Gió đêm quất vào mặt, tia lạnh lẽo đánh tới, Lâm Mỹ Giai theo bản năng ôm vai, Hàn Trạch Vũ tỏ ra lịch thiệp, cởi áo khoác của mình ra khoác ở trên người cô.
"Cám ơn!"
Đối mặt với việc săn sóc của Hàn Trạch Vũ, Lâm Mỹ Giai có chút phiền muộn, cô thở dài một tiếng: "Dạng phụ nữ như thế nào sẽ làm Hàn tổng động lòng?"
"A, bây giờ còn không biết!" Hàn Trạch Vũ cười cười, nhưng trong đầu lại nhanh chóng thoáng qua bóng dáng của Lãnh Tiếu Tiếu.
Một màn ân cần như vậy xảy ra ở trước mắt Lãnh Tiếu Tiếu , cứng rắn đả thương trái tim cô.
Nụ cười của anh tại sao nhu tình như thế? Khi nào anh dịu dàng như thế đối với mình? Thì ra là anh cũng không phải là lạnh lùng vô tình, chỉ là sự dịu dàng của anh chỉ vì người khác.
Lãnh Tiếu Tiếu cúi đầu, mượn bóng đêm che giấu mình trong hốc mắt sắp tràn ra nước mắt, cô kéo Lữ Duy Duy qua nghĩ xoay người tránh bọn họ.
"Tiếu Tiếu, làm gì à? Đường về nhà ở bên kia á!" Lữ Duy Duy cũng không cảm kích, cô lớn tiếng kêu la.
"Duy Duy, chúng ta đi bên kia đi, mình còn có chuyện khác phải làm!"Tiếu Tiếu khẩn trương khuyên Duy Duy, cái âm thanh to lớn này lúc nào thì có thể an tĩnh một chút đây?
"Bạn còn có việc? Chuyện gì nha?" Lữ Duy Duy mặt không hiểu nhìn chằm chằm hốc mắt hồng hồng của Lãnh Tiếu Tiếu .
Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhếch mở miệng, cũng không nhả ra nửa chữ , bởi vì cô đã thấy khuôn mặt lạnh lẽo kia , đi về phía cô.
Một tiếng kia của Lữ Duy Duy khiến trong nháy măt ánh mắt kia của Hàn Trạch Vũ liền tập trung ở trên người các cô, khi anh thấy bóng dáng quen thuộc thì vẻ vui sướng dâng lên trái tim. Nhưng thấy cô trễ như thế còn bên ngoài, căn bản không có trở về nhà của anh, anh cũng có chút buồn bực.
"Lãnh thư ký? Trùng hợp như thế?" Hàn Trạch Vũ cười như không cười nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, trước tiên mở miệng.
"Đúng vậy a, thật là trùng hợp, đúng rồi, tôi đã từ chức, cho nên mời gọi ta Lãnh tiểu thư!" Từng câu nói mang theo tia xa cách nồng nặc.
Hàn Trạch Vũ cảm thấy Lãnh Tiếu Tiếu này đang giận dỗi, trong lòng anh mừng thầm, cô đây là đang ghen sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Trạch Vũ chẳng những không có tức giận, tự nhiên thanh âm cũng thấy dịu dàng: "Sắc trời không còn sớm, về nhà sớm đi, con gái ở bên ngoài quá muộn, không an toàn."
"Cám ơn quan tâm, tôi nghĩ tôi có trở về nhà hay không sẽ không có người hỏi tới, hoặc là anh căn bản không có thời gian qua hỏi! Không quấy rầy, gặp lại!" Lãnh Tiếu Tiếu ê ẩm nói xong, liếc Hàn Trạch Vũ một cái sau nghiêng đầu sang chỗ khác không có nhìn anh.
Cô kéo qua Lữ Duy Duy chuẩn bị rời đi, lại phát hiện vẻ mặt của cô ấy khác thường, Lãnh Tiếu Tiếu nhẹ nhàng đẩy cô một cái, lại thấy cô tức giận nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh Hàn Trạch Vũ, thân thể không tự chủ đang run, giống như là tức giận đến vô cùng.
"Duy Duy? Bạn làm sao à nha?"
Lãnh Tiếu Tiếu ánh mắt nghi hoặc nhìn về người phụ nữ bên cạnh Hàn Trạch Vũ chỉ là người kia kia cũng là mặt hận ý nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy.
Hai người ánh mắt đụng vào nhau, ở dưới màn đêm hình như phát ra âm thanh va chạm, một cơn phong ba bão táp sắp nổi lên.