Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 205: Quyết Định Tan Nát Cõi Lòng

Lời nói của Hàn Á Minh làm thức tỉnh Hàn Trạch Vũ.

Anh kinh ngạc nhìn về phía Hàn Á Minh, trong con ngươi lõm xuống thật sâu bao hàm giãy giụa và khổ sở.

Hai ngày nay, anh vẫn đắm chìm trong tổn thương mình đã bị, nhưng không đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì Lãnh Tiếu Tiếu mà nghĩ, nếu như cô ấy biết mình là anh ruột của cô ấy, cô ấy phải đối mặt tất cả này ra sao?

Cô ấy có thể chịu được đả kích như vậy sao?

Không? Không thể để cho cô ấy biết?

Không thể để cho cô ấy chịu đựng đả kích trầm trọng như thế, cô ấy nhất định sẽ không chịu nổi?

Hàn Á Minh từ trong biểu cảm của Hàn Trạch Vũ đọc hiểu tim của anh, ông sâu kín mở miệng nói.

"Trạch Vũ, đồng ý mau chóng kết hôn với Thi Dư đi?" Trong thanh âm Hàn Á Minh cực độ bất đắc dĩ tràn đầy thê lương.

"Cha? Không?" Hàn Trạch Vũ chấn động trong lòng, khổ sở lắc đầu.

"Trạch Vũ, chỉ có để cho Tiếu Tiếu đối với con chết tâm, con bé mới có thể đạt được hạnh phúc lần nữa, con hiểu không? Con cho rằng cha không khó chịu sao? Con cho rằng trong lòng cha còn dễ chịu hơn? Nhưng mà, sự thật đặt ở trước mắt, chúng ta còn có thể làm sao? Con biết cha là cỡ nào muốn cùng con bé quen biết nhau? Nhưng cha không thể, như vậy sẽ phá hủy con bé, con có hiểu hay không?" Hàn Á Minh gầm nhẹ, nét khổ sở rối rắm trên mặt hóa thành lệ?

"Cha? Tại sao có thể như vậy? Tại sao sẽ là như vậy? Hả? Hả? ?"

Một hớp khí nghẹn ở ngực, kìm nén Hàn Trạch Vũ một loại khổ sở cơ hồ muốn hít thở không thông, anh phẫn hận rống giận lên, đem chai rượu cầm trong tay hung hăng ném vào vách tường.

Mảnh vụn thủy tinh cắt rách cánh tay của anh, máu tươi chảy ròng ròng. . . . . .

Hàn Á Minh nhìn Trạch Vũ khổ sở tuyệt vọng, nhìn vết thương trên cánh tay anh thật sâu, đau lòng không dứt, ông càng phát ra thống hận chính mình?

Ông cầm lấy hòm thuốc sau khi thay Trạch Vũ băng bó kỹ vết thương, bước chân tập tễnh đi về phía cửa phòng.

Trong khe hở rèm cửa sổ lộ ra một luồng ánh sáng ảm đạm, chiếu theo bóng lưng Hàn Á Minh kia tập tễnh, hết sức làm cho lòng người đau, mà Hàn Trạch Vũ vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

"Cha?"

Nghe được tiếng gọi của Trạch Vũ, Hàn Á Minh không quay đầu lại, cơ thể hơi run lên một cái.

"Cha, con đồng ý, hôn lễ ngài đi chuẩn bị đi?"

Trên mặt Hàn Trạch Vũ có một nét ưu thương không thể làm gì được, anh nhàn nhạt nói xong, giống như nói là một chuyện không liên quan đến mình.

"Được?" Trầm mặc chốc lát, Hàn Á Minh chỉ nói một chữ, liền đi ra ngoài.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Hàn Trạch Vũ ngơ ngác tựa vào trên tường, sau lưng một hồi lạnh lẽo, nhưng mà, nhưng không cách nào hơn được trận thê lương trong lòng kia?

Anh ngước nhìn trần nhà, trong mắt trống rỗng chứa đầy một loại chất lỏng khổ sở?

Bốp? ?

Trong có thể nói lý. Một tiếng vỡ tan tành truyền đến, Hàn Trạch Vũ níu chặt lấy ngực, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền?

Hai hàng nước mắt trong suốt lã chã chảy xuống. . . . . .

————- phân cắt tiết tử thu —————–

Bệnh viện trung tâm.

Lữ Duy Duy ngồi ở trước giường bệnh Lãnh Tiếu Tiếu, vốn là đôi mắt sáng ngời sức sống bắn ra bốn phía, tràn đầy nồng nặc bi thương?

"Tiếu Tiếu, cậu bây giờ cũng là người phải làm mẹ, làm sao vẫn là không cẩn thận như vậy, cư nhiên để ình bị cảm? Nếu là ảnh hưởng đến con nuôi tớ, tớ sẽ không khách khí với cậu."

Lữ Duy Duy cố làm bộ dáng hung ác trách mắng Lãnh Tiếu Tiếu, tuy nhiên vẫn không che giấu được nồng nặc ân cần kia.

"Duy Duy, tớ sẽ cẩn thận, sẽ không để ình ngã bệnh. Ngày đó tớ thấy được cậu và Tề Phong cùng đi, giữa hai người hòa hợp chưa?" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm ánh mắt của Lữ Duy Duy, hi vọng có thể từ đáy mắt cô thấy một chút thứ mình mong đợi.

Trải qua nhắc nhở của Lãnh Tiếu Tiếu, Lữ Duy Duy ngây ngẩn cả người, cô theo bản năng lau mặt của mình một cái, suy nghĩ có chút bay bổng.

Trong Một chiếc Jaguar việt dã sang trọng, lục Tề Phong giày xéo môi đỏ mọng của Lữ Duy Duy, anh càn rỡ bá đạo xâm nhập lãnh địa của cô, đòi lấy hương thơm của cô.

Nghe được hơi thở nam tính quen thuộc trên người anh này, Lữ Duy Duy có một nháy mắt hoảng hốt, cô cảm thụ anh làm cho của mình cảm giác tốt đẹp này, có chút say mê rồi.

Đột nhiên, một màn đêm đó mộng mị y hệt lại chợt tiến vào trong đầu của Lữ Duy Duy.

Cô đột nhiên mở mắt ra, dùng sức đẩy Lục Tề Phong tâm tình tăng cao ra.

"Tại sao? Em rõ ràng chính là yêu anh, mới vừa rồi phản ứng của em đã nói cho anh biết, tại sao lại muốn cự tuyệt anh? Duy Duy, trở lại bên cạnh anh, có được hay không? Tất cả trước đây coi như chẳng có gì xảy ra cả. Chúng ta bắt đầu lần nữa."

Lửa dục của Lục Tề Phong dâng cao, anh đè ép Lữ Duy Duy thật chặt, ăn nói có chút khép nép khẩn cầu.

Anh thật rất yêu cô, coi như cô và Tề Thiên Lỗi ở cùng một chỗ, anh vẫn yêu cô.

Anh cảm thấy Duy Duy có nỗi khổ tâm nào đó không nói ra được, chỉ cần cô ấy có thể trở lại bên mình, anh có thể coi chuyện trướcđây tất cả đều không xảy ra.

Lữ Duy Duy ngheLlục Tề Phong thổ lộ thâm tình khẩn thiết, trong lòng càng phát ra đau nhức.

Anh là một người đàn ông tốt như vậy, mình bây giờ dáng vẻ tàn phá này, làm sao xứng với anh?

Không...không được?

Cô không cách nào thuyết phục chính mình tự đi đối mặt với anh, cô không dám, cũng không thể?

Cô không thể để cho anh bởi vì chính mình trở thành trò cười của công chúng?

Không thể, tuyệt đối không thể?

Đối mặt với ánh mắt Lục Tề Phong thâm tình khẩn thiết mong đợi, Lữ Duy Duy khổ sở nhắm hai mắt lại.

"Buông tôi ra?" Thanh âm Lữ Duy Duy kiên định lạnh nhạt ở trong không gian này, có vẻ như thế chói tai.

"Tại sao? Duy Duy, đây rốt cuộc là tại sao? Chúng ta rõ ràng rất tốt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em tại sao phải đối với anh như vậy? Anh làm sai chỗ nào? Hả? Em nói? Em nói đi?"

Lữ Duy Duy cự tuyệt khiến cho Llục Tề Phong cơ hồ không thể chịu đựng, anh đều đã hạ thấp bản thân như vậy đi cầu cô, tại sao cô vẫn là muốn cự tuyệt? Chẳng lẽ cô thật sự không thương mình?

"Anh không sai?"

"Vậy thì vì cái gì?"

"Tôi không yêu anh, cái này có đủ hay không? Không yêu anh không được sao?" Lữ Duy Duy nói trái lương tâm, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

———————