Hàn Trạch Vũ thật thà nghe hết thảy, ngây ngẩn cả người, tất cả quá hỗn loạn rồi, anh không cách nào suy tư, anh chỉnh lý không rõ đầu mối. Anh chỉ có thể mặc cho Thi Dư ôm thật chặt, khóc rất đau lòng. . . . . .
Hồi lâu, anh thở dài thật sâu, nâng cánh tay cứng ngắc lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô.
"Thi Dư, không còn sớm, em đi nghỉ ngơi trước?"
"Trạch Vũ, em. . . . . ."
"Cái gì cũng đừng nói ahhh... Anh là anh em, hiểu chưa? Anh muốn yên tĩnh một mình?" Hàn Trạch Vũ nhàn nhạt nói xong, nhẹ nhàng đẩy Thi Dư ra, hướng lầu dưới đi tới.
Anh là anh em?
Bốn chữ đơn giản, đánh nát toàn bộ hi vọng của cô.
Cô khổ sở ngã ngồi ở trên sàn nhà, mảnh kính vụn cắt đau tay cô, nhưng mà, ngón tay này đau, còn kém rất rất xa so với đau khắc sâu trong lòng.
Nghe phía bên ngoài truyền đến một hồi âm thanh khởi động động cơ, Hàn Thi Dư chợt bò dậy, vọt tới bên ban công, nhìn xe của anh biến mất ở trong màn đêm, đáy mắt cô ảm đạm phát ra nồng nặc hận ý.
Cô lau nước mắt trên mặt đi, lấy điện thoại di động ra bấm một chuỗi mã số.
"Này, anh giúp tôi tìm mấy người, sau khi xong chuyện, tôi cho anh năm trăm vạn."
———- tử tiết thu phân cắt ——————
Hàn Trạch Vũ vừa uống rượu, vừa không ngừng gọi điện thoại di động của Lãnh Tiếu Tiếu. Hy vọng có thể như lần trước, vậy mà, lần này mãi cho đến khi anh uống đến say nằm ở trên ghế sa lon trong quán rượy, kỳ tích cũng không có xuất hiện.
Thời gian nửa đêm, một cuộc điện thoại đánh đến Hàn viên, ông cụ Hàn phái tay lái đi đón Hàn Trạch Vũ đã say mềm trở về Hàn viên.
"Cái tiểu tử thúi này, thế nào một mình uống tới như vậy? Nửa đêm canh ba mò mẫm giày vò. Thi Dư đâu? Chẳng lẽ hai người cãi nhau?" Hàn Á Minh mặc áo ngủ, nhìn tài xế đỡ Hàn Trạch Vũ vào, có chút bất mãn.
"Không biết, lúc tôi đến, chỉ có một mình thiếu gia, tôi hỏi qua rồi, anh vẫn uống rượu một mình, khuyên rất nhiều lần rồi, cũng vô ích." Tài xế cẩn thận đáp trả.
"Tiểu Trần, cậu trước đem thiếu gia trở về trong phòng đi."
Nhìn con trai luôn luôn tỉnh táo có chừng mực uống đến say thành bộ dáng này, Hàn phu nhân hết sức không hiểu, bà vừa sai người nấu canh giải rượu, vừa giúp một tay đỡ Hàn Trạch Vũ, vóc dáng cao như vậy, tiểu Trần có chút gầy yếu hiển nhiên có chút cố hết sức.
Thật vất vả đem anh tới bên giường, Hàn phu nhân vội vàng cầm lấy khăn lông lau mồ hôi lạnh trên trán của anh.
Đột nhiên, Hàn Trạch Vũ bắt lại tay của bà, nói mê, "Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu? Đừng đi. . . . . ."
Vậy mà, một tiếng Tiếu Tiếu này khiến Hàn Á Minh đang chuẩn bị vào cửa giống như là bị điện giật, ngơ ngác ngẩn người tại đó?
Hàn phu nhân nhìn bộ dáng khó chịu của con trai, không khỏi sinh ra tò mò với cái tên này.
Tiếu Tiếu?
Ai là Tiếu Tiếu? Một cô gái sao?
Chẳng lẽ con trai là vì một cô gái mới thành ra như vậy?
Hàn phu nhân mặt không hiểu đứng lên, lại phát hiện Hàn Á Minh sững sờ đứng ở cửa, vẻ mặt tái nhợt, khi nhìn thẳng vào mắt, đáy mắt thoáng qua kinh hoảng.
"Á Minh? Ông làm sao vậy?" Hàn phu nhân có chút nghi ngờ đi đến bên ông, ân cần hỏi.
"Không có gì, cái tiểu tử thúi này, có Thi Dư còn không biết quý trọng, thời điểm gì mới có thể làm cho nó tỉnh tâm?" Hàn Á Minh đột nhiên đổi đề tài, thở dài bất đắc dĩ một tiếng.
Hàn phu nhân cảm thấy ông đang che giấu hốt hoảng trong lòng mình, cũng không có tiếp tục hỏi.
Đối với thân thế của Thi Dư, lần này tin tức đính hôn vừa ra, đích xác là để cho bà thất kinh? Bà vẫn cho rằng Thi Dư chính là con gái kẻ tiện nhân, nhưng hôm nay, Hàn Á Minh lại để cho bọn họ đính hôn, thật chẳng lẽ không như chính mình nghĩ sao?
Bà tựa hồ cảm giác vấn đề này giống như càng ngày càng phức tạp, có chút thoát khỏi hiểu rõ của bà.
"Á Minh, chuyện tình cảm, chúng ta cũng đừng quan tâm, để cho bọn nhỏ tự đi xử lý. Dưa cưỡng nữa cũng thủy chung không ngọt." Hàn phu nhân liếc mắt nhìn Hàn Á Minh, giống như là có cảm giác xúc động.
"Mỹ Huệ, tôi. . . . . ."
"Á Minh, tôi đi xem canh giải rượu như thế nào mà vẫn chưa mang lên." Sơn Điền Mỹ Huệ đúng lúc cắt đứt lời nói của Hàn Á Minh, lạnh nhạt đi xuống lầu.
Hàn Á Minh nhìn bóng lưng bà có chút ưu thương, thật sâu thở dài.
Cả đời này, hai cô gái yêu mình sâu đậm, ông đều phụ lòng?
Mặc dù oong cưới Mỹ Huệ, nhưng tâm vẫn ở trên người cô gái kia.
Vậy mà, vì tiền đồ, mình lại bỏ qua cô, khi mình muốn bồi thường thật tố, lại vĩnh viễn không có cơ hội này. Hiện tại, ngay cả tung tích con gái của bọn bọ cũng không rõ, đây chính là báo ứng ư?
"Tiếu Tiếu, em đừng. . . . . . Đi, đừng. . . . . . Rời đi. . . . . . . . ." Trên giường, Hàn Trạch Vũ hình như rất khó chịu, tay của anh níu lấy chăn thật chặt, giống như là muốn đem hết hơi sức toàn thân.
Hàn Á Minh lắc đầu một cái, đi đến bên giường con ngồi xuống, nhìn vẻ mặt lo lắng cùng chân mày nhíu chặt của con trai, bất đắc dĩ nói nhỏ, "Tiếu Tiếu? Chẳng lẽ hai chữ này nhất định cướp cha con chúng ta?"
Hàn Á Minh nói nhỏ một tiếng, Sơn Điền Mỹ Huệ bưng canh giải rượu khẽ run thân thể lên, ông cướp? Cô gái kia cũng là Tiếu Tiếu sao? Làm sao sẽ trùng hợp như thế?
Khó trách trước đó nghe con trai kêu Tiếu Tiếu, ông sẽ có phản ứng như thế? Khó trách ông đối mặt với mình sẽ kinh hoảng như vậy?
Nghĩ tới đây, bà lặng lẽ thối lui đến thư phòng, lấy điện thoại di động ra bấm một chuỗi mã số.
"Lập tức tra cho tôi một cô gái tên là Tiếu Tiếu, còn có tất cả về cô ta?" Giọng nói của Sơn Điền Mỹ Huệ lộ ra một tia lạnh lùng.
Sau khi cúp điện thoại, bà lại bưng chén canh giải rượu kia trở lại phòng của Trạch Vũ, lạnh lùng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, trên người của bà tản ra, đều là người vợ người mẹ điềm tĩnh cùng từ ái.