Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 192: Thật Giống Như Vạch Trần Thù Hận

Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt đột biến của Hàn phu nhân, càng thêm xác định tính chân thật trong lời nói của Gia Di.

Trong lòng của cô tràn đầy đồng tình đối với Tần Phi.

"Lãnh tiểu thư, cô tiếp cận Trạch Vũ là có mục đích gì? Tôi không cho cô tổn thương nó."

Lãnh Tiếu Tiếu cười khiến cho trong lòng Sơn Điền Mỹ Huệ cả kinh, bà vẫn xem thường cô gái này.

Có lẽ, cô ta chính là đến báo thù, vì mẹ cô ta, vì Tần thị, người trong miệng cô muốn cứu đầu tiên chính là người đàn ông Tần Phi?

Xem ra, cô ta tiếp cận Trạch Vũ cũng là có mục đích?

Không được, bà tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hư yên bình cùng hạnh phúc bà không dễ có được, càng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương con trai bà.

"Tôi yêu Trạch Vũ, tôi sẽ không làm thương tổn anh ấy? Hàn phu nhân, cái tên Tần Phi này, bà cũng không xa lạ gì nhỉ?"

Mặc cho Sơn Điền Mỹ Huệ hoài nghi mình đến gần Trạch Vũ là có mục đích, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng biểu lộ tâm ý của mình, nhưng không có nghĩa là cô không thể vì Tần Phi cầu cạnh.

"Lãnh tiểu thư, tôi muốn hỏi, co biết được bao nhiêu chuyện năm đó?"

Sơn Điền Mỹ Huệ đảo qua tia hốt hoảng trước đó, rất nhanh tỉnh táo lại, hiện tại bà trước hết phải hiểu đối phương, mới có thể biết mình phải đối phó cô ta như thế nào.

"Hàn phu nhân, tôi không biết năm đó cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng tôi hiểu rõ chính là, bà thiếu nhà họ Tần, hơn hết là bà thiếu Tần Phi, bà làm tất cả với anh ấy để cho người ngoài như tôi cũng không thể hiểu, làm sao bà có thể nhẫn tâm như vậy?"

Lãnh Tiếu Tiếu vừa nghĩ tới những năm gần đây Tần Phi chịu khổ, đều là mẹ ruột thịt của mình cho thân thể, cô liền không ức chế được lửa giận trong nội tâm.

Cô thật không hiểu, một người mẹ làm sao có thể máu lạnh như thế đối với con mình?

"Cô biết cái gì? Tôi thiếu nhà họ Tần? Tôi cũng chỉ là đang đòi nợ, là nhà họ Tần thiếu nợ tôi. Tần Khiếu Thiên hủy không chỉ là hạnh phúc của tôi, ông ta còn thiếu tôi một cái mạng, tôi không để cho con ông ta cũng đi xuống cùng ông ta, coi như là nhân từ lắm rồi."

Sơn Điền Mỹ Huệ nghe Lãnh Tiếu Tiếu chỉ trích, giận tím mặt, nhất thời không khống chế được tâm tình của mình, cơ hồ muốn đem chuyện xưa năm đó nói ra hết.

"Con ông ta? Chẳng lẽ không phải do bà sinh sao? Bà có còn là người không? Coi như bà hận ba anh ấy, nhưng đứa bé là vô tội, bà tàn nhẫn ra tay ư? Bà lại còn muốn cho anh ấy chết?"

Lãnh Tiếu Tiếu nghe lời nói máu lạnh vô tình của Sơn Điền Mỹ Huệ, lập tức đứng lên, tức giận rống lên.

Người chung quanh rất nhanh chú ý tới góc an tĩnh này, rối rít đưa ánh mắt tới đây, Lãnh Tiếu Tiếu ý thức chính mình có chút thất thố, lộ vẻ tức giận ngồi xuống, nhưng ngực tức giận phập phòng như cũ.

Sơn Điền Mỹ Huệ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu không khống chế được lửa giận, bà ngây ngẩn cả người. Mà lời nói của bà càng giống như một thanh đao nhọn, thẳng tắp đâm vào tim cô?

Cô ta đang nói cái gì? Cô ta nói Tần Phi là mình sinh?

Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể?

Không phải Trạch Ân đã chết rồi sao? Chính miệng tên súc sinh Tần Khiếu Thiên nói mà?

Chẳng lẽ? ? ?

Một loại khả năng lập tức xuất hiện ở trong đầu Sơn Điền Mỹ Huệ?

Bà thế nào chưa từng nghĩ tới, Tần Phi chính là Trạch Ân?

Tại sao bà không nghĩ tới, cho tới bây giờ bà cũng không có nhìn thấy mẹ Tần Phi?

Trời ạ? Đây rốt cuộc là thế nào?

Mình rốt cuộc làm cái gì?

Tên súc sinh kia cư nhiên hành hạ mình như vậy, ông ta cư nhiên nói với mình là Trạch Ân đã chết?

Ông ta vì trả thù mình rời đi, cư nhiên làm ẹ con bà hận thù lẫn nhau? Để cho bà vĩnh viễn sống trong khổ sở mất đi con trai?

Ông ta làm hại chính mình vài năm nay không biết vụng trộm rớt nước mắt bao nhiêu lần, mà Trạch Ân vẫn sống sờ sờ trong tầm mắt của mình.

Mình trơ mắt nhìn nó chịu nhiều đau khổ, mình trơ mắt nhìn nó rối rắm khổ sở trong thù hận?

Con ngươi đầy nước mắt không thể tin được nhìn về phía Lãnh Tiếu Tiếu.

"Cô mau nói, những thứ này là ai nói cho cô? Là ai nói cho cô biết Tần Phi là con tôi? Hả?"

Sơn Điền Mỹ Huệ níu chặt lấy tay Lãnh Tiếu Tiếu, không ngừng run rẩy, ngôn ngữ vừa khẩn cấp lại mong đợi.

"Bà? Hàn phu nhân, bà làm sao vậy?"

Lãnh Tiếu Tiếu cũng không có nghĩ đến, mình rống giận sẽ làm cho Hàn phu nhân biến thành bộ dáng này?

"Nói đi, là ai nói cho cô? Là ai ?" Sơn Điền Mỹ Huệ không khống chế được tâm tình của mình.

Vừa nghĩ tới Trạch Ân của mình còn sống, vừa nghĩ tới Tần Phi chính là nó, vừa nghĩ tới nó hận mình, trong lòng bà tựa như đau đớn giống như dao cắt.

"Hàn phu nhân, bà bình tĩnh một chút, chẳng lẽ bà không biết Tần Phi là con của bà sao?"

Lãnh Tiếu Tiếu bị phản ứng của Hàn phu nhân làm ờ mịt, cô ở nhà nghĩ tới vô số cảnh tượng, cũng nghĩ khá nhiều loại đối sách, cô hạ quyết tâm nhất định phải làm cho Hàn phu nhân đồng ý cứu Tần Phi.

Nhưng tình huống như thế cô cũng không có nghĩ qua, nhìn tình hình này, bà ấy căn bản không biết gì về chuyện Tần Phi là con trai của mình.

Khó trách?

Trước đây cô cũng không cách nào tin tưởng, một người mẹ sẽ khồn máu lạnh như vậy đối con trai mình?

Thì ra là, chân tướng là như thế?

"Không, tên súc sinh kia nói cho tôi biết nó đã chết, con trai tôi chết rồi, Tần Phi là ông ta cùng người phụ nữ khác sinh ra, tôi hận ông ta, tôi hận ông ta không có chăm sóc tốt cho con của tôi, năm đó tôi áy náy vì không có đem nó mang đi, cho nên. . . . . ."

Hàn phu nhân thất thanh đau khổ, bà kích động muốn chứng minh mình làm đối với Tần Phi, thật sự là vô tâm.

Nhưng dù vô tâm thế nào, tổn thương đã tạo thành? Tần Phi hận bà, đó là khẳng định?

Chắc hẳn, hiện tại bà nhất định hối hận muốn chết?

Lãnh Tiếu Tiếu đồng tình cầm lấy tay bà, trong lòng buồn bã một mảnh?