Lãnh Tiếu Tiếu như mất hồn mặc cho Sơn Điền Mỹ Huệ lôi kéo cô đi về phía trước, mỗi một bước đi, lòng cô liền đau một phần, thân thể không nhịn được run rẩy.
Lúc sắp đến gần phòng bệnh, trong hành lang bác sĩ y tá đột nhiên chạy nhanh hướng một gian phòng bệnh.
Sơn Điền Mỹ Huệ bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương.
"Trạch Vũ?"
Sơn Điền Mỹ Huệ không để ý tới Lãnh Tiếu Tiếu nhanh chóng chạy theo hướng các bác sỹ.
"Thật xin lỗi, Hàn phu nhân, bà không thể vào, bác sỹ đang cấp cứu cho bệnh nhân?" Một y tá trung niên ngăn cản Sơn Điền Mỹ Huệ gào khóc muốn xông vào trong phòng bệnh.
Lãnh Tiếu Tiếu đứng ở cách đó không xa, nhìn Sơn Điền Mỹ Huệ khổ sở khẩn trương đau lòng muốn chết, tâm bỗng chốc bị đào khoét?
Trạch Vũ? Anh. . . . . . Thật. . . . . .
Chính là căn phòng bệnh này? Người đàn ông cô yêu đang giày giụa với cái chết?
Trong mắt khô khốc không chảy ra nước mắt, cô cảm thấy tất cả trước mắt đều đang đung đưa?
Không, cô muốn đi nhìn anh?
Cô kéo hai chân như đổ chì chuyển hướng phòng bệnh khép chặt, tim cô thắt chặt, thật là đau? Mí mắt cô nặng nề, đầu cô bắt đầu nặng nề theo?
Bác sĩ y tá bận rộn chạy ra chạy vào, hơi thở khẩn trương làm cho người ta hít thở không thông.
Cô cảm giác mình không thể hít thở?
Trạch Vũ, không được chết, em không muốn anh chết?
Cái loại bi thương thấu xương giống như là một hố đen cắn nuốt Lãnh Tiếu Tiếu, cô lảo đảo đi tới trước cửa sổ, khi cô thấy trên giường che phủ giống như xác ướp, trên người Hàn Trạch Vũ cắm đầy các loại dụng cụ ống dẫn, cổ họng ngai ngái, một hơi dâng lên chặn ở ngực, cô chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm.
Trước khi ngất đi, cô nghe được một tiếng kêu tê tâm liệt phế?
Trạch Vũ?
Khi tỉnh lại, Lãnh Tiếu Tiếu phát hiện mình nằm ở trên giường bệnh, mà đứng một bên cũng là Hàn phu nhân.
Đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại, bỗng chốc ngồi dậy từ trên giường.
"Trạch Vũ như thế nào? Anh ấy như thế nào?"
Sơn Điền Mỹ Huệ tràn đầy cảm kích ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tiếu Tiếu.
"Cám ơn cô, Tiếu Tiếu, nhất định có thể khiến Trạch Vũ tốt hơn. Biết không? Trước khi cô ngất đi kêu một tiếng gọi nhất định là Trạch Vũ nghe được, nhất định nó nghe được, cho nên lần này nó gắng gượng qua."
"Có thật không? Anh ấy không có chuyện? Anh ấy thật sự không sao rồi?" Lãnh Tiếu Tiếu vui mừng.
"Bác sỹ nói lần này nó không sao, nhưng tình hình như vậy vẫn xảy ra thường xuyên, mỗi lần sơ ý một chút, đều có thể. . ."
"Sẽ không, Trạch Vũ sẽ không chết, anh ấy nhất định sẽ gắng gượng vượt qua." Lãnh Tiếu Tiếu tức giận cắt đứt lời nói của Sơn Điền Mỹ Huệ, vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy.
"Cô đừng lộn xộn, cẩn thận đứa bé. Bác sỹ nói huyết khí của cô không đủ, thân thể rất yếu, muốn giữ đứa bé nhất định phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi thật tốt." Sơn Điền Mỹ Huệ thấy hành động của Lãnh Tiếu Tiếu thì vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Không, tôi muốn đi thăm anh ấy, hiện tại liền muốn đi."
Lãnh Tiếu Tiếu vừa nghĩ tới cả người Trạch Vũ cắm rất nhiều dụng cụ, cô độc nằm ở nơi đó, cô lại đau lòng không dứt, cô hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh anh, coi chừng anh.
"Vậy cô chậm một chút, đừng nóng vội, cẩn thận đứa bé." Sơn Điền Mỹ Huệ không ngăn cản được, không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau cô nhắc nhở cô.
Thay đồng phục bệnh nhân sát khuẩn, Lãnh Tiếu Tiếu tới bên Hàn Trạch Vũ.
Cô cho là mình rất kiên cường.
Nhưng khi cô thấy đôi mắt lõm sâu lộ ra ngoài của Hàn Trạch Vũ thì trong lòng cô giống như là bị vật cứng đánh, đau đớn khôn nguôi.
Nước mắt rơi xuống, thật lâu không ngừng.
Cô yên lặng chảy nước mắt, không nói lời nào, cô không biết mình còn có thể nói gì. Có thể từ đầu đến cuối anh cũng không có yêu mình, nếu không thì tại sao lại ác độc ép mình giết con của anh như thế?
"Tiếu Tiếu, Trạch Vũ rất thích cô, cũng chỉ có cô khích lệ mới có thể làm cho nó có ý chí vượt qua, hiểu không?" Sơn Điền Mỹ Huệ thấy được bi thương từ đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu, bà có chút không hiểu.
"Không, Hàn phu nhân, anh ấy không yêu tôi, người anh ấy muốn kết hôn cũng không phải là tôi." Lãnh Tiếu Tiếu đau khổ cười một tiếng, mang theo vô tận ưu thương.
"Không, nó yêu cô, chỉ có cô yêu mới khiến nó sống sót, cô có hiểu hay không?" Lãnh Tiếu Tiếu phủ nhận cộng thêm việc cô nhắc tới cô gái kia khiến Sơn Điền Mỹ Huệ đột nhiên kích động.
"Tôi yêu? Nếu như mà tôi yêu hữu dụng, đây là cái gì? Nếu như mà tôi yêu hữu dụng, tại sao tôi lại chọn rời đi?" Lãnh Tiếu Tiếu kéo cổ áo ra, một vết sẹo màu đỏ giọi vào đáy mắt Sơn Điền Mỹ Huệ.
"Đây là?" Vị trí nhạy cảm đó, bất luận kẻ nào nhìn một cái cũng biết là chuyện gì.
"Đúng, như bà nghĩ, cho nên, anh ấy yêu tôi không tiếp nhận nổi, mà tôi cũng không cho nổi yêu." Âm thanh lành lạnh của Lãnh Tiếu Tiếu sâu kín vọng về trong phòng bệnh, con ngươi rưng rưng nhìn về phía Hàn Trạch Vũ trên giường, có tuyệt quyết, buồn bã.
"Không, không thể, cô nhất định phải yêu nó, cô không thể rời khỏi nó, không thể buông tha nó? Nó cần cô, Tiếu Tiếu, cô không thể?"
"Không có gì không thể, bọn họ căn bản cũng không nên ở chung một chỗ." Một âm thanh vang dội ở trong phòng bệnh.
"Bà ngoại?"
Lãnh Tiếu Tiếu quay đầu lại thấy khuôn mặt đau lòng của Dư Thục Bình đang nhìn mình, trong ánh mắt kia bao hàm bi thương.
"Tiếu Tiếu, con nói cho bà ngoại, đứa nhỏ trong bụng là của cậu ta?" Dư Thục Bình cũng không tin tưởng, chỉ chỉ Hàn Trạch Vũ trên giường bệnh.
"Đúng vậy? Nhưng hiện tại đứa bé này là của một mình con thôi." Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Trạch Vũ, trên mặt tái nhợt có bất đắc dĩ cùng thê lương.
Anh không cần đứa bé này, tình nguyện bức mình đến đường cùng?
"Tiếu Tiếu, phá bỏ đứa bé này, con không thể sinh đứa bé này." Dư Thục Bình nói hết sức nghiêm nghị, lộ ra lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.