Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 81: Bữa sáng tình yêu

Một tia nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào đầu giường.

Mí mắt Hàn Trạch Vũ hơi giật giật, chậm rãi mở ra, anh quay đầu, nhìn người phụ nữ co rúc trong ngực anh, hai con ngươi sáng ngời lộ ra một tia thỏa mãn cùng vừa lòng.

Cô như đứa trẻ lộ ra da thịt trơn mịn mềm mại, xinh đẹp mà trên lỗ mũi vẫn còn một ít mồ hôi, đoán chừng là kéo chăn bọc quá chặt.

Anh nhẹ nhàng đem chăn kéo xuống dưới, đem đầu cô lộ ra, xương quai xanh khêu gợi của cô cũng xuất hiện mơ hồ trong tầm mắt anh. Phía dưới chăn của cô, tay của Hàn Trạch Vũ không chướng ngại nào dạo chơi trên phần lưng của cô, như tơ lụa non hoa tỉ mỉ.

Cảm giác giống như có côn trùng bò trên người, Lãnh Tiếu Tiếu nghiêng ngửa lật người, nhưng vẫn không có dấu hiệu thức dậy. Cô lại bọc chăn kín, tiến vào mộng đẹp.

Hàn Trạch Vũ nhìn trước ngực cô lộ ra dấu ấn tượng trưng cho tình yêu, anh cưng chiều cười cười, có thể tối hôm qua làm cô mệt chết rồi, anh cũng biết mình hơi phóng túng, nhưng anh vừa đụng đến thân thể cô, liền không cách nào khống chế muốn cô, điên cuồng muốn cô.

Hàn Trạch Vũ đứng dậy mặc quần áo, anh tràn đầy ôn tình nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái, chắc ngủ rất ngon, chắc tí thức dậy là có thể ăn bữa sáng phong phú khoái khẩu rồi nha.

Không bao lâu sau, trong phòng bếp vang lên âm thanh răng rắc.

Rời khỏi lồng ngực Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu không lâu sau cũng tỉnh, bởi vì, bên cạnh không có hơi thở của anh.

Lãnh Tiếu Tiếu mở mắt ra, phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu, lòng của cũng như bị hút hết đi, khuôn mặt hiện rõ vẻ mất mát.

Cô ngồi dậy, mặc áo ngủ bên giường, kéo lấy cái gối mà anh gối đầu thật chặt, ngửi hương thơm của anh.

Đột nhiên cửa phòng được mở ra, Hàn Trạch Vũ bưng một khay đi vào.

Tinh thần rối loạn Lãnh Tiếu Tiếu làm như có chuyện gì thần bí bị người ta nhìn thấy, vội vàng đem gối đầu trong ngực vội vã vứt xuống sàn.

Trước cũng không chú ý Lãnh Tiếu Tiếu đang làm gì, thấy bộ dạng chột dạ của cô, nhanh chóng bỏ qua gối đầu, anh đột nhiên hiểu, trên mặt anh lộ lên nụ cười xấu xa.

“Thế nào, một hồi không thấy anh đã muốn anh nữa rồi sao? Ôm gối đầu còn không bằng cảm giác ôm anh đâu nhỉ?”. Hàn Trạch Vũ để khay xuống, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, bộ dáng ngượng ngùng của cô khiến anh không nhịn được muốn trêu chọc cô.

“Ai nhớ anh đâu, ít dán vàng lên mặt mình đi”. Lãnh Tiếu Tiếu chu miệng lên, nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn anh thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Hàn Trạch Vũ chạm qua vai cô, nở nụ cười thỏa mãn trên mặt, nhiều hơn một nét nhu tình, “Em nghĩ đến anh là chuyện bình thường, tại sao không chịu thừa nhận?”.

“Cái người này cuồng tự kỷ, em……”

Hàn Trạch Vũ cúi đầu, hôn lên miệng cứng rắn của cô. Anh muốn dùng nhiệt độ của mình làm tan chảy cô.

Hôn nhẹ từ từ Lãnh Tiêu Tiếu trừng mắt, đôi mắt nhìn anh nói đùa.

Lúc hôn không phải nên nhắm mắt mới có cảm giác sao? Tại sao lúc cô cảm thấy mình mở to mắt ra nhìn anh, cũng có cảm giác như vậy nhỉ?

Lòng Lãnh Tiếu Tiếu tràn đầy suy tư, đột nhiên phần môi truyền đến một tia đau đớn.

“Cô gái nhỏ này, thời điểm hôn thì phải chuyên tâm, hay do nhiệt tình của anh không đủ sao? Khiến em không cách nào nhập tâm hả?”. Hàn Trạch Vũ khẽ căn môi đỏ thẫm của cô, vừa nói vừa đem bàn tay vào trong áo ngủ của cô, ở trước ngực cô bóp một cái.

“Ách, không, không phải vậy đâu. Em mới nhớ ra, em chưa đánh răng thì phải?”

Hàn Trạch Vũ hôn như vậy khiến thân thể Lãnh Tiếu Tiếu căng thẳng, cô cảm thấy tay của anh như có ma lực, nhẹ nhàng đụng vào cũng khiến cô cảm giác như bị điện giật. Cô tìm lấy cớ lung tung, đẩy anh ra.

Lãnh Tiếu Tiếu vừa nhấc chăn lên chuẩn bị xuống, cô quên mât chân mình bị thương. Chân vừa chạm xuống đất thiếu chút nữa thì ngã.

“Cẩn thận! Làm sao em luôn động chân động tay như vậy hả? Làm người ta lo lắng, em bây giờ bị thương, mọi việc đều phải cẩn thận, bác sĩ bảo rồi, nếu như cứ vặn vẹo như vậy, lại càng nặng hơn đấy”. Hàn Trạch Vũ nhanh tay ôm lấy cô, anh dịu dàng đặt cô ở trên giường, trong lời nói trách cứ tràn đầy cưng chiều.

“Hả?”. Lãnh Tiếu Tiếu tự biết đuối lý, cô không có cậy mạnh ở đây được, ngoan ngoãn mặc cho anh ôm cô lên giường.

Anh hết sức săn sóc để cái gối ở hông của cô, để cho cô thoải mái tựa vào đầu giường, bộ dạng che chở cẩn thận như vậy giống như đang chăm sóc bệnh nhân nguy hiểm trầm trọng vậy.

Nhìn bình thường anh lãnh khốc thế này mà giờ săn sóc như vậy, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy rung động, cô ngây ngốc nhìn anh.

Hàn Trạch Vũ liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu an tĩnh ngoan ngoãn, vẻ mặt háo sắc, không khỏi cảm thán một phen, “Em đột nhiên nghe lời như vậy khiến anh có chút không thích ứng được, ha ha, sẽ không bị anh làm cho cảm động rồi chứ?”

Lúc này Hàn Trạch Vũ thay đổi hình tượng lạnh như băng trước đây, bây giờ giống cậu bé nhà bên trêu chọc khiến người ta cảm thấy hết sức gần gũi.

Dường như, kể từ ba năm trước đây, Chỉ Thu gả cho Dật Hàn, anh đau lòng trở lại Đài Loan, trên mặt của anh nhiều nhất toàn thấy vẻ lạnh lùng. Nhiệt tình của anh theo phần cảm tình kia, bị chôn thật sâu ở đáy lòng.

Cho đến khi gặp Lãnh Tiếu Tiếu, cô gái hiền lành quật cường này, luôn có thể làm tim anh rung động, gợi lên cảm xúc chân thật nhất trong lòng anh.

Lãnh Tiếu Tiếu tham lam theo dõi mặt tươi sáng của anh, vẫn không có nói chuyện.

“Như vậy liền cảm động rồi sao? Nếu lại ăn xong bữa sáng anh làm, không phải cảm động đến rối tinh rối mù sao?”. Hàn Trạch Vũ nói xong, bưng qua cái khay, đặt trước mặt Lãnh Tiếu Tiếu.

Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn tất cả trước mặt, khi thấy trứng chiên trong khay, cô không nhịn được cười dữ dội.