Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 170: Chuyện Cũ Đã Qua Đau Lòng Từng Màn

Một chiếc xe Maybach màu đen dừng ở trước viện Phúc Lợi.

Sơn Mỹ Huệ ưu nhã đi xuống xe, đi theo người đàn ông lập tức đi lên gõ cửa sắt nặng nề.

“Xin hỏi, các người tìm ai?”. Một người phụ nữ trung niên mở cửa có chút giật mình nhìn người phụ nữ ăn mặc cao quý này.

“Tôi tìm viện trưởng Tần tuệ của các người”.

Sơn Mỹ Huệ chậm rãi mở miệng, bất kỳ thời điểm nào, bà đều là bộ dạng ưu nhã cao quý, cho dù làm không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

“A, mời vào. Tần viện trưởng mới từ bệnh viện trở lại, tôi đi thông báo trước một tiếng”.

“Không cần, bà cứ dẫn đường, tôi muốn trực tiếp đi tìm bà ấy”.

Sơn Mỹ Huệ trong lòi nới có khí thế không cho người cự tuyệt, người phụ nữ trung niên kia hiển nhiên cũng bị khí thế này của bà làm cho áp đảo.

“Tốt….. tốt”.

“Bồi an, cậu ở bên ngoài chờ tôi”.

“Dạ, Mỹ Huệ phu nhân”. Lâm Bồi An cung kính cúi đầu.

Sơn Mỹ Huệ đi theo phía sau người phụ nữ, hương tới tòa lầu nhỏ này đi tới.

Đi tới trước cửa phòng Tần Tuệ, người phụ nữ chuẩn bị gõ cửa, cửa liền bị người bên trong mở ra.

Thật sự chân thực. Lý Sâm thấy Sơn Mỹ Huệ, ngây ngẩn cả người.

“Học trưởng Lý, thật không nghĩ rằng ở đây gặp phải anh. Đã lâu không gặp!”. Lúc Sơn Mỹ Huệ nhìn thấy Lý Sâm, cũng có chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh bình tĩnh lại.

“Mỹ Huệ? Thật sự là em? Em tới nơi này làm gì?”. Lý Sâm xác định thân phận của người phụ nữ trước mắt, hết sức kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ phòng bị.

“Em tới tìm viện trưởng Tần Tuệ, thế nào? Không được sao?”. Sơn Mỹ Huệ nhìn đáy mắt Lý Sâm phòng bị, trên mặt nổi lên tia khinh thường.

“Mỹ Huệ? Là em thật sao?”. Âm thanh kinh ngạc của Tần Tuệ ở sau lưng Lý Sâm vang lên.

Sơn Mỹ Huệ lướt qua Lý Sâm, hướng trong phòng nhìn lại, thấy mặt Tần Tuệ đầy nước mắt đang nhìn bà.

“Mỹ Huệ, em rốt cuộc chịu gặp chị rồi. Đều là tại chị cả, chị thực xin lỗi em”. Tần Tuệ đau khổ hướng về phía Sơn Mỹ Huệ, đau lòng khóc.

“Buông ra, tôi tới đây không phải tính nợ cũ với chị”.

Sơn Mỹ Huệ tức giận bỏ tay Tần Tuệ ra, khiên thân thể yếu đuối của Tần Tuệ thiếu chút nữa ngã trên đất. Lý Sâm gấp gáp nhanh tay đỡ bà, có chút tức giận hướng Sơn Mỹ Huệ rống lên.

“Em ở đây làm gì? Tuệ Tuệ vừa mới xuất hiện, đều đi qua lâu như vậy, cô ấy áy náy từng nấy năm, chẳng lẽ không thể tha thứ sao?

“Tha thứ? Bọn họ phá hủy cuộc đời của tôi, anh nói xem tôi tha thứ thế nào? Vì người đàn ông của cô ta, cô ta phá hủy tôi…. Tôi hận cô ta có lỗi sao?”. Sơn Mỹ Huệ vừa nhắc đến chuyện cũ đen tối kia, bà liền giận đến cả người run rẩy.

“Cô………”

“Lý Sâm, anh đừng nói tới, đều là lỗi của em, tự em không thể tha thứ ình, anh ra ngoài đi. Em muốn nói chuyện một mình với cô ấy một chút”. Tần Tuệ tự trách nói, vẻ mặt khổ sở không chịu nổi.

Lý Sâm chần chừ nhìn Tần Tuệ mộ cái, bất đắc dĩ rời đi.

“Mỹ Huệ, những năm nay, em khỏe không? Chị…..”

“Tôi rất khỏe, không cần cô phải giả hậm hực. Tôi hỏi cô, Hàn Thi Dư là gì của cô? Tại sao phải muốn cho nó xâm nhập vào Hàn gia?”. Sơn Mỹ Huệ nhanh cắt đứt lời nói của Tần Tuệ, chạy vào chủ đề chính.

“Thi Dư? Hàn gia? Làm sao em biết…..”

“Đúng rồi, tôi thiếu chút nữa quên chưa giới thiệu mình. Tôi chính là vợ của Hàn Á Minh, chủ của Hàn thị, mẹ nuôi của Thi Dư”. Sơn Mỹ Huệ xoay người, lẫm liệt nhìn Tần Tuệ chằm chằm.

“Cái gì, em chính là Hàn phu nhân?”

“Cô thật bất ngờ sao? Cô biết rõ ràng Lãnh Tiếu Tiếu mới là con gái của Hàn Á Minh, tại sao phải nhường cho Thi Dư mạo danh thế thân như thế? Xem ra cô có ý định gì vậy? Cô nói xem?”. Sơn Mỹ Huệ từng bước một ép sát Tần Tuệ.

“Mỹ Huệ, thật xin lỗi, là chị quá ích kỉ, em….. làm sao em biết hết?”

“Ha ha, xem ra, Thi Dư nhất định là tiện chủng của cô và người đàn ông kia sao? Nếu như nó biết, mình là người được sinh ra do anh em loạn lâu, nó sẽ nghĩ sao? Mẹ con các người đều thích cái loại này không chỉ yêu”. Sơn Mỹ Huệ ác độc nói qua.

“Sẽ không, Thi Dư không phải vậy? Nó không thể nói cho em biết chứ?”. Tần Tuệ nghe được lời của cô…., cơ hồ đau lòng, vết thương lần nữa bị vén lên, vẫn nhu cũ đầm đìa máu tươi.

“Nếu như tôi nói cho cô biết, con gái cô yêu con tôi, tự bộc lộ thân phận, cô nghĩ như thế nào? Thật là không nghĩ tới, con gái của cô cũng giống cô, vì mình, có thể không từ thủ đoạn nào đi tổn thương người khác, muốn làm con dâu của tôi, vọng tưởng sao? Cả đời này nó cũng không có được như thế đâu”.

“Không, sẽ không, Thi Dư là có chút phần họ, nhưng nó sẽ không đi tổn thương người khác đâu, sẽ không”.

“Đủ rồi, hôm nay tôi không tới là để nghe cô nói những thứ vô dụng này, cô tốt nhất lập tức khiến Hàn Á Minh biết rõ ai mới là con gái thật sự của ông ấy, nếu không, tôi nhất định sẽ làm cô hối hận”. Sơn Mỹ Huệ tức giận nói qua rồi xoay người rời đi.

Tần Tuệ lập tức xui lơ trên mặt đất, cô liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.

Tại sao lại có thể như vậy? Đều là tạo nghiệt do mình tạo ra sao?

Nhìn Sơn Mỹ Huệ vội vàng rời khỏi, Lý Sâm đứng ngoài cửa nhanh chóng đi vào, ông nhìn thấy Tần Tuệ nằm trên mặt đất khóc ròng, hết sức đau lòng, ông lập tức ôm lấy Tần Tuệ đặt lên trên giường.

“Tuệ Tuệ, đừng khóc, đó không phải là lỗi của em, em căn bản chính là vô tâm, hơn nữa em cũng tự trách mình nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi.”

“Không, Lý Sâm, em chính là người phụ nữ không có đạo đức, em yêu anh trai của mình, em còn hại chết Lý Cương, em quả thật đáng chết, nên phải ở địa ngục, em không đáng với anh như vậy, không đáng giá”. Tần Tuệ đau khổ khóc lóc.

“Không, không phải vậy, Tuệ Tuệ, yêu là không có sai. Huống chi em căn bản không biết anh ấy là anh của em. Về phần anh ta, anh ấy là cam tâm tình nguyện, không có quan hệ gì với em, mà anh cũng là”. Lý Sâm khổ sở nói xong, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.