Đêm Thao Thức

Chương 14

Âm thanh hầu như không thành tiếng khi chiếc tuốc vít rơi xuống tấm thảm trắng dày êm dưới chân đã phá vỡ trạng thái đờ đẫn vì sợ của nàng.

Cuối cùng Irene cũng nhớ ra là mình phải thở.

Trong bóng đêm bên dưới, các tấm lót sàn kêu cót két. Có ai đó đang di chuyển quanh nhà. Kẻ đột nhập không bật bất kỳ một cái đèn nào lên.

Trộm ư? Xem ra đó là lời giải thích hợp lý nhất. Một tên du thủ du thực nào đó trong vùng quyết định thử thời vận ở căn nhà của một phụ nữ vừa mới chết.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân trong khu vực tiền sảnh. Dù bên dưới kia có là ai, hắn cũng không có ý giữ im lặng. Nàng thầm cầu mong điều này có nghĩa hắn không biết còn có người khác trong nhà. Nhưng nếu hắn lục tìm tiền bạc và đồ đạc quý giá, chẳng chóng thì chày hắn cũng sẽ lên tới trên này.

Nàng phải thoát ra trước khi hắn phát giác. Người ta thường bị giết khi đối đầu với bọn trộm. Đôi khi nàng cũng thắc mắc liệu có phải điều tương tự đã xảy đến với bố mẹ nàng chăng.

Nàng cố nén cơn hoảng loạn chực chờ bóp nghẹn cổ, gắng hết sức để tập trung. Lối thoát duy nhất từ tầng trên này là cầu thang, đầu kia cầu thang kết thúc lồ lộ ở khu vực phòng ăn và phòng khách. Bất cứ kẻ nào đang ở tầng dưới chắc chắn sẽ bắt gặp nàng nếu nàng cố thoát ra theo lối đó. Nàng nhận ra cây đèn pin vẫn còn đang phát sáng. Nàng cuống cuồng tắt đèn đi, để rồi phải tìm cách chống trả nỗi sợ hãi không tránh khỏi đang bủa vây nàng cùng với đêm đen.

Nàng quỳ xuống quờ quạng nhặt chiếc tuốc vít khi nãy đánh rơi. Khi những ngón tay run rẩy của nàng chạm đến chiếc cán nhựa cứng thì nàng cảm nhận rõ một đợt andrenaline rần rật không lý giải được. Chiếc tuốc vít này xem ra chẳng nhiều nhặn gì, nhưng nó là thứ duy nhất nàng có trong tay làm vũ khí.

Đừng nghĩ như thế. Mày không thể chạm trán tay đôi ở đây được. Cần phải hành xử thông minh và ẩn nấp ở đây cho tới khi cái kẻ bên dưới kia làm xong những gi hắn đến đây để làm.

Nàng nghĩ mình đang có một lợi thế lớn. Nàng biết rõ cách bài trí của căn nhà này. Phòng ngủ của Pamela chẳng khác nào một cái bẫy. Chẳng có chỗ nào để ẩn nấp.

Tin tốt lành là toàn bộ tầng trên đều được trải thảm, và tên nào đang ở dưới kia cũng đang gây ra thật lắm tiếng ồn. Nếu cẩn thận, nàng có thể di chuyển trên này mà không đánh động hắn.

Nàng tháo đôi giày ra. Một tay giữ giày, nàng nhón gót đi ra cửa phòng ngủ.

Nhờ một loạt tiếng bước chân ồn ã ở tầng dưới kia át đi, nàng có thể đi qua một căn phòng ngủ dành cho khách và phòng tắm.

Nàng dừng lại khi đến được đầu cầu thang, áp sát lưng vào tường và đánh liều ngó qua góc tường.

Tia đèn pin xuyên qua màn đêm chĩa thẳng vào chân cầu thang, nhưng nàng không thể nhìn thấy dáng dấp của kẻ đang cầm đèn. Nỗi sợ hãi tột cùng đang bóp nghẹt ruột gan nàng.

Khi nghe thấy một loạt tiếng bước chân trên nền bếp lát gạch, nàng di chuyển đến phòng ngủ chính.

Rèm cửa của căn phòng này đang mở. Ánh trăng xuyên qua cửa kính lùa, chiếu trên mặt thảm nhàn nhạt. Nàng có thể nhìn rõ dãy lan can của hàng hiên nhìn ra hồ.

Hàng hiên này là mục tiêu của nàng. Nó tạo thành mái che khu vực ăn sáng ở tầng trệt. Không có cầu thang dẫn xuống dưới, nhưng nếu nàng có thể ra đó mà không đánh động kẻ đột nhập, nàng có thể nép bên dưới bóng của mái che cho đến khi hắn bỏ đi.

Nàng bước khẽ khàng trên thảm, cố gắng canh sao cho mỗi bước chân khớp với tiếng động ở bên dưới.

Khi đến tới cửa lùa, nàng nhẹ nhàng mở khóa nhưng chợt khựng lại.

Có tiếng một vật bằng kim loại kêu loảng xoảng trong khu vực gần nhà bếp. Sẽ chẳng có cơ hội nào tốt hơn thế được, nàng quả quyết. Nàng đẩy cửa và bước ra ngoài hàng hiên.

Nhẹ nhàng đóng cửa lùa lại, nàng di chuyển đến vùng tối của một cái tủ chứa cao mà gia đình Webb dùng để bảo vệ đồ đạc ở hàng hiên trong suốt mùa đông.

Một chốc sau ánh đèn quét qua bên trong phòng ngủ chính. Kẻ đột nhập đã lên đến tầng trên.

Gần như ngay lập tức, ánh đèn biến mất. Kẻ đột nhập đã rời phòng ngủ chính và tiến đến phòng ngủ cũ của Pamela.

Nàng không hề cảm nhận có sự hiện diện của một người khác ở hàng hiên cho tới khi một bàn tay đàn ông bịt miệng nàng lại. Những ngón tay mạnh mẽ khóa bàn tay nàng đang nắm chặt chiếc tuốc vít, tước vũ khí của nàng chỉ bằng một cú vặn cổ tay uy lực.

“Tôi đây,” Luke nói vào tai nàng. “Đừng hoảng.”