Bị Lữ Duy Duy phá hủy một buổi tối, sáng sớm, Lãnh Tiếu Tiếu chỉ vào con gấu Miêu Nhãn đi tới công ty.
Cô chóng mặt đi vào thang máy, còn không có đứng vững gót chân, một thanh âm vô cùng từ tính liền truyền đến.
"Thư ký Lãnh, buổi sáng tốt lành! Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện trong thang máy chỉ có một mình Hàn Trạch Vũ, chẳng lẽ mình vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc?
"Hàn tổng, Chào buổi sáng! Thật xin lỗi, Hàn tổng, hình như tôi đi nhầm!" Cô vội vã cúi thấp đầu nói xin lỗi, vừa hướng bên ngoài thối lui.
Nhưng bước chân của cô còn chưa rơi xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ liền giữ cánh tay của cô lại, thân thể của cô bị cỗ lực lượng kia mang về trong thang máy, cô kinh hoảng nhìn Hàn Trạch Vũ, chỉ thấy khóe miệng của anh nâng lên một tia cười đùa giỡn.
"Thư ký Lãnh, cô không sai, hôm nay thang máy chuyên dụng đình công rồi!" Hàn Trạch Vũ nói xong buông lỏng cánh tay của cô ra.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe thấy anh nói, ngẩng đầu lên nhìn một chút, hoàn toàn chính xác, đây không phải thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Cô nghĩ tới mới vừa rồi mình mất hồn phản ứng, có chút ảo não!
Thang máy chậm rãi lên cao, trong không gian thu hẹp chỉ có hai người bọn họ, mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn mùi thơm ngát của sữa tắm bay vào lỗ mũi cô, hết sức dễ ngửi, hết sức mê hoặc lòng người! Trái tim cô bắt đầu không theo khuôn phép nhảy loạn.
Đột nhiên ý thức được mình có phần đắm chìm trong đó, cô cảm thấy trạng thái của mình như vậy có chút nguy hiểm, cô hơi xê dịch vào góc, để ình và Hàn Trạch Vũ duy trì một khoảng cách ít đến thương cảm.
"Thư ký Lãnh, cô rất sợ tôi sao?" Hàn Trạch Vũ nhìn cử động của Lãnh Tiếu Tiếu có chút dư thừa, thấy buồn cười.
"À? Cái gì? Có sao? Tôi có cái gì phải sợ à?" Lãnh Tiếu Tiếu làm bộ như không sợ hãi nhìn vào ánh mắt của anh.
"Thật sao? Hoặc là cô sợ tôi phát hiện ra bí mật gì của cô hả?" Hàn Trạch Vũ đột nhiên cúi đầu xuống thấp, ghé vào bên tai cô, vẻ mặt giả bộ vô cùng nghi hoặc.
Anh thở ra khí nóng thổi tới cổ của cô, một cảm giác tê tê truyền đến, Lãnh Tiếu Tiếu vừa mới bình phục lòng lại bắt đầu cuồng loạn đứng lên!
Anh phát hiện ra cái gì sao? Hay là anh đã biết rồi hả?
"Tôi có thể có bí mật gì chứ? Hàn tổng quá đa tâm rồi!" Lãnh Tiếu Tiếu giả vờ tỉnh táo, bình tĩnh nói qua.
"Không có gì là tốt nhất! Hoặc là cô còn không hiểu rõ tôi, nếu như muốn cùng tôi chơi trò chơi thì nhất định phải tuân thủ quy tắc của tôi, nếu như mà tôi không hô ngừng, bất luận kẻ nào cũng không thể lui trước!"
Trong lúc bất chợt tâm tình Hàn Trạch Vũ có chút biến hóa rất nhỏ, anh cười như không cười nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, dường như muốn đem tầng trang phục trên người cô lột ra! Thế nhưng, đáy mắt anh không phải tình dục, mà là vui sướng không dễ dàng phát giác.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được Hàn Trạch Vũ nói, cô ngây ngẩn cả người, đối mặt với ánh mắt anh gần kề, chột dạ, cô không biết kế tiếp nên nói gì, cô cảm thấy đầu óc của mình có chút thiếu dưỡng khí.
Đang lúc cô cảm thấy mình cơ hồ sắp hít thở không thông thì cửa thang máy mở ra, cô âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Hàn tổng, việc luận bàn về trò chơi của anh hình như không có quan hệ gì với tôi, tôi đi làm việc trước!"
Nói xong, cũng như chạy trốn hướng phòng làm việc của cô đi tới!
Hàn Trạch Vũ nhìn bóng lưng Lãnh Tiếu Tiếu vội vã rời đi, cố đè xuống cổ hưng phấn ở dưới đáy lòng xông ra, khóe miệng của anh gợi lên một đường cong xinh đẹp.