Một tiếng rưỡi sau, Irene thức giấc lần hai và lại đi vòng vòng quanh căn phòng ngủ bé xíu thêm lần nữa. Lại một đêm khó ngủ; lại thêm một thói quen. Trong ánh sáng xanh xao của ngọn đèn đêm nàng bật, Irene lục quanh chiếc giường nhàu nhĩ và cái tủ ngăn kéo nhỏ. Trong này chẳng có mấy chỗ để di chuyển.
Khi ở nhà mình, một chuyến dạo quanh căn hộ sáng trưng để kiểm tra khóa cửa hay cửa sổ hoặc cửa chính là phần đầu trong một thói quen gồm hai phần mà nàng thường áp dụng để đối phó với những cơn bồn chồn lúc nửa đêm. Phần thứ hai bao gồm một muỗng đầy bơ đậu phộng trét giữa hai miếng bánh mặn giòn.
Vấn đề tối nay là nàng bị giam hãm trong phòng ngủ vì Luke đang ngủ trên trường kỳ trong căn phòng còn lại. Càng phải nhắc nhở mình là đêm nay nàng không thể áp dụng thói quen lúc nửa đêm của mình bao nhiêu, thì Irene càng cảm thấy bứt rứt bực bội không yên bấy nhiêu.
Nàng phải đi thôi, Irene tự nhủ. Nàng phải đi ra lấy cho được bơ đậu phộng và bánh giòn.
Irene đi ra hé cửa nhìn qua hành lang ngắn dẫn vào bóng tối khu vực phòng trước và bếp. Quanh trường kỳ chẳng có âm thanh nào. Chắc là Luke đã ngủ say rồi. Nếu thật khẽ khàng thì có thể nàng sẽ đến được bếp mà không đánh thức anh dậy.
Nàng có thể lấy được hộp bánh giòn và hũ bơ đậu phộng rồi đem hết về phòng.
Gói quần áo nàng nhận được không có chiếc áo choàng mặc trong nhà nào. Ý nghĩ đó làm Irene lưỡng lự thêm vài giây. Nhưng rồi nàng quyết định chiếc váy ngủ cotton ấm áp dài tay chấm đất của nàng cũng thừa lịch sự và che chắn đủ cho nàng nếu Luke có tỉnh dậy mà nhìn thấy.
Nàng hết sức rón rén tiến ra phòng trước, đồng thời theo phản xạ liếc nhìn về phía căn phòng tắm sáng đèn để bảo đảm rằng cánh cửa sổ cao cao gắn kính mờ kia vẫn còn được khóa an toàn.
Khi bước đến phòng khách phủ bóng tối, Irene nhìn về phía trường kỷ. Dù cho đèn bàn đã tắt, vẫn còn kha khá ánh đèn từ ngoài hiên hắt vào qua khe rèm cửa. Nàng có thể nhìn ra dáng Luke nằm ngủ ườn ra trên mấy chiếc gối đệm.
Nàng thận trọng đi ra bếp. Khi đến nơi, nàng mở tủ chén hết sức khẽ khàng, đoạn mò mẫm trong ấy tìm hũ bơ đậu phộng.
“Cô sẽ một mình ăn hết hay định chia sẻ đây?” Luke từ trong bóng tối hỏi vọng ra.
Irene hết hồn, giật bắn mình suýt đánh rơi hũ bơ. Nàng túm chặt cái hũ và quay ngoắt lại.
“Tôi cứ tưởng anh đang ngủ.”
“Ngủ sao được khi cô cứ đi vòng vòng trong phòng kia chứ.”
“Ôi. Xin lỗi nhé.” Nàng lấy hộp bánh giòn xuống. “Khi không ngủ được thì tôi đi bộ. Tôi cũng ăn bánh giòn kẹp bơ đậu phộng nữa.”
“Còn riêng tôi, tôi sẽ đi bộ thật dài rồi thêm một ngụm brandy. Nhưng tôi cũng không phản đối gì bơ đậu phộng đâu. Làm thế cũng hiệu quả mà.”
Irene đưa mắt nhìn qua quầy bếp trông thấy anh và suýt đánh rơi hũ bơ lần nữa.
Luke không hẳn là trần truồng, nhưng với mỗi chiếc quần lót trắng và áo lót thun đen thì cũng coi như là anh khỏa thân rồi. Irene trông thấy anh với tay lấy gì đấy trong bóng tối. Quần jean của anh, nàng thầm nghĩ. Anh mặc quần vào. Nàng nghe thấy tiếng khóa kéo kim loại trượt lên. Chẳng hiểu vì sao âm thanh nho nhỏ ấy nghe gợi tình đến nhức nhối.
Bình tĩnh nào, nàng tự nhủ. Nhớ là phải hít thở đấy. Nhìn vào khía cạnh tích cực đi, thậm chí mày có thể không cằn đến bơ đậu phộng để đầu óc khỏi căng thẳng đâu.
Tuy nhiên, bơ đậu phộng lại an toàn hơn rất nhiều.
Irene quay mặt đi khỏi hình ảnh đầy cám dỗ của anh, nàng mở ngăn kéo chỉ chứa vài loại dao nĩa để lấy ra con dao phết bơ.
“Liệu tôi có được ăn một trong mấy chiếc bánh phết bơ đậu phộng ấy không thế?” Luke hỏi.
Irene cả gan liếc thêm lần nữa về phía anh và thấy anh đang bước về phía mình.
“Ừ, chắc chắn rồi,” nàng đáp.
Nàng dợm đưa tay lên bật công tắc đèn nhưng bất chợt nhớ ra, trong khi lúc này Luke đã ăn mặc khá lịch sự rồi thì nàng chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ.
Có sao đâu, Irene nhủ thầm. Nàng có thể vừa nhắm mắt vừa phết bơ lên bánh cũng được mà.
“Cô phải có thứ gì uống chung với bơ đậu phộng chứ.” Luke đi men theo quầy bếp tiến đến tủ lạnh. “Bằng không thì bơ sẽ dính lên vòm miệng và làm lưỡi cô quánh lại. Cơ sở khoa học hẳn hoi đấy.”
“Khoan, chờ đã,” nàng vội la lên. Nhưng quá muộn rồi. Anh đã mở toang cửa tủ lạnh. Cơ cấu bên trong tủ lạnh bật điện lên phóng một luồng sáng chiếu rọi nàng từ đầu đến chân.
Tại sao nàng không mang theo chiếc váy ngủ nào sexy hơn nhỉ? Dĩ nhiên câu trả lời quá đơn giản. Trong lúc cẩn thận sửa soạn đủ bộ thời trang như áo giáp đánh trận để đối đầu với thị trấn Dunsley và quá khứ của mình, nàng chỉ nghĩ mình sẽ ngủ đêm một mình thôi, như thói quen lâu nay vẫn thế.
Luke liếc ra phía sau nhìn nàng. Irene đứng im phăng phắc, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Những gì nàng nhận được là một cái nhìn tán thưởng lâu đến tan chảy, tràn đầy nam tính và hấp dẫn ngộp thở.
Không nói một lời, Luke đóng cửa tủ lạnh lại. Chỉ cần sải một bước là anh đã xóa đi khoảng cách ngắn ngủi giữa họ, hai tay anh tóm lấy cạnh quầy bếp sau lưng nàng, mỗi tay ở một bên hông nàng. Anh cúi người xuống kề môi bên tai Irene.
“Anh đã tự nhủ sẽ không làm thế này tối nay,” anh nói. “Rõ là anh đã nói dối.”
“Chuyện này chắc không phải là ý hay đâu anh,” nàng thủ thỉ.
“Em có ý gì hay hơn à?”
Vấn đề là thế đấy, Irene nghĩ thầm. Nàng chẳng có ý gì hay hơn cả. Việc hôn anh là ý tưởng hay ho tốt đẹp nhất mà nàng từng có trong suốt bao nhiêu năm, có khi là từ hồi sinh ra đến giờ ấy chứ.
Nàng chầm chậm vòng tay quanh cổ anh và mỉm cười. “Chẳng có.”
Luke rên lên khe khẽ, khàn khàn, đoạn môi anh choàng lên môi nàng.
Sức nóng và nguồn năng lượng lấp lánh trào dâng trong nàng. Luke hôn nàng thật lâu, không thúc hối gì nàng cả. Một cơn đói thèm chẳng liên quan gì đến bơ đậu phộng và bánh giòn đang từ từ hình thành trong nàng, làm phần hạ thể của nàng thít chặt lại.
Nàng có thể hôn anh như thế này hàng tuần hàng tháng, Irene tự nhủ khi nàng thả lỏng người trong vòng tay anh. Cảm giác mà những múi cơ vạm vỡ sau lưng anh đem lại dưới đầu ngón tay nàng mới tuyệt làm sao. Nàng dò dẫm lần bàn tay xuống dưới gấu áo thun của anh và vòng ra trước ngực. Nàng xòe căng những ngón tay lên vùng lông đen ráp mình vừa tìm đến.
“Chuyện này,” anh lên tiếng, rời tay khỏi quầy bếp để cởi phăng áo, “hay ho hơn bơ đậu phộng và bánh giòn nhiều.”
Một lần nữa anh lại kéo nàng sát vào. Thoạt tiên nàng cảm nhận được môi anh trên cổ mình. Đầu nàng ngửa ra. Rồi nàng cảm thấy răng anh. Bao cơn phấn khích nối tiếp nhau phóng qua người nàng. Mình đã sai rồi, nàng tự nhủ. Nàng không thể cứ mãi hôn anh như thế này hàng tuần hàng tháng được. Nếu làm thế nàng sẽ phải oằn mình trong cơn bức bối không thể chịu nổi mất. Nàng cần nhiều hơn thế, và cần ngay lúc này.
Hiển nhiên là anh có thể đọc được tâm trí nàng vì tiếp ngay sau đó, hai bàn tay mạnh mẽ, ấm nóng của anh đã trượt xuống vùng xương định vị đường eo cong cong nơi hông nàng. Anh bấu ngón tay lại, nhẹ nhàng bóp nghiến.
Anh mạnh quá. Với hai bàn tay ấy anh có thể bóp nát nhiều thứ. Nhưng anh sẽ không làm nàng đau. Nàng biết thế bằng trực giác qua từng sợi mô sợi cơ trong cơ thể mình.
Anh vuốt ve nàng như thể nàng được tạo nên từ lụa là và ánh trăng, làm nàng cảm thấy mình như một sinh vật quý hiếm và mầu nhiệm, có khả năng làm phép. Nàng cảm nhận được nỗi kinh ngạc cùng niềm khát khao cào xé, sâu thẳm trong anh.
Chưa từng có người đàn ông nào khiến nàng cảm thấy mình có thể làm cho họ rùng mình vì ham muốn.
Cơn kích thích và ý thức về quyền năng nữ tính trước giờ không được khám phá quét qua người nàng, một luồng thôi thúc những cảm giác nguyên sơ, mãnh liệt khiến nàng phải hoa mắt và nín thở.
Irene rê tay mình xuống hai bên hông anh cho đến khi hai ngón cái của nàng trượt mém vào bên trong lưng quần jean của Luke. Thật chậm rãi, nàng dịch ngón tay ra trước, đến cái nơi mình có thể cảm nhận được phần nam tính ngời ngời u lên căng cứng.
“Nếu em không phải là một phóng viên dày dạn can trường thì hẳn em đã không chịu nổi mà lăn ra ngất xỉu ngay bây giờ rồi,” nàng thì thầm.
Tiếng cười của anh thô ráp và gợi cảm. “Nếu không nhờ những năm tháng huấn luyện gian nan thì chắc anh cũng sẽ làm như em thôi.”
Anh bế nàng lên ngang ngực mình. Nàng quắp chân quanh eo anh mà bám riết vào người anh. Anh mang nàng ra khỏi bếp, tài tình xoay xở đưa nàng qua hành lang chật hẹp, rồi đặt nàng xuống chiếc giường ngổn ngang.
Anh chỉ ngừng lại để cởi nốt quần jean lẫn quần lót và lấy ra một gói thiếc be bé từ túi quần jean. Anh dùng răng xé mở miệng gói.
Và rồi anh đang phủ xuống người nàng, một chân anh vít chặt lấy đùi nàng để nàng có thể mở ra đón nhận động chạm của anh.
Anh kéo váy ngủ của nàng qua eo rồi lên cao hơn nữa cho đến khi nó tuột hẳn ra. Qua khóe mắt nàng trông thấy chiếc váy nhăn nhúm bay vèo vào góc tường gần nhất. Nàng không nhìn thấy nó chạm sàn vì đang quá tập trung vào hình dáng của Luke chờn vờn bên trên khi anh hạ đầu xuống ngực nàng.
Lúc anh nhay lấy một bên núm vú giữa hai hàm răng mình, Irene nghe thấy một tiếng thở dài khẽ khàng, thống khoái. Phải mất một lúc sau nàng mới nhận ra mình là tác giả của âm thanh này.
Nàng với tay xuống bao bọc lấy anh, dò dẫm theo bề dài lẫn độ lớn.
Sự cương cứng ác liệt của anh kích thích nàng tột độ. Nàng cảm thấy anh mỗi lúc một căng thẳng và lớn lên theo từng cái ve vuốt của nàng.
Tay anh lần lên dọc bên trong đùi nàng. Nàng không biết liệu mình có nên thúc giục anh trước khi nàng đánh mất cảm giác rần rật huy hoàng này chăng, hay liệu nàng có muốn anh chầm chậm lại để cảm giác ấy được bạo liệt hơn nữa. Quyết định nào, quyết định nào. Nàng đang tiến vào vùng lãnh thổ không được theo ý riêng. Chiếc máy rung đáng tin cậy giờ đang ở nhà nàng tại Glaston Cove trong tủ ngăn kéo cạnh giường ngủ mất rồi.
Một ngón tay dài từ từ trượt thật sâu vào trong nàng, ve vuốt, đâm thọc và kéo giãn nàng. Một ngón nữa theo vào. Nàng có thể cảm thấy sự ẩm ướt trơn nhẫy bắt đầu hình thành giữa hai đùi.
Đến thời điểm này mọi chuyện vẫn êm đẹp. Nhưng nàng biết rằng nếu không có chiếc máy rung ấy thì chắc chắn nàng chỉ thấy kích thích đến chừng này mà thôi.
Nhưng có thế cũng không tệ, nàng tự nhủ. Không tệ chút nào.
Luke làm trò gì đấy thật thú vị bằng ngón tay cái của anh, làm nàng giật mình quên hẳn chiếc máy rung ấy. Irene nảy cả người, cơ thể nàng co thắt chặt lại quanh những ngón tay xâm lăng của Luke.
“Luke?”
“Hử?” Anh vùi mặt vào bụng nàng.
“Vào ngay đi,” nàng giục giã, bấu chặt móng tay vào vai anh. “Làm ơn đi, phải, ngay bây giờ.”
Ngón cái của anh lặp lại cái trò kia. “Không có gì phải vội đâu em.”
“Có, có đấy.” Nàng cố lắc người anh, nhưng làm thế chẳng khác nào đang cố lăn một tảng đá to tướng. “Anh không hiểu đâu.”
“Em vẫn còn khít khao quá. Anh không muốn làm em đau.”
“Anh sẽ không làm em đau đâu mà.” Nàng bấu anh chặt hơn và ưỡn hông lên xuống tay anh. “Vấn đề là, em chưa khi nào cảm thấy như thế này nếu không có...” Nàng ngưng bặt. Đừng nói đến chuyện đó, nàng tự nhủ. Quá nhiều thông tin.“Để coi anh có thể làm cho em ẩm ướt thêm nữa không đã.”
Anh bắt đầu di chuyển xuống dưới xa hơn trên người nàng, ngừng lại đôi chỗ để thoảng hôn lên làn da nàng nhạy cảm.
Anh xuống đến giữa hai đùi nàng.
“Khoan, chờ đã,” nàng há hốc. “Quay trở lại đây nào.”
Nàng lại nghe thấy tiếng cười trầm khàn ranh mãnh của anh, và cảm nhận được hơi thở ấm nóng cùng đầu lưỡi của anh trên người mình, ngay tại nơi ấy, tại nơi mà nàng thường chỉ tin cậy vào mỗi Anh Chàng Vĩ Đại của mình.
Nàng chỉ còn sức kìm mình không khỏi thét lên.
Thật quá sức chịu đựng. Anh đang nắm quyền kiểm soát, đang đòi nghe một kiểu đầu hàng mà nàng chưa khi nào có khả năng đáp ứng cho bất cứ người đàn ông nào. Thật không thể nghĩ ra nổi. Nàng đâu biết nhiều về anh. Làm thế nào nàng lại có thể tin tưởng được anh bằng những phản ứng riêng tư gần gũi nhất của mình?
Một loáng sau, cơn kịch đỉnh cuồn cuộn dâng qua nàng, hun hút sâu và không gì cưỡng nổi như một cơn động đất.
Nàng mơ hồ nhận biết Luke chuyển mình, nặng nề len vào giữa hai đùi nàng. Anh thong thả nhấn mình vào trong nàng, kéo giãn nàng, hoàn toàn khỏa lấp nàng.
Irene sững sờ lại thấy mình lên đỉnh. Luke dồn dập lao theo những đợt chấn động mới này cùng nàng, anh đẩy mình thật nhanh thật mạnh vào nàng. Lưng anh trơn ướt mồ hôi, từng thớ thịt anh căng cứng.
Bộ khung giường lò xo cũ kỹ kêu rên ầm ĩ, nhịp nhàng phản đối.
Thanh đầu giường rầm rập tông vào tường. Mọi xúc cảm của nàng đang trong cơn rối loạn hoang mang, dữ dội. Nàng muốn phá ra cười nhưng lại ngỡ ngàng khi cảm nhận được nước mắt trào dâng. Điều quan trọng duy nhất lúc này là nguời đàn ông trong vòng tay nàng.
Dường như là không thể nào, nhưng tiếng thét khàn đục hân hoan niềm chiến thắng của Luke lại khiến cho nàng có cảm giác hài lòng thỏa mãn còn trọn vẹn và thuần khiết hơn là cơn cực khoái của riêng nàng.
Trong vài khoảnh khắc hiếm hoi lộng lẫy ấy, nàng đã không chỉ có một mình.
Luke dần dà trở lại tình trạng minh mẫn. Anh tận hưởng thời gian ấy, nhâm nhi cảm giác cơ thể Irene cuộn tròn bên anh. Đầu nàng gối lên tay anh. Một bàn tay nàng đặt trên ngực anh còn một chân nàng vướng víu, quấn quýt giữa hai chân anh. Anh thấy nàng duỗi duỗi những ngón chân vài lần như thể nàng rất muốn chạm vào anh như thế.
Một cảm giác rất rạng rỡ, trầm lắng lẫn nồng nàn len lỏi trong anh. Anh không thể nhớ ra lần cuối cùng mình cảm thấy như thế này. Có thể là chưa bao giờ. Anh nhét một chiếc gối xuống dưới đầu và mỉm cười trong bóng tối.
“Hoan hô,” anh lẩm bẩm.
“Em cũng vừa nghĩ y chang như thế.” Nàng gập tay trên ngực anh và gác cằm mình lên đó. “Thực tình là chuyện này chưa khi nào xảy đến với em cùng một người đàn ông nào cả.” Trong vài giây Luke cứng người. “Thế cùng với phụ nữ à?”
Nàng mỉm cười chầm chậm lắc đầu. “Khi nào nổi hứng, đôi khi em cũng được chút cơm cháo với Anh Chàng Vĩ Đại của em.”
“Thật ra anh không nên hỏi, nhưng Anh Chàng Vĩ Đại là ai thế?”
“Máy rung của em ấy mà. Nhưng em phải nói là trải nghiệm mà em có chưa khi nào mãnh liệt như những gì mới xảy ra đâu. Những gì em có với Anh Chàng Vĩ Đại chỉ giống như một cái hắt hơi sảng khoái thôi.”
“Vậy ra em đang nói là anh tài giỏi hơn một cái máy rung và một lần hắt hơi sảng khoái ư?”
“Thực sự là thế. Đừng để chuyện này ám ảnh đầu óc anh chứ.”
Luke cười rạng rỡ. “Khó mà làm được lắm.”
“Một trong những tay trị liệu tâm lý của em bảo rằng lý do em không thể đạt cực khoái với đàn ông là vì em có vấn đề với việc gần gũi thân mật. Liên quan đến nỗi sợ phải gần gũi về mặt tình cảm ấy mà.”
“Em đã bao giờ kết hôn chưa?” anh hỏi.
“Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, được chừng một năm rưỡi. Lúc ấy bà dì em vừa mới mất, và em đang tuyệt vọng không muốn ở một mình.” Luke di di ngón tay dọc theo bên ngoài vành tai nàng. “Anh hiểu.”
“Hôn nhân không thuận lợi. Là lỗi của em. Khi ấy cái vấn đề ám ảnh nho nhỏ của em bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ. Rick đã cố thông cảm, nhưng do những rắc rối em gặp phải với tình dục, thi thoảng lại mơ thấy ác mộng cộng thêm thói quen ngủ nghê thất thường, anh ấy dường như quá tải. Lúc ấy em đang theo bác sĩ trị liệu thứ ba. Bà ta đề nghị em uống thuốc. Khi em từ chối sử dụng thuốc thì anh ấy chỉ còn biết đầu hàng mà bỏ đi. Em không trách anh ấy đâu. Khi cuộc hôn nhân kết thúc thì cả hai đứa em đều nhẹ cả người.”
“Khi ấy em đang ở trong vùng thế giới khác.” Luke xoắn những ngón tay mình vào tóc Irene. “Cậu ta không thể tiếp cận được em.”
“Và em cũng không thể tiếp cận được anh ấy. Như em đã bảo rồi đấy thôi, chẳng phải lỗi của anh ấy đâu. Em biết mình phải sửa chữa vài điều trước khi em lại có thể ở cùng ai khác. Em phải vượt qua quá khứ. Và em vẫn đang cố đây. Thực mà. Sau khi ly dị em còn chữa chạy với thêm ba bác sĩ trị liệu nữa. Họ cũng có giúp cải thiện được chút ít. Nhưng em cứ mãi quay lại với chuyện em muốn có câu trả lời cho những gì đã xảy ra trong quá khứ.”
“Đôi khi ta chẳng có được câu trả lời đâu em,” Luke bảo.
“Em biết chứ.” Irene lưỡng lự. “Em nghĩ chắc vì thế mà em học ngành báo chí. Em không thể tìm ra câu trả lời cho chính cuộc đời mình, thế là em lao đầu vào loại hình công việc cho em những lý do lý tưởng để tìm kiếm câu trả lời tại những nơi chốn khác cho những cuộc đời khác.”
“Anh không chắc là việc em quay trở lại Dunsley này có phải việc tốt hay không, nhưng nói theo quan điểm ích kỷ đơn thuần thì anh rất vui lòng vì em đã làm thế.”
Nàng hơi nghiêng đầu. “Em ghét cái ý nghĩ phải quay trở lại đây, nhưng em cho là xét theo khía cạnh nào đấy thì việc này cũng như một cuộc thanh tẩy.”
“Ngay cả khi em không tìm được hết các câu trả lời ư?”
“Tại Dunsley này em đang chống chọi với quỷ dữ. Có thể em không khuất phục được chúng, nhưng...”
“Nhưng em không còn phải vờ như chúng không hiện hữu.”
“Anh tin hay không thì tùy, nhưng như thế đã là có tiến triển rồi.”
Khi thức giấc Luke ngỡ ngàng nhìn ra vùng ánh sáng ban mai tỏa khắp thế gian bên ngoài cabin. Irene vẫn ngủ ngon lành bên cạnh anh. Anh biết suốt đêm qua nàng không cựa mình hay không thấy thôi thúc phải rời khỏi giường. Nếu có những cử động ấy thì hẳn anh đã nhận thấy rồi.
Điều khiến anh ngạc nhiên sửng sốt hơn cả là chính anh cũng đã ngủ say không kém.