Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 203: Mỉm Cười Mỗi Một Ngày

Hàn Trạch Vũ đang giúp Chu Đế ăn cơm đột nhiên nhận được điện thoại của Hàn Á Minh.

"Alo? Cha?"

"Trạch Vũ, con ở đâu? Bây giờ con lập tức đi với cha một chuyến đến trung tâm y tế huyện, vừa rồi viện trưởng Tần gọi điện thoại cho cha, nói là có tin tức của em gái con." Trong điện thoại, âm thanh của Hàn Á Minh kích động lại khẩn cấp.

Hàn Trạch Vũ nhíu lại chân mày một chút, trong lòng có một chút cảm giác lo lắng.

"Được, con một lát nữa sẽ trở lại."

"Trạch Vũ, có việc gấp sao? Giúp em ăn hết cơm lại đi?" Chu Đế bĩu môi, làm nũng.

Hàn Trạch Vũ không nhịn được lườm cô một cái, lạnh lùng khạc ra mấy chữ.

"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu?"

Nói xong, Hàn Trạch Vũ nhanh chóng biến mất ở cửa phòng ăn.

Anh lái xe cũng không đi về phía Hàn Viên, mà là trực tiếp về nhà, anh cảm thấy lần này đi đến trung tâm y tế huyện giống như sẽ xảy ra những chuyện gì, anh hết sức lo lắng, anh khẩn cấp muốn nhìn thấy Lãnh Tiếu Tiếu, muốn đem cô kéo vào trong lòng, một lần xác định cô thuộc về mình.

Nhưng về đến nhà, trong phòng trống không, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của cô.

Anh vội vã lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại di động của Lãnh Tiếu Tiếu.

Điện thoại vẫn vang lên hai tiếng tu tu, nhưng từ đầu đến cuối không có người nghe. T7sh.

Thỉnh thoảng vang lên. Sau khi một lần lại một lần tự nhiên cắt đứt, lòng của Hàn Trạch Vũ chìm xuống đáy cốc.

Anh nhanh chóng lao lên lâu, mở tất cả tủ treo quần áo ra, còn một hộp gấp cô coi như bảo bối.

Thấy tất cả vật phẩm quần áo vẫn còn, thấy miếng ngọc bội mẹ cô để lại cho cô vẫn còn, Hàn Trạch Vũ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cô không hề rời đi, có thể chỉ là ra cửa, không nghe được tiếng điện thoại di động?

Hàn Trạch Vũ tự an ủi mình?

Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.

Hàn Trạch Vũ mừng rỡ lấy di động ra, nhìn cũng không nhìn liền ấn xuống phím nghe.

"Tiếu Tiếu? Em đang ở đâu?"

"Trạch Vũ, là cha, làm sao con vẫn chưa đến? Là em gái của con quan trọng, hay là người phụ nữ kia quan trọng?" Trong thanh âm Hàn Á Minh lộ ra một chút không vui.

Hàn Trạch Vũ thất vọng thở dài, buồn buồn đáp một tiếng.

"Vâng, được, con lập tức tới đây."

————————

Lãnh Tiếu Tiếu hờ hững nhìn điện thoại di động từng lần vang lên một rồi lại dừng lại, sau đó lại vang lên.

Cô yên lặng nghe tiếng chuông quen thuộc này, lẳng lặng nằm ở trong ngực Dư Thục Bình, không làm ra bất kỳ phản ứng nào.

Dư Thục Bình liếc mắt nhìn điện thoại di động, lại cúi đầu nhìn qua Lãnh Tiếu Tiếu bi thương, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói.

"Con à, rất nhiều thời điểm, giận dỗi thường thường sẽ hỏng việc, ban đầu nếu như không phải là bà với mẹ con giận dỗi, bà cũng vậy sẽ không mất đi con gái, con hiểu chưa? Bất cứ vấn đề gì, chỉ cần con dám đi đối mặt với nó, như vậy nó không là vấn đề to lớn gì, chỉ sợ ở giữa hai con người có ngăn cách, hai trái tim không cách nào đến gần được, như vậy, một hiểu lầm nho nhỏ, là có thể tan rã một phần tình cảm khắc sâu."

Dư Thục Bình đau lòng vuốt đầu Lãnh Tiếu Tiếu, lấy thân phận của người từng trải khuyên cô.

"Bà ngoại? Bà nói, chuyện tận mắt nhìn thấy, còn sẽ có giả sao?"

Lãnh Tiếu Tiếu nhớ đến buổi sáng mình chịu đựng cảm giác toàn thân không khoẻ, đi Hối Phong tìm anh, nhưng không nghĩ đến, một màn đau đớn lòng người như vậy đã xâm nhập đáy mắt cô thật sâu.

"Có lúc sau đó, mắt nhìn thấy cũng là sẽ gạt người, con thấy không nhất định là sự thật, mà con nhận định cũng không nhất định là thật sự giống vậy. Nhớ lấy, cho đối phương cơ hội giải thích, nghe một chút cậu ấy nói thế nào, để làm ra phán đoán của bản thân. Không cần làm ra quyết định sẽ làm mình hối hận."

Có lúc sau đó, một vài lời nếu như ở thời điểm thích hợp nói ra, kết cục có thể cũng không giống nhau.

Nhưng mà, nếu như một khi bỏ lỡ, cũng không biết mọi việc trải qua bao nhiêu đau khổ, mới có thể ở trở lại xuất phát ban đầu?

Trải qua hơn hai giờ lái xe, rốt cuộc lại đến trước cửa sắt sơn hồng.

Nghĩ tới năm đó mình từ nơi này dẫn tiểu Dư, đáy lòng dâng lên kích tình, hôm nay lần thứ hai đi đến nơi này, loại cảm giác đó vẫn rõ ràng như vậy.

"Trạch Vũ, đi thôi?"

Hàn Á Minh liếc mắt nhìn Hàn Trạch Vũ bên cạnh có chút sững sờ, đi trước tiến lên gõ cánh cửa sắt dầy cộm nặng nề này.

Một người phụ nữ trung niên mở cửa sau khi hỏi rõ ý bọn họ đến, trực tiếp dẫn bọn họ đi tới phòng làm việc của viện trưởng.

"Viện trưởng Tần, ngài mạnh khỏe? Nhiều năm không thấy?" Hàn Á Minh thấy Tần Tuệ đang sắp xếp tư liệu, có chút kích động đánh chào.

Tần Tuệ nghe được có người đang nói với mình, từ trong đống tư liệu kia ngẩng đầu lên, nhìn mặt Hàn Á Minh, trên mặt lộ ra một vẻ thẹn thùng.

"Hàn tổng, thật xin lỗi, đối với chuyện tình lệnh thiên kim, tôi thật sự vô cùng xin lỗi. Năm đó bởi vì tôi sơ sót làm hại. . . . . ."

"Viện trưởng Tần, đã qua, chúng ta cũng không cần nói ra, tôi hiện tại chỉ rất là muốn biết vị trí của con gái nhanh một chút." Hàn Á Minh có chút không kịp đợi cắt đứt lời Tần Tuệ, trực tiếp tiến vào chủ đề.

"A, được, mời hai vị ngồi. Đây là tài liệu về năm đó." Tần Tuệ cầm một chồng lớn tài liệu đi về phía Hàn Á Minh.

"Viện trưởng Tần, em gái tôi hiện tại đến cùng ở đâu? Thời điểm ngài đón nhận em ấy, em ấy tên gọi là gì?" Hàn Trạch Vũ nhìn Tần Tuệ cầm xấp tài liệu kia đi về phía ba, đột nhiên có chút gấp gấp mở miệng hỏi.

Trong lòng của anh khẩn cấp muốn chứng minh một chuyện.

"Vị này là Lệnh Công Tử? Ban đầu, lúc tôi đón nhận cô ấy, cô ấy một câu nói cũng không nói nên lời, tên là tôi đặt cho cô ấy."

Tần Tuệ loáng thoáng còn nhớ rõ lúc lần đầu tiên thấy Lãnh Tiếu Tiếu, đáy mắt của cô khủng hoảng nhưng tràn đầy quật cường.

Hàn Á Minh một bên đảo tài liệu trong tay, cũng hỏi.

"viện trưởng Tần này, bây giờ con bé tên là gì chứ?"

"Ban đầu, cô ấy không chịu nói cho tôi biết tên của cô ấy, tôi thấy được trên người cô có một miếng ngọc bội, cho nên đặt tên cho cô ấy là Tiếu Tiếu, tôi hi vọng ở trong cuộc sống sau này của cô ấy vui vẻ lớn lên, mỉm cười mỗi một ngày."