Lãnh Tiếu Tiếu bị cố định ở trên xe phẫu thuật, không thể nhúc nhích, cô cảm thấy mình tựa như con dê đợi làm thịt, tuyệt vọng và mê mang.
"Đám người điên này, hung thủ giết người, các người không có quyền làm như vậy, các người buông tôi ra, tôi muốn đi kiện các người làm trái pháp luật, khốn kiếp?"
"Buông tôi ra, Hàn Trạch Vũ, tên ác ma, tại sao anh độc ác như vậy? Tôi hận anh, tôi hận anh cả đời, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh?"
"Bác sỹ, cầu xin cô đừng lại hại con tôi, tôi yêu đứa bé này, tôi không thể không có nó, tôi cầu xin cô? Bác sỹ, không phải các cô cứu người sao? Tại sao muốn giết người? Tại sao? Không...không nên làm hại con tôi, tôi cầu xin các người, cầu xin các người, tôi thật sự không thể mất nó, không thể. . . . . ."
Lãnh Tiếu Tiếu khóc đến khàn giọng, nói phát ra tiếng kêu xé họng, một tiếng kia, từng câu tựa như đao nhọn, cắt vào tim Hàn Trạch Vũ, máu tươi chảy ròng.
Anh đứng trước phòng giải phẩu, nhìn Lãnh Tiếu Tiếu bị đẩy vào, cái trán trơn bóng hiện đầy mồ hôi hột. Anh níu lấy Lý Y Sinh, khẩn trương dặn dò.
"Nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ấy?"
"Yên tâm đi, đây chỉ là giải phẫu nhỏ." Lý Y Sinh ý vị sâu xa nhìn anh một cái, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Nếu như đoán không sai, anh rất thích cô gái này, tại sao phải làm như vậy?
Cô nghe thấy cô gái kia nói con của anh?
"Vậy thì tốt? Tất cả trông cậy vào cô?" Hàn Trạch Vũ nặng nề gật đầu.
"Tôi nhiều lời, anh yêu cô ấy đúng không? Tại sao lại. . . . . ."
"Cô biết là lắm mồm thì đừng hỏi." Lý Y Sinh vẫn chưa nói hết, đã bị Hàn Trạch Vũ lạnh lùng cắt đứt.
Lý Y Sinh nhún vai không sao cả, đang chuẩn bị đi vào phòng giải phẩu, đột nhiên một y tá kinh hoảng chạy ra.
"Lý Y Sinh, không xong rồi, bệnh nhân muốn tự sát."
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Nghe y tá nói, Hàn Trạch Vũ cùng Lý Y Sinh đồng thời kinh ngạc kêu lên. Hai người liếc nhìn nhau, lại cùng lúc vọt vào phòng giải phẩu.
Vừa vào cửa, một màn trong phòng giải phẫu khiến trái tim Hàn Trạch Vũ nháy tới cổ họng.
Lãnh Tiếu Tiếu nắm trong tay một con dao giải phẩu, kích động quơ lung tung, tóc phiêu tán trên trán, cặp mắt vốn đen nhánh sáng trong, giờ đây tràn đầy hoảng sợ cùng tức giận.
"Các người đừng tới đây, tất cả tránh ra cho tôi? Thả tôi ra ngoài, các người không được tổn hại con tôi, nếu không tôi chết cho các người nhìn." Lãnh Tiếu Tiếu la hét, tinh thần của cô chuẩn bị sụp đổ.
"Tiếu Tiếu, em đang làm gì? Em bình tĩnh một chút, đừng kích động, trước tiên hãy để dao xuống?"
Hàn Trạch Vũ nhìn dao sắc nhọn chuyển loạn trước mắt mình, anh kinh hồn bạt vía, anh vội vã xông lên phía trước lo lắng khuyên lơn.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được giọng nói của Hàn Trạch Vũ, đột nhiên quay đầu lại, cô sững sờ nhìn anh, trên mặt đột nhiên vui mừng.
"Trạch Vũ? Anh đã đến rồi? Anh mau cứu em, những người xấu này muốn thương tổn con của chúng ta, bọn họ muốn thương tổn con của chúng ta, Trạch Vũ, em thật sợ hãi. Anh mau cứu em."
"Được, Tiếu Tiếu, em đừng náo loạn, ngoan, trước tiên đặt dao xuống cho anh, như vậy rất nguy hiểm?" Hàn Trạch Vũ vừa dụ dỗ Lãnh Tiếu Tiếu, vừa cố gắng đến gần cô.
"Anh thật sẽ cứu em?" Đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu tràn đầy nghi ngờ.
"Đúng, Tiếu Tiếu, anh biết rồi, nghe lời, trước tiên đặt dao xuống cho anh?" Hàn Trạch Vũ chậm rãi đưa tay tới trước mặt Lãnh Tiếu Tiếu, cẩn thận đến gần cô.
Hình như là cảm thấy hơi thở nguy hiểm, Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Trạch Vũ từ từ nhích lại gần mình, con ngươi vẩn đục đột nhiên sáng lên, cô vội vã lui về phía sau, tức giận nhìn anh, đáy mắt hoảng sợ chứa đầy nước mắt.
"Là anh? Chính là anh? Anh tránh ra? Anh đừng tới đây, chính là anh, chính tên khốn kiếp này muốn giết chết con của chúng ta, chính là anh, tôi hận anh, Hàn Trạch Vũ, tôi hận anh hận anh?"
Hàn Trạch Vũ nghe Lãnh Tiếu Tiếu nói hận, trong lòng bi ai?
"Lãnh Tiếu Tiếu, đứa bé này sinh ra sẽ không được chúc phúc, em có hiểu không? Tại sao phải để cho nói tương lai chịu khổ sở? Sau này em sẽ có rất nhiều con, tại sao phải chấp nhất như vậy?"
Chấp nhất?
Đúng vậy, tại sao mình phải chấp nhất như vậy?
Tại sao phải giữ đứa bé này lại?
Không phải bởi vì mình thương anh sao? Không phải vì đây là con anh sao?
Mặc dù mình không cách nào có anh, nhưng có đứa bé này ở cùng với mình, cũng coi như an ủi, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Ngay cả một hi vọng nho nhỏ cũng muốn hủy diệt đi?
Mệt quá rồi?
Cô thật sự rất mệt mỏi? ?
Chấp nhất lâu như vậy, buông tay anh ra?
Cũng nên buông tay?
"Không được chúc phúc? Ha ha ha, không được chúc phúc?"
Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên lớn tiếng cười, trong tiếng cười bao hàm thê lương cùng tuyệt vọng?
Hàn Trạch Vũ thấy tuyệt quyết cùng không hề yêu trong nụ cười của Lãnh Tiếu Tiếu, tim anh chợt run lên, đau giống như sắp mất gì đó trong cuộc đời anh.
Một tay Lãnh Tiếu Tiếu sờ sờ bụng của mình, nhàn nhạt thở dài.
"Bảo bối, con đã không được chúc phúc, vậy thì khiến mẹ sẽ ở chung một chỗ với con nhé?"
Lãnh Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn Hàn Trạch Vũ một cái, mang theo vô tận oán hận, hung hăng giương dao giải phẩu hướng cổ của mình ghim xuống.
"Đừng?"
Theo tiếng gào đau đớn nội tâm của Hàn Trạch Vũ là dòng máu đỏ bắn tung tóe?