Cao ốc Hối phong.
Hàn Trạch Vũ hế sức phiền não hút thuốc, khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Tiếu Tiếu hiện ra trước mắt anh, muốn quên cũng không được.
Tiếu Lãng nhìn Hàn Trạch Vũ lo âu, bất đắc dĩ thở dài.
Chắc anh là vì Lãnh Tiếu Tiếu đây?
Đi theo anh nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh vì người phụ nữ nào mà mất khống chế như vậy, nếu như không phải vì thế, mình có thể mềm yếu hay không? Dũng khí muốn quen biết cô cũng không có?
Có lẽ?
Anh tin rằng Hàn Trạch Vũ yêu cô, mình chỉ cần có thể yên lặng ở bên cạnh cô, nhìn cô hạnh phúc là đủ rồi.
Nghĩ đến việc này, tâm tình Tiếu Lãng trầm muộn, trở nên sáng một chút.
“Hàn tổng, ngày mai chính là ngày mở thầu, chúng ta muốn bắt đầu giá đấu thầu theo như quản lý Vương sao?”
“Hả?”. Nghe được lời nói của Tiếu Lãng, Hàn Trạch Vũ đem nỗi nhớ Lãnh Tiếu Tiếu quay trở lại.
“Ngày mai? ừ,đúng, liền theo giá bắt đầu của ông ta, tôi có hai tay chuẩn bị, yên tâm đi, sẽ không xảy ra vấn đề. Nếu quả thật óc vấn đề, tôi nhất định sẽ làm Hạ thị chết càng khó coi hơn”. Hàn Trạch Vũ cắn răng nghiến lợi nói xong, đáy mắt đầy lửa giận.
“Tốt. Đã hiểu, tôi đi ra ngoài trước”. Tiếu Lãng cảm nhận được đáy mắt lạnh lẽo của Hàn Trạch Vũ, có chút nghi ngờ nhìn anh một cái xoay người rồi đi ra ngoài.
Ánh mắt trời vụn vặt xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào đầu giường.
Từ trong này. Mí mắt Lãnh Tiếu Tiếu hơi nhảy lên, một mùi thơm thổi qua, cô mông lung cảm thấy có bóng người đứng trước mặt mình, cô muốn mở mắt ra, lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Hàn Thi Dư nhìn Lãnh Tiếu Tiếu yếu đuối trên giường, trong mắt thoáng qua một tia sảng khoái.
Cô chính là muốn cô ta thê thảm, như vậy, cô mới có thể hận đến cùng.
Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy ánh mắt lạnh lùng nhìn vào mình, cô hết sức khó khăn đấu tranh, muốn tỉnh lại.
Hàn Thi Dư nhìn thấy Lãnh Tiếu Tiếu sắp tỉnh lại, lập tức thay đổi thành bộ dạng đau lòng, ở bên tai cô mà nhẹ giọng kêu cô.
“Chị Tiếu Tiếu? Chị Tiếu Tiếu? chị có chỗ nào không thoải mái sao?”
Nghe được tiếng kêu của Hàn Thi Dư, cô rốt cuộc dịu lại mí mắt nặng, khi cô thấy vẻ mặt ân cần của Hàn THi Dư, như một tia nắng mặt trời chiếu vào trong lòng cô. Uất ức cộng thêm đau lòng, khiến nước mắt của Lãnh Tiếu Tiếu không cầm được bùng lên.
“Thi Dư?”. Lãnh Tiếu Tiếu nghẹn ngào kêu tên của cô.
“Chị Tiếu Tiếu, chị sao vậy? sao lại khóc? Anh Trạch Vũ… bắt nạt chị sao? Đúng không?”. Thi Dư liếc mắt nhìn cả phòng này mà mất hồn, còn có vết máu chói mắt, lộ ra vẻ mặt hết sức đồng cảm.
Lãnh Tiếu Tiếu không có nói, chỉ là yên lặng chảy nước mắt, đối diện ánh mắt đồng tình của Hàn Thi Dư, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy càng thêm xấu hổ không dứt.
“Trạch Vũ thật quá mức, tại sao có thể lấy sức mạnh nam tính tới hành hạ phụ nữ chứ?”
“Thi Dư, đừng nói ahhh…. Cám ơn em, chị muốn tắm, em có thể ra ngoài trước được không?”. Cô không muốn ở trước mặt Thi Dư lộ ra vết thương khắp người này.
Mà Hàn Thi Dư quan tâm khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô như vậy là tự làm tự chịu, cô căn bản không xứng được thông cảm như vậy.
Hàn Thi Dư nhìn bọc chăn của Lãnh Tiếu Tiếu, tròng mắt thoáng qua một tia cười lạnh hả hê.
“Tốt, chị Tiếu Tiếu, em vì chị mà chuẩn bị bữa sáng, chị đi tắm trước, em sợ thể lực chị cạn kiệt, vậy em đi ra ngoài trước. Em ở dưới lầu chờ chị”. Hàn Thi Dư săn sóc mà nói hết liền ra khỏi phòng.
Hàn Thi Dư sau khi rời đi, Lãnh Tiếu Tiếu nhìn bữa sáng này, che miệng thảm thiết khóc.
Cô thật sự quá áy náy, Thi Dư đối với mình tốt như vậy, mình lại cùng hôn phu của em ấy mập mờ không rõ, hơn nữa còn ở dưới một mái nhà, trong lòng cô khẳng định là che giấu nhiều đau xót.
Chỉ là, cô không có ở trước mặt của mình biểu lộ ra thôi?
Tại sao có thể như vậy? Lãnh Tiếu Tiếu, làm sao cô lại để ình vào tình cảnh đáng chết này?
Có lẽ, mình nên quyết định rời đi?
Nhưng, viện Phúc Lợi làm thế nào? Làm thế nào đây?
Nếu như không rời đi, một ngày nào đó mình sẽ sụp đổ mất. Cô hoàn toàn không có cách nào đối mặt Hàn Thi Dư, chung đụng lúng túng như vậy, một ngày cô thật không ở nổi nữa.
Như vậy tinh thần thân thể hành hạ nặng, cô muốn nhanh thừa nhân không được.
Hoặc là, Thi Dư có thể giúp mình?
Nghĩ tới đây, Lãnh Tiếu Tiếu nhanh chóng đứng dậy, muốn tắm trước, bởi vì cả đem giày vò khiến cả người cô khó chịu muốn chết, tựa như sắp bị rơi vậy.
Kéo chân đau nhức, Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở đi tới phòng tắm, ngâm mình ở trong nước ấm áp, lòng của cô rốt cuộc cảm nhận được thoải mái.
Tay của cô nhẹ nhàng mơn trớn toàn thân mình, mỗi một tấc, mỗi một chỗ đều để lại nhiệt độ của anh. Cảm giác nóng rực, vẫn nóng đến trong lòng cô, xua đi không được.
Nếu như Thi Dư có thể giúp mình, có lẽ mình có thể rời đi lúc này rồi, vĩnh viễn rời đi sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy xé rách đau đớn.
Tại sao vừa nghĩ muốn rời khỏi anh, tim của mình sẽ đau như thế? Tại sao vừa nghĩ tới mình sẽ vĩnh viễn phai nhạt ra khỏi cuộc sống của anh, cảm giác như bị tách ra vậy.
Chẳng lẽ rời khỏi anh cũng khổ sở như vậy sao?
Lãnh Tiếu Tiếu, mình phải làm thế nào? Mình phải làm sao?
Lãnh Tiếu Tiếu nghĩ tới đây, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, khóe mắt rịn ra giọt nước mắt trong suốt.
Lầu dưới, điện thoại của Hàn Thi Dư vang lên, cô xem mã số lại hướng trên lầu liếc mắt nhìn, đi ra khỏi phòng.
“Này?”. Hàn Thi Dư đè thấp giọng nói có chút bình tĩnh.
“Hàn tiểu thư, bao giờ thì tiền của tôi sẽ đến?”. một giọng nam bỉ ổi từ bên kia truyền đến.
“Không phải bảo anh những ngày này đừng gọi cho tôi sao? Nếu như người ta tra được thì làm thế nào?”. Hàn Thi Dư có chút tức giận gầm nhẹ, vẫn không quên nhìn xung quanh một phen.
“Nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì, tôi hiện tại chén cơm cũng thiếu chút nữa là mất, vợ con vẫn chờ tôi lấy tiền nuôi gia đình đấy?”
“Được rồi, tôi biết rồi, trong vòng ba ngày, tiền liền chuyển đến anh. Đừng gọi điện thoại cho tôi, nếu không xảy ra chuyện, anh một đồng cũng không lấy được”. Hàn Thi Dư hận hận cúp điện thoại, lộ ra gương mặt sốt ruột.