Lời nói của Giang Lâm khiến Hàn Thi Dư quá kinh ngạc, cô tuyệt đối không ngờ rằng, tên Giang Lâm như vậy lại có biện pháp.
Khoản tiền kia cô đều rất cẩn thận xử lý, không nghĩ rằng vẫn bị anh ta điều tra ra. Ban đầu nếu không phải là người phóng viên kia thúc giục cô gấp như vậy, cô cũng không đến nỗi lưu lại nhược điểm này.
Làm sao bây giờ?
Lần trước vụ án bắt cóc, lại còn dính dấp chuyện bê bối kia, đều là do tên Giang Lâm nhiều chuyện đó, mọi người chết rồi, Lãnh Tiếu Tiếu cũng không có chuyện, tại sao còn phải truy vấn ngọn nguồn như thế?
Nếu để cho anh Trạch Vũ biết chuyện thì bản thân cũng không thoát được, như vậy không cần tiêu diệt mụ phù thủy già đó, thì giấc mơ này cũng hoàn toàn tan vỡ sao?
Làm thế nào? Làm thế nào?
Trong lòng Hàn Thi Dư cực sợ.
Không, nhất định không thể để cho anh ta tra được người phóng viên kia cùng bản thân có liên quan.
Nhưng, nếu như anh ta lọt lưới thật, anh ta nhất định sẽ khai ra mình, làm thế nào?
Hàn Thi Dư lái xe, cảm thấy hỗn loạn.
Đột nhiên một hồi tiếng kèn dồn dập vang lên.
Một chiếc xe buýt tông tới, Hàn Thi Dư sợ hét lên một tiếng, chợt vặt lại tay lái. Xe tải lớn đối diện cũng thắng gấp một cái, dừng ở bên cạnh xe Thi Dư.
“Cái người thối tha này, cô có lái xe hay không? Cô đi nghịch hướng như vậy muốn hại chết tao sao? Cô xuống mau”. Người lái xe tải tức giận vỗ mạnh cửa xe.
Trong người vậy. Thi Dư chưa hoảng hồn không biết gì, cô núp ở trong xe không dám xe, bị dọa đến nước mắt cũng rơi loạn xuống.
Người lái xe tải phát tiết một trận, đá mạnh vào cửa xe hùng hổ đi về.
“Lần tới muốn chết, chết xa một chút!”.
Hàn Thi Dư nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, nghĩ tới mình thiếu chút nữa là chết rồi, cô gục trên tay lái đau lòng khóc.
Đột nhiên, cô kinh ngạc trước mặt đầy nước mắt, đáy mắt phát ra tia lửa tức giận.
Nếu không phải là tên phóng viên kia lừa gạt mình, cũng sẽ không có chuyện tới đây, nếu không phải là lòng thăm của hắn ta, mình cũng sẽ không lâm vào khốn cảnh như hôm nay.
Đều là hắn ta, đều là hắn ta làm hại, đáng chết là hắn mới đúng?
Hàn Thi Dư nức nở, một mực lau đi nước mắt trên mặt, cô hướng về phía kính hướng chính mình nói.
Hàn Thi Dư, khóc thút thít là biểu hiện vô dụng nhất, trên đời này, mọi người ích kỉ, cũng là vì bản thân. Ngay cả mẹ ruột của mình đều là như vậy, cho nên, cô chỉ có thể dựa vào mình, hiểu chưa?
Đem những thứ chướng ngại vật ngăn cản hạnh phục của ngươi từng cái từng cái loại bỏ hết. nhất định phải loại bỏ hết.
Trong kính chiếu hậu, trong con ngươi của Hàn Thi Dư lộ ra tia máu lành lạnh, lui đi hốt hoảng, hiện lên tia tàn nhẫn.
Cửa bệnh viện, xe Hàn Trạch Vũ vừa lái xong, một chiếc taxi cùng anh lướt qua nhau, một người phụ nữ tiều tụy tựa vào ghế sau, mắt cô nửa khép, mặt vàng vọt, môi màu xanh trắng, tóc mất hồn cùng cổ áo kéo cao che băng gạc trên cổ tuyết trắng.
Khi thấy xe Hàn Trạch Vũ, cô lặng lẽ quay mặt.
Hàn Trạch Vũ đưa Giang Lâm đi tới trước phòng bệnh của Tiếu Tiếu, tay anh cầm ở cầm cửa quay đầu lại nhìn mắt Giang Lâm Nhất.
“Nếu như hiện tại nói giao cô ấy cho anh, anh sẽ yêu cô ấy thật tốt sao?”. Hàn Trạch Vũ nói nặng trịch.
Giang Lâm bị Hàn Trạch Vũ này làm cho không hiểu nổi chuyện gì rồi, anh ngơ ngác nhìn Hàn Trạch Vũ, khong biết trả lời như thế nào.
Một hồi lâu, Giang Lâm than nhẹ một tiếng, đẩy Hàn Trạch Vũ ra, hướng vào phòng bệnh đi tới.
Không bao lâu sau, Giang Lâm tức giận lao ra.
“Hàn Trạch Vũ, Tiếu Tiếu đâu?”
Hàn Trạch Vũ sững sờ, lập tức chạy vào phòng bệnh, khi anh thấy giường bệnh trống không, sợ hãi hoang mang kêu to lên.
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Một y tá nhanh chóng chạy tới.
“Vị tiên sinh này, sao vậy?”
“Bệnh nhân trong phòng này đâu? Đi đâu?”. Hàn Trạch Vũ nắm thành quả đấm thật chặt, ánh mắt kia không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Tôi… tôi không biết, vừa nãy tôi còn thấy cô ấy”. Y tá bị Hàn Trạch Vũ dọa sợ, run rẩy không ngừng.
“Không biết? một bệnh nhân hôn mê mất tích, cô còn với tôi không biết sao?”. Gân xanh trên trán Hàn Trạch Vũ lộ ra, đáy mắt phát ra tia muốn giết người.
Giang Lâm nhìn giường bệnh trống không, trái tim dâng lên một hồi lo lắng.
“Hàn Trạch Vũ, đừng trách cứ cô ấy, hiện tại quan trọng là tìm được ai mang cô ấy đi”. Nghề nghiệp của Giang Lâm để cho anh luôn ở lúc mấu chốt, gắng giữ tỉnh táo.
“Vị tiên sinh này, bệnh nhân buổi sáng đã tỉnh lại, có thể hay không…..”âm thanh của Y tá khiếp sợ, sâu kín vang lên.
“Cô nói cái gì? Cô ấy đã tỉnh lại? tại sao không có ai nói cho tôi biết?”. Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của y tá lập tức ngã trên giường bệnh.
Cô đã tỉnh rồi sao?
Cô nhất định đi rồi sao? Cô nhất định hận mình thấu xuống rồi hả? cô nhất định là sợ mình lần nữa tổn thương tới đứa bé, cho nên mới vội vã rời khỏi mình như thế…..
Thân thể yếu đuối như vậy, cô có thể đi được sao?
Nghĩ tới bộ dạng Lãnh Tiếu Tiếu yếu đuối, Hàn Trạch Vũ trên mặt đầy hối tiếc cùng lo lắng.
Giang Lâm nghĩ đến trước Hàn Trạch Vũ muốn đem Tiếu Tiếu giao cho mình, bây giờ Tiếu Tiếu đau thương rời đi, trong lòng anh giống như hiểu ra chuyện gì.
“Tiếu Tiếu sao rồi? cô ấy rốt cuộc thế nào? Tại sao cô ấy muốn rời đi? Hàn Trạch Vũ, anh nói rõ ràng cho tôi, anh nói đi!. Có phải anh làm tổn thương cô ấy, bức ép cô ấy đi phải không?”. Giang Lâm Nhất cầm lấy cổ áo Hàn Trạch Vũ hét lên.
“Hiện tại tôi không có thời gian để ý tới anh, tôi muốn đi tìm cô ấy, cô ấy suy yếu như vậy, nhất định vẫn chưa đi xa, tôi sẽ đi bây giờ tìm cô ấy”. Hàn Trạch Vũ hất tay Giang Lâm ra, nhịn nỗi đau trong ngực, nhanh chóng xông ra ngoài.
“Hàn Trạch Vũ, nếu như Tiếu Tiếu xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”. Giang Lâm rống giận, cũng đi theo.