Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 242: Một màn mập mờ

Lời nói đùa của Lục Tề Phong đánh trúng tim đen của Lữ Duy Duy, cô có chút thẹn quá thành giận. Cô xoay mặt, chỉ vào cửa, miệng lạnh nói lệnh đuổi khách.
“Em ở đây đuổi anh đi? Đây là thái độ gì vậy?”. Lục Tề Phong cố tỉnh táo nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, nhưng trong lòng có lửa giận bay lên.
Lữ Duy Duy đẩy mình vào vòng tay của người phụ nữ khác, cảm giác không coi trọng gì khiến anh cảm thấy rất khó chịu, trước nhìn thấy bản thân mình tốt đẹp, cô cũng không có tia ghen tức nào, bây giờ, cô lại vội vã muốn mình về nhà, trở lại bên cạnh người phụ nữ khác.
Chẳng lẽ ở trong lòng cô đã không có mình nữa sao?
“Lục Tề Phong, ở trước mặt con đừng nói lung tung.”
Lữ Duy Duy nhanh chóng liếc mắt nhìn Tư Tề ngồi ở phía xa đang chơi đùa, cố ý giảm thấp giọng.
“Em tốt nhất nên nghĩ xem nên giải thích với con rằng anh còn sống, anh sẽ không để cho con của anh vĩnh viễn gọi anh là chú.” Lục Tề Phong theo ánh mắt của Lữ Duy Duy nhìn tới, giọng nói mạnh mẽ.
“Anh…….”
“Tư Tề, chú phải đi rồi, mai chú tới chơi với cháu nhé!”
Lục Tề Phong không để ý tới Lữ Duy Duy tức giận, nở nụ cười thân thiết với con trai.
“Chú không ở đây dạy cháu chơi Hỉ Dương Dương* ạ?”
*: Thực sự trò này t cũng không biết là gì, tra gg thì ra bộ phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám.
Tư tề chỉ vào món đồ chơi bên tay không chút mất hứng nói qua.
“Bảo bối phải ngoan, trời đã tối rồi, chú phải về nhà rồi, về muộn thì ở bên ngoài sẽ có người xấu.” Lữ Duy Duy dịu dàng dụ dỗ Tư Tề.
“Được ạ, vậy bái bai chú ạ.”
“Bái bai chú?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Tề giống mình, cảm thụ trên người Lữ Duy Duy tản ra tình thương của mẹ, căn phòng này tràn đầy sự ấm áp, Lục Tề Phong không muốn rời đi chút nào.
Nhưng ánh mắt của Lữ Duy Duy ám hiệu bảo anh rời đi, cứ nhìn mãi, anh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
--------------
Trong căn phòng tổng giám đốc tòa nhà Hàng Mỹ, một quầng sáng mờ nhạt được thắp lên.
Hai người phụ nữ ôm nhau ở chung một chỗ, cả phòng đầy mùi rượu, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng rên rỉ như có như không.
“Mỹ Giai, rời khỏi anh ta đi. Em vĩnh viễn sẽ không tổn thương chị, em vĩnh viễn không để chị khổ sở, em yêu chị,rất thích chị.” Âm thanh đau buofn của một người phụ nữ sâu kín vang lên.
“Tiểu Trang, em đã nói em sẽ giúp chị, người phụ nữ kia lại trở về rồi, hơn nữa còn mang theo đứa bé, chị chắc chắn đứa bé kia chính là con của Tề Phong, dáng dấp giống nhau như vậy. Làm thế nào? Tiêu Trang, chị tuyệt đối không thể để người phụ nữ kia cướp đi Tề Phong, em phải giúp chị.”
Lâm Mỹ Giai nhắc tới Lữ Duy Duy thì tâm tình không khống chế được, kích động. Tròng mắt lộ ra hận ý thật sâu.
Tiểu Trang nhìn Lâm Mỹ Giai đố kị choáng váng đầu óc, ánh mắt đau buồn àm thất vọng.
Ba năm, cô nhìn cô ấy đối với người đàn ông kia dốc hết tất cả, nhưng vẫn không có cách nào có được trái tim anh, cô vì cô ấy mà cảm thấy đau lòng. Cô hi vọng cô ấy có thể phân ra một phần mười tình cảm ra đối đãi cô.
Nhưng cô cũng hiểu, bây giờ cô ở lại bên cạnh mình, bằng lòng cho qua, bởi vì bí mật kia, sợ mình nói ra chuyện kia.
Nhưng chỉ có cô biết, cô vĩnh viễn sẽ không dùng nhược điểm đó uy hiếp cô ấy, bởi vì, cô rất yêu cô ấy, vì cô ấy, cô nguyện ý bỏ ra tất cả.
“Mỹ Giai, những năm này có thật là đáng giá không?”
“Tiểu Trang, em có ý gì vậy? Em cũng không nguyện ý giúp chị sao? Những tấm hình kia, không phải là em vẫn giữ lại sao? Em đưa cho chị được không? Hoặc là em để cho cô ta rời đi, lập tức đi khỏi Đài Bắc, được không?”
Lâm Mỹ Giai một lòng chỉ muốn loại bỏ cái đinh Lữ Duy Duy trong mắt, không phát hiện ánh mắt Tiểu Trang lộ ra sự thất vọng.
“Mỹ Giai, em thật sự hối hận ban đầu vì chị làm chuyện này, bây giờ em cảm thấy đều là em hại chí thành ra cái bộ dạng bây giờ, em vẫn cho là do cô ấy xuất hiện mới đoạt đi hạnh phúc của chị, em yêu chị, em nguyện ý giúp chị. Nhưng mà, Mỹ Giai, anh ta căn bản không yêu chị, ba năm, chị không hiểu sao? Chị cứ cưỡng cầu vô dụng thôi, người trong tim anh ta không phải là chị, coi như không có người phụ nữ đó, vẫn sẽ có người khác, nhưng, không phải là chị….. chị có hiểu không?”
Tự dưng. Bốp!.
Một cái tát nặng vào mặt Tiểu Trang.
Ở nơi này yên tĩnh, một cái tát lại vang lên như thế.
“Chị….. Tiểu Trang….. chị xin lỗi, là chị không tốt, tâm tình của chị không khống chế được, Tiểu Trang, đừng trách chị.” Lâm Mỹ Giai tức giận cho Tiểu Trang một cái tát, nhưng nhìn ánh mắt buồn rầu oán trách của Tiểu Trang, khiến lòng cô rối loạn.
Cô tiến lên ôm chặt cô ấy, không nhịn được khóc.
“Tiểu Trang, đừng trách chị, chị thật sự rất khó chịu, chị không thể mất đi anh ấy, chị yêu anh ấy đã bao nhiêu năm, em biết không? Em không hiểu tâm tình của chị, chị rất sợ, chị rất hốt hoảng, chị…. Chị…. Thật sự chị không cố ý, chị phải làm gì? Tiểu Trang, em giúp chị đi, giúp chị một chút được không? Tiểu Trang?”
Lâm Mỹ Giai khóc lóc khiến lòng Tiểu Trang mềm nhũn, cô nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, nhân tiện lau nước mắt đi.
“Được rồi, đừng buồn nữa, em sẽ giúp chị, Mỹ Giai, đồng ý với em, nếu như anh ta không quý trọng chị… chị không cần phải làm tổn thương chính mình nữa, trở lại bên cạnh em, được không?” Tiểu Trang buồn bã nói, mặc dù cô biết giấc mơ không bao giờ thành sự thật.
Nhưng, không phải cô giống cô ấy sao? Yêu một người căn bản không yêu mình.
Lúc yêu, con người trở nên ngu ngốc như vậy đấy.
“Mỹ Giai? Các người đang làm cái gì vậy?”
Đến tìm Lâm Mỹ Giai, Lục Tề Phong mở cửa phòng làm việc ra, nhìn hai người phụ nữ ôm chặt nhau, anh nhíu mày, bộ mặt mang theo vẻ tìm tòi suy xét.