thời điểm anh ấy không cần tới áp lực nhất.”

Lần này đến lượt Irene phe phẩy tấm khăn ăn vào mặt Katy, thay vì mặt bà Vicki. “Này, cũng đừng có nghĩ như thế nhé. Chẳng cần phải tự oán trách mình vì đã hối thúc Luke tham gia công việc kinh doanh, kết hôn hay cư xử cho bình thường gì đâu. Có dạo đó lại là điều anh ấy muốn làm đấy. Tin tôi đi, nếu khi ấy Luke không đồng thuận với kế hoạch này thì mọi chuyện đã không đi xa được đến thế đâu. Hay cô đã không để ý thấy là anh ấy không dễ bị thao túng nhỉ?”

Katy mỉm cười gượng gạo. “Chẳng có người đàn ông nào trong gia đình này là dễ bị thao túng cả chị ạ.”

Vicki bĩu môi. “Cứng đầu và lỳ lợm, từng người một.”

Irene trải lại khăn ăn lên lòng. “Luke biết mình đang làm gì.” Đúng lúc ấy nàng thoáng thấy bóng anh đang băng qua nhà hàng về phía nàng, “Úi, phải đi rồi đây. Tài xế đến kia rồi.”

“Gì cơ?” Katy quay lại và trông thấy Luke. “Ây dà. Mình có cảm giác là buổi trị liệu can thiệp không được suôn sẻ rồi đây.”

Bà Vicki quan sát Luke với vẻ mặt lo lắng. “Bác sĩ Van Dyke đã bảo John là buổi can thiệp sẽ kéo dài ít nhất một tiếng, và bà ta hy vọng sau đấy Luke sẽ ngay lập tức tham gia buổi trị liệu riêng.”

“Lẽ ra phải có người cảnh báo cho bác sĩ Van Dyke biết là Luke luôn có chương trình làm vệc của riêng mình chứ nhỉ,” Irene nói.

Luke đến bên bàn rồi dừng lại. “Chào buổi sáng, các người đẹp. Hôm nay thật đẹp trời cho một buổi can thiệp nhỉ?” Anh nhìn sang Irene. “Không biết em thế nào, chứ anh thì vui lắm. Tới giờ đi thôi.”

“Em biết ngay anh sẽ nói thế mà.” Irene đứng bật dậy vơ lấy chiếc khăn ăn sạch. “Chờ chút nào.”

Nàng trải tẩm khăn ăn lên bàn, cầm rổ bánh lên trút toàn bộ chỗ muffin vào giữa tấm vải lanh vuông vức. Nàng nhanh tay gập khăn gói thức ăn lại rồi cột chặt mấy góc.

Nhân viên phục vụ xuất hiện tay cầm hộp đồ ăn mang đi. “Trứng tráng của cô đây thưa cô. Trong đấy còn có thêm dao nĩa bằng nhựa và vài tấm khăn ăn nữa ạ.”

“Đúng lúc quá, cảm ơn anh.” Irene đón lấy hộp đồ, vơ chiếc áo khoác mắc sau ghế, quàng dây đeo túi qua vai và mỉm cười nhìn Luke. “Em sẵn sàng.”

“Đi thôi,” anh bảo.

Jason, Hackett, Gordon và ông John vội vã băng qua nhà hàng. Một người phụ nữ mặc bộ vest vải tuýt và mang đôi giày rõ ràng là được thiết kế để êm chân chứ chẳng phải kiểu cọ gì, tất bật đi theo sau họ. Bác sĩ Van Dyke đây mà, Irene thầm nghĩ.

“Luke, chờ đó,” ông John ra lệnh.

“Xin lỗi bố.” Luke kéo Irene quành ra cửa. “Bọn con có việc phải làm dưới thành phố ạ.”

Người phụ nữ mặc bộ vest vải tuýt chờn vờn ngay trước mặt Irene, vẻ trách tội bức xạ thành tia phóng ra từ bà ta.

“Cô đang khuyến khích cho hành vi của cậu ấy,” bà ta lặng lẽ nói.

“Không hẳn thế,” Irene cãi lại. “Cơ bản thì Luke luôn làm việc theo ý mình.”

“Tôi biết cô muốn điều tốt nhất cho cậu ấy. Chúng tôi ai cũng thế cả. Bởi vậy nên tôi mới.”

Irene nhanh chóng liếc quanh vòng vây những gương mặt lo âu, cố nghĩ cho ra điều gì mình có thể nói để trấn an những con người rõ ràng là đang quan tâm quá mức đến Luke này. Thế rồi nguồn cảm hứng lóe lên.

“Nếu như điều này có giúp được gì,” nàng nói, “thì tôi có thể bảo đảm với mọi người rằng không việc gì phải lo đến vấn đề liệt dương của Luke cả.”

“Irene này,” Luke lầm bầm, “nếu em không phiền thì...”

“Trong khoản này thì anh ấy dứt khoát là bình thường,” Irene nhanh nhảu nói tiếp, rất hăm hở làm rõ quan điểm của mình. “Thực ra thì, anh ấy còn to lớn hơn bình thường rất nhiều.”

Toàn bộ nhà hàng bỗng nín bặt. Irene chợt ngộ ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm như thể bị mê hoặc.

Jason cười toe. “Ái chà, hay nhỉ.”

To hơn, Irene thầm nghĩ, lại là một lựa chọn từ ngữ không may.

“Ý tôi muốn nói là khỏe hơn bình thường ấy ạ,” nàng vội chữa.

Nàng có thể thấy ngay là lời chữa cháy hấp tấp ấy cũng chẳng phải cho lắm.

“Em thấy hơi choáng anh ạ,” nàng bảo Luke.

“Buồn cười nhỉ, anh thì thấy như mình vừa lọt vào một đoạn quảng cáo thuốc tây ấy,” Luke đáp. “Anh tin rằng đây là một trong những tình huống cần viện đến sự rút lui có chiến lược.”

“Vâng, làm ơn giùm.”

Anh ồ ạt lùa nàng về phía cửa, chỉ dừng lại đủ lâu để lấy lại chiếc ô từ tay cô nàng Brenda đang mở tròn cả mắt.

Vài giây sau Irene thấy mình đang đứng dưới trời mưa lất phất.

Một thoáng im lặng đáng sợ bao trùm. Irene đằng hắng. “Chắc là anh chẳng được ăn sáng hay đề nghị cơ hội làm việc gì đâu nhỉ?”

“Không.”

“Bực ghê.”

“Theo như anh thấy thì ngày hôm nay đã quá tệ rồi, giờ thì chỉ có mỗi lúc một vui hơn thôi.”

“Thật là một tuyên bố lạc quan xanh rờn.”

Anh phớt lờ câu này. “Trong hộp có gì thế?”

“Trứng tráng cuộn rau diếp và phô mai feta. Khi nghe nói đến vụ trị liệu can thiệp thì em đã có cảm giác tụi mình sẽ ra về sớm rồi. Đừng để nước mưa ngấm vào muffin chứ.”

Hàm răng Luke lóe lên cười. “Em biết không, lẽ ra anh có thể thoát thân mà không cần quần chúng bàn tán về vấn đề liệt dương của mình, nhưng anh phải thú thật là anh rất ngưỡng mộ một người phụ nữ có khả năng xoay xở ra đồ ăn sáng trong tình huống căng thẳng đến thế.”