Quản lý Vương nghe được lời nhạo báng của Hàn Trạch Vũ, lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệnh, không thể kiềm chế miệng lắp ba lắp bắp giải thích.
“Không, không phải vậy, Hàn…. Hàn tổng, trước đó chúng tôi đã xác định là trải qua xét duyệt nghiêm khắc rồi, nhưng…. Nhưng……” Ông càng nhanh, miệng càng không phải nghe theo lời ông, nhưng nửa ngày ông vẫn không nói ra cái gì.
“Nhưng, khi các người phát hiện bọn họ thật ra có khủng hoảng tài chính nặng nề thì trong sổ tài khoản của ông có hơn 100 vạn, số tiền kia vừa lúc có thể dùng để bù đắp thâm hụt công quỹ vào cổ phiếu, cho nên bản kế hoạch tới đến chỗ tôi. Đúng không? Quản lý Vương !”
Âm thanh của Hàn Trạch Vũ như một cây gậy vô cùng mềm mại nhẹ nhàng, từ từ vô hại quấn quanh người bạn, nhưng, tuyệt đối có thể để cho bạn chết vì nghẹt thở!
“Hàn tổng, Hàn tổng, tôi sai lầm rồi, thật xin lỗi, tôi lần sau không dám nữa, xin ngài tha thứ cho tôi…. Tôi…. Xin Hàn tổng xem xét tôi đã ở Hối Phong vất vả bao nhiêu nay, bỏ qua cho tôi một lần được không? Hàn tổng, tôi trên có cụ già, dưới có trẻ nhỏ, bọn họ cũng nhờ vào phần lương của tôi mà sống qua ngày, xin Hàn tổng giúp tôi một lần được không?”
Quản lý Vương cảm giác sắp có giỗng bão tới, ông ta rất hối tiếc, đầu của ông như bị băm tỏi ra vậy, mặt xấu hổ ân hận. Vì đả động tới vị tổng giám đốc lãnh ngạo này, lại còn có thể chơi trò một khóc hai bận rộn ba diễn trò.
Hàn Trạch Vũ nhìn con cáo hồ ly già này, trong lòng hừ lạnh một tiếng!
Đây chính là chính ông đụng vào họng súng của tôi mà lên, bình thường, cậy vào tư cách của chính lão, lén lút không có ít hơn kiếm chỗ tốt là mấy. Những thứ này tôi trước tiên có thể để một bên, ghê tởm nhất là chính ông còn dám ăn cây táo rào cây sung, vẫn không đuổi ông đi bởi vì ông vẫn còn dùng được, tác dụng quan trọng nhất còn chưa phát huy được, hiện tại cơ hội tới, ông nói tôi tại sao có thể nhẹ tình bỏ qua cho ông?
“Quản lý Vương, nguyên tắc của tôi ông biết rất rõ, nể tình ông là người làm ở đây lâu năm, tôi liền không công khai nguyên nhân ông nghỉ việc, tôi hi vọng ngày mai có thể thấy đơn từ chức của ông!”
Lúc này Hàn Trạch Vũ đã không còn vẻ ôn hòa, nhàn nhạt trong lời nói, chỉ còn lại hung ác và cay nghiệt.
Quản lý Vương nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ không nói được gì nữa, sắc mặt trở nên tái xanh. Trước kia mặt xấu hổ lập tức không còn chút gì, ông ta trở mặt biến sắc chán ghét, tiện cười lạnh.
“Cậu được đấy tiểu tử thúi, so với cha cậu còn vô tình hơn nhiều, tôi cho cậu biết chuyện cũng đừng làm quá tuyệt, mọi việc cứ lưu lại một chút sau này dễ nói chuyện, không ngừng một ngày kia, cậu còn phải xin của tôi đấy, hừ!”
Hàn Trạch Vũ khinh miệt liếc ông ta một cái, bấm phím điện thoại.
“Thư ký Lãnh, cô đem đồ mà hai ngày trước tôi để cho cô sửa sang lại tới đây!”
Quản lý Vương nhìn cử động của Hàn Trạch Vũ, có chút nghi ngờ nhìn anh, gương mặt không hiểu, sâu đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng, nhưng rất nhanh biến mất rồi.